Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 181-185: Lễ vật ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngực đau quá đau quá, cô ngồi xổm xuống đất, ôm lấy bản thân đang dầm mưa trong đêm! Căn bản không nghĩ tới tối đêm nay phải chịu đựng cảnh khốn khổ như thế.

Trong đầu dần hiện lên tình cảnh năm trước, ban đêm xuất hiện sấm chớp cùng với mưa dông , Thẩm Tường Vi cô đã từng té xỉu trong vườn trước mặt tiên sinh, cũng vào một đêm kia, sấm sét đánh không ngừng, thì ra vào một năm đó, ban đêm có mưa dông, thì bệnh của tiên sinh sẽ phát tác, mà một đêm kia, cô thiếu chút nữa đã mất đi nữa cái mạng

Nhưng mà, đêm nay cô thiếu chút nữa bị hủy trong tay của La tổng

Đêm nay...đêm nay...

Đột nhiên, trong đầu cô lóe lên ánh sáng

Đêm nay, hẳn là 'lễ vật đi'

Ông trời! Cơn dông cùng lúc, như vậy có nghĩa là tiên sinh sẽ phát tác sao?

Thẩm Tường Vi không dám tưởng tượng, đã từng chứng kiến bộ dáng khi hắn phát điên, thấy hắn liều lĩnh muốn đưa người khác vào chỗ chết thiên a! Nếu đêm nay.........

Cô đột nhiên nghĩ đến bên cạnh hắn giờ này chắc có rất nhiều mỹ nữ, nghĩ đến không khỏi rùng mình một cái!

"Cô ở đó, chờ tôi đem cô trở về!"

Bỗng nhiên, phía vang lên tiếng gào thét của người đàn ông chết tiệt kia, mấy cái đèn pin chiếu sáng bắn qua đây, mưa bụi mênh mông, Thẩm Tường Vi sợ hãi lập tức nhanh chân bỏ chạy.

"Đúng là một lũ ăn hại, mau đem con kỹ nữ thối kia trở về cho tôi"

Phía sau, con heo chết tiệt kia chưa từ bỏ ý định, gào thét!

Thẩm Tường Vi không có nơi để chạy trốn trong cơn mưa, bất thình lình..

"A..."

Nhảy lên một cái nhào đầu về phía trước, liền nhào tới đụng mặt đất, chà xát vào da thịt!

Nhưng không kịp kêu lên đau đớn, mơ hồ nghe tiến bước chân đang đến từ phía sau, bên trong biệt thự ở đại sảnh đột nhiên ào tới một đám phụ nữ, loạn xạ thét chói tai..

"A giết người, giết người"
"Cứu mạng a"

"Thi thể thay đổi, thi thể thay đổi"

Trong lòng Thẩm Tường Vi run lên, quay đầu lại, nhìn đám phụ nữ đang điên lên vì sợ, đang ôm đầu chạy loạn khắp nơi để tìm chỗ trốn thoát, đuổi sau lưng Thẩm Tường Vi phía sau các nhân viên an ninh cũng bị dọa dợ vì cái màn này

"Quá khủng bố, thiên a! cứu mạng..."

Là 'Ny Thường' những người mẫu!

Thiên! Thẩm Tường Vi nhất thời sợ hãi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

"Này! Các người bị làm sao? mà chạy trối chết vậy!" La tổng tiện tay nắm một người mẫu, không kiên nhẫn hỏi, một Thẩm Mạn Vi đã làm cho hắn nỗi giận rồi, đột nhiên đám người phụ nữ này lộn xộn, không để ý đến hình tượng mà chạy đến, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?

"La, La tổng...Không, nguy rồi..."

"Cái gì?"

"...Không, không..." chỉ thấy vẻ mặt của đám người mẫu hoảng sợ quay mặt về phía sau, tiếp theo, sợ hãi đẩy La tổng ra, không có phương hướng, nhóm người chạy nhanh tìm nơi trốn

Ầm ầm..

