Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 116

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi xăng nồng nặc xộc lên mũi, khiến cho Jiyeon phải nhíu chặt mày, theo bản năng cử động thân thể, muốn cách xa cái mùi này. Nhưng mà theo động tác, cũng khiến cho vài chỗ truyền đến đau nhói khiến cô không thể nhịn được mà rên lên vài tiếng, lúc này mới hoàn toàn tỉnh hồn lại. Phía trước tầm mắt, là bầu trời xám xịt, xung quanh đều là cây cỏ mọc um tùm cùng vách đá cheo leo. Mà chính mình vẫn còn đang bị Hyomin gắt gao ôm vào trong ngực.

Ngẩng đầu nhìn lên xung quanh chỗ này, Jiyeon phát hiện mình và Hyomin vẫn còn sống sót bên trong xe. Chỉ thấy phía trước vẫn còn hoàn hảo không có chút tổn hao gì, thậm chí đạn bắn tới cũng không làm bể kính nhưng cũng đã bể tan tành, thân xe cũng đã tả tơi không chịu nổi, biến thành một đống sắt vụn. Trừ những thứ này ra, nghiêm trọng nhất chính là chiếc xe này đã bốc ra khói đen, mùi xăng cũng càng lúc càng nồng nặc nhắc cho Jiyeon hai người phải mau rời khỏi chỗ này.

"Hyomin, tỉnh mau, tỉnh." Nhìn người đang ở dưới người, Jiyeon lớn tiếng kêu bên tai cô. Sắc mặt của Hyomin cũng không tốt, giờ phút này chính mình lại gọi em ấy lớn như vậy, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Jiyeon sợ hãi đưa ngón tay để dưới mũi, phát hiện vẫn còn hô hấp, sợ hãi dâng lên mỡi chậm rãi thả lỏng xuống.

Cảm giác trong lòng nói không ra lời vẫn còn quanh quẩn, hôm nay phát sinh mọi chuyện quá lớn cũng đã vượt qua sức tưởng tượng của Jiyeon. Vẫn còn nghĩ là, Hyomin cũng sẽ không còn là người con gái trước kia vì cô mà nhảy vào dầu sôi lửa bỏng. Cho dù chính mình vì em ấy mới bị bắt cóc, thì đối phương cũng sẽ không mạo hiểm tới hiểm nguy của tính mạng mà tới cứu cô.

Nhưng nhớ lại lúc Hyomin nhìn mình lộ ra vẻ đau lòng cùng tự trách, khi bánh xe lăn đến trước vách núi chính em ấy cũng không hề để ý đến bản thân mà còn dùng cả thân thể để bảo vệ mình. Jiyeon cũng không đoán ra được rốt cuộc Hyomin đang suy nghĩ cái gì, tại sao em ấy đã không còn yêu mình, nhưng vẫn liều mạng như vậy mà bả vệ mình.

Không nghĩ ra, Jiyeon cũng không muốn nghĩ nữa. Cô đưa tay chạm lên khuôn mặt tái nhợt của Hyomin, cảm xúc da thị chạm nhau cũng không cách nào tách ra được. Động tác cứ dừng lại như vậy, cô cũng suy nghĩ hồi lâu. Đối với người mọi nhớ nhung cũng đều được cô một mực đè nén giấu trong lòng. Có lẽ chỉ có lúc này, cô mới không cần dùng đến lớp ngụy trang kia nữa.

Cô thật, rất muốn em ấy.

"Jiyeon..." Lúc này, Hyomin đã hôn mê bất tỉnh đột nhiên mở miệng nói chuyện, khiến cho Jiyeon đang xuất thần cũng phải sợ hết hồn, vội vàng rút lại bàn tay đã chạm lên mặt Hyomin. "Cô sao rồi? Chiếc xe này có thể sẽ sắp nổ, chúng ta mau đi ra ngoài đi." Hyomin vừa tỉnh lại, đã nhìn thấy Jiyeon khôi phục lại bộ dạng lạnh nhạt ban đầu, tựa như vừa rồi cô cũng chỉ là một ảo ảnh mà thôi.

