Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1.3: Đi Nhân Giới

Thiên đế đưa tay lên nắm lấy chiếc lá trước mặt lập tức hoá thành sương đọng lại trong lòng bàn tay rồi tan biến dần, trong người cảm thấy một luồng Thuỷ tức quét qua vô cùng dễ chịu, chỉ là một chiếc lá cũng có thể khiến linh lực tăng đáng kể: "Thật không ngờ núi Điểu Mộc này lại nằm trong Ngũ Hành"

" Thật sao?", Trúc Nhan đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn Thiên đế, trước đây nàng còn tưởng núi Điểu Mộc này vì gần Nhân giới nên mới tràn trề linh khí không nhận ra còn nằm trong Ngũ Hành, đây chẳng phải là càng thuận lợi cho phàm nhân muốn tu tiên, yêu quái cần phi tiên hay sao?

Thiên đế hiện giờ vô cùng đăm chiêu, nhưng cũng chưa thể giải thích rõ nguyên do đành lên tiếng: "Kể ra cũng thật kì lạ, tại sao trên Thiên Giới lại không nhìn ra mà chỉ khi ta ở Yêu tộc các ngươi mới nhìn thấy, tạm dừng chuyện này giờ ta sẽ truyền tiên khí cho ngươi"

Trúc Nhan đương nhiên lập tức đồng ý : "Được"

Vừa dứt lời Thiên đế đã vận khí, luồng khí trắng tản mát từ lòng bản tay, nhẹ nhàng mà thư thái sau đó tụ lại đi dọc từ đầu đến tứ chi Trúc Nhan, cả người nàng bị nhấc bổng lên rồi ngồi xuống tảng đá phía dưới, hai tay bắt đầu tụ khí ấn mạnh vào trong tim nhưng có điều máu trào ra từ miệng không phải màu đen mà là màu đỏ, Trúc Nhan nhìn xuống ánh mắt trở lên thâm sâu là máu tim của Phượng Hoàng, máu tim Phượng Hoàng trân quý như máu Kì Lân, vậy mà nàng một lúc đã nôn ra há chẳng phải nôn ra mấy trăm năm đạo hạnh sao? ́

Thiên đế lập tức bỏ tay xuống luồng tiên khí nhanh chóng dừng lại Trúc Nhan đáy mắt một mảng tối đen ngã xuống, nàng cảm nhận được có người đã ôm nàng nhưng không phải sư phụ nàng có thể chắc chắn

Truy Vân đi đến chỗ Trường Lăng ôm lấy nàng từ tay của hắn, lời nói rõ ràng rất lo lắng: " Nhan Nhi!"
Truy Vân đặt nàng xuống, ngón tay không biết từ bao giờ đã nhỏ máu tự động chui vào trong miệng nàng, như đang tìm kiếm chủ nhân mới
Trường Lăng ngạc nhiên, thật không ngờ Truy Vân lại yêu nàng ấy đến vậy, máu kì lân cộng với chân khí của Yêu đế phải cần bao nhiêu năm tu luyện mới có được

Giọt cuối cùng đi vào miệng Trúc Nhan, cả người hắn trở lên lảo đảo nhưng không hề để lộ ra bên ngoài, ngón tay bị chảy máu cũng dần liền lại, Truy Vân đưa một tay chống xuống đất trụ cho cả cơ thể mình và cơ thể nàng, máu từ trong miệng trào ra, ngực nhói lên một cơn đau dữ dội nhưng hắn lại không bỏ Trúc Nhan xuống, bàn tay vô thức ghì chặt lấy thân thể nàng
Mắt khẽ động, Trúc Nhan nhíu mày tỉnh dậy, Truy Vân còn ôm nàng, máu trong miệng vẫn còn đọng, tay kia của hắn vẫn đang trụ xuống đất, Trúc Nhan vội vã ngồi bật dậy xoay lưng Truy Vân lại, nhưng bị hắn ghì chặt xuống ...

