Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Trâm Anh trở về nhà, ngay sau đó nàng có cuộc họp khẩn dành cho các quan chức bộ công an cao cấp ở trụ sở chính. Dĩ nhiên là có mặt của Hoàng Quân Thuỵ nhưng trong suốt quá trình cuộc họp diễn ra, nàng chẳng thèm liếc anh ta lấy một lần.

Mẹ của Hoàng Quân Thụy là chị dâu của bố Trâm Anh. Cả nhà đều đã biết hai anh em bọn họ đang giận nhau, định tổ chức một bữa ăn gia đình để giúp hai người họ làm hoà nhưng bị nàng từ chối thẳng thừng.

Đã dỗi thì dỗi tới bến, muốn làm hoà thì anh ta phải tự tới mà xin lỗi nàng trước cơ.

Dù sao tối nay Trâm Anh cũng có hẹn dùng bữa với Thục Khuê, chuyện gia đình tạm thời cứ gác sang một bên đi đã.

Mười sáu giờ chiều, tù nhân trong trại đang phải lao động lành mạnh.

Hôm nay không phải trồng rau hay trồng trái cây, mà là may khâu quần áo.

Trời thì lạnh, bộ đồ tù nhân mặc đi mặc lại mỏng manh tới nỗi có dấu hiệu muốn sờn rách, họ phải tự may lấy để mà có cái mặc giữ ấm cho cơ thể.

Vải mà quản giáo phát chỉ đơn thuần là loại kaki cotton rẻ tiền, cùng với đó là vài cuộn len để đan thành áo mặc bên trong.

Thay vì may đồ cho bản thân như những người khác thì Tố Đoan lại có một ý tưởng táo bạo hơn. Cô ấy chỉ dùng vải để làm một bộ quần áo cho mình, còn mấy cuộn len dày dặn ấm áp thì dùng để đan thành một chiếc khăn quàng cổ.

Là để tặng cho Trâm Anh.

Trong cái nhà tù này, ngoài bản thân ra, cô chẳng còn thứ gì để trao cho nàng cả. Vậy nên nhân dịp được may vá, cô vui vẻ hơn rất nhiều. Đây sẽ là món quà đầu tiên mà cô tự tay làm cho nàng.

Xem ra mùa đông này lại phải chịu lạnh rồi, nhưng chỉ cần tưởng tượng tới nụ cười hạnh phúc của Trâm Anh khi nhận được chiếc khăn, lòng cô khác nào bờ biển đang gợn sóng.

"Xong rồi."

"Chà! Cô cũng khéo tay thật đó!"

Tố Đoan quay đầu lại nhìn, bất ngờ thấy một cô gái lạ mặc đồ tù nhân đứng sau lưng cô. Trông cô ta thật ngỗ ngược với mái tóc nhuộm màu chói loá cùng những hình xăm trên cổ, đây là lần đầu Tố Đoan gặp người này.

"Tôi là lính mới. Cô có vẻ đã ở đây từ rất lâu?"

Tố Đoan ngại người lạ lắm, nhất là những người bất ngờ bắt chuyện như thế này làm cô thật không biết phải ứng xử sao cho tự nhiên.

"Ừ."

Thôi gật đầu đại vậy.

Có lẽ từ nãy tới giờ đi làm quen cả cái xưởng này nhưng chẳng có lấy một người tiếp chuyện với cô ta, may mắn thay tới lượt của Tố Đoan lại được cô hời hợt đáp lại vài câu. Vài giây ngắn ngủi cô ta đã nghĩ bản thân đã có người bầu bạn.

Mặc dù con nhỏ này trông có hơi khờ khạo và ngốc nghếch.

"Sao cô lại vào đây thế?"

"Giết người."

"Không sao, chắc là sự cố ngoài ý muốn thôi đúng chứ? Nếu là một người thì không phải là sát nhân hàng loạt rồi, cô sẽ sớm được trả tự do."

"Là năm người."

...

Cô ta xịt keo cứng đơ, đâu có ngờ được người ngồi trước mặt trông xinh xắn hiền lành thế này mà lại giết những năm người.

