Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kẹo đường vừa ngọt vừa đắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4,
Sau khi rời khỏi công ty, tôi đến nghĩa trang, ở lại đó từ sáng cho đến khi bầu trời tối đen.

Buổi tối tôi lái xe về nhà mẹ đẻ ăn cơm.

Bố mẹ đều ở nhà.

Nhưng không một ai nói chuyện, không khí trên bàn cơm ngột ngạt khó chịu.

Tôi mở miệng nói trước: "Hôm nay con đến nghĩa trang để thăm chị với anh Cảnh Sơ."

Không khí trên bàn càng cứng lại.

Mẹ tôi buông chiếc đũa đặt lên bàn, "Tôi no rồi."

Bố tôi im lặng tiếp tục ăn cơm, hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của tôi.

Ông ấy ăn rất nhanh so với tôi, sau đó dẫn đầu rời khỏi bàn cơm.

Tôi gọi ông ấy lại, "Bố, từ ngày mai con có thể sẽ rời khỏi đây một thời gian...rất dài.

Bước chân bố tôi dừng lại "Con luôn rất có chính kiến, ai quản được đi hay ở đâu."

Cuối cùng chỉ còn lại mình tôi đối diện với bàn cơm lạnh lẽo.

Nước mắt rơi từng giọt từng giọt lên mặt bàn.

Buổi tối tôi không trở về nhà ở sau khi kết hôn, mà đến khu chung cư nhỏ tôi tự mua trước khi cưới.

Trước khi ngủ tôi mua vé máy bay từ Trương Phi đến Đại Lý, kiểm tra số dư rồi chuyển một số tiền lớn vào thẻ của nam sinh mà tôi đang tài trợ.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đã thấy cậu ấy đứng ngay ngắn dưới lầu khu chung cư của tôi.

"Hứa tiểu thư, tháng này cô đã chuyển tiền cho tôi rồi."

Trước đây từng bảo cậu ấy không cần gọi tôi là Hứa tiểu thư này kia, nghe có vẻ rất cổ lỗ xỉ.

Nhưng cậu ấy vẫn không sửa được nên tôi không miễn cưỡng.

Tôi nhấp nhấp ngụm sữa đậu nành: "Đây là lần cuối tôi chuyển tiền cho cậu, như vậy có đủ không? Thừa dịp tôi vẫn còn ở đây, nếu không đủ thì cậu cứ nói tôi chuyển thêm."

"Sang năm tôi sẽ tốt nghiệp, cũng không cần nhiều tiền như vậy, cô cứ lấy khoản tiền còn lại dùng cho mình đi."

Vẻ mặt rất chân thành.

Tôi nhét cái bánh bao cuối cùng vào miệng "Cho tôi, tôi cũng không cần dùng."

"Hứa tiểu thư gặp phải chuyện gì sao, tôi có thể giúp gì được không?"

Tôi chớp chớp mắt nhìn cậu ta. "Cậu đang được nghỉ nhỉ? Thế tôi đưa cậu đi du lịch."

Vé bay đi Đại Lý vừa hay thừa ra một cái.

Tôi mang theo cậu nam sinh đi dạo chơi khắp nơi, chụp rất nhiều ảnh, đương nhiên là cũng đăng tràn ngập trên trang mạng xã hội của tôi.

Vui vẻ thì vui vẻ đấy.

Nhưng những tế bào ung thư vẫn không ngừng lan rộng, khiến tôi không chịu nổi.

Giờ phút này, tôi đang ở nhà vệ sinh trong khách sạn nôn đến sông dở chết dở.

Dạ dày và bụng quặn đau từng trận, tôi cuộn tròn cả người bên cạnh bồn cầu.

Di động liên tục vang lên,

Là Tống Lãng gọi tới.

5.
Ngay cả thân xác tôi còn không có một chút sức lực, thì sao có thể cầm điện thoại mà nghe, chỉ có thể để nó từng hồi vang lên rồi tự ngắt.

Cơn đau từ dạ dày vẫn tiếp tục, từng cơn từng cơn.

Tôi không nhịn được lại tiếp tục nôn vào bồn cầu.

Cứ thế tuần hoàn lặp lại, tôi đau đến mức rốt cuộc cũng không biết mình đang đau ở đâu.

Thân thể cuối cùng cũng đỡ hơn chút.

Tôi ôm lấy mình ngồi bệt xuống đất.

