Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tam Tiên Cô không phải người trong thôn chúng tôi, bà ấy sống ở thôn Đại Đương bên cạnh, cách chúng tôi cũng không xa lắm, cứ đi thẳng là sẽ tới.

Tôi chạy lên đường lớn rồi đi về phía hướng Đại Dương thôn.

Thực ra Đại Dương thôn là nhà chồng của Tam Tiên Cô. Tam Tiên Cô là người ngoại địa, sau đó được gả cho Nhị Lại Tử ở thôn bên, lúc ấy Tam Tiên Cô không phải người như bây giờ, bà ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường, nhưng xanh xao vàng vọt, bệnh tật liên miên.

Sau khi được gả đi, chồng và mẹ chồng đối xử với bà ấy không tốt, chồng Tam Tiên Cô là một tên khốn nạn, suốt ngày cờ bạc rượu chè, thường lôi bà ấy ra trút giận. Bà mẹ chồng cũng không phải thứ đẹp đẽ gì, đã đối xử với Tiên Cô không tốt, lại còn ngày nào cũng lăng mạ, chửi rủa.

Vài năm tháng đó Tam Tiên Cô lúc nào cũng bị dày vò tra tấn. Không lâu sau thì mẹ chồng chết, cả chồng là Nhị Lại Tử cũng chết luôn, trong nhà còn lại mỗi mình bà ấy. Thế là bà ấy được tự do, không còn ai đay nghiến hay ác nghiệt với bà ấy nữa, nhưng về sau không biết đã có chuyện gì, Tam Tiên Cô học được cách thông linh, dần dần trở thành thầy phù thủy.

Sau khi tôi tới Đại Dương thôn, thì vẫy một người phụ nữ trung niên đi ngang trước mặt, hỏi xem bà ấy có biết nhà Tam Tiên Cô ở chỗ nào không? Bởi vì tôi không thường đến thôn này, nên chả biết nhà Tam Tiên Cô ở chỗ nào cả.

Không ngờ người phụ nữ này sau khi nghe tôi hỏi thì trợn trừng hai mắt, sau đó giận dữ bảo rằng: "Tam Tiên Cô? Con yêu bà đó hả, cậu tìm bà ta làm gì? Tôi nói cho mà nghe, loại phụ nữ này không phải người đàng hoàng, nên tránh bà ta càng xa càng tốt, nếu không bà ta cũng hại chết cậu đó."

Tôi ngạc nhiên nhìn người phụ nữ này, trong lòng thầm nghĩ là không phải bà ấy có hận thù với Tiên Cô từ trước chứ.

Người phụ nữ này khắng giọng bảo rằng: "Ngươi không tin à, ta chính là em chồng của Tam Tiên Cô, chồng bà ta chính là anh trai ta. Ta nói cho cậu biết, người phụ này biết dùng tà thuật, không phải là cha mẹ và anh trai ta đều đã bị hại chết rồi sao? Là ả ta đã dùng tà thuật đó, chính ả đã cướp lấy dương thọ của gia đình ta để sống tới tận hôm nay."

Tôi nghe xong chỉ trợn tròn hai mắt.

Người phụ nữ này thấy tôi không tin, nên có chút bối rối, sau đó bà bà ấy gằn giọng lên: "Sao cậu lại không tin? Tại sao tất cả các người đều không tin? Tam Tiên Cô sắp tới sẽ cướp lấy dương thọ của ta, từng người trong gia đình ta đều sẽ bị ả tính sổ. Tên ác phụ này lòng dạ xấu xa, ả đáng chết, đáng chết."

Người phụ nữ này gầm lên như phát điên, vừa nói vừa giẫy lên như dẫm phải lửa, vậy là ngay sau đó, có người đứng cạnh thấy vậy vội kéo bà ta đi.
Tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rồi có 1 người phụ nữ khoảng 60 tuổi, là một vị thái thái, bà ấy kéo tay tôi bảo rằng:

"Vừa nãy không dọa cháu chứ? Cô ta là em chồng của Tam Tiên Cô, thỉnh thoảng cũng không được bình thường, cháu đừng có sợ."

Tôi thấy bà lão này mặt mũi hiền từ, nên mới mạnh dạn hỏi bà ấy đã có chuyện gì xảy ra?

Vị thái thái này đáp: "Người phụ nữ kia mặc dù có lúc bị điên, nhưng lời nói thì không phải giả. Tam Tiên Cô biết sử dụng tà thuật, bà ấy thực sự là đã cướp lấy dương thọ của gia đình đó mà sống đến tận hôm nay, không thì bà ta sớm cũng đã chết rồi."

