Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyomin cũng không biết được gã nam nhân kia muốn đưa nàng tới chỗ nào, chỉ sau vài phút cũng cảm nhận được thân thể đã rơi xuống đất, phía sau lưng cũng đang dựa vào vách tường rắn chắc. Xuyên qua ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn kia, lúc này cô mới nhìn rõ được vóc dáng của gã đàn ông ngoại quốc kia. Thân hình cao to rắn chắc, trên người là một bộ tây trang màu xám. Chùm râu đen nhánh mọc xùm xòa dưới cằm, nhìn như đám rong biển trôi vào bờ thấy mà buồn nôn.

Nhận thấy Hyomin đang dùng ánh mắt quan sát hắn, gã đàn ông ngoại quốc cũng cúi đầu nhìn đối diện với khuôn mặt của cô. Không mang theo chút sát ý nào cũng khiến cho hai tròng mắt màu nâu của Hyomin buông xuống đề phòng, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu ý bảo sẽ không ồn ào, có thể lấy miếng vải trong miệng ra cho cô. Gã đàn ông cũng không hề từ chối, đưa tay tóm lấy miếng vải trong miệng Hyomin kéo ra.

"Ông là ai? Món hàng Lee DongGun cất dấu ở chỗ nào?" Mới vừa được mở miệng, thậm chí cả thời gian nhỗ đi cặn bã của miếng vải cũng không có, Hyomin liền hỏi gã đàn ông kia về món hàng của Lee DongGun. "Tôi là ai, cô không cần biết. Nơi Lee DongGun dấu thứ đó là một chỗ bí mật kín đáo, chỗ đó là một khúc quanh đi vào căn phòng VIP dành cho khách quý. Cô vào đó, sẽ thấy trên bàn làm việc có một ống đựng viết bằng vàng, xoay cái ống đó, có thể thấy được thứ đó."

Thuận theo hướng chỉ ngón tay của gã đàn ông, Hyomin nhìn theo, quả nhiên nhìn thấy được sau cánh của sổ phòng bếp của MY cón có một hành lang khác. Nhìn qua hai bên trái phải có tất cả là năm phòng VIP dành cho khách quý, mà sâu bên trong đó lại là nơi cất dấu thuốc phiện.

"Tại sao ông lại giúp tôi?" Gã đàn ông xoay người đi khỏi, Hyomin nghi ngờ hỏi. "Ha ha, giúp cô? Đừng có tự đề cao bản thân mình quá, ngay cả tôi là ai cô còn không biết được, tại sao tôi lại giúp cô? Tôi cũng không có rảnh mà đi làm mấy chuyện như thế này, chẳng qua là đang tự giúp mình thôi. Còn có hy vọng cô sẽ không dễ chết sớm như vậy, mắc công bọn tôi khỏi phải ra tay." Gã đàn ông khinh thường nói Hyomin sau đó liền lái xe đi xuống núi.

"Fuck, ném cái gì mà ném, không phải ông cũng thay người khác làm việc thôi sao." Hyomin nhân lúc gã đàn ông bỏ đi liền phu nước bọt, đây là lần đầu tiên bị một gã đàn ông khinh bỉ, nghĩ lại trong ngực còn thấy tức. Gã đàn ông ngoại quốc kia nhìn cũng không giống một kẻ đứng sau chỉ đạo, nếu như vậy, hắn đã nghe lệnh từ kẻ nào mà chỉ đường cho mình? Kẻ đứng sau chỉ đạo này rốt cuộc có quan hệ thân thiết với Lee gia đến cỡ nào?

Càng lúc càng nhiều nghi vấn, khiến Hyomin cũng không muốn nghĩ đến nữa. Nàng ngẩng đầu quan sát dãy hàng lang đang bật đèn, tuy rằng xung quanh đây cũng chỉ có một tên bảo an, cũng không có phát hiện thêm hệ thống khác. Nhưng sự tình như vậy lại càng tăng thêm tính quỷ dị. Trừ phi chỗ này so với tên bảo an kia càng đáng sợ hơn. Thậm chí manh đến nỗi cũng không cần đến các thiết bị an toàn.

