Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39


Chương 39:

"Mình sẽ không nói chuyện của hai người cho ai biết nhưng như vậy không đồng nghĩa với việc mình tán thành." Lộc Hàm cố gắng đè nén giọng nói của mình, có lẽ bởi sợ sẽ đánh thức những người khác.

Ngô Phàm cười nhạt: "Mình cảm thấy cũng không cần phải có sự đồng ý của cậu."

Lộc Hàm cũng cười, hỏi lại một câu: "Thật sao?"

Hai người đứng trong bóng tối đối mặt với nhau, mặc dù không rõ biểu cảm của đối phương nhưng Ngô Phàm thấy mình cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra khuôn mặt Lộc Hàm lúc này- vừa đáng sợ vừa cố kìm nén, hoàn toàn đối lập với hình ảnh cà chớn thường ngày.

"Có đôi khi thông minh quá cũng không phải là chuyện tốt." Ngô Phàm nói một câu, Lộc Hàm nhíu mày, "Nhưng không biết, không hiểu rõ còn ngu ngốc hơn."

Giương cung bạt kiếm.

Ngô Phàm thở dài, đặt chai rượu cùng với hai chiếc ly ở trên tay xuống, buổi đêm yên lặng không tiếng động, chai rượu cùng với chiếc ly va chạm vào nhau tạo thành tiếng "leng keng" lại càng chói tai.

"Thế nên Lộc Hàm, cậu tính toán muốn phanh phui tất cả mọi chuyện đúng không? Mình với Nghệ Hưng, cũng như cậu với Thế Huân?"

Lộc Hàm ngây người, có lẽ hắn không nghĩ đến Ngô Phàm lại thẳng thắn như vậy.

"Chuyện của hai người mình không quan tâm. Thái độ của cậu với chyện của bọn này mình cũng không muốn biết." Ngô Phàm vuốt vuốt tóc, "Về phần mình với Nghệ Hưng..."

Lộc Hàm không nói, chờ anh tiếp tục.

"...Nói thật với cậu, mình chưa bao giờ nghĩ đến sẽ đi đến bước này." Trong giọng nói Ngô Phàm có chút bi thương, "Mình cũng giống Nghệ Hưng, cũng có gia đình, trên vai mang rất nhiều trách nhiệm. Chuyện tình này muốn có kết cục viên mãn, thật sự không có khả năng."

"Vậy tại sao cậu..."

"Thật ra rất đơn giản, vì thích một người nên muốn ở cùng một chỗ với người ấy, lý do chỉ có như vậy thôi." Ngô Phàm buông tay, chính mình cũng bất lực, "Ở cùng một chỗ cũng tốt, không cùng một chỗ cũng tốt, dù sao kết cục cuối cùng không phải chỉ có một thôi sao? Nhưng thành thật với tình cảm của mình, ít ra sau này cũng không cần phải nuối tiếc."

"Nhưng mà..." Lộc Hàm bi ai phát hiện, tất cả những suy nghĩ trong đầu đều bị những lời này của Ngô Phàm phản bác.

"Mình không nghĩ muốn để cậu giúp đỡ, không bằng cậu cứ giả câm giả điếc là đã giúp bọn mình rồi." Ngô Phàm nói xong, không hề quan tâm đến Lộc Hàm, cầm chai rượu đi thẳng về phòng.

Lộc Hàm nhìn lên trần nhà, trong lòng chửi thề một tiếng.

Rõ ràng chính cậu ta không có đạo lý, thế mà lại mang tất cả đạo lý nói ra hết. Quả nhiên được chỉ đạo làm đội trưởng thì không hề giống với người bình thường.

Sáng ngày hôm sau trên bàn ăn bị vây bởi bốn đôi mắt đen sì. Kim Chung Đại âm thầm đánh giá kiểu trang điểm này của bốn thành viên người Trung Quốc, tò mò hỏi: "Mấy người bị sao vậy?"

Lộc Hàm và Ngô Phàm liếc nhau một cái, chột dạ cúi đầu ăn cơm.

Nghệ Hưng bởi vì vẫn còn lơ ma lơ mơ, nhíu mày day day thái dương, không quan tâm đến câu hỏi của cậu ta.

Hoàng Tử Thao lại vô cùng thản nhiên: "Tối hôm qua em nghe bên ngoài có tiếng động lạ, không thể nào mà ngủ được...thế nào, các anh có nghe thấy không?"

