Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Chương 8:

Đứng tại chỗ lão sư vừa chỉ, Trương Nghệ Hưng cảm thấy có chút bức bối, hai bên trái phải đều giống như cố ý chèn ép không cho cậu hoạt động, hôm nay mỗi một động tác đều vô cùng cứng ngắc, đứng ở giữa vung chân múa tay giống như đang làm trò tiêu khiển cho người khác vậy.

Kim Chung Nhân đứng tại vị trí của mình rồi quay qua nhìn Trương Nghệ Hưng không chớp mắt, suy nghĩ xem có nên chào hỏi người kia một tiếng hay không hoặc đại loại là mấy việc mấy như thế thì lão sư đã vỗ vai nhắc nhở phải tập trung vào bài học.

Một khi âm nhạc cùng vũ đạo hòa quyện, Trương Nghệ Hưng giống như biến thành một con người hoàn toàn khác biệt. Cậu thật sự hòa mình vào điệu nhảy, vô cùng quyến rũ, cứ thế đem nhưng người bên cạnh thành rau cải trắng mà đối đãi . Nhưng khi âm nhạc dừng lại, cậu lại trở về thành một Nghệ Hưng ngốc nghếch. Những học viên khác không một ai là không chú ý đến cậu, thậm chí có người còn nhìn một cách trắng trợn từ đầu đến chân rồi lầm bầm cái gì đó. Trương Nghệ Hưng thật sự khó chịu, thầm nghĩ nếu muốn bản thân thoải mái thì tốt nhất là cứ mặc kệ bọn họ thôi.

"Lão sư, thầy đã vất vả rồi." Sau khi nói những lời này với lão sư, Trương Nghệ Hưng liền ngay lập tức bước ra khỏi phòng, thân thủ thật sự là nhanh không kém gì so với các kiếm khách bay lượn trên không trong tiểu thuyết kiếm hiệp cả.

Kim Chung Nhân vẫn đứng tại chỗ duy trì tư thế cũ, câu nói "Chờ một chút" còn chưa kịp nói ra, liền trợn mắt há miệng nhìn Trương Nghệ Hưng nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng.

Kim Tuấn Miên nhìn vẻ mặt ngây dại của Kim Chung Nhân, nhẹ cười một chút: "Người này quả thực rất thú vị."

Thu dọn đồ đạc, Kim Văn Khuê nhìn về hướng Trương Nghệ Hưng vừa đi: "Nhưng mà thật sự thì anh ta chạy nhanh thật đó."

"Anh Tuấn Miên, hình như anh ấy rất ghét em." Kim Chung Nhân thở dài, đi đến góc phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Kim Tuấn Miên chợt khựng lại, lần đầu tiên cậu gặp người ta cậu đã đối xử với người ta như thế nào? Cậu cứ làm như cậu ấy có thù tám đời với mình, không bị ghét mới là kỳ lạ đó. Nhưng thấy Kim Chung Nhân tâm tình không tốt, người làm anh như Kim Tuấn Miên cũng chỉ có thể giữ những lời này ở trong lòng, đi tới bên cạnh đứa em trai nhỏ của mình giúp cậu bé thu dọn đồ đạc: "Đừng suy nghĩ nhiều nữa, Thế Huân và Xán Liệt có lẽ cũng tan học rồi, cùng đi ăn cơm đi."

Ngô Phàm vừa tan học đã lấy điện thoại ra kiểm tra, đi được vài bước thì bị ai đó kéo lấy, theo quán tính thiếu chút nữa thì ngã, may mắn là phanh lại kịp nhưng chiếc điện thoại trong tay thì không có tốt số như vậy, bay một đường parabol lên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, pin một nơi, máy lại nằm ở một nơi khác.

