Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap2

Bữa tiệc diễn ra khá lâu, hôm nay là do Nghệ Hưng trả tiền, nên ai cũng ăn uống nhiệt tình, sẵn tiện trong phòng có máy karaoke, trưởng phòng Vương bắt đầu chọn bài, sau đó thì lầm lượt ai cũng hát, gọi thêm rượu.

Nghệ Hưng không tiếc tiền, ngày mai lại là cuối tuần, tất cả đều xả láng mà ăn chơi.

Cuối cùng, đa số nam nhân viên đều say, chỉ có hắn là uống không nhiều lắm, vẫn có thể lái xe được.

Ai về nhà nấy, nhưng Vân Phong say rồi, Tuệ Như vẫn luôn nhắc y uống ít thôi, nhưng y uống hết một ly thì lại được rót đầy một ly.

Nghệ Hưng nhìn thấy y ngồi trước quán rượu, Tuệ Như thì đang nhìn xem có còn taxi trên đường hay không.

Ngoài 3 người họ ra, ai cũng về cả rồi, hắn đến cạnh cô, mặt lạnh lùng nhưng giọng nói ôn nhu hỏi:

-Anh của em say rồi, không cần đợi taxi, tôi đi lấy xe rồi chở hai người về.

Tuệ Như không nghĩ người mặt than như hắn lại tốt bụng như vậy, nhưng vẫn cảm thấy không muốn làm phiền hắn.

-Cảm ơn, nhưng mà, chúng tôi đi taxi về là được rồi, không dám làm phiền anh.

-Không phiền, tôi cũng đi cùng hướng. Tôi cũng không thu tiền xe, cũng là người đáng tin.

-Vậy... phiền anh rồi.

-Không vấn đề, đợi tôi đi lấy xe.

Lái xe đến, hắn đỡ Vân Phong nằm trên cả hai cái ghế phía sau, Tuệ Như buộc phải ngồi ở vị trí phụ lái, ngồi yên không dám nói gì.

Xe của Vân Phong đành để lại chỗ quán rượu, Tuệ Như cũng không biết lái xe, hôm sau đến lấy cũng được.

Đi được một đoạn, Vân Phong ở phía sau tỉnh lại đôi chút, nhưng vẫn còn đang mơ màng, nói nắng lung tung, nói cái gì cũng không rõ ràng.

Tuệ Như sợ hắn thấy phiền, liền thay anh trai xin lỗi hắn, nhưng hắn chẳng để tâm đến anh trai cô, mấy người say rượu đâu thể kiểm soát được bản thân.

Đến nhà của Tuệ Như, thật ra thì cô có thể đỡ anh trai vào nhà được, nhưng hắn nhất quyết muốn giúp đỡ.

Đã khuya rồi, người nhà của Tuệ Như đều ngủ, bọn họ nhẹ nhàng đi lên cầu thang, sắp xếp ổn thỏa cho Vân Phong, Tuệ Như tiễn hắn về, trước khi hắn rời đi, Tuệ Như lại cảm thấy hôm nay đã làm phiền hắn:

-Cảm ơn, anh trở về cẩn thận.

-Tôi tên Trương Nghệ Hưng. _hắn nhấn mạnh từng chữ trong tên mình.

-A, cảm ơn Trương tổng. _cô cúi đầu.

Hắn mỉm cười, ánh đèn sáng nhè nhẹ trên đầu vẫn giúp cô nhìn thấy nụ cười ấy rõ ràng, còn có má lúm đồng tiền trên hai má của hắn.

-Không cần gọi như vậy, gọi tên tôi là được rồi, em vào nhà đi, trời tối rất lạnh.

Cô sững người, không ngờ hắn cười lại đẹp tới như vậy, nhất thời đứng yên nhìn hắn rời đi mà không nói thêm được gì.

Cũng đợi đến khi xe của hắn đi khuất, Tuệ Như mới vào nhà.

Tối hôm đó, cô vẫn luôn nghĩ đến nụ cười của hắn.

...

Ngày hôm sau, Tuệ Như kể lại chuyện đêm hôm qua cho anh trai, chỉ trừ việc cô thấy nụ cười của hắn đặc biệt đẹp ra thì đều kể lại hết, cả y cũng cảm thấy hắn lại cười với người khác là chuyện lạ rồi, mà lại cười với em gái mình, người mà hắn mới gặp lần thứ hai.

Chuyện đó không lâu sau đã được truyền đi gần như là khắp công ty, không rõ Nghệ Hưng có biết việc hắn cười với người khác đã bị cả công ty biết hay không mà hắn vẫn như không có việc gì.

....

Tuệ Như bắt đầu ôn thi rồi, kì thi sắp tới rất quan trọng, Vân Phong cũng không tăng ca nữa.

Khoảng thời gian này, mọi thứ vẫn ổn.

Qua mấy tháng, Nghệ Hưng mới lại xuất hiện ở phòng thiết kế, hỏi Vân Phong về vấn đề việc làm của Tuệ Như sau khi tốt nghiệp.

Y nói rằng cô đã hoàn thành bài thi tốt nghiệp rồi, kết quả cũng đã có, cô được điểm khá cao. Nhưng hiện tại vẫn ở nhà, không có ý định học đại học, cũng không hỏi y về việc làm ở công ty của hắn.

Khoảng thời gian vừa thi tốt nghiệp xong này, vẫn nên nghỉ ngơi, việc làm cũng nên vội.

Nói là vội, thì chỉ có mình hắn thôi.

