Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 101-104: Trở thành người làm nữ của hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  ——Nhật ký Tường Vi ——

Dick nói, tôi muốn học cách mỉm cười, nếu thành công, vui vẻ, thì mỉm cười là một cách để bày tỏ niềm vui của mình, còn ở trong nghịch cảnh, mỉm cười là phương pháp chữa thương tốt nhất.

Mà tôi rất cần phương pháp trị liệu này, để chữa lành đau đớn trong lòng, như vậy, phải chăm chỉ luyện tập, nếu không, tôi sợ tôi mỉm cười không nổi.

Soi gương, luyện tập......

Đầu tiên, buông lỏng đôi môi, sau đó, rèn luyện khóe môi cho co dãn, cuối cùng, đem khóe miệng nâng lên, môi kéo lên, hơi lộ hai cái răng cửa, giữ vững mười giây, sau đó, khôi phục lại trạng thái ban đầu để thả lỏng.

Dick, đây là "mỉm cười"sao?

Nhưng đối với tôi mà nói, luyện tập mỉm cười, thật không dễ dàng, nhưng làm như vậy có thể quên mất một chút đau đớn trong lòng, vì vậy, tôi soi gương, tự nói với mình:

Thẩm Tường Vi, cố gắng lên!

——Nhật ký Tường Vi — —

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

Ở 'thịnh thế quốc tế', nói chuyện cùng Dick một hồi lâu, thậm chí Dick còn dạy cô cách mỉm cười.

Tường Vi chưa từng cảm thấy mỉm cười lại dễ dàng như vậy, có người để tâm sự, cảm giác thật tốt!

Khi cô về nhà họ Hắc, thì trời đã tối. Cô từ Mạn Đà La trở lại thành Tường Vi bình thường, vẫn là đầu tóc rối, thậm chí cô không xác định được, rốt cuộc tiên sinh thấy gường mặt của cô chưa

Chỉ là, cô đoán, tiên sinh không thèm liếc cô một cái, là một người cao ngạo, làm sao mà để ý đến gương mặt cô?

Tường Vi không khỏi thở dài một tiếng, đối cái thân phận Thẩm Tường Vi này, cô không dám nói với Dick, cô hiểu ba chữ 'Hắc Diêm Tước' có uy lực cỡ nào, nếu để cho hắn biết được cô len lén đồng ý với Dick làm người đại diện cho 'ny Thường', nếu để cho hắn phát hiện, cô không biết hậu quả sẽ như thế nào!

Nhưng mà, sớm hay muộn, hắn cũng biết đến sự tồn tại của Mạn Đà La?

Huống chi đêm đó, hắn mạnh mẽ đoạt lấy cô, nếu sau này 'Mạn Đà La' gặp lại hắn, cô nên làm thế nào?

"Tường Vi, trời ơi, sao giờ này cô mới trở về? Tiên sinh rất muốn giết người đó!"

Người làm nữ nhìn thấy Tường Vi, không nói hai lời, vội vàng kéo cô đến chỗ Hắc Diêm Tước, vừa đi vừa vội vàng nói: "Tiên sinh đang rất giận dữ, lúc gọi cô, nhưng lại không thấy, Tường Vi, rốt cuộc cô đi đâu vậy?"

Trong lòng hoảng sợ, Tường Vi không biết nên trả lời câu hỏi của người làm nữ như thế nào, suy nghĩ rồi hỏi: "Lúc này, tiên sinh không phải đang dùng bữa tối sao? Vì sao lại gọi tôi?"

Cô nằm trên giường bệnh hai ngày, thật may là hành động bất tiện, tiên sinh ép cô lập lời thề, sau đó không có tìm cô.

Nhưng bây giờ nghe người làm nữ nói như vậy, tiên sinh đang giận dữ, trong lòng Tường Vi xuất hiện sự lo lắng mơ hồ, nhưng lời thề kia đã làm cô kinh hồn bạt vía!