Lại một trận sấm vang lên! Hù dọa một đám con gái trong chạy phải ngừng bước chân!

Ngoài phòng là cơn dông cùng đến, phòng trong hoảng hốt như vậy, trong lúc này, tất cả mọi người đều luống cuống tay chân!

Đột nhiên..

"Người phụ nữ chết tiệt! Tất cả đều phải chết cho tôi!"

Một đạo sấm vang cùng với tiếng gào thét từ thang máy truyền đến, Hắc Diêm Tước giận đỏ cả hai mắt, vẻ mặt xanh mét đi ra, trong tay vẫn còn kéo một người phụ nữ đang hấp hối sắp chết, người phụ nữ kia gần như không ổn rồi!

"A..."

"A...Ma quỷ!"


  Thoáng chốc, nhóm model nữ rối thành một nùi!

"Trời ơi! Hắc tổng, ngài làm sao vậy?" La tổng không thể tin mà nhìn Hắc Diêm Tước, trợn to hai mắt, nhìn về phía model nữ đáng thương trong tay hắn, trời, trời, trời ơi! Hắn đang giết người sao?

Lúc này, Hắc Diêm Tước xem ra u ám khủng bố, cực kỳ giống vai diễn giết người điên cuồng trong phim ảnh!

Thình lình rùng mình một cái, La tổng run rẩy hét: "Bảo vệ. . . . . . Bảo vệ. . . . . . Người đâu!"

"Giết người, giết người rồi!" Những model nữ cũng điên cuồng hét chói tai.

"Toàn bộ câm miệng cho tôi! Phụ nữ đều đáng chết! Đáng chết!" Hắc Diêm Tước như một mãnh thú điên cuồng , một chân bỗng.......

Loảng xoảng!

Đá vỡ cửa sổ phòng cháy của phòng lớn, tiện tay cầm hai bình chữa cháy lên, hung ác đi về phía những model nữ!

"A. . . . . ."

Nhóm model nữ co rúm lại, núp sau lưng La tổng, rối rít thành đoàn!

"Hắc tổng. . . . .Cậu......cậu làm sao vậy? Đừng, đừng làm loạn!" La tổng nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái, bộ dáng Hắc Diêm Tước quá dọa người rồi!

Ầm!

Bỗng chốc, một trận va đập mạnh mẽ, một bình chữa cháy đập tới đầu bọn họ!

"A. . . . . ."

"Oh. . . . . ."

Tiếng gào thét như chọc tiết heo vang lên lần nữa, La tổng cùng nhóm model nữ nhếch nhác, bởi vì cái tấn công là bình chữa cháy, cơ hồ muốn đập xuyên qua đại não!

Lúc này, bảo vệ xông vào!

Vẫn không rõ tình trạng hiện giờ, thì thấy Hắc Diêm Tước cầm bình chữa cháy hung hăng đập tới những người đó! Tình cảnh khá kinh người!

"Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát!" Không biết là người nào trong đám người, đột nhiên nói một câu.

Lúc này, ngoài phòng vang lên một giọng nói lành lạnh, "Đừng.....đừng báo cảnh sát!"

Là Tường Vi! Toàn thân cô ướt nhẹp mà đi vào phòng.

"Gái điếm thúi, mày còn có mặt mũi trở lại!" La tổng vừa thấy cô, lập tức chửi rủa nói, trên trán ông ta còn đau mơ hồ!

Trong tròng mắt linh động của Tường Vi tràn đầy nước mắt trong suốt, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm Hắc Diêm Tước đang trong cơn tức giận điên cuồng!

Một màn điên cuồng vừa rồi, cô đều nhìn thấy tất cả!

Lại một lần nữa, cô thấy chứng điên cuồng của hắn phát tác!

Đột nhiên, cảm thấy nước mắt rơi lên tục!