"Em biết, Jiyeon, em đang ở phía dưới, cử động không tiện, chị bò ra ngoài trước đi, sao đó kéo em ra theo." Hyomin mở miệng nói âm thanh của cô nhỏ nhẹ, nếu như không để ý căn bản cũng sẽ không thể nghe được. Từ lúc cô tỉnh lại thì trên trán cũng đã bịn rịn một tầng mồ hôi sáng bóng.

"Nhìn sắc mặt cô có vẻ không được tốt cho lắm, có phải bị thương chỗ nào rồi không?" Jiyeon lo lắng hỏi, vẻ mặt cũng vẫn không lạnh lùng như trước. Đem cả thân người chỉ vì bảo vệ một người bị lực va đập mạnh như vậy khiến cho toàn thân đau như muốn nứt ra, chứ nói gì là còn bị đè như vậy, từ đầu đến cuối Hyomin cũng chỉ đem cô bảo vệ trong lòng mình.

"Em không sao, Jiyeon, chị bò ra ngoài trước đi, đừng có ngây người ở lâu trong này như vậy." Hyomin nói đưa tay đẩy cánh cửa xe trên đỉnh đầu ra. Bởi vì va đập kịch liệt nên cửa xe cũng đã sớm bị biến dạng, cũng không hề dễ dàng đẩy ra được. Nhìn tay trái của Hyomin có chút phát run, Jiyeon nhíu mày, đem tay cô bắt lại.

"Tay cô bị thương?" Cô cúi đầu xuống cẩn thận kiểm tra nửa người bên trái của Hyomin, từ bả vai cho đến đầu ngón tay, một chút cũng không bỏ qua. Phát hiện trên người không có bị thương, biểu tình căng thẳng của Jiyeon cũng thả lỏng xuống. Thấy phản ứng của cô như vậy, trong lòng Hyomin cũng thấy ấm áp, khóe miệng cong lên nụ cười nhàn nhạt. "Có lẽ do chị quá nặng, cái tay này bị chị đè ép quá lậu, nên có chút tê đó."

Con gái, từ trước đến giờ đều có hai điều cấm kỵ, bất kể là người mà cô thân thiết bao nhiêu, cũng tuyệt đối không thể nói cô già hay là mập. Cho dù là cô đã qua sinh nhật 30, bạn cũng chỉ có thể nói cô ấy là 29. Dù eo cô ấy đã to như thùng nước, cô ấy có thể nói mình mập, nhưng tuyệt đối mình không thể nói cô ấy như vậy.

Huống chi, Jiyeon căn bản cũng không hề mập.

Đối mặt với lời chọc ghẹo của Hyomin, Jiyeon cũng không thèm nói lời nào, ngược lại đưa tay ra giúp cô đẩy cửa. Hai người bốn cánh tay cùng nhau chung sức đẩy cửa, cái cửa dưới sự đẩy ép đến méo mó cũng rớt xuống đất. "Phù..." Giải quyết được vấn đề phiền toái hai người đồng thời thán một hơi.

Cảm giác được hơi thở nóng ấm của người bên dưới còn phất bên cổ, còn mang theo mùi sữa quen thuộc kia, kiến cho Jiyeon có chút mê mệt. Cô đưa tay sờ lên cái cổ không chút dấu vết, liền bắt đầu đi ra bên ngoài. Nhưng mà chân vừa mới cử động một cái, khiến cho cô cũng tỉnh táo lại cơn đau nhói truyền đến khiến cho cô cũng không dám làm gì, hai tay mềm nhũn lại nằm lên người Hyomin lần nữa.

"Sao vậy!?" Nhìn thấy dáng vẻ khác thường của Jiyeon trong mắt, cô hốt hoảng đưa tay kiểm tra thân thể đối phương giống như lúc nãy Jiyeon kiểm tra mình. "Chân tôi hình như bị kẹt rồi." Jiyeon nói xong, duỗi thử một chân phía sau cảm giác đạp phải một vật cứng, thì cũng xác định ý nghĩ trong lòng.