"Cô không biết sao? Tiên sinh đã hạ lệnh, sau này cô là người làm nữ riêng của tiên sinh, lúc tiên sinh dùng cơm, cô không ở bên cạnh phục vụ, tiên sinh nổi giận là bình thường!" Đối với lửa giận của tiên sinh, trong lòng người làm nữ vẫn còn sợ hãi!

"Người làm nữ?" Tường Vi không hiểu, sự việc diễn ra quá nhanh, làm cô phản ứng không kịp.

Từ khi nào cô trở thành người làm nữ riêng của tiên sinh? Vì sao không có ai thông báo cho cô một tiếng?

Người làm nữ gật đầu một cái,"Đúng, tiên sinh đã từng nói, nhưng lúc đó cô còn nằm trên giường bệnh. Trời ơi, mới hai ngày, cô khỏi bệnh thì chạy ra ngoài, cũng khó trách, tiên sinh nổi giận là lẽ đương nhiên."

"Thật xin lỗi, thật sự là tôi không biết sự sắp xếp này của tiên sinh "

Trong lòng Tường Vi khẽ run, trời ạ, trở thành người làm nữ riêng cho hắn? Vậy thì sau này, số lần cô gặp hắn càng nhiều sao? Tâm tình không khỏi khẩn trương, cô âm thầm chửi mình, mới học được phải kiên cường mỉm cười, vừa mới nghe tiên sinh đang giận dữ, chân cô bắt đầu nhũn ra rồi !

"Tường Vi, cô đi nhanh một chút được không? Tính cách tiên sinh, không phải là cô không biết, đừng liên lụy đến chúng tôi, đặc biệt là thím Hắc, bà ấy nói rất nhiều lời tốt đẹp cho cô!"

Trong lời nói của người làm nữ có chút không kiên nhẫn cùng khinh bỉ, người nào mà không biết Tường Vi là người của tiên sinh!

Dựa vào thân thể để chiếm được lòng của tiên sinh, kết quả lại làm người hầu nữ? Hoàn toàn là giả bộ thanh cao, thật hoài nghi ánh mắt tiên sinh! (3T: Oa!!! Tới đây taz muốn nhảy zô chém cái con người làm này mấy nhát)

"Hả? Thím Hắc?" Trong mắt Tường Vi thoáng qua một tia kinh ngạc, vào cái đêm mưa to kia còn ra sức đánh cô, nhưng hôm nay lại nói giúp cô, rốt cuộc là có dụng ý gì?

Chỉ là, suy nghĩ một chút thì cô đã hiểu, ở trước mặt ông chủ mà cúi người, ở trước mặt người làm mà vênh mặt hất hàm sai khiến, không phải là thím Hắc sao?

"Đúng vậy, cô còn không nhanh lên!" Người làm nữ không nhịn được mà thúc giục.

Đi xuyên qua hành lang dài, rất nhanh, họ đi tới phòng ăn của tiên sinh, chân còn chưa bước vào cửa, thì nghe được một tiếng gầm lên giận dữ

"Đáng chết, một đám vô dụng, không tìm được Thẩm Tường Vi, toàn bộ đều bị đánh!"

Ngay sau đó, hắn ném chén đi, tạo ra âm thanh lớn, đủ để thấy lửa giận trong hắn có bao nhiêu.

Hít một ngụm khí lạnh, Tường Vi bị những lời này làm cho kinh hãi.

Cô không biết tiên sinh không tìm được cô, sẽ giận lây sang những người khác, nếu vậy, tội lỗi của cô rất lớn.

Cố gắng hít thật sâu, trong đầu là hình ảnh Dick dạy cô 'mỉm cười', mặc dù tóc che khuất nửa gương mặt của cô, nhưng cô nghĩ, chỉ cần không 'mỉm cười' ở đây, nhất định tiên sinh có thể cảm nhận được!

Vì vậy, khóe miệng Tường Vi khẽ cong lên, nét mặt 'mỉm cười', bước vào trong phòng ăn sang trọng, dịu dàng kêu:

"Tiên sinh, xin ngài bớt giận, tôi đã trở về." 