Cô ta nhìn vào ánh mắt Tố Đoan, trông thật khó tả làm sao. Chúng sâu thẳm khó đoán định, không cho phép đối phương có bất kỳ cơ hội nhỏ nhoi nào nhìn thấu. Và với cái "chiến tích" năm mạng người ấy thì vẻ tĩnh lặng của cô càng không đáng tin cậy, tốt nhất là không nên dây dưa gì với người này mà nên tránh xa để giữ an toàn cho bản thân. Cô ta chỉ dám cười trừ rồi nhanh chóng biến mất.

Mười chín giờ tối, Trâm Anh hẹn Thục Khuê tại một nhà hàng lẩu hải sản. Đã dặn là chỉ có mình cô ấy được đi, ai ngờ lại còn cố chấp dẫn theo cả bạn trai. Làm nàng hết hứng muốn ăn uống, thật sự là tức muốn chết!

"Xin lỗi mày nha, hôm nay anh bé của tao đang ốm, để ổng ở nhà một mình tao không yên tâm nên dẫn theo."

Ngoài kia không biết thế giới yêu nhau kiểu gì? Chính là cái kiểu này ư? Thử hỏi làm sao Trâm Anh có thể nuốt trôi bữa ăn này đây?

Nàng thở hắt rồi đảo mắt một vòng.

Thật sự là không nói nổi nữa mà.

Chàng người yêu của Thục Khuê biết Trâm Anh có vẻ không thoải mái nên từ đầu tới cuối chỉ biết ngồi im không dám hó hé một câu nào.

Thức ăn sau khi được dọn ra bàn, ba người thì chỉ có hai đứa con gái là ăn nhiệt tình, còn bạn trai Thục Khuê đang ốm không ăn được gì nhiều.

"Tao đang hẹn hò với một cô bé."

"Sao?!"

Thục Khuê bị tin tức này làm cho sặc ngụm bia đang chuẩn bị nuốt xuống cổ họng. Trước đây bất kể là chuyện gì nàng đều nói cho cô ấy. Thế mà giờ chưa biết bạn của mình quen ai, đùng một phát nói đang hẹn hò, đang hẹn hò là đang hẹn hò như thế nào cơ chứ?

"Là ai? Từ bao giờ hả?"

"Chuyện này có chút khó nói..."

"Cái gì mà khó chứ! Chúng mày đã ngủ với nhau chưa?! Mau nói đi đừng có ấp úng nữa, mày làm tao nôn quá Trâm Anh!"

"Bọn tao ngủ với nhau rồi."

"Trời đất! Trâm Anh!!! Sao mày có thể?! Sao mày có thể không nói gì với tao hết vậy, tao đâu biết nó là người như thế nào để yên tâm giao phó mày cho nó đây?"

"Khỏi lo, con bé ấy là gái ngoan."

"Là ai?"

"Mày có quen đâu mà hỏi."

"Con này?!"

"Là một cô bé tao quen ở trong trại."

"Là quản giáo hả? Thôi cũng được, mấy người làm quản giáo đó có sức khỏe tốt lắm..."

"Không, em ấy là tù nhân."

"..."

"Đạt, anh bắt taxi về trước đi, em cần nói chuyện riêng với Trâm Anh."

Bạn trai Thục Khuê ậm ừ đồng ý đứng dậy rời đi trước, còn không quên dặn dò cô ấy đừng uống quá nhiều rồi xin phép ra về.

Trâm Anh gật đầu đáp lại lời chào tạm biệt của bạn trai Thục Khuê. Nàng biết đã tới lúc thực sự cần nghiêm túc với cuộc trò chuyện này rồi.

Đợi ngay sau khi Đạt rời khỏi bàn, Thục Khuê liền hạ giọng bình tĩnh hỏi nàng:

"Trâm Anh, mày đang nghiêm túc đấy à? Đừng đùa nữa tao bắt đầu thấy không vui rồi đấy."

Tất nhiên là nàng nghiêm túc, chỉ là không bao giờ nghĩ bản thân sẽ rơi vào loại tình yêu ngang trái kiểu này.