Ngô Phàm vẻ mặt như gặp quỷ giữa ban ngày, thầm chửi thề một tiếng, quay đầu lại nhìn người vừa lao về phía mình thì thấy cảnh Trương Nghệ Hưng đang thừ người ra ngồi nhìn chiếc điện thoại tan nát nằm trên mặt đất, biểu cảm thật giống như người sắp bị giết đến nơi.

Nhìn thấy vị đồng hương hay gây ra tai họa này Ngô Phàm cũng không nói được gì, thật giống như là đã quen với mấy việc này lắm rồi, cam chịu số phận mà nhặt điện thoại lên rồi lắp lại, phát hiện điện thoại ngoài việc xước ở vài chỗ thì cơ bản cũng không có vấn đề gì, liền thoải mái nhìn về phía Trương Nghệ Hưng vẫn đang ngây dại: "Nét mặt này của cậu rất là đáng yêu nha, tôi thật sự là muốn ngắm thêm chút nữa nhưng tiếc là điện thoại không có vấn đề gì hết."

"Thật hả thật hả??" Trương Nghệ Hưng giống như tỉnh lại giữa cơn mê, nhanh chóng lấy lại tinh thần.

"Vậy là tốt rồi."

"Cậu tìm tôi có chuyện gì?" Ngô Phàm bấm bấm vài nút trên điện thoại, xem lại có đúng là không gặp vấn đề gì không, thuận miệng hỏi.

Trương Nghệ Hưng đi đến bên cạnh Ngô Phàm đang kiểm tra điện thoại: "Tôi được chuyển đến lớp vũ đạo A rồi."

"Cậu không đùa đấy chứ hả?" Bởi vì điều kiện cơ thể không phù hợp với việc luyện tập vũ đạo, Ngô Phàm đối với những người giỏi vũ đạo vẫn luôn có một loại cảm giác kính nể. Tuy rằng không học chuyên sâu nhưng anh cũng biết, đến SM mới được nửa năm mà từ lớp C có thể đến lớp A học, đây thực là một chuyện đáng để kiêu hãnh, "Nhưng mà Trương Nghệ Hưng, biểu cảm này của cậu là cái dạng gì đây? Tôi nhìn kiểu gì cũng không thấy chút vui vẻ là sao."

Trương Nghệ Hưng cười khổ: "Sau khi đến lớp, tôi lúc nào cũng phải chạm mặt với bọn Kim Chung Nhân. Tôi không thích như vậy."

Ngô Phàm lúc này đã hiểu: "Tại sao cậu không tìm cách chung sống hòa thuận với bọn họ. Đâu phải cứ cúi đầu là không nhìn thấy."

"Thôi được rồi, chuyện này tính sau," Trương Nghệ Hưng chậc lưỡi, "Để chúc mừng tôi được đến lớp A, hôm nay tôi mời anh đi uống nước ngọt."

"Cậu...ít nhất cũng phải mời loại đồ uống có cồn như bia chứ, sao lại mời nước ngọt?"

"Cẩn thận tuổi thọ của anh đó Ngô Phàm, đồ uống có cồn không tốt cho sức khỏe, anh muốn chết sớm à?!"

Luyện tập một ngày một đêm, thời điểm Trương Nghệ Hưng trở về phòng thật giống như cơ thể này không phải là của mình nữa, đau đến mức không còn cảm giác gì. Những người bạn cùng phòng vẫn như cũ coi cậu là không khí, tiếp tục vui vẻ đùa giỡn. Trương Nghệ Hưng cũng làm như trong căn phòng này chỉ có một mình mình, nho nhỏ hát một bài đồng ca của Trung Quốc để quên đi cơn đau đang hành hạ cơ thể. Lúc đóng cửa còn nghe được tiếng hừ lạnh của người ngồi bên ngoài, cậu cũng không có để ý, quay lại thè lưỡi làm mặt quỷ.

Đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Trương Nghệ Hưng cầm khăn bước vào nhà tắm, tiếng chuông điện thoại không biết từ góc nào vang lên làm cậu luống cuống tay chân, tìm khắp từ balo đến túi quần, may mắn là cuối cùng cũng tìm thấy.