 Tường Vi bước vào phòng ăn, đầu cúi thật thấp, không có dũng khí ngẩng đầu xem đống bừa bãi trong phòng, thậm chí cô vừa đi vào, thì cảm thấy dựng tóc gáy!


"Khốn kiếp! Giờ này mới chịu trở về?"

Hắc Diêm Tước ngước mắt, thì nhìn thấy bóng dáng cô ở cửa. Ngay tức khắc, hai mắt hắn đỏ lên!

Tường Vi co rúm lại một chút, nín thở, cố gắng kềm chế trái tim đang nhảy loạn bởi vì kinh hoảng.Trước cái nhìn soi mói của người kia, Tường Vi âm thầm hít sâu mấy hơi, nhỏ giọng lên tiếng:

"Vâng, tiên sinh, xin lỗi vì tôi đã về trễ."

Trong lúc đó, người làm trong phòng ăn đều có chút kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào Tường Vi, tiên sinh đang tức giận, sao cô lại có thể nhẹ nhàng nói xin lỗi vì cô về trễ?

Tay Hắc Diêm Tước khẽ nắm chặt, con ngươi âm u híp lại , gương mặt tuấn tú xanh mét , nét mặt lạnh lung đến kinh người, có thể thấy được gân xanh ẩn ẩn trên mặt, một bộ dáng bí ẩn, lạnh lẽo làm người khác không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì!

"Tới đây!"

Hắn trầm thấp kêu, mới vừa rồi còn nóng nảy, tức giận, ngôn ngữ bây giờ lại lạnh như băng, khiến cho bảy tám người làm rùng mình một cái!

Tường Vi cúi đầu, không có dám ý kiến gì, giơ chân lên, chậm rãi bước về phía hắn.

Lúc này, cô có cảm giác chân mình nặng như chì, sự lạnh lùng của tiên sinh khiến cho mỗi khi cô bước tới gần hắn hơn, hô hấp trở nên khó khăn hơn.

Cố lên, cố lên nào. Mỉm cười, Thẩm Tường Vi, nhất định phải mỉm cười. Lướt qua thức ăn vung vãi trên sàn nhà, cùng mâm chén vỡ tan tành, lúc này, các món ăn ngon trên sàn nhà đều không nhìn ra món gì, cô nhịn không được mà khẽ thở dài một cái, thật là lãng phí.

Im lặng đi tới trước mặt hắn, cách hắn bốn bước chân, cô vẫn cúi đầu, trước sau đều là bộ dáng dịu ngoan, không dám nhìn hắn.

Người đàn ông tàn ác này, trong thời gian ngắn đã dạy cô rất nhiều, cũng vì vậy, cô tự nói với mình, đối mặt nghịch cảnh, phải học được cách 'mỉm cười', như vậy mới trị được những vết thương trong lòng.

"Không thấy gì trên sàn sao? Dọn dẹp sạch sẽ cho tôi!"

Giọng nói hắn lạnh lùng, ẩn nấp sự tàn ác làm người khác kinh hãi, chẳng qua lúc này hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến khác thường.

"Vâng, tiên sinh"

Khóe miệng cô cong lên, cố gắng mỉm cười, mặc dù trong lời nói có chút buồn cười, nhưng rất may mắn, đối mặt với hắn, tốc độ nói chuyện của cô càng ngày càng thuần thục, đúng, mỉm cười, Thẩm Tường Vi, cố gắng lên!

Khom người, cô ngồi xổm xuống, bắt đầu dọn dẹp thức ăn rơi trên sàn, dầu mỡ tràn lan, thức ăn dù có ngon đến đâu, một khi trộn lại, cũng làm cho người khác cảm thấy kinh tởm, cô thích ứng không kịp, nhưng cố nén cảm giác buồn nôn, lặng lẽ nhặt mảnh vụn trên sàn nhà, bỗng nhiên............

"A...!"

Cô rên lên một tiếng, ngón tay thon dài không cẩn thận xẹt qua mảnh vụn của mâm sứ, dòng máu đỏ tươi chảy ra.

