Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chúng ta nói chuyện đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.
Khi tôi tỉnh lại đã nằm trên giường bệnh, trên tay đang cắm kim truyền nước.

Ở ngoài cửa bác sĩ đang nói gì đó với Lục Hoài Xuyên, loáng thoáng là "Bệnh ung thư, giai đoạn cuối."

Tôi chán muốn chết, đứng lên hà hơi vào cửa thủy tinh sau đó viết chữ lên.

Lục Hoài Xuyên đi vào, sắc mặt bình tĩnh nói với tôi, "Tôi sẽ làm thủ tục nhập viện cho cô."

Tôi viết chữ lên rồi lại xóa, "Khó khăn lắm mới được đi chơi, lại bắt tôi nằm viện, hay không chữa nữa?"

"Không được."

Thừa dịp Lục Hoài Xuyên đi làm thủ tục cho tôi, tôi rút kim tiêm, đi đến nhà hàng cạnh bệnh viện gọi một bát bánh gạo cay.

Vừa ăn vừa chảy nước mắt nước mũi tèm lem, vừa ngẩng lên thì thấy Lục Hoài Xuyên đang đen mặt đứng trước cửa nhà hàng.

"HỨA NIỆM!"

Lần đầu tiên cậu ấy giận dữ rống cả họ lẫn tên tôi như vậy, nhìn phát sợ.

Tranh thủ trước khi cậu ấy đi đến cạnh bàn, tôi bưng bát lên uống đến sạch bong.

Cuối cùng khiến Lục Hoài Xuyên tức giận đến không nói nên lời, trực tiếp xách áo tôi kéo đến bệnh viện.

Lục Hoài Xuyên tịch thu điện thoại của tôi, sau đó tôi bị bắt làm hóa trị.

Mỗi ngày nếu không phải là kim tiêm thì chính là uống thuốc.

Như bị chọc đúng chốt mở, tôi bắt đầu thường xuyên nôn mửa, uống thuốc cũng nôn, uống nước cũng nôn, ăn cái gì cũng nôn hết.

Chỉ ngắn ngủi một tuần tôi đã gầy đi mười cân.

Tôi nhìn gương mà than ngắn thở dài, "Trước đây cố muốn giảm béo thế nào cũng không được, bây giờ thì mới một tuần đã gầy như vậy, còn hiệu quả hơn thuốc giảm cân cấp tốc, quả nhiên gầy quá trông rất xấu."

Tôi cảm thấy Lục Hoài Xuyên không nên cứ ở mãi nơi này để chăm sóc tôi, tôi đã bảo cậu ấy đi đi rất nhiều lần.

Cậu ấy trực tiếp đốp trả hai chữ: "Không đi."

"Không phải là cậu thích tôi rồi đấy chứ?"

Cậu ấy lãnh khốc nói: "Không thích."

Tôi xúc động nói: "Quả nhiên con người vẫn nên làm nhiều việc thiện chút, bây giờ có được một hộ tá miễn phí sao."

Sau đó có một hôm tôi thừa dịp "hộ tá miễn phí" không có ở đây liiền chạy đến nhà hàng cạnh bệnh viện đánh chén một tô hủ tiếu.

Nhưng mà lần này chưa đợi được Lục Hoài Xuyên tới bắt người thì Tống Lãng đã đến trước.

Hắn xanh mặt nói,
"Hứa Niệm, trò mất tích chơi vui lắm hả?"

8.
Điện thoại của tôi bị Lục Hoài Xuyên tịch thu.

Tin tức trên điện thoại đương nhiên là không thể xem được, trạng thái trên mạng xã hội cũng chẳng có cách nào đổi được.

Tôi mặt không cảm xúc khóa áo khoác ngoài cẩn thận, để giấu đi áo bệnh nhân bên trong, rồi đeo khẩu trang vào.

Tôi mới không cần để Tống Lãng biết tôi sắp chết, không thể để hắn vui mừng quá sớm được.

Tôi dồn sức để khiến giọng nói nghe dồi dào khí thế hơn.

"Làm sao, đã suy nghĩ cẩn thận muốn ly hôn với tôi rồi?"

"Đến xem cô đang sống hay chêt."

"Vậy thì có lỗi quá, làm lãng phí thời gian ở chung quý giá của anh với cô tình nhân nhỏ bé rồi, bây giờ tôi vẫn sống tốt lắm."

Tống Lãng cười lạnh, "Cô nghĩ là tôi cố ý đến đây vì cô á? Chẳng qua là Thư Nhan muốn đến thôi, cho nên tôi thuận tiện lại đây."

Tiểu bạch hoa xuất hiên phía sau hắn, trông rất xinh đẹp, nhẹ nhàng kéo cổ tay hắn.

Hình ảnh này thực sự rất chói mắt.

Dạ dày của tôi lại bắt đầu quặn đau.

Tôi cố gắng lấy tay dằn xuống bụng để đè nén cơn đau lại.

Tôi vờ như không có chuyện gì đi qua người bọn họ,

"Đừng ở phòng khách sạn Ốc Trang nha, tôi từng ở đó với Tiểu Xuyên, giường rất cứng, không phù hợp đâu."

"Hứa Niệm!" Tống Lãng tức giận gọi tên tôi.

Nhưng tôi không quay đầu lại.

Trận hôm nay cũng không bị thua haha.