Cướp dương thọ? Thật sự có loại tà thuật này sao?

Sau đó vị lão thái này kể cho tôi một chuyện về Tam Tiên Cô, sau khi nghe xong, tôi cũng rùng mình sợ hãi.

Bà ấy kể rằng lúc mới được gả cho Nhị Lại Tử, thì Tam Tiên Cô bệnh tật đầy mình, lại thêm bị gia đình chồng bắt nạt nên chẳng bao lâu sau thì mắc trọng bệnh, rồi nằm chờ chết.

Nhưng vào 1 đêm, bố chồng của Tam Tiên Cô có mơ một giấc mơ. Ông ấy nhìn thấy con dâu dẫn mình ra chợ, rồi cho ông ấy 914 đồng 8, bảo ông ấy mua gì ngon mà ăn, nên ông ấy rất vui, liền đem số tiền đó mua đồ ăn thức uống xịn, chả mấy chốc mà tiêu sạch chỗ tiền đó.

Nhưng ngay ngày hôm sau thì bố chồng bà ấy mất, còn Tam Tiên Cô thì vẫn sống, rồi dần dần khỏe mạnh lên.
Mọi người xung quanh không ai để ý nhiều cả, họ chỉ cho rằng đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Nhưng nửa năm sau, Tam Tiên Cô lại mắc bệnh, bộ dạng thoi thóp y như sắp chết, người trong thôn đều nói Tam Tiên Cô chắc không qua nổi nữa, khả năng cao lần này sẽ chết hẳn.

Nhưng không ngờ rằng vào đêm hôm đó, mẹ chồng bà ấy lại có 1 giấc mơ. Người mẹ chồng nhìn thấy con dâu dẫn mình đi ra chợ rồi đưa cho bà ấy 914 đồng 8 xu, bà ấy rất vui liền cầm số tiền đó ra chợ ăn uống, mua quần áo đẹp, tiêu hết tiền thì cũng vừa tỉnh, nhưng không lâu sau bà ta cũng chết.
Vậy là Tam Tiên Cô lại sống, vẫn khỏe mạnh và vui vẻ như thường.

Người trong thôn bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Thế là chuyện lại qua đi, 1 năm sau Tam Tiên Cô lại lâm bệnh nặng, và bệnh đó vẫn giống như hai lần trước, nằm liệt giường không thể dậy nổi, lúc nào cũng thở thoi thóp, hai mắt đờ đẫn y như sắp chết, và tối đó người chồng lại mơ một giấc mơ.

Nhị Lại Tử nhìn thấy vợ mình dẫn mình ra chợ, rồi cho anh ta 918 đồng. Đúng, trong mơ cô ấy đưa cho bố mẹ chồng 914 đồng 8, nhưng lại đưa cho Nhị Lại Tử 918 đồng.

Ngày hôm sau Tam Tiên Cô lại sống trở lại, Nhị Lại Tử mặc dù chưa chết nhưng cả người cứ như người mất hồn, cơ thể yếu ớt không chút sức sống, chưa đầy hai năm sau thì chết.

Sự việc đã đến nước này, người trong thôn đều thấy có vấn đề, có một vài người tu đạo trong thôn bảo rằng, Tam Tiên Cô dương thọ đã tận, lúc lâm bệnh lần đầu thì đã gần chết rồi, nhưng vì người phụ nữ này biết dùng tà thuật, cướp hết dương thọ của cha mẹ và chồng mình, nên bản thân nhờ đó mà sống sót.

Người trong thôn bắt đầu xôn xao bàn tán, nhưng chuyện này không có chứng cứ gì cả, hơn nữa Tam Tiên Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, mà có thuật thông linh, giờ đã biết dùng tà thuật, ai mà dám đắc tội chứ.

Còn em chồng của Tam Tiên Cô, sau khi những chuyện này xảy ra thì bắt đầu sợ hãi, ra ngoài gặp ai cũng nói là Tam Tiên Cô biết dùng tà thuật, là người vô cùng độc ác, cướp lấy dương thọ của cha mẹ và anh trai cô ấy, chẳng bao lâu nữa bà ta cũng lấy mạng cô ấy luôn, từng người một trong gia đình này sẽ không còn ai sống được cả. Vì quá hoảng sợ trong suốt một thời gian dài, lo lắng bản thân bị Tam Tiên Cô giết, nên người phụ nữ dần dần hóa điên.

