Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Lần Đầu Tiên (H)



Gia Linh hai phiến má ửng đỏ vì ngượng. Kiến Phong vùi đầu vào hôn mút hai trái chery. Bị kích thích hai nhũ hoa dựng đứng lên làm anh một bước nữa điên cuồng.

Một bên mút mát, cắn xé, một bên xoa nắn, bóp chặt. Anh như một đứa trẻ khát sữa hôn lên phần ngực trắng sữa của cô. Tay còn lại thì nghịch ngợm hoa nguyệt đang chảy nước. Dây dưa mãi quay lên cắn nhẹ trái cherry kia một cái.

"Aaaa...ưm....Anh....đừ....ng....." Gia Linh gần như mất trí mà rên rỉ.

Anh hôn trượt xuống phần bụng nhỏ nhắn, liếm hai bên sườn nhạy cảm.

"Aaa...Nhột...."

Tiếp theo anh cởi phăng luôn vật cản cuối cùng. Chiếc quần lốt ướt đẫm đã bị vứt thẳng xuống sàn. Nơi tư mật nhất hiện ra trước mặt anh. Anh ngắm thế nào cũng thấy đẹp. Hai múp hoa đỏ hồng thấm đầy dâm thuỷ.

"Anh...anh...đừng nhìn nữa mà." Gia Linh đỏ mặt, lấy tay che đi.

Chưa kịp che thì Kiến Phong đã lấy tay anh giữ chặt tay cô lại.

"Anh muốn nhìn...Em nghĩ em cản được sao.?"

Đúng là biến thái. Miệng ngậm mút hai nhũ hoa tiện tay đưa một ngón tay vào trong nguyệt động càn quấy.

"Aa..mau...bỏ..ra...Tên biến....thái...nhà...ưm...anh."

Dù gì cũng là lần đầu của Gia Linh, có thể nhẹ nhàng một chút không. Kiến Phong lại bỏ ngoài tay nhưng lời nói đó, tiếp tục đưa thêm một ngón tay vào trong. Bên trong cô không ngừng co bóp và tiết ra chất dịch nhờn màu trắng. "Tiểu đệ" của Kiến Phong đã cương lên từ lúc bắt đầu và sắp không chịu nổi nữa rồi.

"Tiểu bảo bối. Em chặt quá."

Anh vừa nói tay vừa ấn mạnh vào hạt châu kia làm cô sinh nên khoái cảm. Tưởng đạt đến điểm G, Gia Linh đang chuẩn bị ra thì bàn tay đó hụt hẫng rút ra. Cảm giác trống vắng bên dưới muốn được lấp đầy là cô khó chịu và vặn vẹo khắp người.

"Kiến...Phong...." Gia Linh thở gấp gọi tên Kiến Phong.

"Sao vậy tiểu bảo bối." Anh trêu đùa hai trái cherry.

"Mau....cho em....ưm." Gia Linh hiệ giờ không biết mình đang nói gì cả.

"Em muốn gì à."

"Cái đó của anh...ưm...Mau...vợ...khó chịu."

"Chồng không thể chiều hư vợ được. Muốn gì là được cái đó." Thật ra trong lòng anh đã sớm không kìm được chỉ là nhìn thấy cô như vậy anh muốn trêu trọc cô.

Gia Linh đành chịu, khóc luôn. Hai hàng nước mắt chảy dài hai bên má đỏ ửng. Kiến Phong nhìn thấy cũng hơi hoảng, anh không ngờ cô lại dùng chiêu này với mình.

Siêu lòng. Anh cởi bỏ bộ đồ ngủ đang mặc trên người. Được giải thoát, "tiểu đệ" của anh không nói không rằng đi thẳng vào bên trong.

"Aaaa...đau...quá...ưm...dừng lại..." Gia Linh rên lớn.

Mới chỉ vào có một nữa nhưng bên trong cô rất chặt. Chắc là vì lần đầu nên cô thấy đau.

"Tiểu bảo bối. Thả lỏng nào. Lát nữa sẽ hết đau thôi."

Cô lấy hết sức bình sinh thả lỏng người. Dâm thuỷ chảy ra bôi trơn nên cự vật kia bắt đầu tiến vào bên trong. Kiến Phong cũng hơi sót, anh để cô thích ứng rồi mới động.

Ban đầu quả thật đau nhưng tiếp sau đó là những cảm giác thoả mãn. Anh thấy cơ mặt cô bắt đầu giãn ra liên luân động nhanh hơn. Tốc độ ra vào khiến cô thấy dễ chịu.

"Aaa..đau...nhưnggg...ưm...thật...dễ..chịu."

"Tiểu bảo bối. Em hơi chặt rồi đó."

Anh nằm lên người cô, hôn lên hai má đỏ ửng của cô. Anh hút hết nước mắt vừa chảy ra. Đôi môi tiếp tục bị dày xé. Hai tay anh nâng hông cô lên cao, đặt hai chân lên vai anh tạo thành hình chữ V và tiếp tục chuyển động.

Tiếng "phập..phập..phật.." phát ra khắp căn phòng. Kèm theo tiếng rên dâm mỹ của Gia Linh và thỉnh thoảng có tiếng gầm nhẹ của Kiến Phong.

"Aaa...ưm...vợ...muốn...ra..."

"Ai cho vợ ra."