"Phụ nữ đều đáng chết!" Hắn rống giận! Bỗng chốc, bình chữa cháy còn dư trong tay hung hăng đập cửa chính!

Loảng xoảng!

Cửa lớn bằng thủy tinh bị đập vỡ!

Những mảnh kiếng đâm vào trên người của Tường Vi, xẹt qua da thịt, chảy ra máu . Tất cả mọi người đều kinh sợ! Chuông báo cũng vang lên mãnh liệt!

Tường Vi lấy lại tinh thần rất nhanh, tranh thủ thời gian bảo vệ: "Cầu xin các anh, mau tắt chuông báo, được không?"

"Cô điên rồi, người đàn ông kia muốn giết cô!" Tất cả mọi người không đồng ý khi Tường Vi làm như vậy.

"Cho tôi ba phút, nếu như vẫn không thể ngăn hắn lại, liền báo cảnh sát, được không? Hiện tại, lập tức tắt chuông báo, làm ơn!"

"Không được!"

"Không thể!"

Bọn họ vẫn không cử động như cũ, đột nhiên, có một bảo vệ bị nước mắt Tường Vi cảm động rồi, lặng lẽ gật đầu một cái: "Ba phút, là cô nói!" 

 

Tường Vi gật đầu một cái, vì vậy, nhân viên bảo vệ kia chạy tới, đóng chuông báo.

Hít sâu một hơi, Tường Vi cất bước, từng bước, từng bước đến gần Hắc Diêm Tước.

Nhưng mà, nước mắt lại không ngừng rơi.

Trong đầu, hiện lên từng màn những năm qua, cơ hồ mỗi một màn, đều có hình ảnh của hắn!

Làm cô đau lòng, căm hận, đau khổ, tim đập nhanh, như một bức tranh đã khắc thật sâu vào đầu cô, mà hắn bây giờ, hai mắt đỏ lên như dã thú đang tức giận, hung dữ khiến mọi người đều sợ hãi, làm cô không khỏi đau lòng.

Cô nhìn thấy hắn mất lý trí, điên cuồng một lần nữa, như dã thú hung dữ, hắn có biết, mình đang làm gì? Làm tổn thương người vô tội, sẽ làm hắn vào tù, hắn ngồi ở trên cao như vậy, người đàn ông nổi tiếng, anh tuấn như vậy, sao hắn có thể nào chịu được........

"Tước. . . . . ." Tường Vi kiềm nén nước mắt, từng bước, từng bước chậm rãi tới gần hắn, đây là lần đầu tiên cô kêu tên của hắn, cố gắng làm hắn tỉnh lại!

"Câm miệng! Câm miệng! A......"

Hắc Diêm Tước như bị điên, lập tức nắm lấy chân chồng chất vết thương của model nữ đang nằm trên mặt đất, Tường Vi chợt cả kinh ——

"Đừng!"

Sợ hắn làm tiếp chuyện điên cuồng hơn, cô chạy nhanh tới ôm cổ Hắc Diêm Tước, "Tước! Làm ơn dừng lại, dừng lại!"

Cô hét to vào lỗ tai hắn, cô biết hắn chỉ tạm thời mất trí, nhìn bộ dáng hắn điên cuồng như vậy, lòng của cô rất đau đớn.

"Đáng chết! Đáng chết!" Đột nhiên Tường Vi ôm hai cánh tay Hắc Diêm Tước, theo phản xạ mà hung hăng đẩy cô ra, thậm chí không để ý thân thể gầy yếu của cô, hung ác ném cô ra ngoài!

"Trời ơi! Cô ta sẽ chết sao?" Trong đám người có người kinh hoảng hô, sợ hãi nhìn một màn trước mắt, không thể tin được người này là người đàn ông phi thường giàu có, lại có bộ dáng điên cuồng như vậy, làm lòng người sợ hãi, chẳng lẽ có bệnh tâm thần?

"Còn hai phút! Đành phải báo cảnh sát!" Bảo vệ nói.

