Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên Ngoại: Chap 148: Trở Về Tai Nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài sân bay tràn đầy tiếng huyên náo, có người thì chờ lên máy bay, cũng có người vừa xuống máy bay, còn có con nít chạy tung tăng vô tư đùa giỡn tại nơi này, còn có vài fan hâm mộ đứng ngay đó chờ đợi cầm bảng giơ tên idol của lòng mình. Trong đó, có một cô gái không thể nghi ngờ thật đặc biệt.

Cô đeo kính râm bản lớn. mặc bộ đồ đen bước vào sân bay, mái tóc dài màu đen óng ánh, hiện tại trời đã vào đông giá rét, nhưng cô chỉ mặc một chiếc áo khoác đơn bạc, nhìn sơ bên trong cũng chỉ có một chiếc sơ mi màu đen không quá dày. Đôi chân thon dài được bó gọn bởi chiếc quần dài màu đen, dưới chân là đôi giày màu đen, vốn lối ăn mặc của cô theo phong cách trung tính, lại càng tô thêm vài phần suất khí.

Mỗi khi cô đi ngang qua, cũng sẽ có không ít người nán lại đứng xem, có nhiều thiếu nữ si mê tới mức hét lên thành tiếng, nhìn cô gái bước đi không rời mắt. Thậm chí còn lấy hết dũng khí chạy lên trước bắt chuyện, nhưng lại bị cô gái ngó lơ không quan tâm, chỉ biết ủ rũ quay lại.

Đi đến khu kiểm tra an ninh, cô gái không mang theo hành lý, khi kiểm soát viên đem máy rà soát trên người phát ra tiếng vang tít tít. Nhất thời, tất cả sự chú ý mọi người đều đặt trên người cô. Kiểm tra an ninh vội gọi cho cảnh vệ tới, nhíu mày đưa cô tới phòng kiểm tra riêng, nhưng cô gái đưa tay lên tháo chiếc kính râm trên mặt mình xuống, khuôn mặt lạnh lùng nhả ra 5 chữ.

"Tôi là Park Soyeon"

Đứng ngoài xa những người vây xem, cũng không biết rõ Soyeon đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy mấy nhân viên kiểm tra an ninh nghe cô nói xong thì vội vàng cúi đầu mời cô đi qua. Bộ dạng giống như là đối xử với lãnh đạo quốc gia. "Cám ơn." Soyeon nói với kiểm tra an ninh xong, đi ra đại sảnh của sân bay.

Lần nữa quay về thành phố X, cô tham lam hô hấp không khí của nơi này. Vốn dĩ thì đúng ra ngày mai cô mới ngồi máy bay tư nhân về cùng thuộc hạ của mình, nhưng cô không thể đợi thêm 24 tiếng được nữa, vội vàng một thân một mình chạy về nước trước. Từ lúc cô đến Đức tới giờ cũng đã được hai tháng.

Sau khi diệt trừ gia tộc Steve và Lee gia (Sunny) cô cũng không có quay về ngay lập tức, mà ở lại để xử lý một số công việc cần thiết. Bao gồm thu mua lại đống đồ phế thải của Lee gia (Sunny) và gia tộc Steve cùng với tài sản và địa bàn của họ, hơn nữa đem những thế lực còn sót lại của hai gia tộc này thu về sử dụng cho mình, không phục, thì diệt trừ tại chỗ.

Sau khi tra khảo những tên thủ hạ của Steve, Soyeon cũng biết rõ hơn về lai lịch của hắn. Steve tên đầy đủ là Steve (😂😂). Trong một cuộc so tài tại Đức nhiều năm trước, cha của hắn tên là Todd, vốn là một tay quyền anh trong thế giới ngầm, mỗi ngày dựa vào cái nghề đánh đấm trong tối mà sống. Trong một lần tranh giải, Todd bị trọng thương, cũng vì vậy mà quen được mẹ của Steve, là một y tá tên Nye.

Hai người trong bệnh viện âm thầm nảy sinh tình cảm, cho đến khi Todd xuất viện vẫn luôn duy trì liên lạc, cuối cùng trở thành người yêu của nhau, bước vào con đường hôn nhân, sinh ra Steve. Có đứa trẻ, có gia đình, Todd cũng biết cái nghề đánh đấm trong tối này cũng không phải là cách để nuôi sống gia đình qua ngày. Vì vậy hắn tìm tới những đồng nghiệp làm cùng nghề với mình, dựa vào thân thể khỏe mạnh, khí lực dồi dào tự mình sáng lập ra một bộ quyền pháp, thành lập một tổ chức lính đánh thuê tư nhân.

