Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 141

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa hồ mọi chuyện, từ hy sinh cho đến đổ máu cũng tan thành mây khói. Lưu lại chỉ là những đêm khó ngủ, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể lộ ra sự vui vẻ bên ngoài được.

Jiyeon yên tĩnh ngồi trong phòng khách đọc báo, phía trên tựa đề, vẫn như cũ là Park gia và tổ chức Hắc Thủ nước Đức tiến hành cuộc ác đấu trong giới hắc đạo. Bên trên liệt kê ra rất nhiều nhân viên cùng vốn đều động, còn có tổ chức bên nước Đức luôn phát sinh chuyện nổ súng làm bị thương. Cho dù qua báo chí luôn tận lực che dấu tên của tổ chức nước Đức này, cho nên hết lần này đến lần khác cũng chỉ dám nhấn mạnh đó là suy đoán, cũng khiến cho thành phố X nổi lên một trận sóng to gió lớn.

Đa số hắc bạch lưỡng đạo luôn rối rít suy đoán Soyeon quá mức tự phụ, hay cũng có thể đang giả vờ làm kẻ ngu. Nếu không, là một người bình thường, sao lại làm chuyện ngu ngốc lấy trứng chọi đá này? Cho dù thế lực Park gia có lớn đi nữa, cũng không thể nào đối đầu với đại tổ chức hai đầu Hắc Thủ mà còn có thể trở về được toàn vẹn.

Cho dù Soyeon có thắng được, thì sự trả giá của cô còn nhiều hơn là có được. Có thể nói, thắng, thì cô cũng sẽ khiến cho Park gia suy tàn nền móng trong mấy chục năm qua. Thua, thì Soyeon cũng không còn từng là một Park đương gia tiền nhiệm rung trời chuyển đất nữa. Cô sẽ phải trả giá bằng cả tài sản và tính mạng của mình, coi như là một sự trừng phạt cho cuộc đối đầu lần này.

Cho dù bên ngoài mọi người luôn phản đối với cách làm của Soyeon cũng không hiểu thái độ của cô, nhưng Jiyeon cũng hiểu được, vì sao Soyeon làm như vậy, cô có lý do không thể không làm, bởi vì cô đem toàn lực đi diệt trừ đám người của Steve.

Ngày đó cảnh tượng chấn động lòng người như còn sờ sờ trước mắt, Jiyeon lại không nghĩ tới Soyeon lài để cho Eunyeon đưa cô đi, lựa chọn một mình đối đầu với Steve. Dù sao cũng là do ý nghĩ mà tới, quan hệ giữa các cô cũng coi như là tình địch. Khi đưa cô đến Park gia, cái người gọi là Eunyeon kia cũng không nói một câu, liền tập hợp một đám người của Park gia vội vàng lái xe đi.

Sau đó lần nữa cô nhìn thấy Soyeon thì đã ở trong bệnh viện. Tất cả mọi người bao gồm cả Jiyeon, cũng chưa từng nhìn thấy Soyeon chật vật qua như vậy. Bộ quần áo đen của cô dính đầy vết máu, mặc dù không dễ nhìn thấy, nhưng mùi vị của máu tản ra rất mạnh.

Mới đầu Jiyeon còn cho là Soyeon bị trọng thương, sau đó nghe được thủ hạ của Park gia nói chuyện, mới biết được máu trên người Soyeon là của Qri. Nhìn thấy y tá ra ra vào vào, đem từng túi máu đi vào, biểu tình trên mặt họ cũng ngưng trọng, cũng có thể đoán được Qri bị thương không hề nhẹ.

Không lâu sau, lại có hai vị trung niên một nam một nữ đi tới, trên tay còn cầm tờ giấy báo nguy kịch, Jiyeon chú ý ngay lúc đó, trên khuôn mặt vốn bình tĩnh của Soyeon lại xuất hiện chứt gợn sóng, thậm chí cả hốc mắt cũng đỏ thắm dị thường. Thì ra, không phải là không quan tâm, chỉ là không dám thừa nhận, không biết.

"Tiểu Yeon, con quyết định rồi sao?" tiếng nói mẹ Park từ trên đỉnh đầu truyền đến, Jiyeon ngẩng đầu lên, nhìn thấy cha mẹ đang đứng đó trông mình, trong mắt tràn đầy lo âu không thôi."Ba mẹ, con đã quyết định. Chút nữa con sẽ đến Đệ nhất nữ tử ngục giam gửi thư xin từ chức, sau đó lên máy bay đi Pháp. Con cũng không phải là không quay về, chỉ là gần đây phát sinh nhiều chuyện, con muốn ra ngoài yên tĩnh một chút thôi."

