Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap3

Đến sân bay, không cần gửi xe, không cần gọi, người cũng tự động đi đến.

Phác Xán Liệt không phải là một cậu nhóc đáng yêu như cách anh nói chuyện với hắn qua điện thoại.

Anh là một gã đàn ông cao trên 1m8, chân rất dài, đeo khẩu trang màu đen, còn có nón nữa, tóc cũng bị nón che gần hết, chỉ lộ ra đôi tai có vẻ to hơn người thường, đôi mắt đang cười với hắn.

Cất hành lí, anh ngồi vào vị trí phụ lái, mở khẩu trang, khuôn mặt so với Nghệ Hưng còn đẹp trai hơn, cười khoe hai hàm răng đều tăm tắp, trắng tinh:

-Anh, thực sự không thể bỏ rơi em mà. _Anh cười, hắn không cười_ Lâu rồi không gặp, anh vẫn lạnh lùng như vậy, sắp thành ông chú rồi, phu nhân nhà anh đâu?

-Tôi không quan tâm, cậu nhìn lại bản thân đi, cậu nhỏ hơn tôi 1 tuổi thôi đấy.

-Không sao, anh còn chưa kết hôn, em cũng không vội.

Sau đó hắn không nói nữa, hắn vốn ít nói, còn Xán Liệt cứ nhìn xung quanh, thấy cái gì lạ cũng chỉ trỏ, nói luyên thuyên.

Mà hắn trước đây cũng đã quen với sự ồn ào này.

Phác gia và Trương gia vốn là họ hàng với nhau. Phác gia thương yêu con trai hết mực, anh vừa tốt nghiệp cao trung, có ý định đến thành Bắc theo học âm nhạc, gia đình ủng hộ, nhưng mẹ Phác nghĩ anh vẫn còn nhỏ tuổi, nên để anh học ở trong thành phố 3 năm, sau đó anh được phép đến thành Bắc, được đi thì đi liền 5 năm liền mới chịu trở về.

Nếu như những ngày lễ anh không trở về thăm gia đình, mẹ Phác còn nói bà cũng đã muốn quên đi đứa con trai này.

Tháng trước, Phác Xán Liệt có nói trước với Nghệ Hưng rằng anh sẽ về, nên hắn cũng không mấy ngạc nhiên.

Bọn họ ngày xưa cũng rất thân thiết với nhau, học cùng một trường, nếu một trong hai người bọn họ bị bắt nạt, người kia liền không nương tay với kẻ gây chuyện.

Hắn vừa tốt nghiệp cao trung liền được lựa chọn sẽ được thừa kế Trương thị, Xán Liệt biết sẽ không có ai cùng hắn nghịch ngợm nữa, liền nghĩ ra việc muốn đi đâu, vừa học vừa ăn chơi, không có ai quản.

....

Nghệ Hưng cùng Xán Liệt đến một nhà hàng nhỏ. Đó là nhà hàng của mẹ Phác, hôm nay đã cho đóng cửa để mừng anh trở về.

Mọi người lâu rồi không gặp anh, luôn miệng hỏi thăm anh, còn khen khi anh xuất hiện trên TV rất đẹp trai.

Xán Liệt đi làm lâu năm, cũng có chút danh tiếng trong giới trẻ yêu thích âm nhạc.

Bữa tiệc nhỏ này chỉ có Trương phu nhân, Nghệ Hưng, chị gái của anh, và vài người bạn cũ, giống như bữa cơm trưa của một gia đình vậy.

Chủ đề của bữa tiệc bắt đầu thay đổi, mẹ Phác hỏi anh đã để ý đến cô gái nào hay chưa, khuôn mặt của anh trở nên gượng gạo:

-Mẹ, hiện tại còn sớm mà, không cần vội đâu, chị còn chưa kết hôn mà. _anh cười.

Sau đó, đối tượng tiếp theo được hỏi vấn đề đó chính là hắn, mẹ Phác hỏi:

-Còn Nghệ Hưng, cháu thì sao? Đã để ý đến ai hay chưa? Cũng mau mau lập gia đình đi chứ?

Trương phu nhân cũng mong chờ câu trả lời.

Vấn đề này không phải được nhắc đến lần đầu tiên, vậy nên hắn cũng lo lắng chuyện này lâu rồi, vờ nhìn sang chỗ khác, trả lời:

-À, không nên vội, hiện tại Trương thị chỉ mới ổn định, con phải tập trung vào công việc một thời gian nữa.

Trước đây hắn vẫn luôn lảng tránh vấn đề này, hiện tại cũng vậy, hắn lấy lý do ở công ty có còn việc, phải đi ngay.

Hắn một mình rời đi, công ty của hắn thật sự có việc cần được giải quyết. Bản hợp đồng kết hợp làm quảng cáo với Tần thị có chút sai sót, hắn phải tự mình đến thành Bắc làm việc với phía bên kia.

Dự định là sẽ đi trong một tuần, hắn đi cũng chỉ có thư kí của hắn và Trương lão gia biết, nói có việc cần giải quyết, lại liên quan đến bản hợp đồng mà hắn là người phê duyệt, nên hắn tự mình đi.

...

Ngồi máy bay mấy tiếng, nghỉ ngơi nửa ngày, đến hôm sau thì hắn bắt đầu đi gặp Tần tổng của Tần thị.

Vốn dĩ sai sót lần này không quá nghiêm trọng đến mức hai vị tổng tài đây phải ra tay, chỉ là vì bọn họ thân thiết với nhau từ lâu, Tần tổng muốn nói chuyện với hắn thì hắn phải là người đi giải quyết. Giải quyết xong việc thì bọn họ sẽ đi uống vài ly, cùng nhau đi ngắm biển một ngày.