"Chị đừng động đậy, để em xem giúp chị cho." Hyomin lấy di động trong túi ra, quả nhiên như là dự đoán, trong vùng núi hoang vu này căn bản khồng thể bắt được tín hiệu. Cô mở đèn Flash, nhìn theo hướng bên trong xe, phát hiện chân Jiyeon bị kẹt trong góc giữa cánh cửa xe và ghế ngồi bên cạnh, nhưng may nắm là không có chảy máu, chẳng qua chỉ là bị trẹo mà thôi.

"Tốt rồi không chảy máu, chị đưa chân gác qua một bên, nắm chặt lấy khung cửa xe, từ khung cửa xe đẩy ra ngoài." Hyomin chỉ thị Jiyeon nên làm như thế nào, người sau cũng nghe lời làm theo như vậy. Không lâu sau cái chân của Jiyeon cũng được tự do, vỗn dĩ cổ chân mảnh khảnh cũng đã sưng to như cái bánh bao.

"Có đau không?" Hyomin đem tầm mắt rơi vào trên cổ chân Jiyeon, trong lòng không ngừng áy náy cùng đau lòng. Rõ ràng cô đã làm tất cả để có thể bảo vệ Jiyeon, nhưng vẫn là hết lần này đến lần khác hại đối phương. "Park tiểu thư (hyomin) không cần nói như vậy, mưa gió phía trước không thể biết được, làm người sớm chiều gì rồi cũng sẽ gặp được phúc hay họa mà thôi, không cần biết phải biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên cô cũng không cần phải thấy chính mình liên lụy đến tôi. Dù sao, chúng ta cũng chỉ là người xa lạ."

Một câu người xa lạ, khiến cho lòng Hyomin thêm đau đớn. Cô nhắm nghiền mắt lại nghiêng đầu qua một bên cũng không dám nhìn đến gương mặt lạnh lùng của Jiyeon nữa, nước mắt cũng chậm rãi từ khóe mắt mà chảy xuống. Vỗn dĩ cô cũng không muốn đem sự yếu đuối của chính mình mà biểu lộ trước mặt Jiyeon, rõ ràng trước mắt hiện tại là thời khắc sinh tử, chính mình phải thật kiên cường mới đúng.

Nhưng lúc này những hàng nước mắt mà cô đã nhịn từ rất lâu, tinh thân cũng luôn khép kín, cùng lúc nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Jiyeon vì không thể chịu được nên chính thức vỡ òa. Hyomin rất khó chịu, cũng vô cùng ủy khuất, cô cũng biết tất cả đều là lỗi của chính mình do tự mình gánh lấy, nhưng vẫn luôn hy vọng Jiyeon đừng đối xử với mình như vậy.

Ngay lúc Jiyeon từ từ đi ra bên ngoài, trong lúc nữa người đã thoát ra khỏi chiếc xe này, Hyomin cũng không nhịn được nữa đưa tay bắt lấy eo cô, đem mặt chôn trong đó mà khóc ô ô.

(Xe sắp nổ rồi mà 2 mẻ còn ôm ôm ấp ấp, một lát nữa nó nổ banh xác 2 đứa là xq lun 😬😬)

Làn da lạnh như băng cùng nước mắt nóng bỏng chạm nhau, khiến cho Jiyeon ngây ngô bất động tại chỗ không biết phải làm gì. Cô không biết tại sao đột nhiên Hyomin lại khóc đến thương tâm như vậy, trong ấn tượng của cô cho dù là có bị thương nặng đến đâu, hay là cho dù gặp phải chuyện gì khó khăn hơn nữa thì người này cũng sẽ không khóc trước mặt mình như vậy. Nhưng lúc này lại khóc thành bộ dạng như vậy. Cho dù mắt không nhìn thấy, Jiyeon cũng có thể cảm nhận được thanh âm đè nén thút thít cùng run rẩy kia.