Mặc dù là lính đánh thuê, nhưng bọn họ không có mua bán vũ khí hay là giết thuê. chỉ phụ trách công việc bảo vệ một số người cùng những vật phẩm quý giá, cũng chính là cái được gọi là vệ sĩ. Công việc như vậy, đối với cái nghề đánh đấm trong tối của bọn họ dễ như trở bàn tay, rất nhanh danh tiếng cũng vang dội, thu nhập cũng càng lúc càng cao. Steve cũng theo đó mà dần dần lớn lên, Todd đem bộ quyền pháp cho chính hắn tổng kết được trong những năm đi đánh đấm trong tối dạy lại cho Steve, sau khi tuổi đã cao cũng đem mọi chuyện làm ăn cùng với toàn bộ lính đánh thuê giao lại cho hắn toàn quyền xử lý.

Bề ngoài Steve vẫn làm ăn theo quy tắc, nhưng bên trong lại âm thầm muốn kiếm thêm nhiều tiền nên cho người trong tối làm thêm việc khác. Cái gọi là việc khác, chính là làm ăn phạm pháp. Chính là đi ám sát, và làm gián điệp thương mại.

Steve luôn cho là mình giấu giếm rất tốt, ngoại trừ hắn và những tên thủ hạ kia thì sẽ không còn ai biết được chuyện này. Nhưng mà giấy cũng không thể gói được lửa, một đêm nọ, Steve trong phòng gọi điện cho đám thủ hạ bàn luận chuyện liên quan đến việc riêng tư, lại bị Todd đi ngang qua nghe được toàn bộ.

Todd mãnh liệt phản đối yêu cầu Steve không được làm thêm những việc khác đó nữa, nhưng Steve không nghe. Hai người phát sinh tranh cãi, cuối cùng dẫn tới động thủ. Nhưng người cha già cao tuổi nhất định là không thể đánh lại con trai, Steve trong lúc sơ ý liền đẩy hắn ngã xuống đất, khiến đầu đập mạnh vào bệ cửa sổ.

Steve không nghĩ tới nhất thời chỉ động tay một cái liền giết chết cha mình, thay vì sám hối, thì việc trước tiên hắn nghĩ tới chính là làm sao để che đậy được việc này. Hắn lén cho thủ hạ đến âm thầm xử lý thi thể Todd, sau đó báo lại cho Nye biết chồng bà chết đột ngột trong phòng riêng. Cho đến khi Nye qua đời, cũng không hề biết được chính con trai mình giết chết người mình yêu thương.

Sau khi Todd chết, Steve quang minh chính đại làm những việc khác, đem toàn bộ quy tắc cũ vứt hết. Phạm vi cũng được mở rộng thêm, nặng lực cũng càng lúc càng mạnh, Steve biết năng lực bọn họ không chỉ là lính đánh thuê đơn giản như vậy, mà thực chất chính là gốc xã hội đen.

Dục vọng con người là vô hạn, sau khi thế đứng tại Đức đã vững vàng, Steve liền nghĩ tới những quốc gia khác. Mà mục tiêu đầu tiên của hắn, chính là thành phố X tại Trung Quốc, còn có Soyeon người đứng đầu của Park gia.

Ý muốn xâm nhập vào thành phố X đã có từ lâu trong đầu Steve, trong thời gian Park DongHyun còn ở lại Park gia, hắn cũng đã bí mật huấn luyện một nhóm thủ hạ trung thành với hắn, những người đó đều là gốc Trung Quốc, mục đích chính của bọn họ chính là lẻn vào Park gia, chờ thời cơ cướp đồ. Trong số này có một người xuất sắc nhất chính là Hwayoung.

Mấy năm về trước lúc Hwayoung đến Park gia, thì bàn cờ này cũng đã bắt đầu. Mọi cử động của Park gia đều bị Steve nắm gọn trong tay, trong lúc hắn tự cho mình có thể thay thế được, thì lại bị Hyomin cướp được món hàng từ nước Đức về làm rối loạn chân tay. Dưới sự cân nhắc, vì muốn lấy được món hàng kia, Steve không thể làm gì khác hơn là tiếp tục để Hwayoung ẩn mình, một lúc cũng chính là 2 năm.