Có lẽ là vì gặp Tống Lãng nên buổi tối bụng tôi càng đau dữ dội hơn, vào rạng sáng thì bị đưa đi cấp cứu một lần.

Có thể là bị đau đến hồ đồ, tôi nhớ lại khoảng thời gian mà Tống Lãng chăm sóc tôi.

Khi chị gái và anh Cảnh Sơ mới mất một năm, là Tống Lãng ở bên cạnh tôi.

Chỉ có Tống Lãng ở bên tôi.

Tuy rằng sau đó bố mẹ cũng không có mắng chửi tôi thêm lần nào, nhưng lại hoàn toàn ngó lơ tôi, giống như tôi không tồn tại trong cái nhà kia.

Khi tinh thần tôi sa sút tột độ, nước mặt cứ tự dưng rơi, nước cũng không thèm uống, là Tống Lãng cẩn thận từng chút từng chút dùng tăm bông chấm nước lên đôi môi khô nứt nẻ của tôi.

Sau đó cũng là hắn vì tôi mà nấu cả một bàn cơm tối hơn mười món, biết rõ ràng những món tôi thích ăn, khẩu vị như thế nào.

Đến cuối cùng tôi cũng đồng ý chủ động ăn cơm, đem đồ ăn hắn làm ăn sạch sẽ.

Hắn kiêu ngạo khoanh tay khoe khoang, "Anh nấu ăn rất ngon đúng không?"

Khi nói lời này, trên người hắn còn đang mặc chiếc tạp dề màu hồng nhạt của tôi.

Trông nho nhỏ, không vừa với hắn nên nhìn rất buồn cười, lại mang theo chút vẻ đáng yêu.

Nhưng mà,

Hắn đối xử tốt với tôi, quan tâm chăm chút cho tôi...............đều là diễn kịch đấy.

Sao có thể nhỉ??

Trong dạ dày lại bắt đầu truyền đến từng cơn đau, tôi lại dùng tay đè lại, lúc nhất thời bỗng không biết là cái nào đau hơn cái nào, chỉ biết là rất đau.

Tôi ý thức được, hình như không còn nhiều thời gian nữa rồi.

9.
Tôi lại ở lại bệnh viện tiếp nhận đủ loại trị liệu, sức khỏe cũng hơi hồi phục lại.

Lục Hoài Xuyên trả điện thoại lại cho tôi bảo: "Điện thoại của cô thông báo bảo ngày mốt có chuyện quan trọng phải làm."

Tôi xem lịch, là sinh nhật của dì Tống sắp tới rồi.

Mặc kệ tôi với Tống Lãng có ầm ĩ như thế nào, đều tự hiểu trong lòng là sẽ không tỏ ra trước mặt người lớn trong nhà.

Vào sinh nhật dì Tống hàng năm, chúng tôi vẫn cùng trở về tổ chức cho bà.

Năm trước tôi còn có thời gian chuẩn bị quà tặng thật tốt, nhưng năm nay lu bu nhiều việc làm tôi không nhớ tới việc gì.

Tôi nói lý do trở về với Lục Hoài Xuyên.

Cậu ấy không ngăn cản tôi nữa mà giúp tôi làm thủ tục xuất viện, nhưng lại đưa ra điều kiện, bảo tôi là mặc kệ đi đến chỗ nào đều phải để cậu ấy lái xe.

Tôi hỏi cậu ấy: "Có phải trả tiền không?"

Cậu ấy nói: "Có."

Tôi gật đầu nhận lời.

Dì Tống cũng không mời bạn bè, chỉ có người nhà ăn bữa cơm với nhau.

Tôi với Tống Lãng chạm mặt nhau ở cổng nhà, tự hiểu là nên ngừng chiến, rồi tay trong tay bước vào Tống gia.

Mặc dù là sinh nhật nhưng thật ra không khí cũng không thay đổi gì.

Nỗi đau mất đi con trai vẫn luôn đeo bám cả gia đình.

Chúng tôi im lặng ăn cơm, tặng quà, khi sắp rời đi thì dì Tống gọi tôi lại.

"Tiểu Niệm, con có khỏe không?"

Tôi theo bản năng muốn lấy gương nhìn xem lớp trang điểm đã che hết được chưa, nhưng bà ấy giữ chặt tay của tôi,

"Gầy đi rất nhiều."

Có những lúc tôi đau đến mức không thể ngủ được nhưng tôi không hề muốn khóc.

Khi bị đẩy mạnh vào phòng cấp cứu, cảm thấy có thể bản thân sẽ vĩnh viễn không tỉnh dậy nữa tôi cũng không muốn khóc.

Nhưng giờ phút này nước mắt tôi lại không kiềm chế được mà rơi không ngừng.

"Đứa nhỏ này" dì Tống giơ tay lau nước mắt cho tôi, "Không phải lỗi của con, dì không trách con."

"Con cũng nên tự tha thứ cho mình đi."

Nước mắt của tôi vẫn không ngừng được, tôi gật đầu: "Được."

Lúc đi ra ngoài, tôi với Tống Lãng đã diễn thì diễn cho trót, nắm tay nhau rời đi.

Vừa ra khỏi cửa hắn liền rút tay ra.

Tôi túm lại, rũ mắt nói: "Chúng ta bình tĩnh nói chuyện đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top