Hắn đều nhìn thấy tất cả, lại lạnh lùng nhìn, không nhúc nhích, hừ lạnh một tiếng: "Thế nào? Thủ đoạn tranh thủ đồng tình lại tăng thêm một cấp rồi hả ?"

Tất cả những gì cô làm, trong mắt của hắn, chỉ là như xem xiếc!

Đừng quên, cô là Thẩm Tường Vi, từ xương đến máu chảy trong người cô, từ đầu đến chân đều làm cho hắn thấy cô thật trơ trẽn!

Một người phụ nữ hạ tiện như vậy, chơi đù, thủ đoạn lừa gạt, chỉ dùng để lấy lòng đàn ông hoặc tranh thủ sự thương tiếc của người khác!

Hắn sẽ không "chơi đùa" cô lúc này!

Tường Vi nhịn cảm giác đau đớn ở tay, mười ngón tay liền với lòng bàn tay, ngón tay bị cắt nối liền với tim, hợp với tâm đều đau đớn đến chảy máu.

Từ lâu cô đã hình thành thói quen, đối với những lời nói của hắn, mặc dù trái tim rất đau, nhưng cô im lặng thừa nhận, không nói lời nào, tiếp tục dọn dẹp mảnh vụn trên sàn nhà, mặc cho ngón tay đang chảy máu, một giọt lại một giọt rơi xuống, đọng lại trong dầu mỡ, rất nhanh, chúng hòa vào nhau, biến mất không thấy gì nữa

"Đáng chết, cô không nghe tôi nói gì sao? !"

Hắn ghét bị coi thường, nhất là khi cô không để ý đến ngón tay đang chảy máu, tiếp tục dọn dẹp, trong nháy mắt, một ngọn lửa không tên lại bùng lên trong lòng hắn!

Bàn tay nắm lấy khăn trải bàn, dùng sức vung lên, ngay tức khắc......

Bịch bịch!

Lúc đó, tiếng vang ầm ầm ở trong phòng ăn vang lên, bàn ăn to như vậy trên, trên mặt bàn còn mấy cái chén dĩa còn nguyên, bởi vì hành động của hắn mà toàn bộ rơi xuống!

"A....!!!"

Bọn người làm không nhịn được mà kêu lên. Bọn họ trơ mắt nhìn thức ăn nóng bỏng đổ xuống người Tường Vi đang ngồi xổm để dọn dẹp!

Cô tránh không kịp, cánh tay, thân thể đều cảm thấy nóng bỏng, theo nhau mà đến, mấy cái chén cùng với thức ăn đã làm cô bị thương, lảo đảo một cái, cô té trong đống hỗn độn đó!

"Ưmh" Tường Vi nhịn không được mà hừ một tiếng, thân thể như bị đập nát, thân thể bị những mảnh vụn cứng rắn kia cắt trúng tạo ra vết thương, nước canh nóng rực vẫn còn ở trên người cô, mà cô, cả người nhếch nhác, đau đớn không chịu nổi!

Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này làm bọn người hầu không dám lên tiếng, chỉ có thể khẽ thở ra, một vài người mắt lạnh mắng nàng đáng đời, số còn lại chỉ nhìn mà không giúp được gì.

Khóe miệng Hắc Diêm Tước nhếch lên, đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống như một vị vua, chậm rãi cúi xuống, ánh mắt lạnh lùng thoáng qua một tia sảng khoái, môi mỏng lạnh lẽo khẽ mở....

"Tôi thích người nghe lời, mà cô.... vừa phạm vào điều cấm kị của tôi!"

Ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, những lọn tóc đen mượt cũng không tránh được kiếp nạn, đều bị vấy mỡ, hắn hơi nhíu mày, giọng nói tà lạnh (tà ác+ lạnh lung) lọt vào màng nhĩ yếu ớt của cô, cô rõ ràng là bị canh nóng làm phỏng, nhưng giọng nói của hắn làm cô không rét mà run, khẽ rùn mình một cái!


  Hơi thở yếu ớt, đau đớn làm cô rơi nước mắt.