Ai nấy đều lắc đầu, Hoàng Tử Thao "vâng" một tiếng, hơi nghi ngờ: "Được rồi, chắc là em nghe nhầm."

Ngô Phàm ăn xong, định đứng lên đi thu dọn đồ chuẩn bị đến công ty, Hoàng Tử Thao vội kêu lên: "Từ từ, đợi em với."

Nghệ Hưng cau mày, liếc nhìn cậu nhóc: "Đào Đào, hôm nay em đi cùng Lộc Hàm. Anh có chuyện phải nói với Ngô Phàm."

Lộc Hàm hoảng hốt nhìn cậu, sau đó lại quay qua Ngô Phàm, phát hiện Ngô Phàm cũng đã hoảng loạn không kém.

Hoàng Tử Thao vâng lời "dạ" một tiếng. Nghệ Hưng đi lấy balo, kiểm tra lại đồ đạc, vỗ vỗ vai người vẫn còn đang đứng ngây đơ ra ở cửa: "Đi thôi."

"À ờ..." Biểu tình của Nghệ Hưng quá mức bình tĩnh, ngược lại càng làm cho Ngô Phàm lo sợ.

Đi theo Nghệ Hưng ra cửa, lúc xuống cầu thang, Ngô Phàm không kiềm chế được mà hỏi: "Em định nói với anh chuyện gì..."

"Chuyện này..." Nghệ Hưng vò đầu bứt tai, "Thật ra cũng không có gì, em chỉ muốn nói, chúng ta cứ như vậy đi."

Ngô Phàm suýt chút nữa thì trượt chân, may là nhanh nhẹn nắm lấy tay vịn, nếu không đã phát sinh chuyện đáng tiếc. Ổn định một lúc, anh mới phát hiện động tác này của mình hình như đã làm kinh sợ đến Nghệ Hưng, lắp bắp hỏi lại: "Em có ý gì...cái gì gọi là cứ như vậy đi?"

Nghệ Hưng nhìn anh ngập ngừng một lúc rồi chạy xuống cầu thang: "Cứ như vậy đi, không có gì cần giải thích, chỉ là cứ như vậy là được."

Ngô Phàm nhìn thấy cậu nhóc kia vội vàng chạy trốn, bản thân cứ đứng ở cầu thang sửng sốt một lúc lâu.

"Cứ như vậy đi!" Bốn chữ sâu không lường được rốt cuộc là có ý nghĩa gì hả?!

Thân là một Hoa kiều Canada áp lực đối với tiếng Trung cũng quá lớn đi.

Nghệ Hưng cúi đầu đi đến công ty, có lẽ do tác dụng phụ của rượu nên vẫn còn hơi đau đầu nhưng trái tim đang đạp loạn xạ nên cũng không còn hơi sức đâu mà quan tâm. Nụ hôn tối qua đến quá bất ngờ, lại thêm cả tác động của rượu, cậu cứ thế rơi vào trầm mê. Nhưng mà vì nụ hôn này mà vui vẻ, khi nhắm mắt lại còn có thể cảm giác được hơi thở nóng rực của Ngô Phàm phả ở bên tai, làm cho những tầng ửng hồng trên khuôn mặt không thể nào biến mất.

Lúc trước lo lắng nhiều như vậy, tính toán ngược xuôi lo được lo mất, kết quả hết thảy mọi thứ chỉ cần một nụ hôn là giải quyết được hết.

Cho dù...chỉ có vài năm, cậu cũng muốn anh ấy ở chung một chỗ.

Nghệ Hưng trở mình, kéo chăn trùm kín đầu.

Mặc dù hành động như vậy là vô trách nhiệm, dù cho kết quả có thể đoán trước được, cậu cũng vãn muốn cùng anh ở chung một chỗ.

Cậu thật sự...rất muốn thử.

Muốn liều lĩnh nói ra những lời này, muốn nói ra câu "Thực ra em cũng thích anh."

Nghệ Hưng ở trong chăn rối bời cả một đêm, cũng tự an ủi tinh thần cả một đêm, ngày hôm sau mới dám chủ động đi cùng Ngô Phàm.

Chỉ có điều đến lúc nói ra những lời đó, cậu vẫn giống như con rùa rụt đầu vào trong mai, lí nhí mãi mới dám nói một câu " Chúng ta cứ như vậy đi" rồi chạy trối chết.

Đi đến công ty cậu vẫn lo lắng, lo lắng không biết Ngô Phàm có hiểu những lời đó không, vì vậy tốc độ chạy lại càng nhanh hơn.