Bà lão sau khi kể xong làm tôi rất kinh ngạc.

Chuyện cướp dương thọ tôi chỉ nghe đồn trong dân gian, nhưng không ngờ rằng là chúng có thật.

Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy Tam Tiên Cô đúng là ăn mặc kỳ quái, nhưng bản chất không phải người xấu, sao lại có thể làm ra những những chuyện tàn nhẫn như vậy?

"Cho nên Tam Tiên Cô đã thành phù thủy, người thôn chúng tôi đều rất sợ bà ấy, chỉ trừ trường hợp bất đắc dĩ lắm chúng tôi mới tìm đến nhà bà ta. Chàng trai à, tôi thấy cậu không phải người thôn này, nếu không chuyện gì nghiêm trọng thì đừng tìm Tam Tiên Cô, bà ấy thực sự theo tà đạo đó."

Tôi nói với lão thái rằng tôi thực sự có chuyện quan trọng cần gặp Tam Tiên Cô, nên bắt buộc phải đến chỗ bà ấy.

Bà lão cũng không cưỡng ép, đành phải chỉ cho tôi nhà của Tiên Cô nằm ở vị trí cuối cùng trong hẻm thứ ba cuối làng.

"Chàng trai, nếu cậu có chuyện tìm Tam Tiên Cô thì nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối đừng để bà ấy lừa lấy dương thọ."

Nói xong thì lão thái lắc đầu bỏ đi, cả gương mặt lộ rõ sự sợ hãi.

Tôi cũng rất thắc mắc, cuối cùng chuyện này là thật hay giả vậy, có chuyện đó nữa ư?

Thôi, kệ đi, chuyện này giờ không phải vấn đề chính, tôi tìm bà ấy là để mượn hồng long, Tiên Cô có cướp dương thọ chắc cũng chả thèm cướp của tôi đâu.

Cuối cùng tôi cũng tìm ra được nhà của Tam Tiên Cô. Nhà bà ấy ngói đỏ gạch xanh, là một nhà 2 lầu nhỏ. Kiểu nhà này mà ở sơn thôn chúng tôi cũng được xem là khá giả, xem ra mấy năm nay Tam Tiên Cô kiếm không ít tiền, nhưng lúc bước vào sân tôi lại thấy bên trong rất yên tĩnh, không có một tiếng động nào cả.

Có vẻ bà lão khi nãy nói đúng, mặc dù Tam Tiên Cô có bản lĩnh nhưng thường thì không có chuyện, sẽ chẳng ai dám bước tới nhà bà ấy.

"Tam Tiên Cô... cô có nhà không?"

Tôi lớn tiếng gọi, nhưng không ai trả lời, các cửa trong nhà đều đóng cả, chẳng lẽ bà ấy không có nhà ư? Tôi bước sâu vào trong, rồi gọi tiếp vài tiếng, vẫn không ai đáp như cũ, xem ra tôi tới không đúng lúc rồi, bà ấy không có nhà thật.

Lúc tôi chuẩn bị quay người bỏ đi thì đột nhiên có tiếng động vang đến, cánh cửa chính giữa bổng mở ra, sau đó là một giọng nói yếu ớt truyền lại:
"Ai vậy?"

Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy Tam Tiên Cô.

"Hóa ra bà có nhà."

Tôi đáp, nhưng ngay lúc đó người tôi cứng đơ, vì tôi phát hiện Tam Tiên Cô lúc này hai mắt trũng sâu, mặt mũi tiều tụy, hốc hác, toàn thân run lên lẩy bẩy, thậm chí tóc còn điểm trắng xóa, không phải vì mặt mũi có nét giống Tam Tiên Cô, tôi còn tưởng mình nhận nhầm người.

Mới một ngày không gặp, sao bà ấy lại thành thế này?

"Tam Tiên Cô, bà ...."

Tôi đang định nói, thì Tam Tiên Cô hỏi: "Là ngươi à, chú hai ngươi có tới không?"

"À, chú ấy không đến, bận rồi. Nhưng Tam Tiên Cô, sao bà lại thành như này?"

Tam Tiên cô không trả lời câu hỏi của tôi: "Sao chỉ một mình ngươi tới, chú hai ngươi sao không đi cùng?"