"Hừ, coi như là dạy dỗ gái điếm thúi thay tôi!" Rốt cuộc thì La tổng mập mạp nói lời đầy thù hằn, nhưng vẫn có chút sợ hãi, lỡ xảy ra án mạng, bọn họ sẽ lên báo, sẽ bị gièm pha, dính phiền toái vào thân, vì vậy, ông ta gầm hét với bảo vệ, "Mấy người các anh còn sửng sờ làm gì, mau ném hai người này ra khỏi phòng đi, đừng cứng đờ ở đó!"

"Đúng, đúng, đúng, mau đuổi ra ngoài!" Nhóm model nữ đều đồng ý.

"Tước! Ngài mau tỉnh! Tỉnh!" Tường Vi không để ý những cái đánh mạnh mẽ của hắn, cắn răng, ôm chặt lấy người đàn ông điên cuồng, không ngừng gọi hắn, "Tước. . . . . ."

"A! Cút ngay!" Cặp mắt Hắc Diêm Tước đỏ hồng, như muốn phun ra lửa! Trên trán toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt khá kinh người, hắn thoát khỏi cái ôm của Tường Vi, nhưng không ngờ, bị mấy bảo vệ phía sau vây lại, bị bọn họ đẩy ra ngoài mấy bước mà lảo đảo!

Hành động này, không thể nghi ngờ là làm hắn đánh lại điên cuồng hơn!

Đẩy tay ra, làm Tường Vi ngã, thân thủ của hắn không tệ, vài cái đấm, đá chân, liền đánh bảo vệ ngã trên mặt đất!
Nhóm model nữ thấy bảo vệ nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ, nhất thời thét chói tai........

"A! Cứu mạng. . . . . ."

Họ bị dọa sợ đến chân cũng nhũn ra, trợn to con ngươi hoảng sợ, nhìn Hắc Diêm Tước từng bước, từng bước đến gần các cô, cơ hồ linh hồn bị dọa đến biến mất!

Ầm ầm..........

Ngoài phòng, một tiếng sấm mãnh liệt đánh xuống! Mọi người không khỏi bị dọa đến nhảy lên, run lẩy bẩy, Hắc Diêm Tước là tên giết người điên cuồng!

"Đừng. . . . . ." Tường Vi lo lắng hô, khó khăn bò dậy từ trên mặt đất, nước mắt chảy trên khuôn mặt tái nhợt, trong đầu chợt thoáng qua tên mà Nhạc Tín Dương từng nói, vì vậy, cô lập tức nhẹ giọng kêu.....

"Diệu, Diệu. . . . ."

Bỗng dưng, Tường Vi nhẹ nhàng kêu, gọi Hắc Diêm Tước đang trong trạng thái điên cuồng!

Hắn bỗng chốc quay đầu, có chút cứng đờ nhìn phía sau, nhìn Tường Vi nước mắt rơi đầy mặt, nơi mềm nhất bị chạm đến.

"Diệu. . . . . ." Tường Vi nhìn hắn như có phản ứng, vì vậy, kêu tiếp, "Diệu, tới đây, tới bên tôi . . . . ."

Trong lúc nhất thời, toàn thế giới như bất động .

Ba phút, rốt cuộc thì cô đã dừng chứng điên cuồng của hắn lại!

Tất cả mọi người lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám buông lỏng, bởi vì Hắc Diêm Tước quá nguy hiểm!

"Nhã Ca. . . . . ." Rốt cuộc, sau khi hắn ngắm nhìn Tường Vi một lúc lâu, vụng về gọi, trong đầu hắn chỉ thoáng qua cái tên này, những thứ khác đều trống rỗng!

"Ngoan, đến bên tôi." Tường Vi hé miệng, mỉm cười một cái, cho dù nước mắt không ngừng chảy, cô vẫn mở rộng đôi tay, "Ngoan, không sao, đến bên tôi."