Cổ tay đột nhiên bị người phía sau nắm lấy.

Nghệ Hưng quay đầu lại thấy Ngô Phàm nắm lấy tay mình, đang cúi xuống thở hổn hển.

"Em chạy nhanh như vậy làm gì..." Thật vất vả mới hít thở được bình thường, Ngô Phàm đứng thẳng người, nhìn sâu vào mắt Nghệ Hưng, "Vừa rồi...những lời đó giống như điều anh đang nghĩ sao?"

Ánh mắt của anh rất kiên định nhưng bàn tay lại hơi run run.

Nghệ Hưng âm thầm đánh giá người con trai trước mặt này.

Anh không bao giờ thất bại trong việc chứng minh cho mọi người thấy sự mạnh mẽ của mình, thế mà bây giờ lại đang run. Thực ra cậu biết, con người tưởng như không hề có khuyết điểm này vẫn đang hồi hộp, hồi hộp vì cậu.

"Có lẽ đúng như vậy, giống như suy nghĩ của anh." Nghệ Hưng bỗng thấy vô cùng bình tĩnh, mạnh mẽ gật đầu, "Cứ như vậy, chúng ta ở cùng một chỗ đi."

Đừng nói đến tương lai.

Nếu anh có thể hiểu được sự vô trách nhiệm này, nếu anh có thể đón nhận một tình yêu không có kết quả này.

Chúng ta tiếp tục đi.

Để cho đến khi chấm dứt, em vẫn có thể đứng bên cạnh anh.

Nghe xong những lời này, Ngô Phàm nở nụ cười, lại không có cách nào bỏ qua những lo lắng ẩn giấu trong đôi mắt cậu. Nhưng anh không thể giải thích bất cứ điều gì, chỉ có thể gật đầu: "Được."

Nghệ Hưng tặng Ngô Phàm một nụ cười, khó khăn lắm mới nắm được bả vai anh, dùng sức đẩy anh về phía công ty: "Chúng ta cùng cố gắng."

"Được."

"Vũ đạo của anh tốt nhất nên luyện tập thêm đi, nếu không nhất định sẽ có vấn đề."

"Được."

"Nếu anh cần em giúp, có thể nói với em. Nhưng với điều kiện là phải mời em ăn cơm."

"Được."

"Này, cái gì anh cũng nói được là sao hả Ngô Phàm?!"

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy Nghệ Hưng vẫn đang náo loạn: "Không sao."

Em có biết tình yêu này sẽ kéo dài bao lâu không?

Có lẽ là khi chúng ta cùng rời khỏi giới giải trí này, cũng có thể là khi chúng ta bị ép buộc.

Từ bây giờ đến khi đó, những việc phát sinh sẽ rất nhiều.

Nghệ Hưng, trong khoảng thời gian hạn chế như vậy, anh chỉ có thể liều lĩnh mang tất cả tình yêu của anh ra đánh cược, đánh cược dành cho em.

Vì vậy em muốn cái gì cũng được.

Ngô Phàm nghiêng đầu nhìn Nghệ Hưng cười khoa trương, cũng vui lây mà cười thành tiếng.

Kỳ lạ, rõ ràng là tỏ tình được chấp nhận rồi, mà sao vẫn có cảm giác bi thương như vậy?

Giống như đã có thứ gì đó thay đổi nhưng thực ra lại không phải như vậy.

Từng ngày rồi lại từng ngày trôi qua, ngày này lại tiếp nối những ngày khác, chỉ có điều tốc độ sẽ khác nhau, những việc cần phải làm cũng rất nhiều – thu âm ca khúc, trang điểm chụp hình, học vũ đạo mới.

Lộc Hàm ngày càng cảm thấy áp lực tập luyện thật là mệt chết người ta, nhưng mà hắn không có cách nào dừng lại việc âm thầm quan sát từng hành động của Nghệ Hưng cùng Ngô Phàm. Thần kinh lúc nào cũng căng như dây đàn , hắn chỉ sợ một ngày nào đó việc của hai bọn họ sẽ bị phát giác.

Rốt cuộc có một ngày Ngô Thế Huân không chịu được nữa, thời điểm thấy Lộc Hàm đang nhìn chằm chằm Ngô Phàm và Nghệ Hưng đùa giỡn, ấm ức hỏi hắn: "Tiểu Lộc, có phải anh thích anh Nghệ Hưng hoặc là anh Kris không?"