Đột nhiên cảm thấy sao bản thân thật vô dụng.

Chuyện kết hôn làm cho Tống Lãng như ý nguyện.

Rồi khi chết đi cũng đúng với ý nguyện của Tống Lãng.

Sau khi biết chắc chắn anh ta sẽ rất vui.

Thân thể tôi giờ đã hòa hoãn ổn định hơn, tôi điều chỉnh lại cảm xúc, gọi lại cho Tống lãng.

Vừa nói chuyện lại đã không còn tiếng nghẹn ngào của cơn đau bệnh vừa rồi.

"Có chuyện gì?"

So với tôi, anh ta còn tức giận hơn, "Hứa Niệm, cô làm như vậy để khiến tôi cảm thấy ghê tởm hả? Xóa hết ảnh của đi cho tôi!!"

"Không thích vợ ngoại tình thì ly hôn đi."

Tống Lãng biết làm như thế nào thì chọc đúng chỗ đau của tôi, "Anh của tôi mà nhìn thấy bộ dạng này của cô, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng ghê tởm."

Cơn đau ở bụng lại ngóc đầu trở lại.

Tôi cắn chặt răng, liều mạng chịu đựng.

"Nếu chị của tôi nhìn thấy anh tìm mấy tiểu bạch hoa thấp kém như vậy, phỏng chừng sẽ tức giận đến mức giậm chân."

Đương nhiên là tôi cũng biết chọc vào chỗ đau nhất của anh ta.

Chúng tôi vẫn luôn như thế, châm chọc đối đầu lẫn nhau.

Hắn tức giận đến mức dập luôn điện thoại, thậm chí quên luôn phải nguyền rủa tôi.

Chuông cửa vang lên.

Lục Hoài Xuyên cầm một cây kẹo đường hình con heo vô cùng béo mập đứng trước cửa.

"Hứa tiểu thư, tôi vừa mới nhìn thấy ở dưới lầu nên mua cho cô một cái."

Nhìn kẹo đường giống đến 80% cái người kia từng tặng, trong nháy mắt làm tôi thấy hoảng hốt.

Những uất ức trong lòng phút chốc bùng nổ đến tận cùng.

Nước mắt tôi trào ra như vỡ đê.

"Kể chuyện xưa cho cậu nghe này."

6.
Từ nhỏ tôi không được coi trọng lắm.

Bởi vì tôi có một người chị gái rất ưu tú.

Chị ấy cái gì cũng biết làm, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa.

Từ nhỏ đến lớn đều là con nhà người ta trong mắt mọi người.

Còn tôi thì không được như thế.

Bố mẹ từng cố gắng thử nghiệm với tôi, cũng bồi dưỡng theo phương pháp giống chị gái.

Nhưng tôi cứ ngồi ở trước đàn dương cầm mười phút là không chịu nổi, liền muốn chạy đến xích đu ở vườn hoa sau nhà.

Tôi học khiêu vũ cũng không nổi, không cảm giác được nhịp điệu, cũng không nhớ được động tác.

"Cho nên bọn họ rất tức giận với tôi."

Tôi hít hít mũi,
"Tại sao tất cả mọi người đều phải ưu tú giống nhau, sao không cho phép một ít người được bình thường."

"Bọn họ không thèm để ý đến tôi, cho nên không biết tôi điêu khắc rất tốt. Tôi trộm tham gia thi đấu điêu khắc, còn đạt được giải nhất chung cuộc."

"Sau đó bọn họ biết được, không những không thấy tự hào về tôi, mà còn nói cũng chỉ là chơi với bùn, làm bẩn nơi thanh nhã."

Tôi cụp mắt, nhỏ giọng nói: "Không phải bọn họ không có trái tim."

Những thứ mình thích không được tán thành thì ai cũng sẽ khổ sở.
Tôi chạy ra ngoài khóc rất lâu.

Sau đó có một cậu bé mập mạp đi đến, cầm trong tay một cái kẹo đường hình heo con mập mạp đưa cho tôi.

"Mèo nhỏ thích khóc, sẽ rất xấu. Kẹo đường này cho bạn, đừng khóc nữa nhé."
(Sorry vì có thể khiến các bạn khó chịu, nhưng đọc đến đây t nhớ đến bài hát "Meo meo meo rửa mặt đi mèo, xấu xấu lắm chẳng được mẹ yêu...", lâu lắm rồi mới nhớ đến.)

