Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên Ngoại: Chap 143 (Sokyul)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn lu mờ chiếu trong phòng phá lệ ấm áp. Có một thân thể gầy gò đang gục trên bàn hiển nhiên là đang ngủ. Lúc này cửa cũng nhẹ nhàng bị đẩy ra, một cái chăn đang được đắp lên người nọ. Có lẽ là do khí lực quá lớn, cuối cùng lại khiến người kia tỉnh giấc.

"Đại tiểu thư, mấy ngày qua cô còn chưa có chợp mắt, nếu cứ tiếp tục như vậy thân thể cô sẽ suy sụp mất, đi nghỉ ngơi một chút được hay không?" Dì Han nhìn khuôn mặt Soyeon vì thiếu ngủ mà nhợt nhạt, đau lòng nói. Park gia gần đây trải qua nhiều trắc trở quả thực quá nhiều, từ sau khi Hyomin qua đời, căn biệt thự này cũng đã lâu không còn tiếng người cười nữa. Mà nay Qri lại xảy ra chuyện như vậy, tất cả mọi phiền toái dồn chung một chỗ, tất cả đều phải dựa vào Soyeon mà chống đỡ.

Cho dù cô không nói, có thể đảm nhiệm ai nấy cũng đều thấy được, cô quá mệt mỏi.

"Dì Han, cháu không sao. Gần đây không ít người trong giới hắc bạch lưỡng đạo đang chú ý đến hành động của chúng ta, cháu phải làm việc không được để lộ sơ hở. Bằng không lúc chúng ta đối phó với Steve cùng lúc thì tại thành phố X này sẽ bị họ đánh lén. Chỉ là đối phó Steve cũng đã rất miễn cưỡng. Nếu như trong ngoài đều là địch, rất có thể Park gia sẽ không chống đỡ nổi."

Đối mặt với dì Han, Soyeon cũng không cố kỵ, chút nào mà nói ra tình trạng Park gia gần đây. Đúng như người ngoài suy nghĩ, Park gia đã xác thực hạ chiến thư với Steve. Khác với những thủ đoạn ám sát các kiểu khác nhau, Soyeon muốn làm là phải đem họ nhổ cỏ tận gốc. Cô không chỉ muốn lấy mạng Steve và Sunny, càng muốn cho Sunny và Steve phải biến mất trên đời này.

Rất nhiều người còn cho là cô quá tự tin đến mức mù quáng, duy nhất chỉ có Soyeon biết, cô đang làm gì, mọi thứ cũng đều nhờ ý kiến của cô mà chống đỡ đến giờ. Ngày đó Qri bị thương cả đời này Soyeon cũng đều không thể quên được, đến giờ cô vẫn còn nhớ sự tuyệt vọng cùng sợ hãi đầy sâu sắc đó.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khiến cho người nằm lòng cô thêm lạnh lẽo, khí tức cũng trở nên yếu ớt. Soyeon cũng không hề giữ hình tượng nữa mà hét lớn, nhưng lại không có ai đi ngang để giúp cho cô. Trong tuyệt vọng Soyeon cố gắng khởi động những chiếc xe nát vụn để cố đi thử. Vô cùng tức giận chỉ biết dùng tay đánh lên thân xe. Cuối cùng khiến cho đôi tay cũng nhiễm đầy máu đỏ, nhưng chiếc xe vẫn như cũ nằm ỳ ngay đó.

Đang lúc cô muốn ôm Qri chạy bộ đến bệnh viện, lần cuối cùng đành làm liều, thì lúc này thủ hạ Park gia lại đi tới. Bọn họ nhìn thấy Soyeon và Qri mình đẫm máu thì thất kinh, một đám người vội vàng dùng cáng đưa Qri lên xe, tiến hành những biện pháp cấp cứu cơ bản, liền hỏa tốc chạy tới bệnh viện.

So với Qri đang bị trọng thương, Soyeon cũng chỉ gãy một bên vai. Ngồi trong hành lanh bệnh viện, đầu cô cũng chỉ tràn ngập hình ảnh của Qri từng ly từng tí. Những hình ảnh đó không hề dùng lại luôn quanh quẩn trong đầu mình, như một thước phim cũ, càng giống như là một chiếc đèn kéo quân.

Nhớ đến lúc còn bé luôn bồi mình huấn luyện an tĩnh, nhớ đến cô vì muốn chọc giận mình mà khoe khoang, nhớ đến mỗi lần cô luôn mắng mình cay nghiệt, nhớ đến đêm đó cô vì mình mà nở rộ đầy xinh đẹp. Càng nhiều hơn, chính là sự thất vọng và tịch mịch của cô, hết lần này đến lần khác cô lén thổ lộ với mình, mỗi đêm luôn vì mình mang theo một cái chăn đến đắp cho mình.