Đẩy cánh cửa kính trong suốt ra, Hyomin nhẹ nhàng nhảy lên hành lang. Nhìn hai bên trái phải cửa phòng đều đóng kín, Hyomin cũng có thể nghe được tiếng nhịp tim mình đang đập bang bang. Thậm chí còn tưởng tượng một khắc sau sẽ có một con dã thú từ bên trong phóng ra, lao tới cắn đứt đầu của mình.

Một bước, hai bước, ba bước, Cứ mỗi một bước đi Hyomin liền quay đầu lại quan sát một chút động tĩnh xung quanh, phát hiện không có gì khả nghi mới tiếp tục đi tới. Cuối cùng cũng an toàn tới trước cửa một phòng VIP, lúc này Hyomin mới phát hiện cánh cửa này bất kể là tính chất hay chốt cửa đều được trang bị tốt hơn so với các phòng còn lại rất nhiều. Mã vi trú của nó lại là chính giữa hành nơi chia ra các phòng VIP còn lại thành hai bên.

Chỗ nguy hiểm nhất, đó là chỗ an toàn nhất. Nghĩ hắn là một kẻ không thể đuổi kịp, khiến cho người khác cũng không thể nghĩ tới chỗ này. Chiêu này của Lee DongGun rất cao, xém chút là làm cho mình cũng muốn rút lui. Cho dù là ai đi nữa cũng sẽ không nghĩ tới Lee DongGun đem thứ đó cất quang minh chính đại rong một phòng VIP dành cho khách quý.

Chắc là nơi này, Hyomin nghĩ tới liền đưa tay vặn thử chốt cửa trước mặt. Nhưng mà chưa đợi cô động đến, tấm gỗ lim kia đã chuyển động mở ra trước mắt cô một lỗ thủng lớn. Bên trong lộ ra một cái chân nhỏ đang mang giày cao gót, Hyomin theo bản năng liền tránh đi. Cùng lúc hai bên cánh cửa đang được mở ra. Hai gã đàn ông từ bên trong đi ra hung hãn tóm lấy bả vai cô khống chế không cho cô động đậy.

Trước cánh cửa vừa bị đẩy ra một cô gái mặc bộ đồ da bó sát người đang chậm rãi tiến tới. Mái tóc dài màu đỏ buông thả tản mác sau lưng, trên tay cầm một cái roi đứng sau cửa dưới ánh đèn vàng mờ ảo, giống như một con rắn độc đang thè lưỡi. Cô gái kia vừa bước ra không nói hai lời liền hướng Hyomin đánh tới tấp.

Mắt thấy cô vốn dĩ trên tay không hề có gì đột nhiên lại xuất hiện một con dao nhỏ, Hyomin giơ hai chân lên đá vào cằm hai gã đàn ông, một kích này cô dùng hết toàn lực. Cho dù là đang mang giày nhưng chân cũng cảm thấy khá đau, canh đúng nơi cằm của hai gã đàn ông.

Thừa lúc hai tên đó đang còn đau, Hyomin nhanh chóng thoát khỏi tay bọn chúng, đồng thời đạp tường nhảy lên từ cửa sỗ bay ra ngoài. Bốn người nhất thời trở thanh tư thế ba đánh một đang đứng trong một bụi cỏ, Hyomin đánh giá bọn họ, mà bọn họ cũng đang đánh giá Hyomin.

Đối phương có tổng cộng ba người hai nam một nữ, một gã trong số đó cũng không có vũ khí, nhưng thân cao lớn, chỉ nhìn thấy bắp thịt của hắn nổi lên, Hyomin biết rằng hắn là kẻ luôn chiến thắng bằng sức của chính mình. Gã còn lại thì vừa gầy vừa lùn. Một nửa bên mặt của hắn bị lưu hải che khuất, khiến cô không thể thấy rõ hình dáng, chỉ thấy năm ngón tay lóe lên ngân quang, cũng biết chỉ cần bị bắt thì mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.

Cuối cùng chính là cô gái đang đứng chính giữa. Rất hiển nhiên cái roi trên tay cô ta chính là vũ khí. Còn có trên cổ tay cũng mang theo rất nhiều dao găm, có lẽ để dễ dàng động tay chân. Chỉ quan sát đơn giản một hồi Hyomin cũng biết những kẻ này không phải là sát thủ có cấp bậc bình thường.