"Đứa nhỏ này, có phải con đang trách chúng ta hay không?" Lúc này, mẹ Park lmnắm lấy tay Jiyeon hỏi. Vấn đề này, bà đã đè nén trong lòng quá lâu rồi. Hôm nay nhìn thấy Jiyeon quyết tâm phải đi, mẹ Park không thể nhịn được nữa mà hỏi.

Lúc mới nghe tin tức Hyomin qua đời, bà cũng rất khiếp sợ, thậm chí còn không dám tin cô gái đó còn đứng trước mặt mình thề chân thành nhất định sẽ luôn đến đây chỉ như vậy mà không còn. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Jiyeon cật lực khắc chế nỗi đau, hai hốc mắt sưng đỏ, mẹ Pakr mới nhận định sự thật này. Mỗi đêm, chỉ cần nhắm mắt lại, bà cũng nghĩ tới khuôn mặt gượng cười của Jiyeon. Bà biết đứa con này đang cố kiên cường làm ra vui vẻ, cho dù trong lòng đang rỉ máu, cũng không muốn tâm sự cùng với bà.

"Ba, mẹ hai người là cha mẹ của con, bất kể hai người làm chuyện gì, con cũng sẽ không trách hai người. Tiểu Min ra đi cũng không phải là lỗi của hai người. Muốn trách, chỉ có thể trách số mệnh mà thôi. Con có chút hối hận, tại sao lúc trước không hảo hảo bồi em ấy, không có cùng em ấy hoàn thành những chuyện mà chúng con muốn làm."

"Bây giờ, em ấy đi rồi, nhưng trong lòng con, thì em ấy vĩnh viễn là người duy nhất đời này con yêu. Ba, mẹ, con biết hai người muốn tụi con chia tay nhau, muốn con làm một cô gái tốt có cuộc sống bình thường. Nhưng cho dù như thế nào con cũng không thể quên em ấy được."

"Con nghĩ, trên đời này không có bất kỳ ai lại đi tiếp nhận một nửa kia của mình còn đang cất dấu trong lòng một người khác. Khi nào con khôi phục lại trạng thái bình thường, còn sẽ quay về. Con cũng không cần ai tới phụng bồi mình, cũng không cần một người yêu con đến chiếu cố con. Hyomin, em ấy sẽ mãi sống trong lòng con, bồi con đi tiếp."

Jiyeon nói xong, đứng dậy ôm ba mẹ Park một cái, liền xách hành lý của mình đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng gầy nhỏ của cô, mẹ Park khóc rống trên vai ba Park. Có lẽ, hai người bọn họ đã tự tay phá hủy đi hạnh phúc của con gái mình.

"Bà à, không sao đâu, sẽ tốt hơn thôi." ba Park an ủi mẹ Park, nhưng trong mắt lại lo lắng sâu thẳm không thấy đáy. Người còn sống, luôn là người mệt mỏi nhất. Họ cần thay người chết, gánh vác trách nhiệm biệt ly và thống khổ. Mà Jiyeon đúng là như vậy.

Đứng trước cửa Đệ nhất nữ tử ngục giam, Jiyeon nhớ tới lúc mình cùng Hyomin sau khi ra khỏi ngục, giờ làm việc của cô càng lúc càng ít. Gần một năm nay cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện. Phá vỡ cuộc sống bình thường của cô, cũng để cho cô cảm nhận được hạnh phúc của đời này cùng nỗi đau tê tâm liệt phế.

"Park ngục trưởng." Chậm rãi đi vào cửa, cảnh vệ vẫn cung kính thi lễ với cô một cái. Nếu như bình thường cô sẽ gật đầu đáp lại đối phương. Nhưng hôm nay đến cả động tác đơn giản như vậy, khí lực cô cũng không có. Nếu như một người đã chết lòng thì cô cũng không còn động lực đi hoàn thành bất kỳ chuyện gì. Dù là, chỉ một cái gật đầu đơn giản, hay là nhăn mày.

Dưới tình huống như vậy, Cục Trưởng Cục Tư Pháp sẽ không tới ngục giam. Nhưng hôm nay bởi vì là thời gian tổng kết cuối tháng, cho nên Jiyeon kết luận Kang Tae Min sẽ ở chỗ này. Không ngoài dự đoán, cô đi đến phòng làm việc gõ cửa, liền nghe được một tiếng mời vào. Ngồi bên trong chính là Tae Min mà cô muốn tìm.