Lại nói, tạo sao hắn lại muốn chiếu cố Tuệ Như? Mọi người đều biết hắn là vị tổng tài tốt bụng, việc quan tâm đến nhân viên của mình cũng không có gì là lạ. Nhưng Vân Phong chưa từng nhờ hắn giúp, hắn đây là tự nguyện.

Nguyên nhân thực sự cuối cùng chỉ có một, là hắn có hảo cảm với Tuệ Như.

Nói ra chỉ sợ người khác cười nhạo hắn, không dám cười trước mặt thì là cười sau lưng hắn. Nhưng cảm giác mà hắn đối với Tuệ Như, trước đây chưa từng xảy ra với bất kì ai.

Nói chung, hắn cảm thấy Tuệ Như là đặc biệt đối với hắn.

Mà đôi khi nghĩ lại, hắn cũng không biết cảm giác này thật sự là cái gì, hắn đã gần 30 tuổi rồi, trong khi Tuệ Như chỉ vừa mới tốt nghiệp cao trung...

Đêm hôm nay hắn cũng suy nghĩ về điều này, khẽ thở dài, sau đó lại nghĩ, có thể được nhìn thấy cô ở trước mắt mình là được rồi.

Hắn nhớ lúc Tuệ Như nhìn thấy hắn cười, biểu cảm không biết nói gì của cô khiến hắn muốn xoa đầu cô, nhưng không biết có phải khi đó, biểu cảm của hắn là dọa người rồi không?

Tuệ Như chỉ cao khoảng tầm ngực của hắn thôi, mái tóc đen, không dài lắm, cột gọn sau đầu, khi cười lên rất dễ nhìn, vậy nên nói là hợp mắt hắn cũng được.

...

Nếu như cứ hỏi về Tuệ Như mãi, mọi người cũng sẽ nhận ra hắn để ý cô, nhưng hắn thật sự muốn nhìn thấy cô.

Vậy nên một ngày nọ, hắn không đến công ty, hắn lái xe đến nhà của Tuệ Như rất sớm. Xe của hắn, có khả năng Vân Phong sẽ nhận ra, vậy nên hắn định đến trễ một chút.

Không ngờ, xe cộ bắt đầu di chuyển khi đèn giao thông vừa đổi màu, hắn nhìn thấy ở bên kia đường, Tuệ Như đang ngồi trên xe của Vân Phong. Dù là đi ngược chiều, hắn vẫn chắc chắn đó là Tuệ Như, kính xe đã hạ xuống, cô chống tay lên cửa xe, vui vẻ hóng gió, dù trời có hơi lạnh.

Hắn vội thay đổi hướng lái, cách mấy chiếc xe, đi theo bọn họ.

Cảm thấy bản thân cứ như kẻ bám đuôi, hắn vẫn đi theo.

Không lâu sau, Tuệ Như xuống xe, vẫy tay chào anh trai, đi vào một cửa hàng tiện lợi, Vân Phong đã rời đi.

Chưa kịp suy nghĩ gì, điện thoại của hắn vang lên tiếng chuông.

Nhìn dãy số điện thoại, vội nghe máy, người bên kia vô cùng vui vẻ nói trước:

-'Anh, em về rồi đây, anh mau đến sân bay đón em đi!!!'

Có vẻ như Nghệ Hưng lại không mong chờ cuộc gọi này, giọng nói có chút vô tâm:

-Tôi hiện tại đang rất bận, cậu tự đi taxi về đi. Còn nữa, Phác Xán Liệt, tôi không phải anh của cậu.

Hắn nói xong lập tức cúp máy, Phác Xán Liệt kia không nói thêm được chữ nào.

Hắn lại nhìn vào cửa hàng tiện lợi, thấy Tuệ Như đang đứng ở vị trí của người bán hàng, nên nghĩ ngay rằng cô đang làm việc bán thời gian ở đây.

Hắn muốn gặp cô, chỉ để nhìn một chút thôi, nên đã xuống xe, bước vào trong cửa hàng tiện lợi.

Lúc quyết định bước vào, hắn còn chưa biết nên nói gì với cô, hiện tại mới nhận ra bản thân quá hấp tấp, cũng không biết nên mua cái gì.

Tuệ Như thấy hắn bước vào, giữ nguyên nét mặt vui vẻ, nói:

-Chào quý khách, chúc một ngày tốt lành.

-À, cảm ơn. _Hắn có cảm giác cô không nhớ hắn là ai.

-Quý khách muốn mua gì sao? _Tuệ Như hỏi, vì khách hàng bình thường khi vào đây sẽ ngay lập tức đến vị trí có thứ họ cần mua, còn hắn thì vẫn đứng ở cửa, cứ như đang băn khoăn có nên rời đi hay không.

-À, tôi... muốn mua một bao thuốc lá. _Hắn thật sự không có hút thuốc lá.

-Quý khách dùng loại nào? _cô đưa tay chỉ phía bên trái, nơi đặt tất cả các loại thuốc lá có trong cửa hàng.

Thấy Tuệ Như vẫn để ý mình, hắn giả vờ như đang tìm loại mình hay dùng. Lúc đó có người đến quầy thu ngân thanh toán, cô không để ý đến hắn nữa.

Cô thật sự không nhớ hắn sao? Mà hắn nghĩ cô không nhớ cũng tốt, vì nếu như họ gặp nhau quá nhiều lần trong khoảng thời gian ngắn, có cảm giác như không tự nhiên lắm.

Hắn chọn đại một gói thuốc lá, trả tiền, có chút lưu luyến không nỡ rời đi, cuối cùng vẫn phải rời đi.

Ngồi trong xe, hắn tùy tiện vứt gói thuốc ở đâu đó, khởi động xe hướng đến sân bay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top