Cô – nên sớm biết, chỉ cần gặp gỡ hắn, cô không thể có cuộc sống tốt đẹp! Tiên sinh làm nhục cô, cho tới bây giờ đều khai triển đến cuối cùng, như vậy, cô còn có cái gì để cầu xin, sinh mạng của cô không phải do hắn điều khiển sao?

Cằm của cô bị ngón tay giữa của hắn nâng lên, sợi tóc che khuất khuôn mặt cô, bởi vì hơi thở rối loạn mà lay động, tất cả người làm đều không dám lên tiếng, lẳng lặng nhìn tiên sinh làm nhục cô!

Mỉm cười! Thẩm Tường Vi, mới vừa học được cách mỉm cười, mày đã vứt đi đâu rồi?

Âm thầm hít sâu một hơi, mắt núp ở dưới những sợi tóc khẽ nhắm lại, sau đó, chậm rãi mở ra, cô nhịn thân thể nóng rực cùng cảm giác nhoi nhói, dùng sức cong đôi môi lạnh lẽo, cứng rắn nâng lên thành nụ cười nhạt, cố gắng lên Thẩm Tường Vi, cố gắng lên!

Vậy mà, cử động nhẹ như vậy, nhưng không tránh được con ngươi đen như mực của hắn, trong một lúc, như bờ đê bị suy sụp, nước lũ trong nháy mắt trút xuống, hắn chợt nói, kéo lấy mái tóc đen dài, mềm mại của cô.

"Đúng là tiện nhân, dám cười với tôi!"

Hắn tin vào hai mắt của mình, cho dù có một ít sợi tóc che giấu, hành động nhỏ bé của cô vẫn không tránh khỏi cái nhìn chăm chú và điên cuồng của hắn, cô cười yếu ớt, không thể nghi ngờ gì nữa, nụ cười yếu ớt của cô đã gây ra trận thịnh nộ trong hắn, trong nháy mắt, lửa giận được hắn kiềm chế lại nổ tung!

Cố gắng, cố gắng mỉm cười. Đúng, cô muốn mỉm cười! Con ngươi đen yếu ớt chuyển động, xuyên thấu qua những sợi tóc, ngừng trên gương mặt của hắn, tiên sinh thật là đẹp mắt! Mỗi lần nhìn, cô đều không nhịn được mà thở dài, hắn là người đàn ông đẹp nhất mà cô từng gặp.(3T: Con gái ak, con sắp bị cường bạo, là cường bạo đấy, thế mà con vẫn còn tâm trạng ngắm zai ak????)

Năm mười tuổi, sợ hãi thoáng qua, cô nhớ tới hai con người đen như mực, sâu không thấy đáy, so với sao trên trời còn chói lọi, sáng lấp lánh hơn, cô từng một mình ngắm bầu trời đêm đầy sao, mắt hắn như sao, làm cho cô say mê.

Vậy mà, tuổi càng lớn, mắt hắn phát ra tia sáng tàn nhẫn càng nhiều, thể hiện sự điên cuồng, cô cố gắng chịu đựng, mỗi lần thân thể đau, trong lòng cũng đau theo, dần dần cô mới phát hiện, hắn đang ở một độ cao, mà đối với cô mà nói, cô không thể chạm vào hắn, xa xôi như vậy, để cho cô nhìn theo bóng lưng của hắn, làm cô chảy mồ hôi lạnh cả trong ác mộng!

"Cười? Đợi lát nữa cô còn cười nổi không?"

Hắn như nổi điên lên, níu tóc của cô, xách cô qua đống dầu mỡ trộn lẫn máu của cô!

A.....

Váy dưới bị hắn xé rách, phá vỡ sự im lặng kinh người trong phòng ăn!

Cô bị hắn cứng rắn kéo dậy, rồi đẩy ngã cô trên bàn ăn lạnh lẽo!

Thân thể đang bị thương, đột nhiên bị đẩy ngã, vòng eo như muốn gảy lìa!

"Không....!!!"

Khi cô ý thức được, hắn chuẩn bị làm gì, cô đã không có hơi sức ngăn cản sự tức giận của hắn rồi!