"Để ta". Trường Lăng vận khí giúp Truy Vân hồi phúc linh lực
Trúc Nhan đưa mắt nhìn Truy Vân, mắt khẽ cụp xuống, nàng lại hại đến sư phụ rồi

Trường Lăng thu tay lại, Truy Vân cũng nhanh chóng tỉnh dậy, đảo mắt khắp nơi rồi dừng lại phía Trúc Nhan đang cúi đầu, hắn biết nàng đang tự trách mình, hắn cũng biết nàng không muốn hắn làm vậy, nhưng để cứu nàng hắn chỉ có thể làm như thế
Truy Vân đứng dậy đi về phía nàng hắn quỳ một gối xuống, đưa tay ôm nàng vào lòng, vùi đầu nàng vào ngực mình, vốn dĩ muốn hỏi Thiên đế đã làm gì nàng nhưng giờ hắn không muốn nữa, chỉ lạnh lùng nói ra một câu: "Chuyện này chưa xong đâu"

Trúc Nhan gọi hắn: "Sư phụ" Nàng muốn đẩy Truy Vân ra rồi ôm lấy hắn, nhưng Truy Vân ôm lấy nàng quá chặt căn bản không thể thoát ra khỏi vòng tay của hắn

Hắn khẽ trả lời: "Ừm"

Nàng thấp giọng: " Sư phụ...con, không trị nữa...nội đan này con cũng không cần. Người không lỡ ra tay, vậy thì... để con tự lấy ra, nguyên đan Phượng Hoàng e là các tướng sĩ Yêu tộc có cầu cũng không được, nếu bây giờ... con ban thưởng thì bọn họ nhất định... sẽ vô cùng cảm kích." Càng về sau giọng nói của nàng càng nhỏ, không phải là yếu ớt đến mức không nói ra mà là tuyệt vọng đến mức không muốn lên tiếng

Truy Vân dừng lại một lúc, ánh mắt lộ lên tia giận dữ hắn bỏ tay khỏi người nàng nói: "Nhan Nhi! Nếu sau này còn dám nói lời như vậy thì đừng bao giờ nhìn mặt vi sư"

Trúc Nhan miệng lẩm bẩm :" Như vậy cũng tốt" Quả thật nàng sợ sư phụ, sợ hắn gặp chuyện, sợ hắn bỏ rơi nàng, sợ hắn hận nàng nhưng cuối cùng vẫn là sợ hắn lâm vào tình cảnh mang không được dứt không xong

Truy Vân từng chữ nói ra đều rất sắc bén, lại vô cùng lạnh lùng: " Con...nói lại câu nữa"

"Đồ nhi tuân thánh mệnh" Trúc Nhan cúi đầu lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng vô cùng chắc chắn

Truy Vân lần này thật sự là bị chọc giận, hắn đứng phắt dậy gầm to "Ngang bướng!" Ngữ điệu này nếu là người khác đã bị doạ chết rồi
Trường Lăng đứng bên quan sát, khoé miệng nhếch lên lộ ra tia thích thú, chắc khắp Tam Giới trừ hắn ra chỉ có Trúc Nhan-Xích Thuỷ Vương mới có lá gan, và khả năng chọc tên ngang ngược này tức giận đến vậy

" Sư phụ, Trúc Nhan trước kia có người làm sư phụ, sau này...cũng chỉ là người, sư phụ xin người đừng ép con"

Truy Vân quay lại nhìn nàng, mắt cũng nhìn vào mắt nàng: "Được, vậy vừa rồi lời của con là đúng hay sai"

Nàng phải trả lời thế nào đây, mắt phượng khẽ cụp lại:"Con..."

Truy Vân lặp lại :"Đúng hay sai"

"Sư phụ..."

Hắn quay người định bỏ đi, chỉ để lại một chữ: "Được"

Lần nay, nàng thua, chung quy lại thì chính là nàng rất sợ mất sư phụ: "Sai"

Truy Vân quay người lại :"Tốt, Nhan nhi sau này không được phép nói như thế với ta, con nghe rõ chưa"

Trúc Nhan không cam lòng, môi khẽ chu lên: " Con nghe rõ rồi". Truy Vân nhìn thấy liền bước đến chỗ Trúc Nhan đưa tay lên khẽ chạm vào mặt nàng, nở ra nụ cười ôn nhu như gió xuân, ấm áp như tia nắng hạ, cũng chỉ có nàng- Trúc Nhan mới có thể khiến hắn trở lên dịu dàng đến vậy

"Quay về đi, ngày mai sư phụ dẫn con xuống Nhân giới "