Mềm lòng Jiyeon rất muốn dừng lại để an ủi Hyomin, thậm chí còn muốn vuốt ve đầu của em ấy nói với em ấy đừng khóc như một đứa bé vậy. Nhưng tôn nghiêm còn sót lại nói cho cô biết, làm như vậy cũng không thích hợp với quan hệ của các cô lúc này. Vì vậy nghĩ cũng đã thông suốt Jiyeon cắn môi dưới, bất kể là Hyomin đang khóc cũng tiếp tục bò ra ngoài.

"Jiyeon... Chị không cần em nữa sao?" Âm thanh yếu ớt của Hyomin từ bên trong xe truyền đến, những lời như vậy khiến cho Jiyeon không biết phải làm sao mà bật cười. Rõ ràng đã không còn muốn mình, đùa bỡn mình cũng chính là em ấy. Tại sao bây giờ, ngược lại nói chuyện giống như là mình đang từ bỏ em ấy vậy?

"Park tiểu thư, mong cô có thể dừng lại cái trò lừa bịp nhàm chán này. Tôi không phải thế thân của Park Soyeon, cũng không phải là người mang hình dáng của cô ta."

"Em biết! Em đều biết! Chị là Park Jiyeon! Là Jiyeon!" Hyomin đột nhiên mất khống chế mà hét lớn, phản ứng như vậy khiến cho người kia có chút mờ mịt cùng nghi hoặc. Jiyeon biết, Hyomin cũng không phải là người dễ dàng bị kích động như vậy, chẳng lẽ câu nói kia của mình chọc giận em ấy? hay là đã đâm trúng tâm sự yếu ớt trong lòng?

"Jiyeon không cần phải cứ tiếp tục như vậy có được không? Em mệt quá, rất là mệt mỏi. Rời xa chị nhiều ngày như vậy, động lực duy nhất để cho em có thể tiếp tục chống dỡ chính là chị. Em biết bản thân em rất vô dụng, mắc nợ rất nhiều, càng không xứng đáng với chị, khiến cho chị phải thương tâm như vậy, nhưng em thật sự không muốn mất đi chị!"

"Chị nghe em giải thích một chút có được không? Cầu xin chị..."

Giọng nói khẩn cầu của Hyomin khiến cho cánh mũi của Jiyeon đau xót. Những lời đó giống như là quả bóng bay, gõ vào tim của cô một cái, khiến cho nó đã mang nhiều kẽ hở chỉ một cái chạm liền vỡ tan tành. Cô dừng lại động tác, để cho Hyomin ôm mình. Nghe đối phương nói xong từ lúc bắt đầu bị Soyeon uy hiếp, cho đến màn kịch trong phòng đó, và chuyện về đêm đó ở quán bar, dần dần cũng được rõ ràng.

(Chật chật...đúng là trong truyện có khác nha.....trò chuyện ôm ôm ấp ấp lâu như vậy mà xe cũng chưa nổ a 😌😌)

Nghe xong những lời giải thích này, Jiyeon cũng không có bất kỳ phản ứng nào, trên mặt cũng chỉ là biểu hiện khinh thường lãnh đạm, tựa như đang ngồi xem một bộ phim đầy tình tiết cẩu huyết. Cho dù rất tiện nghi, nhưng lại lãng phí đi thời gian quý giá của cô.

"Jiyeon, chị vẫn còn nghe em nói chứ?" Không khí trầm mặc, khiến cho Hyomin rất sợ. Cô sợ hãi Jiyeon sẽ không tha thứ cho mình nữa, cho dù người này có mắng cô, đánh cô, còn tốt hơn là so với bây giờ không để ý đến cô nữa. "Ừ, tôi vẫn nghe." Đơn giản đáp lại, khiến cho lòng Hyomin lạnh đi một mảnh, cô mở miệng còn muốn nói gì, có thể nghe được những lời trong giọng đó, lại trở thành một câu xin lỗi.

"Ha ha, Park Hyomin, bây giờ cô lấy thân phận gì mà tới nói lời xin lỗi đây? Lấy thân phận là tổng giám đốc Park thị, hay là bạn gái của Park Soyeon?"