Tất cả người làm cũng bị hoảng sợ, tất cả đều vội vàng cúi đầu, không dám ngước mắt, chỉ thờ ơ nhìn tiên sinh đẩy ngã Tường Vi lên bàn, nghe tiếng váy bị hắn xé rách, trong lòng đều hoảng loạn!

"Cấp độ dụ dỗ đàn ông của cô không phải là rất tốt sao? Mới hai ngày không có đụng cô, cô đã không kiềm nén được mình, đi ra ngoài dụ dỗ đàn ông sao?"

Hắn bị điên rồi!

Nhìn ánh mắt hắn thì biết rõ, cặp mắt kia đã từng làm cho cô rung động, lúc này, màu của nó đều là màu máu!

Hắn xé rách làn váy dính dầu mỡ, kéo hai chân cô ra, những chỗ bị mảnh vỡ chén làm bị thương, hắn đều nhìn bằng cái nhìn khinh thường, một tay xé rách quần nhỏ của cô, ngay trước mặt người làm, điên cuồng, nhục nhã, thậm chí là xả giận, tay hắn đâm thật sâu vào tiểu huyệt của cô.....

"A...!!!!"

Đột nhiên bị hắn xâm nhập, tiếng kêu thảm thiết từ trong môi cô bật ra, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống, lặng lẽ chảy xuống.

Cô cắn chặt cánh môi tái nhợt, hai chân muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn mà thu hẹp một chút, cô biết nơi này, không chỉ có cô và hắn!

Còn có những người làm im lặng nhìn thấy hết tất cả!

Hắn đối đã cới cô rất tàn nhẫn, ở trong cơ thể cô luật động, khóe môi lạnh lung cong lên....

"Thế nào? Saokhông cười nữa? Không phải cô rất thích giả bộ cầu xin sao? Ngoan ngoãn cầu xin tôi đi!"

Hắn tà ác chơi đùa cô, ở trước mặt những người làm, hắn không che giấu sự khinh bỉ của mình, hắn muốn cho tất cả mọi người biết, cô là đồ chơi của hắn, mặc cho hắn cho hắn chơi đùa, ai cũng không có quyền ngăn cản hoặc là phản kháng, bao gồm cả cô!

Cảm giác nhục nhã tràn đầy làm lòng cô không chịu nổi, hắn là vua, một tay che trời, hắn muốn đùa giỡn cô như thế nào, cô đều không có cách nào chống lại!

Như vậy, Dick, cười có hiệu quả không?

Nước mắt nóng bỏng từ khóe mắt cô chảy xuống, cô nằm trên bàn ăn lạnh lẽo, dầu mỡ dính đầy vào than, hạ thân bị tay hắn điên cuồng ra vào mà đau đớn, ái dịch nhanh chóng tiết ra!

"Quả nhiên là thứ dâm đãng! Nhanh như vậy đã ướt, hả?"

Hắn cười tà lạnh (tà ác+ lạnh lùng) một tiếng, con ngươi tàn nhẫn nhìn chăm chú vào thân thể yếu ớt của cô, không thể không thừa nhận, người phụ nữ này làm cho hắn nghiện, đoạt lấy cô là sở thích của hắn, nhưng hắn chưa từng nghĩ, thân thể của cô giống như rượu mạnh, ủ càng lâu thì càng thơm!

Bọn người làm ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ cúi đầu, nghe âm thanh Tường Vi bị làm nhục, cái trán khẽ toát ra mồ hôi lạnh !

Tường Vi suy yếu, mỗi người đều cảm nhận được! Bị một canh nóng làm bị thương, bị một ít mảnh vỡ của chén làm bị thương, lúc này, còn bị tiên sinh giày xéo không hề thương tiếc.

Việc tàn nhẫn như vậy, bọn họ đoán không ra!

Giống như trong truyền thuyết, tiên sinh là ma quỷ hắc ám, con của Diêm Vương, Bá tước địa ngục!