Soyeon cô lại làm sai. So với lúc trước đưa Hyomin vào trong ngục, còn sai rất nhiều. Cô tự tay đem một người yêu mình sâu đậm như vậy đẩy xuống vực thẳm, khiến cho Qri hết lần này đến lần khác tổn thương lòng.

Cho đến giờ, Soyeon cũng không nghĩ ra được tại sao một như mình lại được Qri tốt đẹp như vậy yêu thương. Cô ấy có tiền, có quyền, là người thừa kế duy nhất của Lee gia, từ nhỏ đã được bảo vệ coi như là viên ngọc quý trên tay.

Nếu như không phải vì yêu mình, thì cô ấy nhất định là một cô gái nổi trổi nhất thế giới này. Cô ấy có thể được nhiều người ái mộ, có thể còn tìm được một người tốt hơn mình. Nhưng tại sao nhất định cứ phải chọn mình? Vì mình bỏ ra nhiều đến như vậy? Một Park Soyeon luôn luôn thông minh lại bị lạc phương hướng, cô không tìm được đáp án cho vấn đề này.

Bởi vì chuyện yêu đương, căn bản không có đáp án.

Khi nhìn thấy trên tờ giấy thông báo có bốn chữ to đùng 'tình trạng nguy kịch' xuất hiện trước mặt Soyeon chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, giống như mọi bộ phận trên cơ thể vào giờ khắc đó bị đông cứng hoàn toàn. Cô muốn bước lên trước, học trong ti vi năn nỉ những bác sĩ kia phải cứu sống Qri. Hay cũng có thể cư xử như là một người xa lạ vậy, vô tình rời khỏi cái bệnh viện này, rời khỏi cái chỗ khiến cho mình không còn là mình nữa. Nhưng là cái trước đó cô không muốn làm. Cái sau cô càng không làm được.

Nằm trong đó là người con gái đang vật lộn cùng tử thần. Nếu như không phải là cô ấy cứu mình, thì cái thế giời này cũng không còn một người tên Park Soyeon này. Vết thương trong lòng Qri cùng với trên người đều do cô gây ra. Cô cũng không có bất kỳ lí do gì mà khinh thường phần tình cảm này, coi thường cô gái kia.

Trải qua những chuyện này, Soyeon đối với Qri rất hời hợt, còn tự cho là cô bảo vệ tốt chính mình, toàn bộ đều là chó má! Cho đến giờ, đều là Qri nhường cho mình, dễ dàng tha thứ cho mình tất cả chỉ cầu yêu thương. Là cô nhát gan, là cô hèn yếu, là cô muốn yêu nhưng lại không dám yêu tạo thành tổn thương cho Qri.

"Bác sĩ! Tim bệnh nhân không còn đập nữa!" Trong lúc mọi người nhìn vào tờ giấy báo tình trạng nguy kịch, thì y tá từ bên trong mang theo âm thanh hốt hoảng truyền tới. Cơ hồ theo bản năng, Soyeon không hề nghĩ ngợi, trực tiếp vọt vào trong phòng cấp cứu. Khi cô nhìn thấy người kia nằm trên giường giải phẫu mới biết được cái gì gọi là đau lòng.

Máu tươi tràn ngập trong phòng, vốn cái giường trắng tinh cũng bị nhiễm đỏ. Mặc dù còn mấy túi máu không ngừng truyền vào cho Qri, mặc dù toàn thân cô đang băng rất nhiều vải trắng cùng băng gạc, nhưng cũng không thể nào ngăn cản sinh mạng cô đang chạy đua. Nhìn thấy người nọ thống khổ ói ra từng ngụm máu tươi Soyeon sững sờ khụy xuống đất, há miệng thở hổn hển, nhưng cũng không nói được một câu.

"Park Soyeon! Chuyện đã đến mức này, cô còn muốn gì nữa? Cô còn muốn con bé như thế nào!? Cô không phải không cần con bé sao? Bây giờ thì tốt rồi, con bé lại phải chết, vì cứu cô mà con bé phải chết! Cô có thỏa mãn chưa! Bây giờ cô thấy vui lắm đúng không!"