Trúc Nhan ngạc nhiên, lại vô cùng hứng chí, đôi mắt phượng gợn sóng, theo nụ cười của nàng mà khép lại, đôi mắt vốn không mang theo chút sát khí hay thậm chí chững chạc, lạnh lùng của một vị tướng quân đã từng thống nhất Ma Giới, nàng ôm lấy tay Truy Vân, chống cằm mình lên vai hắn, cười nói: " Thật sao, sư phụ!?"
"Sư phụ còn gạt con sao"
Trúc Nhan nhìn Truy Vân một hồi, gương mặt cố làm ra vẻ già dặn đưa tay lên xoa cằm, rồi lại gật gật đầu, phút chốc lại cười phá lên, cúi nhẹ người thi lễ, thật sự vô cùng thích thú:" Vậy con về trước đây, cáo từ hai vị, tạm biệt sư phụ"

Sau đó chỉ nhìn thấy luồng khói đỏ cam kiều diễm còn lưu lại trong không trung
Truy Vân lắc đầu, cười nhẹ: "Vẫn là không bỏ được tính vội vàng, hấp tấp"

Sau đó, Trường Lăng nhìn xuống chỗ Trúc Nhan vừa tụ khí, vừa rồi cũng nguy hiểm thật đấy nếu hắn và Truy Vân không đến kịp thời thì Xích Thuỷ Vương e là chắc chỉ còn là cái tên lưu danh khắp tứ hải bát hoang, hắn lên tiếng: "Vừa rồi cũng may Thiên Quân dừng tay kịp nếu không e là Xích Thuỷ Vương đã gặp phải tử kiếp rồi"

Truy Vân thu lại ánh mặt dịu dàng như nước, đưa ánh mắt đỏ sẫm nhìn sang Thiên đế rồi chuyển qua Trường Lăng, còn chưa giao người mà đã suýt mất mạng chẳng phải nếu hắn giao rồi có khi Nhan Nhi tương lai thật sự khó nói sao? Đám người Thiên giới đúng là một chút tin tưởng cũng không thể

Thiên đế cũng gật đầu, quả thực rất kì lạ, thảo nào đến Yêu đế cũng không có cách chữa khỏi cho Xích Thủy Vương:" Thật ra lúc ta dẫn Tiên khí đã cảm thấy có một luồng khí tức phản kháng lại như muốn loại bỏ Tiên khí khỏi người Trúc Nhan, khi đó đáng lẽ nên xem xét kĩ mới phải, ta lại lơ là, xem thường,hậu quả thật khó lòng tưởng tượng"

Truy Vân nhìn thẳng vào mắt Thiên đế, một chút nhún nhường cũng không có :"Lơ là? Xem thường?, Yêu tộc ta vì Thiên giới các người mà đã hi sinh không ít tướng sĩ, Nhan nhi cũng vì các người mà thuần phục Ma Giới, dù đây có là tử kiếp mà nó phải trải qua thì Thiên giới cũng nhận không ít lợi lộc đâu, nên Thiên Quân "lơ là" hình như là không muốn cứu người?"

Thiên đế tuy vậy lại vô cùng nể mặt Truy Vân, bản thân hắn là người biết cân nhắc nặng nhẹ, luôn lấy đại cục làm trọng, lên tiếng giải thích: "Yêu đế thật sự nặng lời rồi, Thiên giới thưởng phạt rõ ràng, Xích Thuỷ Vương lại là người có công lớn không chỉ với Thiên Giới mà khắp Lục Giới đều ghi nhận nếu ta thật sự không muốn cứu người há chẳng phải làm chuyện bất nghĩa, chúng sinh oán thán sao?"

Trường Lăng hoàn toàn không nghe hai người kia nói gì, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Truy Vân, có phải ngươi dẫn chân khí cho Trúc Nhan đều dẫn trực tiếp vào nguyên đan không?"

Quan sát Trường Lăng, rồi hắn đáp lời: "Phải"

Trường Lăng như ngộ ra đạo lí, ánh mắt thăm dò, lời nói như có như không: "Nguyên đan của Trúc Nhan gắn liền với tim"

Truy Vân mắt khẽ giật như nhận ra điều gì đó: " Ý ngươi là..."
Hắn và Trường Lăng tuy không phải thân thiết gì lắm nhưng hắn lại vô cùng hiểu rõ về con người này như bản thân mình vậy

