Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap4

Nghệ Hưng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, hắn khó chịu tìm điện thoại, ngủ nhiều quá nên hắn cũng sớm tỉnh.

-'Anh, cùng đi ăn tối đi". _bên kia Xán Liệt vui vẻ rủ hắn.

-Ừm... Được, cậu đang ở đâu?

-'Ở nhà hàng đối diện công ty của anh, mau đến nhanh đi. Anh, hôm nay anh mời.'

Xán Liệt chủ động mời hắn ăn cơm cũng không phải tốt đẹp, trừ khi là muốn hắn trả tiền.

-Được. _biết anh chỉ muốn ăn cơm miễn phí, hắn vẫn đáp ứng anh.

Hắn không vội, rất chậm rãi rời giường, rửa mặt, thay đồ, đến chỗ thang máy, xuống dưới.

Xe của hắn đã giao cho Xán Liệt dùng từ khi hắn đến thành Bắc, chút nữa gặp anh sẽ lấy lại chìa khóa.

Hắn đã ra khỏi công ty, đợi đèn đỏ sáng sẽ đi qua đường thì có người gọi hắn, giọng của một nữ nhân:

-Trương Nghệ Hưng!

Những người gọi thẳng tên của hắn rất ít, hắn ban đầu cũng không đoán được là ai gọi mình.

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy ai hắn cũng không quen, nhưng có một nữ nhân xinh đẹp đi về phía hắn.

Nữ nhân kia mỉm cười, nhưng nét mặt rất nghiêm túc.

-Nghệ Hưng, đã lâu không gặp!

Nghe rõ giọng nói, hắn mới nhớ ra người này. Bạn gái cũ của hắn, Lâm Khả Nhu, so với trước đây thì có xinh đẹp hơn, hắn xuýt nữa nhận không ra.

Hắn trước đây khi chia tay không hề có chút hận thù gì với nữ nhân này, vì hắn cũng muốn biết hẹn hò là như thế nào.

Kết quả là hắn không có cách nào hiểu được cảm giác hai người có cùng một loại cảm xúc, vui vẻ bên nhau.

Cũng không trách ai được.

-Cùng đi ăn cơm đi.

Hắn nói như vậy, Khả Nhu biết hắn thẳng thắn, không cần trả lời, đi theo hắn là được.

Hắn đi qua bên kia đường, Khả Nhu đi theo, hắn vào nhà hàng đối diện công ty, Khả Nhu đi theo.

Hắn nhìn quanh, tìm Xán Liệt, rồi đi đến, Khả Nhu cũng đi theo.

Ngồi cùng Xán Liệt còn có một người nữa, hắn không biết, là Tuệ Như đang ở cùng anh.

Xán Liệt nói hắn ngồi, anh không nhìn thấy Khả Nhu đi cùng hắn.

Đến khi hắn ngồi đối diện Tuệ Như mới gọi Khả Nhu cùng ngồi.

Chị cúi đầu chào bọn họ rồi ngồi cạnh Nghệ Hưng, chỗ trống cuối cùng.

Xán Liệt chỉ về phía Tuệ Như, nói:

-Anh, đây là Tuệ Như, vừa quen được mấy ngày, là em gái của nhân viên trong công ty của anh đấy.

Tuệ Như được giới thiệu, liền lên tiếng:

-Xin chào!

Xán Liệt lại nhanh miệng nói tiếp:

-A, vị này là.... bạn gái của anh sao? Vậy là anh sắp kết hôn a? Tại sao vẫn chưa nói với dì Trương?

Khả Nhu không muốn bọn họ hiểu lầm, vội giải thích:

-Không phải đâu, chúng tôi lâu ngày không gặp, chỉ muốn nói chuyện phiếm một chút thôi, tôi đi cùng anh ấy đến đây mới biết anh ấy đã có hẹn trước với mọi người rồi. Thật xin lỗi.