Bọn chúng rất khó đối phó.

"Đã sớm nghe qua đương gia của Park gia thân thủ không tệ, hôm nay vừa nhìn thấy, quả nhiên không giống người thường. Chỉ là đồ vật bên trong thực chất đều không phải cho cô đem đi. Vì vậy làm phiền cô hôm nay, chuẩn bị chết ở chỗ này đi."

Cô gái kia vừa nói xong, liền vung rói đánh tới Hyomin. Tốc độ cực nhanh khiến người sau  tránh không kịp chỉ có thể dùng tay ngăn cản.

Đau rát tràn tới từ vết thương lan ra toàn cơ thể, kích thích toàn thân Hyomin run lên. Nhưng không đợi đến khi cô nhìn lại vết thương, thì ba tên kia đối diện lần thứ hai lao tới tấn công. Gã đàn ông cao to kia tuy bự con nhưng thân hình đó vẫn không hề cản trở được tốc độ của hắn. Hyomin tránh trái, tránh phải, né những cú đấm của hắn. Thi thoảng cũng sẽ ra vào đòn phản kích, nhưng mỗi lần đều đánh vào da thịt của hắn khiến cho tay phải của cô cũng nhẫn nhẫn phát đau.

Rất nhanh cả ba người kia liền phát hiện ra tay trái của Hyomin chính là nhược điểm, liền hướng đến bên trái của cô mà tấn công. Một roi vừa bị quất vào lưng, Hyomin chịu đựng không cho bản thân rên thành tiếng. Chỉ là lúc này cái đau khiến cho cảm giác nóng rát bất đồng, trên mặt liền hiện nhàn nhạt lãnh ý.

Cô nhìn tới vết roi trên cánh tay, xung quanh vết thương có một thứ bột màu trắng, nhìn vết roi này cũng không giống như bình thường. Trong nháy mắt Hyomin biết rằng cái roi trên tay cô gái kia có thứ gì đó! "Cô đã bôi cái gì lên roi?" Hyomin cắn răng nghiến lợi hỏi, cô cảm giác trên người mình càng lúc càng thấy lạnh, nguyên nhân gây ra không cần nghĩ cũng biết đó là độc trên vết thương tạo thành.

"Bây giờ mới biết sao? Có thấy hơi trễ hay không? Cô cứ yên tâm, tôi không có bôi độc gì lên rôi hết. Mà cái roi này được tạo từ những bộ da rắn kịch độc, khó tránh khỏi sẽ bị nhiễm chút độc của nó. Bị đánh qua cũng sẽ không trúng độc, nhưng mà sẽ đau hơn so với những cái roi khác mà thôi. Tôi nghĩ đây cũng chỉ là đau một chút, Park tiểu thư chắc là vẫn chịu đựng được mà?"

"Con ả vô liêm sỉ!" Hyomin thấp giọng mắng, giật mình khi thân thể có chút cứng ngắc, liền muốn đứng lên. Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng bước chân khiến cô đề cao cảnh giác, hướng hai bên trái phải chợt lóe, liền thấy gã lùn tịt giống như con chó điên nhào tới." Ba đánh một còn chưa đủ, ngay cả đánh lén cũng không buông tha?" Hyomin khinh thường nói, gối một chân trên đất để hồi phục thể lực. Chì là đối phương không hề cho cô cơ hội nào liền bao vây cô thành một hình tam giác, vận sức cùng nhau lao tới đem cô bắt lại.

"Park tiểu thư cũng không cần sử dụng phép kích tướng, lấy nhiều thắng ít, đầu độc, đánh lén, bọn tội cũng đã đều sử dụng hết rồi. Bất kể là biện pháp gì, chỉ cần có thể thắng chính là biện pháp tốt."

"Tốt, vậy hôm nay thử một lần, kết quả là tôi thắng hay các người thắng!"

Hyomin đứng dậy nhìn ba kẻ đang bao vây mình. Ba kẻ này phối hợp khá ăn ý, tất nhiên là cùng nhau chấp hành một nhiêm vụ tại một nơi. Muốn thắng thì cần phải đánh bại từng tên. Nếu như bàn về lực chiến đấu yếu nhất chính là gã lùn kia. Nếu như bàn về thể lực chính là cô ả tóc đỏ. Phân tích một chút trong lòng Hyomin cũng đã có dự định.