Đột nhiên, cô nhìn hắn, như đứa bé bị lạc đường, nhưng mà hắn quá mạnh mẽ, lấy cách tổn thương người khác để they thế trống rỗng trong lòng. Diệu, Nhã Ca, tồn tại vị trí quan trọng trong lòng hắn, mặc dù không có Tường Vi, nhưng cô cảm thấy may mắn, hắn rốt cuộc đã dừng chứng điên cuồng.

Hắc Diêm tước như bị lời của cô mê hoặc, từng bước, từng bước đi tới chỗ cô, giữa hai lông mày thoáng qua đau buồn nhàn nhạt, trong mắt lộ ra đau đớn, rõ ràng như thế, lúc này Tường Vi mới thật sự tin, người đàn ông này, có lẽ không vui vẻ, không sung sướng đã rất nhiều năm, mặc dù hận hắn vì đã tổn thương cô, nhưng lại nhịn không được mà đau lòng vì sự đau đớn của hắn, còn nữa, hắn đã từng khóc. . . . . .

"Nhã Ca. . . . . ." Hắn đi tới, rốt cuộc, không chần chờ mà ôm chặt lấy Tường Vi!

Cô cũng có thể cảm thấy thân thể lạnh lẽo của hắn đang run rẩy, ôm cô thật chặt, không để một khe hở!

"Diệu, Diệu, không sao! Nhã Ca ở đây. . . . . ." Rốt cuộc, Tường Vi nhịn không được mà khẽ khóc, ôm hắn vào trong ngực thật chặt, mẹ, rốt cuộc thì Diệu là ai, là gì của mẹ?

"Nhã Ca, đừng rời xa Diệu. . . . . ." Hắn ôm chặt lấy Tường Vi, như đứa bé nói mớ, sau đó, thân thể càng ngày càng nặng.


  Ầm ầm....

Một trận sấm đánh xuống, tất cả đều yên tĩnh trở lại.

Mọi người ở đây, không dám thở, vẫn không thể bình tĩnh trước việc kinh hãi như vậy!

"Nhã Ca. . . . . ." Thân thể Hắc Diêm Tước càng ngày càng nặng, mệt mỏi như vừa đánh xong một trận chiến, hắn vô thức ( không ý thức) nỉ non, ôm chặt lấy thân thể gầy yếu của Tường Vi, dùng sức hít hương thơm đặc biệt của cô, hương thơm này, làm hắn dần dần bình tĩnh.

Bất tri bất giác (không hay không biết), Tường Vi cảm thấy thân thể hắn càng ngày càng đến gần cô, giọng nói nỉ non cũng càng ngày càng nhẹ, trên trán cô đổ ra một tầng mồ hôi thật mỏng, mặc dù đang cắn răng chống đỡ thân thể nặng nề của hắn, nhưng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc. . . . . . Hắn rốt cuộc cũng chịu bình tĩnh lại!

"Trời ơi, đã xảy ra chuyện gì?"

Đột nhiên, giọng nói của Triển Diệc Tường truyền đến từ phía sau, anh bước khỏi thang máy, thì thấy một mảnh hỗn độn trong hành lang, mấy bảo vệ nằm trên mặt đất rên rỉ, một đám model nữ chen lách trong góc, vây quanh La tổng mập mạp đang co rúm, trên mặt của mỗi người đều hoa dung thất sắc (*), xem ra cũng bị kinh sợ (kinh ngạc + sợ hãi), cửa kính của phòng bị đập bể, bình chữa cháy lăn ở một bên, mà làm anh không thể tưởng tượng nổi là....

(*) Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi

Hắc Diêm Tước ôm Thẩm Mạn Vi mềm mại trong ngực!

"Xuỵt....."

Triển Diệc Tường vừa xuất hiện, nhóm model nữ lập tức xuỵt, ý bảo anh đừng lên tiếng! Tên giết người điên cuồng vất vả lắm mới bình tĩnh lại, đến nay vẫn làm cho lòng người run sợ!