"Ha, là tiểu Yeon a?" Sao đột nhiên cô lại đến đây vậy, tôi nhớ đã cho cô nghỉ dài hạn còn chưa tới ngày mà, cô mang theo hành lý như vậy có phải sắp đi du lịch?" Tae Min không biết ý nghĩ của Jiyeon, hắn ngồi uống trà trên bàn cười hỏi.

"Kang cục trưởng, hôm nay tôi đến đây, là muốn đưa cái này cho ông." Jiyeon nói xong, đưa tới một phong thư. Người kia nhìn thấy chữ ghi trên phong thư, hai mắt liền tối sầm lại.

"Cô muốn từ chức?"

"Vâng."

"Cô làm việc rất tốt, tại sao phải từ chức? không hài lòng với chức vụ hiện tại sao? Hay là tiền lương? Tiểu Yeon a, không phải tôi đã nói với cô, chỉ cần không lâu sau nữa, cô có thể từ Đệ nhất nữ tủ ngục giam đến Cục Tư Pháp làm việc sao? Tại sao trong lúc quan trọng này cô lại từ chức chứ? Cô có biết điều này sẽ như thế nào không?"

"Kang cục trưởng, cám ơn ông luôn bồi dưỡng người tài. Nếu như không có ông, tôi cũng không thể nào đến Đệ nhất nữ tử ngục giam này, càng không thể trở thành ngục trưởng. Trong lòng tôi vẫn luôn xem ông là thầy. Tôi muốn từ chức, hoàn toàn là do nguyên nhân của bản thân, không liên quan đến công việc."

"Nguyên nhân gì? Cô ta quan trong với cô đến như vậy sao? Cô ta chết, đến cả công việc cô cũng không cần? Hay là, cô đã tìm được con đường chết khác, cũng không lạ gì với cái chức ngục trưởng nhỏ nhoi này." Lúc này Tae Min mở miệng nói, khiến cho Jiyeon cả kinh. Cô ngẩng đầu nhìn Tae Min nói chuyện với vẻ mặt âm lãnh cùng giọng điệu giễu cợt, khiến người không lạnh mà run.

"Kang cục trưởng, ông..."

"Tiểu Yeon a, thật ra thì chuyện liên quan đến cô và Park tiểu thư (hyomin), tôi cũng đã sớm biết rồi. Quan hệ hai người cũng không hề tầm thường, tôi cũng không phải đối, cũng hy vọng hai người hạnh phúc chung một chỗ. Park tiểu thư qua đời, tôi cũng rất tiếc. Nhưng mà với quan hệ thân mật của cô và Park gia, chuyện nộ bộ của họ, thì cô hẳn cũng biết một chút ít chứ?"

"Kang cục trưởng, tôi không hiểu ý ông." thái độ Tae Min thay đổi khiến cho Jiyeon có chút nghi ngờ. Cô không hiểu chuyện nộ bộ của họ trong miệng đối phương ý chỉ cái gì, nhưng mơ hồ cô cảm thấy Tae Min hôm nay rất kỳ quái, dường như cũng không giống người mình quen biết là hắn nữa.

"Tiểu Yeon, cô là một người thông minh, tôi không tin cô không hiểu lời tôi. Nói cho tôi biết, người Park gia đem số ma túy kia giấu ở đâu? Với quan hệ của cô và Park Hyomin, cô ta sẽ không thể nào gạt cô."

"Ha ha..." Nghe lời nói của Tae Min khiến Jiyeon bật cười. Món hàng kia, lại là món hàng kia, lại là món hàng ấy!

Cô thật không hiểu, tại sao mọi người cứ liều sống liều chết để chiếm cho được món hàng đó. Vì món hàng đó, Hyomin phải bỏ mạng. Bây giờ đến cà người hết lòng bồi dưỡng mình, cũng có chủ ý với món hàng kia. Bọn họ là cảnh sát, vì quốc gia làm việc trong cơ quan chính phủ, mục đích muốn món hàng kia, là vì cái gì?

"Kang cục trưởng thật xin lỗi, liên quan đến vẫn đề của ông, tôi không thể trả lời được. Tôi thừa nhận quan hệ với tiểu Min là không bình thường. Em ấy rời đi khiến tôi rất thống khổ, tôi chọn lựa rời khỏi thành phố này cũng chính là nguyên nhân đó. Nhưng món hàng kia ở đâu tôi cũng không biết. Thậm chí ngay cả món hàng kia là cái gì tôi cũng không biết hình dạng nó ra sao, bộ dạng thế nào. Nếu như ông muốn biết, có thể đi hỏi Soyeon, chắc hẳn không ai ngoài cô ấy biết món hàng đó ở đâu."