Nhưng loại nào mà chả là tình yêu? Chỉ là nó có khiến Trâm Anh nàng tốt lên được hay không. Thục Khuê hiếu kỳ muốn biết người con gái đó là người như thế nào.

"Em ấy mới hai mươi tuổi thôi, hai năm trước bị kết án chung thân vì giết năm người với mục đích tự vệ chính đáng. Tao đã xem hồ sơ lý lịch đầy đủ, cảm thấy...có chút giống mày. Nên tao thương..."

"Mày điên à? Thương của mày là thương hại, sao lại..."

"Là sự đồng cảm, mày không biết được đâu, tao đã phấn khích...tao đã nôn nóng khi ở bên con bé. Không phải thương hại."

Trời ơi, bố mẹ của nàng mà biết thì phải làm sao đây?!

"Tao đang định tối nay nói cho bố mẹ chuyện về em ấy."

"Thôi thôi! Bố mẹ nào mà chấp nhận cho con yêu cái đứa giết người? Hay mày định hát but mama I'm in love with a criminal cho mẹ mày nghe?"

"Nhưng mày à, Tố Đoan...tốt lắm."

"Tên là Tố Đoan à..."

"Tao phải làm sao đây?"

"Ngủ với nhau rồi thì còn làm sao nữa. Gu mày cũng thật dị hợm, người bình thường tự do đi lại thì không yêu, yêu cái con bé ngày đêm bị nhốt trong cái lồng sắt. Rồi tính hẹn hò đi chơi với nhau kiểu gì? Du lịch trong nhà lao à?"

Trâm Anh bật khóc nức nở. Những lời Thục Khuê nói hoàn toàn là sự thật, nhưng nó khốc liệt quá, nó làm nàng đau lòng.

Thục Khuê cũng buồn lắm. Thiết nghĩ đứa con gái đó có gì mà làm nàng ra nông nỗi này. Thôi thì phóng lao phải theo lao, cô quyết định sẽ bao che cho thứ tình cảm ngang trái của Trâm Anh. Gần ba mươi tuổi rồi nhưng điều gì khiến nàng vẫn còn dại khờ trong chuyện yêu đương thế này.

"Trước mắt đừng nên nói với hai bác, cả hai chúng ta đều biết rằng họ sẽ giết mày mất."

"Mày có nghĩ thứ tình cảm này là sai trái không?"

Thục Khuê không trả lời, chỉ có thể kéo Trâm Anh ôm vào lòng san sẻ nỗi đau. Dù nói rằng thứ tình yêu này là sai trái thì cũng đâu thể ngăn cản trái tim của nàng.

Trâm Anh do dự, nàng hỏi đi hỏi lại hết lần này đến lần khác, chính bản thân cũng chẳng thể biết mình có đang chọn đúng con đường để đi hay không.

Trải qua một đêm tàn tạ, nàng đã phải vật lộn với cơn say. Tới khi tỉnh dậy, thứ đầu tiên chào đón nàng chính là cơn đau đầu choáng váng. Tối qua hẳn là đã cùng Thục Khuê uống rất nhiều, sau đó khó khăn lắm mới lết được về tới nhà, may là không bị bố mẹ của nàng bắt gặp.

Bây giờ thật sự không muốn làm gì cả.

Cảm thấy nhớ bạn gái.

Trâm Anh nhớ Tố Đoan.

Nàng lơ mơ mò lấy chiếc điện thoại trên đầu giường rồi bấm gọi vào một số điện thoại.

"Alo? Thứ bộ trưởng có chuyện gì sao?"

Trâm Anh yêu cầu nối máy tới bốt điện thoại công cộng của tù nhân, nàng muốn được nói chuyện với Tố Đoan.

"Dạ được, cô vui lòng chờ một chút."

Tố Đoan đang lao động bên ngoài, hôm nay cô được phân công việc phải thu hoạch trái cây.

"Số một hai một, mau chóng tới bốt điện thoại công cộng, có người muốn gặp cô."