"Triển tiên sinh, có thể lái xe đưa chúng tôi về, được không?" Tường Vi nhỏ giọng nói, sợ đánh thức Hắc Diêm Tước, nhưng nếu cô không để người khác tới đây giúp một tay, sẽ sớm không chịu nổi, thật sự là thân thể hắn quá nặng!

"Đúng vậy, mau đưa tên ôn thần này đi, thật sự là quá kinh khủng!" Tên đàn ông như heo La tổng bỏ đá xuống giếng, méo miệng nói, tối nay, tất cả đều làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, lần đầu tiên ông ta thấy Hắc Diêm Tước như vậy, trong lòng không khỏi rùng mình một cái, khó trách người ta gọi là hắn là ma quỷ hắc ám, con của Diêm Vương, Bá tước địa ngục! Ông trời, đây căn bản không phải tin đồn vô căn cứ! Là sự thật!

Thật sự là quá kinh khủng!

"La tổng, Hắc tổng anh ta. . . . . ." Lông mày Triển Diệc Tường nhíu lại, anh vừa qua phòng được bao tìm bọn họ, bên trong đã là một mảnh hỗn độn, đang tò mò, đi xuống lại thấy cảnh tượng này, thật ra thì không cần hỏi cũng biết, nơi này rõ ràng đã xảy ra đánh nhau, mà đầu sỏ gây nên, rất có thể là Hắc Diêm Tước!

Kỳ quái, hắn ôm Thẩm Mạn Vi không chịu buông tay!

"Hắn suýt nữa là giết người, cậu biết không? Nhanh lên đuổi hắn đi đi!" La tổng càu nhàu rồi đi vào bên trong.

Mà model nữ sau lưng đành phải đứng bên cạnh Triển Diệc Tường, kéo quần áo của anh, "Triển công tử, anh mau đưa chúng em về đi, nơi này thật sự quá nguy hiểm."

"Nhưng Thẩm Mạn Vi. . . . . ." Triển Diệc Tường liếc mắt nhìn đôi mắt đẫm nước mắt của Thẩm Mạn Vi, quần áo nổi tiếng bị rách, còn bị ướt, cả người tiều tụy mà ôm Hắc Diêm Tước, ánh mắt kia như đang cầu cứu anh!

Nhưng mà sao lão Hắc lại đột nhiên nổi điên? Xem ra quan hệ giữa hắn và Thẩm Mạn Vi không như lời nói lạnh lùng của hắn, lần này coi như là nhặt được bảo bối!

"Các cô gái, đừng hoảng hốt, tôi gọi bảo vệ tới dẫn các cô đi, đừng hoảng hốt, không sao, không sao!" Triển Diệc Tường trấn an model nữ đang hoảng hốt trước, sắp xếp bảo vệ lái xe đưa họ về khách sạn.

Ngay sau đó, đi tới trước mặt Tường Vi, nhíu mày hỏi, "Anh ta thế nào rồi?"

Tường Vi nhẹ nhàng lắc đầu, xem ra thân thể sắp bị Hắc Diêm Tước đè đến tê dại!

"Tôi giúp cô." Dứt lời, Triển Diệc Tường đỡ thân thể Hắc Diêm Tước lên, nhưng không ngờ, tay của hắn vẫn ôm chặt lưng Tường Vi, không buông!

"Tôi nghĩ ngài ấy không sao, chẳng lẽ anh không biết, thỉnh thoảng ngài ấy có tính cuồng bạo sao?" Tường Vi hơi mở cánh tay sắt hắn ra, liếc mắt nhìn con ngươi khép chặt của hắn, giữa lông mày vẫn nhíu chặt như cũ, mồ hôi bên trán vẫn đổ ra, tối nay hắn, sợ là tiêu hao tất cả thể lực thôi.