Cho đến khi Hyomin ra ngục, Steve cũng không thể khắc chế nổi sự xao động trong lòng mình. Hắn phái thủ hạ của mình đi ám sát Hyomin, muốn uy hiếp cô để biết được vị trí chính xác của món hàng kia. Vì không muốn bị hoài nghi, lần này hắn đưa tới toàn bộ đều là sát thủ người Trung Quốc, chỉ phái một số người trong tổ chức, kết quả lại bị Hyomin tránh được.

Sau đó hắn âm mưu mượn tay Lee DongGun để có được món hàng kia, nhưng lại không nghĩ tới đối phương cũng sẽ sinh lòng tham, cuối cùng phải mượn Park gia ra tay diệt trừ Lee gia (DongGun). Mặc dù mục đích tiêu diệt Lee gia (DongGun) của hắn cũng đã đạt được, nhưng như vậy cũng là đang cố ý khiến cho Soyeon và Hyomin nổi lên nghi ngờ. Vì vậy, Hyomin lấy lí do rút lui khỏi giới hắc đạo, cùng Soyeon tương kế tựu kế lập thành một cái bẫy để dụ địch vào. Cũng vì vậy mà bọn họ ngu đần để trúng kế.

Kế hoạch đôi bên vạch cho mình cũng như thế không thể hoàn hảo hơn, nhưng Soyeon và Hyomin lại không nghĩ tới Hwayoung chính là gian tế, Hwayoung lại cũng không nghĩ tới món hàng kia là giả, chuyện Hyomin chết cũng là giả. Cho nên, khi đôi bên kết thúc ván cờ đối mặt nhau, nếu như không phải do Steve chạm tới giới hạn chịu đựng của Soyeon, khiến cho Qri bị thương nặng như vậy, Soyeon cũng sẽ không giống như là một người điên không để ý đến mọi chuyện mà tìm hắn tiêu diệt.

Soyeon cũng không ngờ tới, cuộc chiến này lại có thể hạ màn đơn giản như vậy, tổn thất về mặt tiền bạc của Park gia so với dự tính trước đó của cô cũng ít hơn 20%. Tất cả mọi thứ này, cũng đều là công trợ giúp của Lee gia. Nhớ tới người kia còn đang nằm trong bệnh viện, Soyeon bước đi cũng nhanh hơn, đi tới chiếc xe đang chờ đón mình.

Lee Qri, tôi đã quay về.

"Đại tiểu thư khỏe..." Mới vừa quay về Park gia, Soyeon nhận được lời hỏi thăm sức khỏe từ người giúp việc, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác mình đang quay về nhà. Tắm rửa xong, thu dọn lại đồ đạc, Soyeon vội đi tìm Qri, nhưng khi cô đi tới hỏi dì Han tình hình gần đây của Qri, nhưng người kia bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.

"Dì Han, có phải Qri đã xảy ra chuyện gì không?" Soyeon khẩn trương hỏi, thiếu chút nữa là cô đã mất đi Qri, hôm nay, cô tuyệt đối không cho phép người kia xảy ra bất cứ chuyện gì không may nữa. "Đại tiểu thư, cô đừng lo lắng, Lee tiểu thư không có chuyện gì, nhưng mà..." Dì Han nói đến đây, lại ngập ngừng không nói tiếp.

"Dì Han, chỉ cần cô ấy không có xảy ra chuyện gì, cho dù là chuyện gì cháu cũng chấp nhận! Dì nói cho cháu biết, có phải cô ấy vẫn còn đang trách cháu, hay là Lee bác trai ông ấy lại nói cái gì?" Biết được tin Qri thân thể không có gì trở ngại, gánh nặng treo trong lòng Soyeon cũng được hạ xuống. Chỉ cần Qri được sống thật khỏe mạnh, bất kể khó khăn gì cô cũng muốn nguyện ý thay người này gánh vác.

"Đại tiểu thư chuyện là như vậy, sau khi cô rời đi không được mấy ngày, Lee gia tuyên bố Lee tiểu thư sẽ kết hơn cùng với con trai của Viện Trưởng Viện Kiểm Soát Nhân Dân. Ngày tháng cũng đã định sẵn rồi, ba ngày sau sẽ cử hành hôn lễ." Dì Han nói xong nháy mắt nhìn thấy biểu tình đỡ đẫn của Soyeon, trong lòng cũng vô cùng khó chịu. Soyeon do bà chăm sóc mà lớn lên, bà biết đứa nhỏ này nhìn bề ngoài luôn lạnh lùng, nhưng thật chất trong lòng không hề xấu xa.