  Nếu như không gọi hắn là Hắc Diêm tước, như vậy hắn sẽ là một người đàn ông sao?


Hắn sẽ dịu dàng ôm cô vào trong ngực, cưng chiều, yêu thương cô sao?

Trong mắt Tường Vi ngập nước, có quá nhiều điều, chính cô cũng bắt không được, nhưng đa số là về là hắn!

"Nói, đi nơi nào? !"

Trong mắt hắn là sự cuồng vọng, sâu trong đó còn có sự khinh bỉ cùng đau nhói, hắn chán ghét cô không nói tiếng nào đã chạy đi, coi thường sự tồn tại của hắn, thậm chí không lưu lại lời nhắn!

Trực giác cho hắn biết, hắn bị phản bội, sự tức giận lần nữa xông lên đầu, hắn không tin phụ nữ, ghen tỵ, hiểu lầm để cho hắn không có cảm giác an toàn, dù sao phụ nữ đều là động vật dâm đãng!

Mà cô, lại là con gái của nhà họ Thẩm............!

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên lấy một tay ôm lấy thân thể của cô kéo đến trước mặt hắn, cởi khóa quần, móc ra cự long nóng bỏng đã thức tỉnh, cứ như vậy, cứng rắn đi vào hạ thân cô.......

"A....!!!!"

Tường Vi không khống chế được mình mà thét ra tiếng!

Hắn phát huy loại lăng nhục trên cơ thể cô, đến cực hạn!

Vậy mà, đây không phải là lần đầu tiên, tâm bị thương còn chưa khép lại, sửng sốt bị hắn sống sờ sờ xé rách!

Cố lên, cố lên nào. Mỉm cười! Thẩm Tường Vi, nhất định phải mỉm cười!

Cho dù là đổ mồ hôi, cho dù là nước mắt rơi đầy mặt, cho dù là đau đớn không chịu nổi, cô cũng phải mỉm cười, ít nhất phải khẽ nâng khóe môi lên, nâng lên tạo thành nụ cười nhàn nhạt, tạo thành một đóa hoa nho nhỏ!

Nhưng........

Cô làm được! Môi cô nâng lên , cho dù là ở nhục nhã, đau đớn trước mặt, cô cũng muốn mỉm cười, nếu không, vĩnh viễn cô không học được làm thế nào mới không đau!

Hắn nhạy bén nhận ra, trong lòng thầm giật mình, lúc này, môi cô khẽ nhếch lên, cho dù là ẩn nhẫn mọi hành hạ của hắn, cho dù là hắn đang trong cơ thể cô điên cuồng luật Động, cô cũng không mở miệng cầu xin tha thứ, mà bức bách chính mình nhếch miệng lên, thành một nụ cười nhạt, xuất hiện trong mắt hắn!

"Tại sao? Tại sao! Có phải không đủ đau? Đang suy nghĩ muốn để cho tôi cuồng nhiệt hơn sao?"

Lời của hắn từ kẽ răng phát ra, từng chữ từng câu lọt vào tai cô, mang theo hận ý nồng đậm, nếu như cô không phải họ Thẩm, nếu như máu chảy trong cơ thể cô không phải là của nhà họ Thẩm, nếu như........

Cô biết, mỗi khi nhớ tới thân phận của cô, hắn liền căm hận đến nổi điên!

Mỗi một lần đều làm đau cô, là một cách chữa khỏi vết thương trong lòng hắn!

Ai cũng không hiểu, hận ý hắn chôn giấu sâu bao nhiêu, ai cũng không hiểu, cho dù toàn thân cô nhuộm đầy máu tươi, cũng không làm hắn động lòng hay thương tâm!

Điều duy nhất hắn có thể làm , chính là không ngừng lăng nhục cô, ở trong cơ thể cô điên cuồng co rúm, nếu như có thể chữa vết thương ở trong lòng hắn, như vậy, hắn sẽ không do dự chút nào mà tổn thương cô!

Tại chỗ, người làm lặng lẽ cúi đầu, im lặng lắng nghe âm thanh của tiên sinh cùng Tường Vi đang 'làm việc', mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!