Anh rút lại côn thịt kia bế cô ngồi trước mặt mình. Hai tay Gia Linh ôm lấy cổ Kiến Phong. Anh đặt cô ngồi xuống côn thịt, khoái cảm lập tức quay lại.

Hai tay nâng hông cô lên xuống, miệng ngậm mút nhũ hoa. Gia Linh không ngừng rên lên thoã mãn.

"Vợ...có thấy sướng không.?"

"Aa..có..ưm..rất sướng...ahhh..."

"Nhìn vợ thật dâm đãng."

Sau 6-7 lần nấc Kiến Phong gầm nhẹ một tiếng rồi phóng hết tinh dịch trắng đục vào trong cô. Gia Linh cũng lên đến đỉnh điểm cùng lúc chảy ra chất dịch màu trắng dâm đãng kia. Hai thứ chất lỏng hoà vào nhau chảy ra ngoài ướt hết cả ga giường. Hoà theo đó là mấy sợi tơ máu.

Gia Linh mệt mỏi gục đầu vào ngực Kiến Phong thiếp đi. Anh nhẹ nhàng rút côn thịt ra, anh đặt cô nằm lại trên giường. Mặt cô hơi nhăn lại rồi không biết gì cả.

Anh nhẹ nhàng đắp chăn cho cô còn anh cũng lao vào ôm lấy cô và ngủ lúc nào không hay.

——————

Khi Gia Linh tỉnh dậy thì mặt trời cũng đã lên đến đỉnh đầu. Cô mở mắt ra thì cảm giác đau nhức nhất là phần hạ thân. Những hình ảnh lúc tối ùa về làm cô đỏ tái mặt. Lúc này cô mới có cảm giác ai đó ôm eo cô từ phía sau. Không ai khác đó là Hà Kiến Phong.

Anh đã dậy từ lâu rồi, nhưng sợ đánh thức cô. Anh cũng nằm ngắm nhìn cô lúc cô đang ngủ. Sao vợ lại đẹp đến vậy.? Anh tự nghĩ.

"Vợ yêu. Tỉnh rồi à."

"Anh thôi đi...Ai là vợ anh chứ." Gia Linh nói dứt câu phồng má lên tỏ vẻ trêu chọc Kiến Phong.

Anh quay người cô về lại phía mình. Anh "hừ" lạnh một tiếnh, nhìn có chút mất mát.

"Chồng sao vậy. Vợ giỡn mà." Gia Linh liền tỏ vẻ mặt mèo nheo với anh.

"Gan lắm. Dám trêu cả chồng à." Kiến Phong vừa nói vừa ôm chầm lấy cô và thọc léc.

Kiến Phong đè lên người Gia Linh, hai tay cố định cổ tay cô lại. Toàn thân đau nhức khiến cô khẽ rên lên, nước mắt cũng lập tức tuôn ra. Anh sót rồi, lập tức bỏ cổ tay cô ra và nằm xuống bên cạnh.

"Vợ còn đau không.? Nào vợ ngoan đừng khóc nữa mà."

Cô thấy anh rất ôn nhu với mình. Cô càng khóc to hơn, cô đánh yêu vài cái vào ngực anh.

"Chồng...đó là lần đầu tiên của em..vậy mà..đồ biếng thái nhà anh...hức..anh còn vừa đấm vừa xoa sao..hức...hức..."

Rõ ràng bảo anh là đồ biến thái vậy mà ôm anh khóc thế này....là sao ahhh. Anh nhẹ nhàng cuối xuống hôn nhẹ lên trán cô.

"Thật không ngờ em vẫn mít ướt như vậy. May mà vào tay anh chứ vào tay thằng khác là anh diệt sạch."

Gia Linh lau nước mắt ngẩng đầu lên. Cái mặt ướt đẫm tội tội mà đáng yêu.

"Vợ ơi...Lần nữa nha." Kiến Phong nhếch môi một nụ cười gian xảo nhìn Gia Linh.

Thấy anh tiến lại gần Gia Linh chặn lại:" Chồng..anh...không đi làm sao.?" Hỏi xong cô thấy mình hơi ngu. Hà Gia to lớn như vậy thiếu Kiến Phong một ngày cũng có sao đâu. Cái cô không ngờ tới là câu trả lời của anh.

"Ăn em là việc quan trọng nhất."

"Biến thái."

Anh bắt đầu luồn tay vào chăn, sờ từ trên xuống dưới....

Gần tới khúc cao trào thì ngoài cửa có tiếng một người đàn ông nói vọng vào.

"Thiếu gia. Có lão gia đến tìm ạ." Quản gia Hoàng gõ cửa không thấy trả lời nên nói vọng vào.

"Tôi biết rồi." Kiến Phong lạnh lùng đáp.

Anh sắp được ăn cô vậy mà lại bị quản gia Hoàng cắt ngang. Làm anh hụt hẫng, mặt đen xì lên.

Gia Linh nhìn thấy anh như vậy cô rất mắc cười nhưng cô cố nén lại vì sợ anh quê.

"Em đi thay đồ đây." Gia Linh vội vàng ngồi dậy và đi vào nhà vệ sinh.

—————
*Haizzz..Không biết có tin gì mà Lão Gia Hà lại đến lúc này nhỡ..* Không cho người ta làm ăn gì hết..>.<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top