"Cô cút đi cho tôi! Tiểu Kyul không cần cô phải quỳ ở đây! Càng không cần cô cố làm bộ thương tâm! Lee gia, từ nay về sau cùng Park gia đoạn tuyệt!" ba Lee nhìn Soyeon quỳ dưới đất, hét lớn xông tới, lại bị các y tá và bác sĩ kéo ra ngoài."Các người đều là thân nhân của bệnh nhân có còn muốn bệnh nhân còn sống tiếp không đây? Nơi này là phòng cấp cứu, làm phiền các người mau đi ra ngoài!"

Ở đây các bác sĩ cũng biết thừa Soyeon và ba Lee là ai, cũng biết rõ người nằm trên giường kia chính là nữ tử Lee Qri của Lee gia. Nếu như chữa khỏi cho người đó, thì bệnh viện bọn họ cũng sẽ không phải sợ bị các bệnh viện khác theo kịp, đủ để giữ vị trí bệnh viện tốt nhất thành phố X. Nếu như đại tiểu thư Lee gia chết trong bệnh viện, không cần ba Lee gây áp lực cho bọn họ, chỉ một mình Soyeon phát điên, cũng khiến cho bọn họ đóng cửa đại cát."

Cho nên trước khi giải phẫu, viện trưởng liền tự mình chạy tới nói với họ, cho dù liều mạng, cũng phải cứu sống Qri, quyết không được để người này chết trong bệnh viện. Hiện tại những người này cũng không dễ chọc tới còn muốn xông vào, chuyện này không thể nghi ngờ sẽ làm ảnh hưởng đến trạng thái làm việc của bọn họ. Vạn nhất tạo thành cảm nhiễm, cho dù họ có cố gắng đi nữa, Qri phải chết là không thể nghi ngờ.

Căn nhắc quan hệ lợi và hại, mấy y tá đồng loạt đưa Soyeon quỳ dưới đất lên, đem cô từ phòng giải phẫu ra ngoài. Khi cửa phòng một khắc kia đóng lại, nhìn thấy các bác sĩ đang dùng máy kích điện để kích tim cho Qri trên ngực. Soyeon gắt gao nắm lấy bả vai bị gãy của mình, đau, nhưng lại không đau như trong tim.

Đợi bên ngoài hơn 12 tiếng, bác sĩ cũng từ bên trong phòng cấp cứu đi ra ngoài. Quần áo trên người cũng bị mồ hôi làm cho ướt hết, trên mặt tràn đầy mệt mỏi, càng nhiều hơn là nụ cười không thể che phủ. Trải qua cố gắng không ngừng, rốt cuộc cũng cứu được Qri. Mặc dù còn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng cũng giữ được một mạng.

Ngưng mắt nhìn Qri được y tá đẩy từ trong phòng cấp cứu đi ra, trên mặt cô tái nhợt phủ đầy mồ hôi bịn rịn, chân mày hơi nhíu lại rõ ràng cũng không tốt. Thân thể suy nhược còn cắm rất nhiều ống truyền dịch, trên ngón tay còn đang kẹp ống kiểm tra máu mặt còn đeo ống dưỡng khí màu trắng.

"Tình trạng thân thể bệnh nhân rất là yếu, những ngày tới thân nhân cũng không được phép vào thăm. Xin Lee tiên sinh và Park tiểu thư yên tâm, bệnh viện chúng tôi sẽ cho người trông chừng Lee tiểu thư 24/24. Ngoài ra còn có một việc tôi muốn nói cho hai người biết." Bác sĩ nói với ba Lee và Soyeon, nhìn thấy biểu tình cùng vẻ mặt khó xử của hắn, trong lòng đều trầm xuống.

"Có gì ông cứ nói thẳng, đảm nhiệm yêu cầu gì, tôi nhất định sẽ làm được." ba Lee vội vàng nói, ý tứ rất rõ ràng, nếu như các người cần tiền, thì có Lee gia chúng ta. " Lee tiên sinh ông trước tiên hãy bình tĩnh cái đã, tình huống lúc này, vết thương trên người Lee tiểu thư là do xe cộ đụng phải gây ra, xương trên người hơn phân nửa đã bị gãy nát hết, vừa này chúng tôi đã nối lại thật tốt, cũng không ngoại trừ sẽ để lại di chứng."

"Ngoại trừ vấn đề này ra, trong vụ tại nạn phần đầu Lee tiểu thư bị va đập rất mạnh. Khiến cho dây thần kinh trung tâm bị chèn ép, mà vật thể chèn ép này là do tụ máu hay là vật thể khác đến lúc này chúng tôi cũng chưa biết được, muốn biết cụ thể phải đi chụp CT mới có thể biết được. Nếu xác định được có thể lấy ra vật chèn ép này, nhưng trung tâm thần kinh của Lee tiểu thư đang suy yếu dần. Nói cách khác có thể cô ấy sẽ liệt toàn thân."