"Jiyeon! Cô là một người thông minh, tôi khuyên cô rượu mời lại không uống muốn uống rượu phạt! Cô cho là từ chức thì tôi không có cách đối phó với cô sao?"

"Kang cục trưởng, tôi không đoán được ông muốn món hàng kia là mục của quốc gia hay là ý định của ông, nhưng tôi thật sự là không biết, cho dù ông muốn xử phạt tôi, tôi cũng không có cách trả lời ông."

"Jiyeon, tôi không có lý do phạt cô, càng không muốn làm cho quan hệ chúng ta thêm căng thẳng. Cô là cấp dưới đắc lực nhất của tôi, tôi không hy vọng phải trở thành địch nhân với cô. Park Soyeon đã cùng với tổ chức Hắc Thủ nước Đức công khai chuyện khai chiến cả trung ương chính phủ cũng đều biết, dở dĩ bây giờ bọn họ còn chưa nhúng tay, là vì muốn biết được tung tích món hàng kia."

"Thứ ma túy đó, chính là loại ma túy mới độ tinh khiết cao là loại mới nhất trên thế giới. Giá trị của chúng căn bản không lường trước được, quốc gia sẽ không từ thủ đoạn nào để đoạt được chúng. Cô cho là, chỉ vì lợi ích nhỏ bé của một cá nhân như cô, có thể so với lợi ích quốc gia sao, bất kỳ thứ gì cũng có thể so tính sao? Tôi khuyên cô nên thông minh một chút, nói vị trí món hàng kia cho tôi. Nếu không, cô cứ chờ kết cục sống không bằng chết đi."

Tae Min nói xong khiến cho sắc mặt Jiyeon trắng bệch. Cô chưa từng nghĩ, một người bình thường như mình lại dính vào cái vòng xoáy này. Hyomin nói không sai, người trong hắc đạo, cũng không phải nhất định là người xấu. Mà người trong bạch đạo cũng không nhất định là người tốt. Hắc bạch đụng nhau, thì ai có thể giữ được màu sắc vốn có chứ?

Bất quá cũng chỉ là màu xám của tro tàn.

"Kang cục trưởng, nếu ông cho rằng tôi biết món hàng kia ở đâu, thì cho dù tôi có giải thích thế nào đi nữa, ông cũng sẽ không tin tôi. Tôi chỉ nói một câu cuối cùng, bây giờ tôi và Park gia cũng không còn quan hệ gì. Món hàng kia ở đâu tôi không biết."

"Ha ha, tốt! Giỏi cho câu tôi không biết. Jiyeon tôi còn cho rằng cô đủ thông minh, nhưng bây giờ nhìn lại, tôi lại chọn sai người." Tae Min nói xong nhấn còi báo động trên bàn. Không lâu sau, liền có vài cảnh vệ cầm súng vọt vào.

"Cục trưởng xảy ra chuyện gì?" Cảnh vệ cầm đầu liếc nhìn Jiyeon, nhìn thấy ánh mắt Tae Min bình an vô sự, có chút không hiểu.

"Tội phạm Park Jiyeon, dính líu đến việc cấu kết với tổ chức hắc đạo, tàng trữ ma túy, mang theo ma túy, bán ma túy, ý đồ nguy hại an ninh quốc gia, chứng cớ xác thật. Tậm thời bắt giữ vào Đệ nhất nữ tử ngục giam tầng thứ tám, đợi việc kiểm soát đến lập án thẩm tra xử lý." (moá 😒😒😒)

Nghe Tae Min đứng nói khiến cho những cảnh vệ sững sốt một hồi. Trước không nói cách làm của hắn có phù hợp với quá trình hay không, bọn họ hiển nhiên không tin một Jiyeon thiết diện vô tư lại làm ra loại chuyện này. Nhưng mà nhìn biểu tình Tae Min không cho phép nghi ngờ bộ dạng Jiyeon cũng không có chút gì muốn giải bày, lấy còng đem tay cô còng lại, đưa đi xuống.

Lần nữa trở lại ngục giam tầng thứ tám quen thuộc, nháy mắt Jiyeon hoảng thần. Đi đi, cô lại cười.

Tiểu Min, tiểu Min tâm tình em lúc vào đây, cũng giống như chị vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#mdkc