Tố Đoan hoài nghi, cô đi theo quản giáo, tới nơi được tháo còng tay và đóng cửa cách âm.

"Alo?"

...

"Chị đây."

"Trâm Anh? Chị mới ngủ dậy sao?"

"Sao em biết?"

"Nghe giọng là biết mà..."

...

"Chị nhớ em..."

...

Tố Đoan im lặng.

Cô mỉm cười dịu dàng, cảm thấy rất vui.

"Dạ."

"Ummm...em chỉ biết nói mỗi thế thôi à?"

"Có phải chị rất mệt không? Nghe giọng thật thiếu năng lượng."

"Chị xin lỗi, sắp tới có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết nên không thể tới gặp em được."

"Không sao đâu ạ, em đợi được."

"Muốn hỏi em một chuyện."

"Dạ."

Chiều hôm qua nàng có nghe cấp dưới nói vô tình bắt gặp bố dượng của cô trong một khu chợ.

"Bố dượng của em?"

"Ừm, giờ ông ấy đang sống cùng một người phụ nữ."

...

"Em có còn liên lạc với ông ấy không?"

...

Nàng đợi lâu lắm, mãi không thấy phía bên kia trả lời.

"Đoan!"

"Trâm Anh nói chuyện đó với em làm gì?"

"Cưới mẹ của em về, ông ấy ngoại tình với người phụ nữ khác. Tiền bạc của hai vợ chồng đều lấy đem đi cho người đàn bà kia hết. Em có biết không?"

"Không biết, em không biết."

"Nhưng mẹ của em thì biết. Cấp dưới của chị đều tìm hiểu cả rồi."

...

Mẹ của cô biết.

Thế mà mẹ chẳng nói gì với cô cả.

Sao lại im lặng chịu đựng hết tất cả như vậy chứ?

Nhớ lại năm xưa bố dượng chà đạp mẹ của cô, ông ta yêu một con mụ đàn bà lăng loàn khác.

Năm ấy bọn họ rõ ràng đã gián tiếp giết chết mẹ của cô.

Họ giết mẹ của cô mất rồi, người thân duy nhất mà cô yêu thương và trân trọng. Giờ đây chẳng còn gì cả, một mình Tố Đoan cô quạnh trên cái cõi đời này.

Trâm Anh ở đầu dây bên kia, sự im lặng của cô như đang cào cấu tâm trí của nàng. Trâm Anh yêu gia đình, nàng yêu bố mẹ hơn bao giờ hết, đương nhiên nàng hiểu được tâm trạng của Tố Đoan hiện tại.

Dù im lặng nhưng nàng biết cô đang nổi cơn thịnh nộ, một cơn thịnh nộ nếu không được giải toả sẽ gây ảnh hưởng tới con người lãnh đạm và tâm tư trong sáng của cô, nó sẽ hủy hoại Tố Đoan của nàng mất.

"Đoan. Chị sẽ giúp em giải quyết vụ này, nhưng em phải bình tĩnh chờ kết quả từ chị...có được không?"

"Mẹ của em hẳn là đã rất...cô đơn."

"Chị đều hiểu, vậy nên giao cho chị được không em?"

"Sẽ thật bất công nếu bọn họ còn có thể sống yên ổn sau tất cả những gì mẹ em đã phải chịu đựng, Trâm Anh phải...Trâm Anh phải..."

Không nói thêm được nữa, nước mắt cô tuôn trào nhưng không muốn nàng biết được. Cô đành ngừng lại những gì mình định nói, cắn chặt hai hàm răng lại với nhau để không phát ra tiếng.

Trâm Anh đều biết. Nếu không phải cách nhau một bờ biển lạnh lẽo, có lẽ bây giờ nàng đã không để Tố Đoan phải khóc một mình.

"Chờ chị, chị sẽ tới gặp em ngay khi hoàn tất mọi việc."

Muốn lập tức tới bên cạnh cô, chỉ là nàng không thể tiếp tục chịu đựng được sự im lặng đến đau lòng từ phía đầu dây bên kia nên phải dập máy ngay lập tức.

Nàng phải làm gì đó cho Tố Đoan.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top