Từng chữ từng câu của bác sĩ như là xuyên thấu vào trong màng nhĩ, rõ ràng vọng trong đầu Soyeon. Cô xoay người nhìn Qri nằm trong phòng cách ly đặc biệt, thân thể người nọ đơn bạc bị tấm chăn bông lớn của bệnh viện che đi, khiến cho cô càng thêm yếu ớt. Hai má cũng lõm xuống, không có một chút thịt dư nào, cả người trắng đến cơ hồ như trong suốt, tựa như chỉ cần một cơn giớ thổi thì sẽ tiêu tán.

"Ý ông là, nếu như không thấy cái vật chèn ép kia ra, tiểu Kyul sẽ bị liệt cả đời? Vậy ông còn chờ cái gì, còn không mau đi lấy ra cho con bé a!" Cho dù đã nhìn thấy qua nhiều tình cảnh, nhưng trong lúc đối mặt với an nguy của Qri, tất cả trầm ổn lão luyện của ba Lee nháy mắt biến hết không còn. Hắn bây giờ chỉ đau lòng cho đứa con gái của mình, là một người cha không hy vọng con gái mình xảy ra chuyện không may nào.

"Lee tiên sinh, xin ngài hãy bình tĩnh. Tình trạng Lee tiểu thư lúc này rất là yếu, mới đi chụp phim cũng không có kết quả. Chờ cho hình phim ra, thì những chuyên gia khoa nào quyền lực nhất bệnh viện chúng tôi sẽ cùng nhau hội thảo về vấn đề của Lee tiểu thư, xin ngài cứ yên tâm." Nhìn thấy bộ dạng ba Lee kích động, bác sĩ có chút hốt hoảng an ủi.

Dù sao thì Lee gia cũng chỉ có một mình Qri là người thừa kế, nếu như Qri mà tàn phế thì Lee gia cũng sẽ suy vi.

"Ừ, tôi biết rồi." ba Lee thấp giọng nói, xoay người nhìn qua tấm kính lớn nhìn Qri năm bên trong, không nói nữa. Bác sĩ nhìn biểu tình tịch mịch của ông thu vào trong mắt, lắc đầu một cái, liền cầm quyển sổ hồ sơ bệnh lý đi đến phòng làm việc của mình.

"Lee bác trai, cháu thật xin lỗi..." Nhìn mẹ Lee ngồi trên ghế dài khóc đến mệt mà thiếp đi còn có ba Lee vẫn đứng cạnh phòng bệnh Qri, Soyeon nói. Qri phải chịu đựng những thống khổ này, cũng là do cô. Chỉ nghĩ đến người nọ có thể bại liệt toàn thân, hệt như đem tim cô mà ném vào trong lửa, đả thương đến đau đớn.

"Ha ha, cô nói xin lỗi, Park Soyeon, bây giờ hối hận còn tác dụng sao? Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Kyul đứa nhỏ này cũng chưa từng bị thương, thậm chí đến cả cảm mạo hay là sốt cũng đều rất ít. Duy nhất hai lần, cũng đều do cô! Ta thật không hiểu tại sao con bé lại phải làm đến nước này, vì cô, thậm chí đến cả mạng con bé cũng không cần!"

"Còn cô thì sao? Cô có quan tâm con bé không? Cô có để ý đến sự thương tâm của con bé không, có khổ sở hay không? Park Soyeon, sao lòng dạ cô so với cha cô còn ác hơn vậy? Lần trước cô đánh gãy tay con bé, thậm chí đến bệnh viện cũng không đưa con bé đi, còn để con bé chạy ra ngoài. Cô có viết con bé làm cách nào mà về nhà không? Con bé đã phải đi suốt một đêm từ Park gia về đến nhà! Cô đối với con bé như vậy, cô cho là mình còn tư cách gì đứng ở đây. Cô cút cho tôi, cô nghe hay không, cô cút ra ngoài cho tôi!"

Bị ba Lee mắng, Soyeon im lặng không nói. Cô đưa mắt nhìn Qri trong phòng bệnh, cuối cùng yên lặng xoay người rời đi. Khi hốc mắt lần nữa ướt át, cô kinh ngạc đưa tay sờ mặt mình. Nước mắt nóng bỏng chạm vào da thịt, Soyeon giống như là bị kinh sợ chạy trên đường.

Lúc này cô còn bị người đi đường nghĩ cô điên rồi. Nhưng cô hy vọng mình có thể điên một lần.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
😌😌😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#mdkc