Hắn cũng muốn thư giãn, nhưng hắn còn rất nhiều điều để lo lắng.

Hắn tâm sự với Tần tổng trong quán bar mà hai người thường xuyên đến mỗi khi gặp nhau.

-Tần Phấn, cậu và lão bà nhà cậu vì sao quen nhau? _nói là bạn, nhưng hắn rất ít khi quan tâm đến gia đình của người ta, hiện tại thì có chút hứng thú.

-Aiyo, cậu đang quan tâm tôi sao? _Gã ngạc nhiên.

-Đừng nhiều lời, mau nói. _hắn ghét nhất chính là vòng vo.

-Haha, đó là mối tình đầu của tôi đấy. Là cô ấy nói thích tôi trước, sau đó chúng tôi liền hẹn hò. Sau đó thấy rất hợp nhau, rồi kết hôn, chúng tôi hiện tại rất hạnh phúc a.

Tần Phấn kể lại, bao nhiêu hạnh phúc đều biểu hiện trên mặt gã. Hắn nghĩ, thích một người lại có thể vui vẻ đến như vậy?

Tần Phấn nói tiếp:

-Sao vậy? Nhớ bạn gái cũ sao?

-Phiền phức.

Hắn để lại mấy chữ rồi bỏ đi.

Trở về khách sạn nghỉ ngơi. Dù còn muốn nói chuyện với gã nữa, nhưng hắn vốn ít khi kể chuyện của mình cho người khác nghe, dù với bất kì ai.

...

Hắn đã từng nghĩ, hắn muốn Tuệ Như luôn trong tầm nhìn của hắn, hắn chỉ biết như vậy thôi, còn cảm giác của hắn về cô thì hắn không dám chắc.

Muốn cô nhớ kĩ hắn, nhưng đáng tiếc, cô ngay của một lần cũng chưa từng nhận ra hắn, điều này khiến hắn không khỏi thấy thất vọng.

Trước đây hắn đã từng kết giao bạn gái, vì người đó tỏ tình với hắn, là bạn học cũ, nên hắn cũng đồng ý, hẹn hò trong một thời gian dài, sau đó hắn phát hiện người kia vì tiền của hắn nên mới nói thích hắn, hắn cũng không tra hỏi hay đòi lại số tiền mà hắn đã chi cho bạn gái.

Cứ như vậy nói không muốn qua lại nữa, bạn gái của hắn còn khóc lóc, nói hắn vô tình, nhưng cuối cùng cũng chấp nhận chia tay. Từ đó đến nay, 5 năm rồi, hắn không muốn kết giao bạn gái nữa.

...

Một tuần nhanh chóng kết thúc, ngày mai hắn sẽ trở về thành Nam.

Trước đây, hắn đi đâu, ở đâu, bao lâu lâu cũng được, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc, nhưng hiện tại hắn muốn nhanh chóng trở về nhà.

Ngồi trên máy bay mấy tiếng đồng hồ cũng không buồn ngủ, cũng không biết phải làm gì để mấy tiếng đồng hồ qua đi.

Hắn lấy máy tính ra, thay thư kí xử lí mấy bảng số liệu chưa hoàn thành, vừa làm xong thì cũng đến giờ phải xuống máy bay.

Đã sớm dặn Xán Liệt thời gian hắn xuống mày bay, vậy mà bây giờ vẫn chưa thấy người đâu, hắn vẫn phải gọi cho anh một lần nữa.

Dường như lúc này anh mới nhớ ra là phải đến sân bay đón hắn, vậy nên giọng cười có chút lo sợ.

Hắn thở dài, nói anh không cần đến nữa, hắn tự bắt taxi về. Mà anh dường như cũng chờ câu này của hắn, vui vẻ hơn mà nói:

-Được, được. Anh đi cẩn thận, em đi từ công ty đến sân bay còn lâu hơn thời gian anh tự bắt taxi, tái kiến.

Anh tự tắt điện thoại trước, hắn thở dài, nếu mặt anh là mặt đường, hắn sẽ đạp đạp đến khi hả giận.

Trước đây chẳng phải bọn họ rất thân thiết với nhau sao? Bây giờ đến cả việc hắn từ xa trở về mà anh cũng quên.

Hắn không để ý việc anh quên hắn, hắn thấy phiền khi phải đi taxi về, rất không thoải mái.

....

Tầng cao nhất của công ty, cả tầng 29 có thể xem là 'nhà' của hắn, ở đó đầy đủ tiện nghi, hắn làm việc ở tầng 28. Tầng 29, ngoài hắn ra, chưa từng có người thứ 2 bước vào, thang máy của nhân viên cũng chỉ có đi đến tầng 28. Chỉ có cái thang máy duy nhất ở phía Tây công ty là lên đến tầng 29, mà cái này chỉ có mình hắn được dùng.

Nghệ Hưng kéo vali vào công ty, mấy ngày sau khi hắn đi, mọi người mới biết hắn đã tự mình đến thành Bắc giải quyết công việc, bây giờ cũng không ai thấy ngạc nhiên, ai cũng cúi người 90 độ chào hắn.

Hắn đi đến thang máy phía tây, lên thẳng tầng 29, ngày hôm đó, hắn không xuất hiện trước mặt nhân viên lần nào nữa. Ngồi máy bay khá mệt, tối hôm qua cũng ngủ trễ, hắn trở về 'nhà', tắm xong, không ăn gì, lên giường nằm ngủ một giấc đến buổi chiều.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top