Nhưng mà, Triển Diệc Tường không phải em họ của hắn sao? Sao không biết hắn có chứng cuồng bạo? Mọi người trong nhà họ Hắc đều biết.

"Chứng cuồng bạo?" Triển Diệc Tường lắc đầu một cái, "Chẳng lẽ tôi nên biết sao?" Anh bỗng chốc nhíu mày, nghi ngờ nhìn Tường Vi.

Hắc Diêm Tước không phải nói không biết Thẩm Mạn Vi hay sao? Mà Thẩm Mạn Vi lại biết hắn có chứng cuồng bạo. Triển Diệc Tường càng nghĩ càng thấy cho quan hệ bọn họ không đơn giản, nhưng mà, Tả Đằng Triết Dã yêu thắm thiết Thẩm Mạn Vi. . . . . . Chẳng lẽ! Trong đầu Triển Diệc Tường thoáng qua một tia sáng, cau mày liếc nhìn Hắc Diêm Tước, chẳng lẽ hắn. . . . . .

"Ách, tôi tưởng anh biết, tôi nghĩ đây có lẽ là chứng cuồng bạo thôi." Tường Vi đột nhiên nghĩ, lấy thân phận của Thẩm Mạn Vi mà nói, cô không biết Hắc Diêm Tước, cũng khó trách Triển Diệc Tường sẽ nghi ngờ.

Triển Diệc Tường khẽ mỉm cười, không gì nói nữa, vừa khiêng thân thể cao lớn của Hắc Diêm Tước lên, bởi vì Hắc Diêm Tước ôm chặt Tường Vi, không còn cách nào khác, Tường Vi đành phải theo sát bước chân của Triển Diệc Tường, nhanh chóng đi về phía bãi đậu xe.

Ngoài phòng, mưa dần dần tạnh.

Sau khi đến bãi đậu xe, Triển Diệc Tường nâng Hắc Diêm Tước lên xe, Tường Vi cũng đi theo.

Đợi chuẩn bị xong tất cả, lúc này Triển Diệc Tường mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tường Vi một cái, lắc đầu, khởi động động cơ: "Thật là ngoài ý muốn, anh ta sống chết ôm cô, tôi thấy, anh ta không có thù oán với cô, mà yêu cô!"

"Hả?"

Tường Vi bỗng dưng sững sờ, lời nói của Triển Diệc Tường làm cô nhất thời đỏ mặt . Lúng túng cố nặn ra vẻ tươi cười: "Ha ha, Triển tiên sinh, ngài cứ nói đùa. Nhưng mà, có lẽ ngài ấy đúng, bọn tôi chỉ có thù.

Triển Diệc Tường cười một tiếng, "Lần trước xô bị bắt cóc, tôi đặc biệt đi tìm anh ta, nhưng mặt anh ta không thay đổi mà từ chối tôi, bộ dáng kia rất vô tình! Nhưng mà sau đó , anh ta đi cứu cô thật?"

Triển Diệc Tường nhìn chăm chú vào Tường Vi, như muốn biết được nhiều chuyện anh không biết hơn từ trên người cô. 

 

  ". . . . . . Ách. . . . . ." Tường Vi ngơ ngẩn, thì ra là Triển Diệc Tường đã cầu xin hắn, để hắn cứu cô, chuyện như vậy, có lẽ không giống với suy đoán của cô, có lẽ không phải Hắc Diêm Tước tự biên tự diễn . . . . . . Đang do dự có nên nói Triển Diệc Tường biết hay không, nhưng không ngờ Triển Diệc Tường tiếp tục nói.

"Tôi nhận được tin, nói anh ta cứu cô, nhưng mà anh ta không thừa nhận. Thẩm tiểu thư, như thế, thuận tiện nói cho tôi biết quan hệ hai người, được không? Ha ha, coi như là thỏa mãn lòng hiếu kỳ của một đứa em họ."