Nhìn dãy số nhấp nháy trên màn hình điện thoại liền vội vàng đứng lên: "Alo, alo"

"Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại thế con trai?" Giọng nói ấm áp của mẹ Trương vang lên bên kia đầu dây.

"...Con quên không nhớ để điện thoại ở đâu nữa." Trương Nghệ Hưng ngồi trên giường, giọng nói tràn ngập sự nũng nịu.

"Tiểu tử này, không biết bao giờ mới bỏ được thói quen vứt đồ linh tinh." Mẹ Trương nở nụ cười, "Con trai, chúc mừng sinh nhật!"

"Cái gì ạ? " Trương Nghệ Hưng kinh ngạc, "Hôm nay là sinh nhật của con sao?"

Đầu dây bên kia mẹ Trương quay về phía ba Trương nói một câu: "Ông xem, hai cha con nhà ông đãng trí giống y hệt nhau", sau đó lại nói tiếp vào điện thoại: "Còn không phải như vậy hay sao. Ngày mai chính là ngày 7."

"Con cũng không để ý lắm." Trương Nghệ Hưng lười biếng nói.

"Con trai, con nhớ phải ăn mỳ trường thọ đấy, cho thêm một quả trứng gà vào nữa, sau đó thì cùng với bạn bè đi ra ngoài chơi, không nên lúc nào cũng chỉ biết luyện tập." Mẹ Trương căn dặn, thanh âm nho nhỏ của ba Trương truyền đến: "Bà hỏi xem nó có còn đủ tiền tiêu hay không?" Mẹ Trương nghe như vậy có chút nóng nảy: "Tự ông đi mà hỏi con, sao phải thông qua tôi làm gì, ông hỏi đi."

Sau đó từ đầu dây truyền đến "Được thôi, hỏi thì hỏi, tôi cũng đang định nói chuyện với con trai đây." Trương Nghệ Hưng len lén nở nụ cười. Một lúc sau giọng nói của ba Trương vang lên: "Khụ khụ~~ cái kia...con trai..."

"Ba là con đây ạ."

"Con vẫn khỏe chứ?"

"Vâng, con vẫn khỏe và còn đủ tiền tiêu. Baba không cần phải lo lắng." Trương Nghệ Hưng tinh nghịch trả lời.

Ba Trương nghẹn lời một hồi lâu, không nghĩ đến con trai sẽ nghe được câu đó, vội vàng nói câu "Sinh nhật vui vẻ." sau đó kín đáo đưa điện thoại cho mẹ Trương: "Tôi không nói nữa, bà nói đi, bà nói."

Vì thế Trương Nghệ Hưng nghe được mẹ Trương cười mắng vài câu ở đầu dây bên kia. Tuy gia đình ba người bọn họ không ở gần nhau nhưng Trương Nghệ Hưng vẫn có cảm giác ấm áp, từng cơn sóng hạnh phúc đánh úp vào trong lòng.

"Con trai, ngày mai nhớ phải tổ chức mừng sinh nhật đấy, tuyệt đối không được quên. Vài ngày nữa mẹ sẽ đi đến núi Phổ Đà, người ta nói Bồ Tát ở đó rất linh nghiệm, mẹ sẽ xin quẻ rồi cầu bình an cho con." Mẹ Trương nhận điện thoại từ tay ba Trương, vẫn tiếp tục nói mãi không ngớt.

"À mẹ." Trương Nghệ Hưng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, "Mẹ có thể cầu thêm cho một người nữa được không?"

Ngô Phàm làm vệ sinh một hồi lâu, túm mái tóc dài ra phía sau gáy, cuối cùng quay lại nhìn chính mình ở trong gương, xác nhận cả người từ trên xuống dưới cũng tạm ổn mới bước ra khỏi phòng tắm, cầm balo đi ra phía cổng chính của ký túc xá, thấy Trương Nghệ Hưng đã đứng đó từ bao giờ đang mỉm cười vẫy tay với mình.