Sau khi Hyomin qua đời (chuyện hyomin trước đó chỉ có Soyeon biết nên mọi người điều nghỉ hyom không còn), bên người Soyeon cũng chỉ còn mỗi Qri, nhưng bây giờ, Qri cũng lựa chọn rời đi, Soyeon cũng chỉ còn lại một mình. Từ nay về sau, sẽ không còn ai quan tâm cô nữa, cũng sẽ không còn ai trong lòng cô buồn phiền đến bồi cô nói chuyện phiếm, bồi cô uống rượu.

"Đại tiểu thư, cô..."

"Dì Ham, Qri bây giờ vẫn còn đang ở bệnh viện sao?"

"Không có, Lee tiểu thư, một tháng trước đã làm thủ tục xuất viện, trở về Lee gia nghĩ dưỡng rồi."

"Ừ, cháu biết, cháu sẽ đi tìm cô ấy."

Soyeon nói xong không có bất kỳ biểu tình gì, xoay người đi tới gara để xe. Nhìn bộ dạng cô cố gắng kiên cường, vành mắt dì Han cũng đỏ lên. Bà luôn hy vọng có một người đến bồi đứa nhỏ luôn cô độc này, đừng để lại cho cô một mình cứ thế bước tiếp.

Lái xe trên xa lộ, trong đầu Soyeon vẫn còn ghi nhớ lại lời dì Han vừa nói. Qri sắp kết hôn rồi, cô ấy muốn kết hôn với một người đàn ông khác? trong lòng Soyeon luôn lặp đi lặp lại tự hỏi chính mình, thật ra đây là ảo giác hay là sự thật. Nhưng mà, sự chua xót kịch liệt trong lòng dẫn tới trong tim, rốt cuộc cô cũng tin những lời này là sự thật.

Vốn tưởng rằng khi đó cô ấy cự tuyệt mình chỉ là bởi vì tức giận, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ là thật. Soyeon thật không nghĩ ra, rõ ràng Qri yêu mình như vậy, tại sao còn muốn kết hôn với người khác? Mình thật muốn đối mặt với tình cảm chân thật ấy, muốn đối mặt với em ấy, nhưng tại sao em ấy lại không cho mình một cơ hội chứ?

Soyeon cô đã bỏ qua quá nhiều quá nhiều lần rồi. Hai năm trước, cô tự tay bóp chết tình cảm Hyomin dành cho mình, hơn 20 năm ròng không thèm để ý tới Qri luôn lãnh đạm mà mặc kệ. Nếu như không phải cô, thì Hyomin sẽ không nếm được mùi vị bị thân nhân phản bội. Cho dù không có trải qua, nhưng Soyeon cũng biết được cảm giác đó nhất định là rất đau. Nếu như không phải là cô, Qri cũng sẽ không phải lãng phí đi tuổi thanh xuân tốt đẹp, em ấy sẽ tìm được một người yêu mình cùng mình bầu bạn, chứ không phải là hết lần này đến lần khác bị cô làm tổn thương, coi thường.

Hai cô gái đều bị mình làm tổn thương, chỉ cần cô dũng cảm một chút, thì cũng sẽ không khiến cả hai phải chịu tổn thương lớn đến như vậy. Nếu như cô có thể biết được tình cảm thật sự trong lòng Qri sau khi cô ấy tỏ tình, đối phương thật sự cũng sẽ không cho là bởi vì chính mình đáng thương và cảm kích mới có thể cùng cô chung một chỗ.

Qri, cho tôi thêm một cơ hội được không? Tôi không muốn mất đi em. Rõ ràng tôi luôn tàn nhẫn với em, nhưng em luôn nhẫn nhịn mà chịu đựng, nhưng tại sao bây giờ lại không thể chấp nhận bày tỏ của tôi? Kết quả em muốn tôi phải làm gì, thì em mới chịu tin rằng tôi yêu em.

Soyeon thất thần nhìn về phía trước, trong đầu hiện lên chỉ có mỗi khuôn mặt của Qri. Đột nhiên, có một chiếc xe tải lớn lao đến chỗ cô, Soyeon vội vàng đánh tay lái rẽ về bên phải. Trước mắt là một trận trời đất quay cuồng, thân thể theo lực quán tính mà xóc theo, khi tầm mắt hoàn toàn rơi vào bóng tối, Soyeon không ngừng đưa tay về phía trước, nắm lấy cái gì đó.

Người bên ngoài nhìn vào có lẽ sẽ không hiểu, nhưng chỉ mỗi cô biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#mdkc