-Không sao, không sao, nhiều người cùng ăn sẽ vui hơn, thức ăn đều đã gọi rồi, anh Nghệ Hưng sẽ trả tiền, mọi người cứ thoải mái đi.

Tuệ Như bên cạnh như bị giật mình:

-Không phải nói mỗi người đều trả tiền sao?

-Không sao, để tôi trả. _Nghệ Hưng nói.

Thực ra hắn đang rất vui, vì hôm nay được gặp Tuệ Như, còn được cùng nhau ăn cơm, tiền của hắn đều có thể dùng để đổi lấy lần gặp này.

Hắn nhớ đến Khả Nhu muốn nói chuyện:

-Khả Nhu, em muốn nói chuyện gì vậy? _hắn quay sang hỏi Khả Nhu.

-À, không có chuyện gì, lâu ngày không gặp, muốn nói chuyện phiếm với anh một chút thôi, như thế này là được rồi.

-Không phiền sao? _hắn hỏi, Khả Nhu gật đầu.

-Aaaaa _Xán Liệt đột nhiên la lên, âm thanh cũng không lớn lắm, nhưng đủ làm cho vài người xung quanh nữa chú ý, anh hạ thấp giọng lại_ Khả Nhu? Là bạn gái cũ của anh sao? Thực sự không nhận ra nha, chị, chị hiện tại rất xinh đẹp đó.

-Cảm ơn. _Khả Nhu cười rất dịu dàng.

Thức ăn dần được mang đến, mỗi người nói một câu, không khí dần trở nên vui vẻ.

....

Mấy ngày trước, Xán Liệt đến công ty của Xán Liệt, biết là hắn đi công tác, nên anh không có tìm hắn, chỉ đi tìm chỗ nào đó vui vui một chút, anh vốn rất thân thiện, không lâu liền rất hòa đồng với mọi người, anh cũng rất đẹp trai, cho nên mọi người càng muốn thân thiết với anh.

Trong khi anh đang không biết nên tìm ai nói chuyện cùng thì thấy Tuệ Như, cô lại mang cơm đến cho anh trai làm tăng ca.

Tuệ Như lập tức bị nụ cười của anh thu hút, sau đó bọn họ cùng nhau nói chuyện, trở nên thân thiết với nhau.

Chỉ trong một tuần, Tuệ Như và Xán Liệt lại giống như bằng hữu của nhau từ trước rồi.

...

Ăn cơm xong, bốn người ra khỏi nhà hàng, Khả Nhu muốn sau này vẫn có thể liên lạc được với Nghệ Hưng, hắn nói chị sau này có thể đến công ty tìm hắn, sau đó chị gọi taxi trở về nhà.

Tuệ Như chỉ cho Xán Liệt biết quán bánh ngọt gần đó, say này sẽ cùng nhau đến ăn thử.

Nghệ Hưng nhìn thấy bọn họ thân thiết như vậy, không biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, không nói lời nào, đứng đợi đèn giao thông chuyển màu, thấy bọn họ nói chuyện xong thì hỏi Xán Liệt lấy lại chìa khóa xe.

-Hai người còn muốn đi đâu không? Tôi chở đi, dù sao cũng rảnh.

-Vậy anh chở Tuệ Như về đi, em ấy nói ăn xong là phải quay về làm việc. _Xán Liệt nói trước.

-Không cần đâu, ngồi xe bus năm phút là tới rồi. _Tuệ Như từ chối, cô không muốn lại làm phiền hắn thêm nữa, bữa ăn lúc nãy để một mình hắn trả tiền là cô đã thấy ngại lắm rồi.

-Không phiền, tôi không lấy tiền xe. _Hắn quay lại công ty lấy xe.

Xán Liệt nói không sao, hắn muốn giúp thì chắc chắn hắn sẽ không thấy phiền.

Tuệ Như suy nghĩ, câu nói vừa rồi của hắn rất quen, nhưng không nhớ rõ.

...