Tôi hỏi cậu ấy tên gì.

Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên dáng vẻ trở nên ngay ngắn, trịnh trọng nói: "Tớ tên là Tống Cảnh Sơ."

Dáng vẻ này của hắn nhìn rất giống những người thích chị tôi.

Tôi mím môi, cũng dựng thẳng người, học theo bộ dáng của chị gái
"Tôi tên là Hứa Tri Ý."

Qua nhiều năm sau, gia đình Tống Cảnh Sơ chuyển đến gần nhà chúng tôi, tôi mới biết anh ấy còn có một em trai tên là Tống Lãng.
Vẻ ngoài hai người có chút giống nhau.

Sau này tôi giống như một cái đuôi nhỏ đi theo sau Tống Cảnh Sơ, mấy cô dì hàng xóm còn hay nói giỡn, bảo tôi sau này làm vợ của Tống Cảnh Sơ.

Nhưng cuối cùng, Tống Cảnh Sơ nắm tay chị gái của tôi, nhẹ nhàng mà trịnh trọng thưa với bố mẹ tôi,

"Chú, dì, con muốn cưới Tri Ý."

Buối tối hôm đó tôi chạy ra ngoài.

Trên đường về gặp Tống Lãng, hốc mắt hắn cũng hồng hồng.

Tôi biết hắn thích chị gái của tôi, khi tôi theo đuôi Tống Cảnh Sơ, thì hắn cũng không ít lần đi theo sau chị tôi.

Nhưng hắn lại mắng tôi ngu ngốc.

Tôi liền giương nanh múa vuốt với hắn: "Cậu đáng đời, không cưới được chị tôi."

"Cậu cũng không gả được cho anh tôi."

"Cho cậu nói lại lần nữa."

Hai đứa tôi lao vào đánh nhau, đánh mệt rồi thì đi ra ven đường uống rượu.

Tửu lượng của Tống Lãng rất kém, mới uống một chút đã say rồi.

Sau khi uống rượu còn thích nói chuyện, nói rất rất nhiều, nói về chuyện trước đây của hắn

Hai ngày sau, tôi không từ mà biệt, mua vé máy bay bay ra nước ngoài.

"Khi trở về..........khi trở về........"

Dạ dày lại bắt đầu quặn đau, có máu dâng lên tận yết hầu.
Tôi lấy tay dằn lại cơn đau ở dạ dạy, khó khăn dùng sức nuốt ngụm máu xuống.

"Mẹ tôi tát tôi một cái, nói tôi vô dụng như vậy thì có tư cách gì thích anh Cảnh Sơ, còn nói chỉ vì tôi tùy hứng mà hại chết chị tôi và anh Cảnh Sơ."

Chị tôi và anh Cảnh Sơ vì lo lắng cho tôi mà dùng thân phận của tôi tra được tin tức của chuyến bay, rồi mua vé máy bay để đi tìm tôi.

Nhưng không may chuyến bay đó gặp nạn.

Rơi xuống đồi núi, văng ra khắp nơi, hài cốt không tìm thấy.

Tôi buồn bã nói,

"Mất đi đứa con gái ưu tú, mẹ tôi bạc trắng đầu sau một đêm. Không còn đứa con cả xuất sắc, dì Tống cũng đi nhập viện. Hai gia đình tan nát thành từng mảnh."

"Cho nên Tống Lãng rất hận tôi, hận tôi nên cố ý đối xử tốt với tôi, rồi để tôi gả cho hắn, sau đó lấy nó báo thù tôi."

"Tôi rất kém cỏi, đúng không?"

Nước mắt tôi rơi trên kẹo đường, heo con màu hồng nhạt nhanh chóng phai đi.

Tôi vừa khóc vừa cắn kẹo đường.

Lục Hoài Xuyên – người vẫn im lặng lắng nghe lời tôi nói bỗng mở miệng,

"Cô không hề kém cỏi."

"Tôi tin tưởng lời nói của cô, nhưng tôi biết đó không phải là toàn bộ."

Tôi muốn hỏi, tại sao một người ngoài như cậu lại không tin.

Mà tất cả bọn họ đều cho là như vậy.

Dạ dày của tôi lại đau đến quặn thắt, như có sóng cuộn biển ngầm quét qua người, tôi còn chưa kịp nói nửa chữ đã hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top