Ngô Phàm sửng sốt khoảng chừng 3s, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là hôm nay lại quên không mang theo điện thoại nữa rồi, ý nghĩ thứ hai chính là bây giờ cũng đã 7h, tại sao người kia không đến công ty, còn đứng ở chỗ này làm cái gì?

Trương Nghệ Hưng giống như nhìn ra sự nghi hoặc trong ánh mắt Ngô Phàm, tủm tỉm trả lời: "Ngày hôm nay, tôi tự cho mình nghỉ một buổi."

"Nhưng lễ Quốc Khánh đã qua rồi." Ngô Phàm vẫn hoang mang.

"Nhưng hôm nay là sinh nhật của tôi." Trương Nghệ Hưng kiên nhẫn giải thích.

Ngô Phàm ngây ra một lúc: "Chúc mừng sinh nhật!"

"Cảm ơn, cảm ơn nha~~"

Sau đó hai người rất tự nhiên đi về phía tầng hầm của công ty, đi được nửa đường Ngô Phàm như nhớ ra cái gì đó, đột ngột quay lại, ánh mắt hung hăng nhìn Trương Nghệ Hưng chằm chằm. Trương Nghệ Hưng có chút luống cuống, lui về phía sau ba bước: "Làm sao vậy?"

Ngô Phàm giữ chặt bả vai của Trương Nghệ Hưng: "Tại sao lại không nói cho tôi biết? Tại sao hả?"

"Cái gì? Nói cái gì mới được cơ chứ??"

"Sinh nhật của cậu?"

"Chẳng phải khi nãy ở cửa ký túc xá tôi đã nói với anh rồi hay sao. Anh làm gì mà như mới biết thế hả?"

Ngô Phàm tiếp tuc lay bả vai Trương Nghệ Hưng: "Bởi vì khi nãy thấy cậu đứng ở đó, tôi quá bất ngờ. Đối với chuyện hôm nay là sinh nhật của cậu cũng không có suy nghĩ nhiều lắm nhưng đến bây giờ tôi mới nghĩ ra."

"Anh nói làm tôi đau đầu muốn chết, cuối cùng thì anh muốn nói cái gì?" Trương Nghệ Hưng thử đẩy tay Ngô Phàm ra khỏi vai mình nhưng không được, "Đêm hôm qua tôi cũng mới biết thôi."

Ngô Phàm thở dài, thấy hành động của mình có phần hơi lố bịch, giống như sinh vật bám vào người Trương Nghệ Hưng không chịu buông, liền hạ tay xuống khỏi vai người kia nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Cậu định tổ chức sinh nhật như thế nào?"

"Tôi mời anh đi ăn" Cánh tay trên vai đột nhiên hạ xuống làm Trương Nghệ Hưng rất nhẹ nhõm, cười hi hi trả lời.

Ngô Phàm chờ người kia chỉnh lại balo trên vai rồi tiếp tục cùng nhau đi về phía trước: "Cậu không có sáng kiến nào để chúc mừng mới hơn à?"

"Ví dụ như...?"

"Thôi quên đi, cậu cứ mời tôi ăn cơm là được rồi."

Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau đi một quãng đường dài đến vậy, cảnh tượng này đặc biệt hài hòa.

Trương Nghệ Hưng quả thực nói nhiều vô cùng. Ngô Phàm nhớ kỹ điều này. Tất cả những lúc ở cùng nhau, Trương Nghệ Hưng luôn nói không ngừng nghỉ, cái miệng nhỏ không bao giờ nhàn rỗi, má lúm đồng tiền nhìn đặc biệt dễ thương. Cả hai cùng nói về những câu chuyện nhỏ trong công việc hay cuộc sống. Khi nhìn thấy một vài cô gái nhỏ đỏ mặt đi qua mình, Trương Nghệ Hưng còn cố tình tạo ra những âm thanh "Chẹp...chẹp...chẹp" kỳ quái, trên khuôn mặt luôn bày tỏ sự hiểu biết, ý vị thâm trường đến kinh ngạc.