Sau khi chở Tuệ Như đến cửa hàng tiện lợi, nơi cô làm bán thời gian, Nghệ Hưng lái xe chở Xán Liệt trở lại công ty, hắn hỏi anh:

-Cậu thấy Tuệ Như có phải thích cậu hay không?

Xán Liệt có hơi ngạc nhiên:

-Aiyo, anh lại để ý đến những chuyện này sao?

Hắn vẫn nghiêm túc:

-Nếu cậu cũng thích cô ấy thì hẹn hò đi, rồi nhanh chóng kết hôn, cậu đâu còn trẻ nữa.

Xán Liệt nhìn bên ngoài, suy nghĩ rồi cười ha ha:

-Nhanh như vậy sao có thể nói đến hẹn hò hay hết hôn được?... Anh, Khả Nhu vừa rồi tìm anh không phải là muốn nói đến chuyện quay lại đấy chứ?

-Không thể! _hắn bình thản trả lời.

Về đến công ty, hắn đuổi anh ra khỏi xe. Anh rất tự tại, ở đâu cũng có thể sống được, cả ngày đi khắp công ty cũng không sợ không có người cùng tán gẫu.

...

Xán Liệt xin nghỉ khoảng một tháng, anh biết thời gian nghỉ phép này là quá lâu, nhưng không biết anh bằng cách nào lại có thể xin được.

Còn hai tuần nữa anh sẽ trở lại thành Bắc, anh thấy bản thân cũng quá nhàn rỗi rồi, lại tìm Nghệ Hưng.

Mà hôm nay anh không đến tìm hắn. Hôm qua hắn đã nhờ anh tìm giúp hắn một nam người mẫu.

Thật sự là Tần Phấn nhờ hắn tìm giúp, hắn lại nhờ anh, anh cũng quen biết nhiều người, mà cũng để anh bớt làm phiền nhân viên của hắn.

...

Hết giờ làm việc, hắn trở về 'nhà' ở tầng 29. Hắn thích tắm sau một ngày dài làm việc.

Khi hắn tắm xong cũng là lúc Tần Phấn gọi đến.

Nghệ Hưng mặc áo tắm, từ phòng tắm bước ra, mái tóc màu đen bết lại, nước vẫn còn giọt xuống, chảy xuống cái cằm sắc sảo của hắn.

Hắn nhận điện thoại, Tần Phấn gọi hỏi xem hắn đã tìm được người mẫu giúp hay chưa.

-'Đã nhờ người hỏi giúp rồi, ngày mai báo cho cậu biết, nếu không được thì cũng không giúp được nữa đâu.'

-'Haha, cậu vô tình quá....'

Nghệ Hưng tắt điện thoại trước, quăng điện thoại xuống giường, cầm khăn bông trong tay bắt đầu lau khô tóc.

Hắn đi nấu cơm.

Bữa tối của hắn chỉ có cơm và trứng chiên, vì hắn chỉ biết nâu nhiêu đó thôi.

Ăn xong bữa tối tẻ nhạt, hắn thay thư kí làm mấy bản báo cáo quan trọng.

Làm nửa chừng, tiếng chuông điện thoại reo lên, nếu như không phải gọi đến hai lần, hắn cũng không đi tìm điện thoại.

Xán Liệt gọi:

-'Anh, tìm được người cho anh rồi, khi nào thì bắt đầu quay quảng cáo?'

-Cậu gửi thông tin của cậu ta cho tôi, nếu Tần Phấn đồng ý thì có thể bốn ngày nữa bắt đầu.

Cũng không biết Xán Liệt có nghe rõ hay không, hắn lại tắt điện thoại trước, một lúc sau, hắn nhận được email từ Xán Liệt, hắn liền gửi đi cho Tần Phấn.

Nghệ Hưng làm việc đến hơn nửa đêm mới có thể ngủ, hắn mỗi ngày ngủ không nhiều, nhưng da của hắn rất đẹp, nhìn vẻ ngoài của hắn có ai lại nghĩ hắn sắp 30 tuổi.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top