Cô chậm rãi di chuyển đột nhiên đá tung lá cây dưới chân lên, hướng tới cô ả cầm roi phóng đến. Thấy mình là mục tiêu của cô, cô ả cũng không hề hoảng loạn, ngược lại đem roi dắt vào bên hông cùng Hyomin đấu tay không. Tuy rằng cô ả sử dụng roi khá tốt, nhanh, chuẩn, tàn độc. Nhưng so với đấu tay không vẫn kém Hyomin rất nhiều.

Mắt nhìn thấy cứ một quyền sắp đánh tới chính giữa mặt cô ả liền đưa tay ôm mặt lại, sườn bên phải không hề phòng bị liền bị Hyomin hung hăng đánh trúng, trong nháy mắt chỉ nghe được âm thanh xương khớp bị đánh gãy, mà cổ họng cũng tràn đầy mùi tanh. Hoá ra, Hyomin dùng tay trái để đánh lại hướng cô ả bằng cách đấm vào mặt, nhưng mục đích chính của cô lại chính là sườn phải của cô ả.

Xương bị gãy, cô ả bị trọng thương.

"Bitch!*" Cô ả ôm xương sườn trợn mắt hung hãn nhìn chằm chằm Hyomin, đầu khớp xương cũng đã bị thương. Cô ả cũng không thể dùng roi, cũng không hề nghi ngờ là tính sai! "Động thủ!" Cô ả đứng sau lưng hai gã đàn ông hô to, bọn họ lập tức như gà đánh máu liền lao tới chỗ Hyomin tấn công tới tấp.

Lần này sự công kích còn mạnh hớn lúc nãy. Gã to con không ngừng gương cú đấm hướng tới Hyomin, mắt thấy vách tường MY xây dựng kiên cố cũng bị hắn đấm cho rung chuyển, Hyomin thiết nghĩ nếu bị hắn đánh trúng không biết hậu quả sẽ như thế nào. Trong lúc cô đang bận đối phó với tên to con, thì tên lùn kia lại như khỉ chực chờ cơ hội đánh lén.

Rất nhanh, trên người Hyomin lại có thêm vài vết cào. Mặc dù không phải là điểm trí mạng, lại khiến cho cô chảy máu không ít. Biết bản thân mình thể lực cũng không còn lại bao nhiêu, mà bên trong kia còn có thể có thêm mai phục hay không cũng không biết được là bao nhiêu. Hyomin cũng không muốn cùng ba tên này dây dưa tiếp, thầm nghĩ muốn tốc chiến tốc thắng.

Đang lúc cô thầm tính làm sao để loại bỏ tên lùn đáng ghét kia thì tay phải bị một cỗ lực đạo giữ lại không thể nhúc nhích được. Cúi đầu nhìn tới thì thấy cô ả áo đỏ đang dùng roi giữ lấy tay phải của mình, mà lúc này cô ta sử dụng roi chính là tay trái.

"Quên nói cho cô biết tôi thuận tay trái." Cô ả cười một cách yêu mị khiến cho mặt Hyomin cũng đen đi vài phần. Cảm thấy thứ gì đó như cơn gió liền phất qua, tuy răng cảm giác không được ổn, nhưng thân thể chưa kịp phản ứng. Sau một khắc, cả người liền bị một cước đá bay ra bên ngoài. Chân kia đá lên ngực Hyomin, nhất thời khiến cho cô không kịp hô hấp xém chút tắt thở. 

Cô còn chưa kịp đứng dậy liền bị gã to con túm cổ bóp chặt. Nhìn tên to con mặt tê liệt không chút biểu tình, Hyomin thật sự muốn phun một bãi nước miếng vô mặt hắn.

Em gái ngươi a, không có việc gì tại sao lại bự con đến như vậy, thân thể khí lực cũng cường tráng để làm cái gì! Ngươi là trâu đực sao? Phải? Nhất định là vậy! Còn không mau ra ruộng kéo xe đi? Chạy tới chỗ này làm cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#mdkc