Trường Lăng gật đầu: "Phải, Trúc Nhan nguyên thân là Phượng Hoàng lửa, nhưng lại là mệnh Thuỷ trong người vốn đã có hai luồng khí tức khắc nhau, đây là điều thứ nhất, thứ hai Trúc Nhan là yêu, lại được Truy Vân dẫn chân khí của mình trực tiếp vào nguyên đan mà nguyên đan của Trúc Nhan gắn liền với tim, chân khí của Yêu đế đương nhiên có thể dung hợp với máu tim của Trúc Nhan, nếu trong tim của Trúc Nhan không có chân khí của ngươi thì sẽ không đến nỗi nôn ra máu tim, nhưng trên đời này chân khí của Yêu đế với Tiên khí của Thiên Đế vô cùng khắc nhau đặc biệt nếu cùng tồn tại trong cơ thể Yêu thì chưa đến một tuần trà, nguyên đan vỡ vụn, hồn tiêu phách tán"

Trường Lăng trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:

"Nhưng vừa rồi khi đỡ Trúc Nhan ta lại cảm thấy trong người cô ấy còn xót lại một ít Tiên khí, nghĩa là nguyên đan của Trúc Nhan có thể tồn tại bốn loại khí tức?"

Truy Vân cũng như gỡ bỏ được khúc mắc, hắn cảm nhận được chỉ là không rõ ràng, nếu là yêu bình thường trong nguyên đan tồn tại hai loại khí tức thì đã sớm bị vỡ vụn rồi, đừng nói đến bốn loại khí tức khắc nhau, nhưng Nhan nhi lại có thể tồn tại bốn loại khí tức cùng lúc?!

Trường Lăng tiếp lời: "Chuyện này cần một thời gian để tìm hiểu "

́
Song khúc mắc tuy được gỡ bỏ nhưng nội tâm lo lắng trùng trùng lại xuất hiện: "Nếu vậy khi Nhan nhi ở Thọ Điện Uyên của ngươi, Tiên khí dày đặc chẳng phải rất nguy hiểm sao?"

Trường Lăng hiểu được trong lòng Truy Vân đang nghĩ gì, lo sợ gì, hắn đáp lời: "Bệnh của Trúc Nhan cần Tiên khí, hơn nữa Tiên khí ở Thọ Điện Uyên sẽ không xâm nhập vào nguyên đan mà chỉ tiếp xúc với thân thể, chỉ có lợi không có hại"
Vì Trúc Nhan trong người mang trọng bệnh, việc Tiên khí nhập thể cũng có khả năng, nên Truy Vân lo lắng quả thực không sai

Thiên đế ngạc nhiên, Thọ Điện Uyên trước giờ người trên Thiên Giới ra vào còn khó huống hồ còn là nữ nhân: "Xích Thương Vương sẽ đến Thọ Điện Uyên sao?"

Trường Lăng gật đầu: "Đúng vậy"

"Thọ Điện Uyên trước giờ chưa từng có nữ nhân ra vào ngoài Từ Ninh Thánh Mẫu và Tịch Tư, Thần Quân làm vậy e là Thiên Giới sẽ láo loạn một phen"

Yêu đế một lòng bao che cho tiểu đồ đệ:" Thiên Quân nói vậy là ý gì? Trường Lăng, ta nói rồi chỉ cần Thiên Giới các người để Nhan nhi chịu bất cứ uỷ khuất gì đừng nói là ta mà con dân Yêu tộc tuyệt đối sẽ không để Thiên Giới còn những ngày bình yên như bây giờ đâu"

"Đương nhiên, Xích Thuỷ Vương của các người cũng đâu phải là kiểu nữ nhân dễ dàng chịu khuất phục, uỷ khuất có khi lại là ta" Trường Lăng thở dài

"Tốt nhất là thế "

Thiên đế thấy mọi chuyện ở Thọ Điện Uyên cũng không liên quan đến mình nên để tùy Trường Lăng xử trí, xem như cũng hết việc, nên nói lời cáo từ:" Thần Quân vậy không còn chuyện gì ta trở về Thiên Giới trước"

"Được, ba ngày tới ta cũng cần ở lại Yêu tộc"

Thiên Quân tiếp tục lại được mở rộng tầm mắt hết bất ngờ này lại bất ngờ khác
Trường Lăng cười nhẹ rồi bứt một chiếc lạ trên cây xuống: "À, để xem xét địa hình Yêu tộc, nhân tiện tìm hiểu tại sao núi Điểu Mộc lại nằm trong Ngũ Hành"

Bấy giờ Thiên đế mới giãn khoé mắt: " Thì ra Thiên Quân cũng biết, vậy được ta trở về thử nói với Xích Phá Quân"

̀

̀

́

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top