Vừa nói, bà ấy nhìn ra phía sau tôi một lượt, sau khi chắc chắn là chú hai không đến, trên mặt bà ấy lộ rõ vẻ thất vọng.

"Chú hai bảo cháu đến mượn bà 1 món đồ."

"Đồ gì?"

" Hồng long."

Không ngờ rằng sau khi tôi thốt ra 2 chữ hồng long, Tam Tiên Cô mở mắt trừng trừng nhìn chặt lấy tôi, sau đó thì bà ấy tức giận, rồi bảo tôi rằng:
"Hừm? Hồng long? Đồ này mà ngươi cũng dám mượn? Tên khốn kiếp, đồ này không cho mượn, cút đi."

Tôi vừa nghe, hửm? Sao lại lật mặt nhanh như vậy rồi? Không cho mượn là không cho mượn luôn ư? Nhưng có nhất thiết phải cự tuyệt như vậy không?

Lúc tôi quay người bước đi thì Tam Tiên Cô lại nói vọng tới: "Đợi đã, tiểu tử, ngươi có biết hồng long là gì không?"

Tôi đáp: "Không biết."

Chú hai chỉ bảo tôi đến mượn hồng long, nhưng lại không nói rõ hồng long là cái gì, nhưng tôi nghĩ nó là 1 loại pháp khí gì đó.

"Nếu đã không biết thì ta không trách ngươi, nhưng là Lý Nhị bảo ngươi đến mượn hồng long ư? Cái tên chết dẫm này, có băm vằm cũng không hết tội, dám tới để chọc tức ta. Ngươi mau về bảo với hắn, nếu như muốn mượn hồng long thì phải đích thân đến gặp ta, nếu hắn tới thì ta mới cho mượn."

Nói xong mấy lời này, Tam Tiên Cô cúi thấp đầu, sau đó ho lên dữ dội tới mức toàn thân run lên, suýt chút nữa thì ngã ra đất.

"Cô cô, bà, bà không sao chứ?"

"Cút đi."

Tam Tiên Cô hét lên rồi cố gắng bước vào trong nhà, sau đó đóng chặt cửa.

Vậy là tôi đành phải quay về, đem chuyện vừa rồi kể cho chú hai. Chú hai nghe xong thì đưa tay xoa cằm rồi bảo: "Lão nương này lại muốn ta đích thân đi ư? Bà ta không sợ bị ngượng hả?"

Tôi hỏi chú hai rốt cuộc thì hồng long là cái gì?

Chú hai cười bí ẩn, ghé sát tai tôi nói:
"Là..."

"Hả?"

Tôi giật nảy mình lên. Hóa ra là thứ đó, chẳng trách Tam Tiên Cô vừa nghe đến hồng long thì mặt mũi biến sắc, rõ ràng đó là thứ đồ riêng tư của con gái người ta vậy mà chú hai lại bắt tôi tới mượn, không phải là chơi khăm tôi sao?

Nhìn thấy tôi khó chịu, chú hai mới bảo rằng: "Con đừng xem thường món đồ này, tuy nó không sạch sẽ nhưng tất cả yêu ma quỷ quái đều sợ hồng long, thứ dơ bẩn lại sợ thứ dơ bẩn, đơn giản chỉ là lấy độc trị độc thôi. Mà Tam Tiên Cô là người tu pháp, là trinh nữ, nên ta mới bảo con đi mượn của bà ấy."

Tôi tròn xoe mắt: "Chú vừa nói Tam Tiên Cô là... Không thể nào, bà ấy đã kết hôn rồi mà."

"Kết hôn nhưng chưa phá thân, về điểm này ta chắc chắn không sai. Vì vậy hồng long mượn được sẽ có sức mạnh rất lớn, bắt buộc phải có thứ đó, như vậy lúc xuống âm gian, con mới có thêm hộ giáp giữ mạng."

"Vậy chú đi đi, con không đi nữa."
Nhưng tôi lại lập tức nhớ ra chuyện khác.

"À chú hai, Tam Tiên Cô hôm qua vẫn bình thường, nhưng hôm nay lúc con gặp bà ấy thì trông xanh xao nhợt nhạt, hai mắt trũng xuống, toàn thân yếu đuối run rẩy y như sắp chết. Người thôn Đại Dương đều nói bà ấy chuyên đi cướp dương thọ."

Chú hai nghe xong thì bảo: "Cướp dương thọ? Có cả chuyện này sao? Vậy để ta đi xem mới được."