Thậm chí, những người làm nữ hai chân đã sớm mềm nhũn, hận mình không thể phá cửa mà chạy trốn, cũng tiếp nhận không nổi hình ảnh tàn nhẫn trước mắt! Nếu nói trước đây họ vẫn còn một ít ảo tưởng với tiên sinh, cũng thì giờ đây đã tan thành mây khói, mà Tường Vi, chính là vật hy sinh!

Tường Vi vẫn giữ vững nụ cười nhạt trên môi, nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ đến sự đau đớn ở hạ thân, cô tin tưởng, mỉm cười có thể giúp cô chữa thương, trong đầu hiện lên gương mặt của chính mình đang mỉm cười, cố gắng lên....!!!

"Thẩm Tường Vi, đừng giả chết với tôi! Nói cho cô biết, có tôi ở đây một ngày, cô đừng mơ tưởng chạy trốn, về sau, bất luận là đi nơi nào, đều phải xin phép tôi, nếu không, tôi sẽ không tha thứ cho cô!"

Bỗng dưng, hắn rút ra cự long khỏi vẫn còn cứng rắn cơ thể cô, nhẫn nhịn sự đau đớn, để lại vào quần.

Bàn tay tùy ý đem quần áo đã không còn nguyên vẹn che đậy thân thể cô đang không ngừng run rẩy, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, lại gần cô mà khẽ nhếch khóe môi......

Hung hăng cắn!

"Ưmh"

Cô ưm một tiếng, mùi máu tanh tràn ngập, hắn ghét nhìn cô mỉm cười, hắn muốn cô vĩnh viễn nằm dưới than hắn mà thút thít, cầu xin tha thứ!

"Cô nên biết, chỉ cần cô đồng ý, tôi có thể tàn nhẫn hơn thế nữa!"

Ngón tay thon dài chạm nhẹ vào ngực cô, hắn ác ý dừng khóe miệng, liếc mắt nhìn bọn người làm đang cúi đầu, lạnh giọng, quát lớn.....

"Tất cả nghe đây, giám sát cô ta cho tôi, khi cô ta dọn dẹp xong nơi này mới để cho cô ta rời khỏi!"

"Vâng, thưa tiên sinh!"

Bọn người làm đồng thanh lên tiếng.

Hắn xoay người lại, bước chân ưu nhã, cứ như vậy mà rời đi.

Hắn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nhục nhã cô, đối với hắn mà nói là một trò chơi, một khi kết thúc, hắn chỉ cần liếm liếm móng vuốt, cao ngạo rời đi!

Lưu lại Tường Vi vẫn nằm trên bàn ăn lạnh lẽo, gấp gáp thở lấy không khí.

Khi hắn xoay người đi, hắn không phát hiện, nụ cười nhạt của cô đã sớm biến mất!

Không tiếng động mà rơi nước mắt, trong lòng là sự đau đớn đến tê tâm liệt phế, nước mắt chảy xuống sợi tóc bên trong, ướt một mảng lớn tóc!

Dầu mỡ dính trên người cô, làm cô cực kỳ khó chịu!

Mà cô, phải cắn răng đứng dậy, chịu đựng đau đớn ở hạ thân, từ trên bàn ăn leo xuống, dùng quần áo không còn nguyên vẹn che đậy cảnh xuân.

Hai mắt chứa đầy nước mắt nhìn chằm chằm thức ăn rơi vung vải trên mặt đất, không nhịn được mà thở dài. Vết thương lúc trước chưa lành, chỉ cần khẽ động, liền thấy đau!

Cố nén đau đớn, đem gom những mảnh vỡ lại+, mặc dù cắt phải ngón tay, nhưng cô nhịn đau, bởi vì cô biết, nếu như cô không dọn dẹp xong, những người làm kia cũng không được ăn cơm!

Cô đói bụng đến mức bụng kêu vang, mới trải qua một trận nhục nhã, đau khổ, khiến cho thể lực của cô nhanh chóng tiêu hao.

Cố gắng lên! Thẩm Tường Vi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top