Thật sự đã lâu lắm rồi chưa có nhìn thấy mấy loại hành động "cưa cẩm" con gái nhà người ta một cách trắng trợn như vậy, Ngô Phàm quay lại tặng cho người bên cạnh một ánh mắt cảnh cáo mà người kia cũng chẳng lấy làm sợ, cười thoải mái chạy về phía trước, mái tóc bị những cơn gió mùa thu làm hỗn độn nhưng lại phi thường phù hợp với khuôn mặt.

Khi đi đến cửa công ty, Trương Nghệ Hưng chợt dừng lại, bảo Ngô Phàm chờ một chút. Ngô Phàm đeo balo đứng tại chỗ nhìn Trương Nghệ Hưng. Người kia hít thật sâu, chỉnh lại đầu tóc cùng quần áo cuối cùng mới nói: "Đi thôi."

"..." Ngô Phàm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trương Nghệ Hưng, trong lòng vừa buồn cười vừa chua xót thế nhưng cũng không biết nói cái gì, hai người một trước một sau, mang theo biểu cảm "Người lạ chớ tới gần" đi vào trong công ty.

Kim Văn Khuê xoa xoa mắt hỏi Kim Tuấn Miên: "Anh Tuấn Miên tại sao tâm trạng của Chung Nhân vẫn xấu như thế?"

Anh biết câu trảlời nhưng không dám nói cho cậu biết đâu Văn Khuê. Kim Tuấn Miên vô tình nhìn thoáng qua Kim Chung Nhân đang đứng ở cửa, cũng không có ý định trả lời câu hỏi của Kim Văn Khuê.

Nhưng có vẻ cũng không cần hắn trả lời, bởi vì Kim Văn Khuê sau một hồi quan sát liền nói: "Nhưng mà hình như Chung Nhân lại bình thường trở lại rồi.", vừa dứt lời liền thấy Trương Nghệ Hưng vẻ mặt bình tĩnh từ ngoài đi vào.

Kim Văn Khuê thật sự muốn biết rốt cuộc chuyện này là thế nào đây.

Từ lúc Trương Nghệ Hưng đi vào cửa, Kim Chung Nhân cứ nhìn đối phương chằm chằm, nhìn Trương Nghệ Hưng đi tới bên ngăn tủ, nhìn Trương Nghệ Hưng treo balo lên, nhìn Trương Nghệ Hưng từ tử mở ngăn tủ, nhìn Trương Nghệ Hưng sửng sốt tột độ.

Trương Nghệ Hưng nhìn hộp quà được bọc gói tinh xảo trong ngăn tủ thì hoàn toàn ngây người, đến chính mình còn không nhớ đến sinh nhật của bản thân, tại sao có người biết mà tặng quà?

Có chút phân vân không biết có nên mở hộp ra hay không, Trương Nghệ Hưng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng gỡ từng dây ruy băng cùng vỏ bọc quà xuống, sau đó mở hộp quà ra nhìn thấy bên trong là một cái thắt lưng bằng da thì thật sự giống như biến thành ngốc luôn rồi. Sửng sốt một hồi cậu lập tức quay đầu lại, nhanh chóng bắt gặp ánh mắt của Kim Chung Nhân đang nhìn mình không dời.

Mà Kim Chung Nhân tự nhiên cảm thấy không khí xung quanh hình như là không đủ a, có phần hơi bí bách rồi đó~~~~



(*) : Không quan tâm đến những suy nghĩ của người khác.

(**) : Bình thường là học cả sáng và chiều nhưng hôm nay chỉ học một buổi.

-End chương 8-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top