Lộc Hàm giật mình "hả" một tiếng, sau khi ý thức được mới hoảng sợ kêu lên: "Cái gì?!" kết quả là thu hút mọt sự chú ý của mấy người kia.

Cười hề hề giải thích với đám người không có chuyện gì, Lộc Hàm cầm tay Thế Huân chạy đến một góc vắng người, nhẹ nhàng hỏi: "Thế Huân, em vừa nghĩ cái gì thế hả?"

"Dạo này nói chuyện anh có thèm chú ý đến em đâu." Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn xuống đất, có lẽ bởi vì tâm tình không tốt nên giọng nói cũng mơ hồ, "Mỗi lần phải gọi rất nhiều lần anh mới biết, ngược lại lúc nào cũng chỉ có nhìn bọn anh Nghệ Hưng."

Lộc Hàm yếu ớt dựa vào vai Thế Huân: "Đó là bởi vì..."

Bởi vì anh là đang lo lắng ah!

Ngô Thế Huân nhích người để người kia dựa vào thoải mái hơn. Lộc Hàm ngẩng dầu, nhíu mày hỏi: "Em không cảm thấy anh Nghệ Hưng với anh Kris của em có gì lạ sao?"

Ngô Thế Huân thật sự suy nghĩ rất kỹ, lắc lắc đầu.

"Thật sự?"

"Bọn họ cãi nhau à?" Ngô Thế Huân hỏi. Lộc Hàm ấp úng, hai người đó mà cãi nhau thì anh đây cũng không cần phải lo lắng như vậy.

"Quan hệ của hai anh ấy vẫn tốt lắm, đúng thế, em thấy là ngày càng tốt hơn." Ngô Thế Huân nghĩ ngợi rồi bổ sung. Ánh mắt Lộc Hàm sáng lên: "Đúng không? Em cũng nhìn ra đúng không? Bọn họ ngày càng thân mật!"

Ngô Thế Huân cươi cười: "Haha, Tiểu Lộc là đang ghen tị với bọn họ hả?" Sau khi nói xong thì bối rối gãi đầu, "Ai da, anh đừng lo, em thấy quan hệ của chúng mình còn tốt hơn bọn họ ấy chứ."

Lộc Hàm nhướn mày.

"Nhưng tưởng tượng sau này anh phải trở về Trung Quốc, chúng ta sẽ không được gặp nhau mỗi ngày..." Giọng nói của Ngô Thế Huân ngày càng nhỏ, tâm trạng cũng trùng xuống. Lộc Hàm đành phải cầm tay cậu bé an ủi, trong lòng nặng nề thở dài.

Ngô Phàm, mình có thể hiểu được tâm tình của cậu nhưng lại không có được sự dũng khí như cậu.

Ngô Thế Huân vì được Lộc Hàm hứa cùng nhau luyện tập đêm nay mà tâm trạng tốt hơn rất nhiều, lấy điện thoại muốn chụp lại một bức hình của hai người, Lộc Hàm cũng thuận theo ý cậu bé, thay đổi vị trí cùng với biểu cảm trên khuôn mặt.

Bỗng nhiên có cảm giác hâm mộ hai người bọn họ, có lẽ nắm được trong tay cũng không hẳn là xấu.

Sau khi ưng ý chụp xong ảnh, Ngô Thế Huân kéo tay Lộc Hàm quay trở về phòng tập, vừa đi vừa đưa cho hắn xem ảnh của hai người, cười hề hề sung sướng: "Đẹp trai anh nhờ, vẻ ngoài của chúng mình cũng giống nhau thật đấy."

Lộc Hàm gật đầu, vừa đi vào phòng tập đã liếc về phía Nghệ Hưng, Ngô Phàm cũng đang ngồi bên cạnh cậu, chẳng biết đang thì thầm cái gì nữa.

Cảm thấy có một ánh nhìn luôn dõi theo mình, Ngô Phàm ngẩng đầu nhìn về phía bên này, ánh mắt dừng lại nơi cánh tay của Lộc Hàm đặt trên vai Thế Huân.

Lộc Hàm nhe răng cười với anh một cái, Ngô Phàm cũng không nhìn nữa, tiếp tục quay lại nói chuyện với Nghệ Hưng, dáng vẻ dịu dàng cưng chiều không che giấu.

Được rồi Ngô Phàm. Lộc Hàm nhắm mắt, thở nhẹ...Mình tạm thời giúp hai người.

Cũng coi như là giúp chính bản thân mình đi.

-End chương 39-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top