Sau đó chú hai đi đến nhà Tam Tiên Cô, một là để mượn hồng long, hai là để xem xem chuyện cướp dương thọ này rốt cuộc là thế nào?

Mãi đến khi trời tối chú hai mới quay về, vào lúc nhìn thấy chú ấy tôi giật mình kinh ngạc. Bộ dạng ông ấy thật thảm hại, đầu óc rối mù, trên mặt còn có dấu tay nữ nhân cào xé, áo quần trên người có chỗ bị xộc xệch, rách nát.

" Sao chú lại thành như này? Vừa xảy ra chuyện gì ư?"

Chú hai cay đắng nhìn tôi. "Yêu bà Tam Tiên Cô này, bà ấy nhìn trúng ta rồi, suýt chút nữa thì ta bị trúng kế, bị bà ta cướp đi trinh trắng đầu đời rồi."

"Hả? Bà ấy .... bà ấy làm gì chú rồi?"

"Bà ta...đã... đã... Thôi bỏ đi, đừng nhắc nữa, thật mất mặt. May mà ý chí ta vững vàng, không thì cũng có lỗi với Ngọc Tú rồi."

Chú hai hậm hực thở dài một cái, gương mặt đầy tâm trạng bước vào trong phòng.

Tôi chạy theo chú ấy bước vào trong:
"Không phải... chú bị bà ấy cưỡng hiếp rồi chứ? Bà ấy bộ dạng như sắp chết, chú là nam nhi mạnh mẽ như này mà cũng bị bà ấy ... sao ?"

"Ầy, đừng nhắc nữa đừng nhắc nữa, bà ta nói là dương thọ sắp tận, sắp đi chầu Diêm Vương, bảo là trước khi chết muốn ta giúp bà ấy 1 chuyện, không phải vì ta nhất thời mềm lòng nên mới bị bà ấy mê hoặc, suýt chút nữa thì ...."

"Chú..." Tôi cũng cạn lời, thực sự không biết nói gì nữa.

"Vậy hồng long chú mượn được chưa?"

Chú hai lấy ra một cái túi ni lông màu trắng căng phồng rồi ném nó về phía tôi.

"Lấy được rồi, chú hai con suýt nữa bị mất đi tấm thân ngọc này chỉ để mang cái thứ quỷ này về đó."

Tôi nhanh chóng lôi cái gọi là hồng long ra, mặc dù nó không sạch sẽ nhưng lại có tác dụng rất lớn. Ban đầu là định tối nay, chú hai sẽ giúp tôi tẩu âm, chú ấy sẽ dùng pháp thuật, điều khiển linh hồn tôi để tôi đến âm gian một chuyến, nhưng nhìn bộ dạng hiện giờ của ông ấy tôi không yên tâm lắm, nên hỏi chú ấy là dời sang hôm khác được không?

Chú hai bỗng giậm chân vài cái, rồi rít lên rằng: "Bỏ đi bỏ đi, đại trượng phu không thể yếu đuối như này được, ta không nghĩ chuyện này nữa, mặc dù nó làm ô uế cả đời nam nhi của ta, trời ơi."

"Cháu nói chú nghe nè, nếu chú bị Tam Tiên Cô sàm sỡ thì chú cũng không thiệt đâu, vì chú là nam, người ta là nữ mà, là bà ấy chủ động đó chứ."

Chú hai liếc mắt nhìn tôi: "Con thì biết cái gì, Tam Tiên Cô bà ấy rất khủng khiếp, sợ hãi, thật là quá sợ hãi."

"Cái gì khủng khiếp?"

Chú hai xua tay: "Nói con cũng chả hiểu đâu, nít ranh này. Được rồi, ta đi chuẩn bị chút đã, tối nay ta sẽ giúp con tẩu âm."

Thời gian tẩu âm được định vào 10 rưỡi tối, tôi và chú hai đều đã chuẩn bị ổn thỏa hết cả, nhưng không ngờ rằng đến lúc đó thì lại chưa bắt đầu được, bởi nhà tôi có 2 người lạ tới.

Đó là một nam một nữ.

Người nữ vừa bước vào sân thì lao về phía chú hai tôi quỳ rạp xuống đất, vừa khóc vừa mếu máo: "Ông là Lý Nhị đúng không, ta nghe nói ông là người rất tài giỏi, ông nhất định phải cứu ta, xin hãy cứu ta. Tam Tiên Cô, ả muốn lấy mạng... muốn cướp dương thọ của ta..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top