"Chuyện này. . . . . . Tôi cùng ngài ấy. . . . . . Thật ra thì, không có quan hệ gì. . . . . ." Tường Vi nói quanh co, thật ra thì cô không nói được quan hệ giữa bọn họ, đành phải nói sang chuyện khác, hỏi, "Đúng rồi, ngài nói ngài là em họ của ngài ấy, xin hỏi ngài có biết Diệu cùng Nhã Ca không?"

"Diệu?" Sắc mặt Triển Diệc Tường trầm xuống, gật đầu một cái, "Khi còn bé đã từng gặp, là anh trai của lão Hắc, chỉ đáng tiếc, anh ta mất sớm. Về phần cái gì Ca, tôi không rõ lắm. Bởi vì tôi đi Nhật Bản hồi rất nhỏ, cho nên không biết rõ việc nhà của lão Hắc."

Tường Vi gật đầu một cái, xem ra không hỏi được gì từ miệng Triển Diệc Tường, nhìn Hắc Diêm Tước ngồi ghế bên cạnh, vẫn ôm chặt lấy cô, ngủ rất sâu, thật may, tối nay không bỏ hắn mà đi mất, nếu không, cô thật không dám tưởng tượng hắn giết người thật, nên làm cái gì!

"Triển tiên sinh, tối nay cám ơn ngài." Tường Vi khẽ mỉm cười, cảm thấy mệt mỏi, nhưng trong lòng có loại ấm áp nhàn nhạt thổi qua, hắn thích Diệu, vì trong lòng hắn xác định còn tồn tại yêu thương, không phải hắn đang biểu hiện máu lạnh, cô đã cảm thấy đáy lòng có dòng nước ấm lặng lẽ chảy ra. Diệu, rốt cuộc là người như vậy?

"A, đừng khách khí. Tôi nói xin lỗi còn không kịp, tôi cũng không biết anh họ sẽ xảy ra tình trạng như vậy vào tối nay, làm các cô sợ hãi!" Triển Diệc Tường cong khóe môi, trong mắt thoáng qua một chút ánh sáng, lái xe về phía 'khách sạn HardRock'. . . . . .

Thật vất vả mới về đến khách sạn, sau khi Triển Diệc Tường khiêng Diêm Tước đến phòng ngủ của Tường Vi, ánh mắt mập mờ nhìn Tường Vi một cái, cười nói: "Mạn Vi tiểu thư, tối nay thật là uất ức cho cô, xem ra anh họ tôi ôm chặt cô không rời, nhất định là coi trọng cô, cô cố gắng chứa chấp anh ta một đêm thôi."

Gương mặt Tường Vi bỗng dưng đỏ bừng, "Ách, có thể nghĩ cách gỡ tay ngài ấy ra, được không? Tôi nghĩ cái này không thích hợp." Cô khéo léo từ chối, dù sao thì phải tắm một lần.

"Ha ha ha, tôi cũng nghĩ vậy, chẳng qua tôi sợ bị anh họ thăm viếng, lại nói có hai chuyện không thể làm!" Triển Diệc Tường vui vẻ mà cười nói.

"Hai chuyện?"

"Thứ nhất, không chặn đường phát tài của anh em; thứ hai, không em ngăn anh em chơi phụ nữ, ha ha ha ha. . . . . ." Sau khi Triển Diệc Tường nói xong, cười lớn rồi xoay người rời đi.

Để lại một mình Tường Vi đứng nguyên tại chỗ thở dài!

Đành phải xoay người, để Hắc Diêm Tước trên giường! Ai ngờ lại bị hắn đẩy ngã xuống giường, kéo vào trong ngực của hắn!

"Này! Buông tay! Buông tay!"

Tường Vi vỗ cánh tay hắn đang giữ chặt vai cô, hắn không thể cho cô nghỉ một chút sao?

Toàn thân cô đã bẩn thỉu, đành phải lại gần lỗ tai của hắn, la lớn: "Hắc, Diêm, Tước"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top