"Em..." Lời nói của Jiyeon khiến cho Hyomin cũng không chống đỡ nổi. Cô muốn nói cho người này biết, em yêu chị, là người con gái của chị. Nhưng hôm nay, người mà mình yêu nhất, cũng đã bị tổn thương sâu nhất, còn có tư cách gì để nói yêu?

"Sao vậy? Không còn lời nào để nói? Hyomin! Cô có biết không, tôi ghét nhất chính là cái bộ dạng này của cô! Tại sao chuyện gì cũng gạt tôi không nói với tôi! Chẳng lẽ tôi vô dụng như vậy? Đến một chút cũng không có khả năng chia sẻ với cô? Cô cho là như vậy cũng là bảo vệ tôi, cô có nghĩ đến hay không, có lẽ tôi cũng không cần cô bảo vệ?"

"Cô cho là cô làm nhiều chuyện như vậy, chỉ cần một lời giải thích, một câu ân hận thì có thể xóa đi tất cả mọi sai lầm sao? Tôi nói cho cô biết, không thể nào! Cho dù cô có đau khổ do chính cô, cho dù cô với Park Soyeon cũng không phát sinh chuyện gì! Tôi cũng sẽ không cùng cô ở chung một chỗ! Qua đêm nay, tôi sẽ hoàn toàn quên mất cô, tìm một người thích hợp để yêu. Cô trong lòng tôi, cái gì cũng không phải!"

Mặc dù đã từng nghĩ đến kết quả xấu nhất, bên tai lại dễ dàng nghe đến những lời nói của Jiyeon như vậy, ngực đau cơ hồ cũng không thở nổi. Hyomin lộ vẻ bi thương cười một tiếng, cô biết qua đêm nay, mình cùng Jiyeon cũng không còn bất cứ dính líu gì nữa. Cho dù mình đã giải thích với chị ấy tường tận như vậy, thậm chí là khẩn cầu chị ấy tha thứ cho mình. Nhưng tổn thương chính là tổn thương, ngay cả cô cũng đã xin lỗi còn đi cầu xin Jiyeon cùng cô ở chung một chỗ.

"Em biết." Hyomin vừa nói lén hôn xuống bên hông Bít. Cô chỉ muốn lưu lại tưởng niệm cuối cùng cho người mình yêu, chỉ như vậy thôi.

Khi Jiyeon từ trong xe bò ra ngoài, Hyomin cử động thân thể đã chết lặng. Nhìn thấy đối phương đang dùng điện thoại báo cảnh sát, cô mới lén đưa tay chạm đến sau lưng của mình, chỉ cảm giác được mảnh sềnh sệt lạnh như băng.

Hyomin dùng ngón tay dò theo đường vết thương, liền chạm đến được một vật khối nhọn cứng. Cô biết có thể là trong lúc xe xóc nảy đã bị mảnh sắt trên xe đâm vào, mặc dù vết thương không sâu, nhưng miệng vết thương cũng rất dài, như vậy máu cũng sẽ chảy nhanh hơn, nếu như không thể lấy ra kịp thời mà chữa trị, ở trong vùng núi hoang vu như vậy nhất định sẽ vì mất máu nhiều mà chết. Nhưng nếu không rút ra thì vết thương sẽ bị nhiễm trùng mà mất mạng.

Đứng trong cục diện tiến thoái lưỡng nan như vậy, Hyomin nhìn thấy Jiyeon cũng đã buông tha điện thoại đi đến chỗ của mình, cô gắt gao cắn chặt rang, tay phải dùng sức, liền nhổ mảnh sắt trên lưng ra. Nhìn thấy toàn bộ tay phải của mình cũng đã dính đầy máu tươi còn có trên cả mảnh sắt đang cầm trong tay. Cô tùy ý ném nó trong xe, lại đưa tay chùi lên ghế ngồi. Xác định không nhìn ra được khác thường, mới chậm rãi theo hướng bên ngoài xe mà đi ra.

Cô nhất định phải đưa Jiyeon trở về, không thể chết ở chỗ này được.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hết chap rồi mà xe vẫn chưa nổ 😂😂😂

Mn đọc đx thì cmt bên dưới cho mìh px nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#mdkc