Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Được... vẫn còn dám nói mấy lời ngông cuồng nữa đấy, đến cả ta còn không chế ngự nổi vậy mà ngươi nghĩ mình sống sót được sao? Nếu ngươi có thể ra được ngoài thật thì ta cũng không cần sĩ diện, sẽ lạy ngươi đủ 3 vái, bái ngươi làm thầy, haha, nhưng ngươi sẽ không thể quay về được đâu."

Tôi chả thèm để ý mấy lời đó nữa, rồi cứ thế phóng vô trong. Nhưng tôi cũng không ngốc, trước khi bước vào tôi còn gọi cho chú hai, để nhỡ có chuyện gì thì ông ấy còn kịp thời tới cứu. Nhưng không ngờ là tôi gọi không được cho ông ấy, nó cứ báo là không kết nối được.

Tôi bắt đầu lo sợ, từ trước đến giờ chú hai luôn để điện thoại, không có chuyện máy không thể kết nối. Không được, để sau đi, giờ cứu người quan trọng hơn.

V ậy là tôi từng bước đi vào trong, vừa mới bước vào tòa nghệ thuật thì thấy ở ngay mặt đất chỗ cầu thang tầng 1 có cái giếng, chỗ miệng giếng tỏa ra thứ khói đen sì.

Đây là tòa nghệ thuật, sao tự dưng lại có 1 cái giếng thế này? Hơn nữa thứ khí đen này chính là quỷ khí, chẳng lẽ bên trong giếng có...

Vừa nghĩ đến đây thì bỗng có tiếng hét thất thanh từ tầng hai vang tới, ngẩng mặt lên nhìn thì tôi vô cùng kinh sợ. Âm khí sát khí ở tầng hai hòa quyện vào nhau, đen kịt một cách kinh hoàng, nhìn nó như một cái hầm chết chóc.

Lúc ấy tôi đi sâu vào trong thì nhìn thấy Tống Vũ Hân, cùng một vài nữ sinh khác đang cùng nhau tháo chạy, khắp người run lên bần bật, không ngừng gào hét kêu cứu, nhìn bộ dạng họ vô cùng thảm hại.

Trước mắt họ ngay lối chỗ hành lang có một người toàn thân băng bó, chỉ lộ ra mỗi hai con mắt và cái miệng, tay người đó đang túm chặt lấy hai nữ sinh.

Đó... là xác ướp sao....?

Vậy là tôi vội khai thiên nhãn, phát hiện thứ băng bó đầy mình kia không phải vật sống, người nó oán khí thấu trời, âm khí và sát khí nồng đặc của tầng lầu này cũng từ trên người đó tỏa ra.

Đột nhiên cái xác nghểnh đầu ra ngoài rồi đưa miệng cắn phập vào nữ sinh bên trái.

"Aaaaaa...."

Nữ sinh đau đớn gào lên thảm thiết, ở chỗ cổ bị cắn chảy ra dòng máu đỏ tươi, rồi nhanh chóng thấm vào áo trắng đang mặc, ngay lập tức con quái vật quấn băng này mở to miệng tham lam hút lấy hút để. Nhìn bằng mắt thường có thể thấy được, cơ thể cô nữ sinh này mỗi lúc một tong teo, sau vài phút thì da thịt khô dần, rồi còn lại mỗi một cái xác khúc khuỷu.

Tôi trừng mắt kinh hãi. Thứ quỷ quái gì thế này? Sao nó lại...

"Aaaaaa.... " Tiếng kêu gào của mấy nữ sinh còn lại làm tôi bừng tỉnh, cái xác kia đang chuẩn bị cúi xuống cắn nốt nữ sinh còn lại.

Không xong rồi, tôi mau chóng vận công rồi huy động sát khí của cơ thể, nhanh như chớp, tôi đứng ngay trước mặt con quái vật kia.

" Ầm..." Tiếng nổ vang trời kêu lên, sát khí từ tay cứ thế lao về phía nó. Con quái vật đau đớn bị trúng đòn lùi lại vài bước, rồi thả lỏng tay ra vứt nữ sinh kia trên mặt đất.

Có điều rất nhanh sau nó lại hồi phục trở lại, rồi dùng hết sức nhảy bổ đến chỗ tôi.

Nhất thời tôi chưa định hình nổi cái thứ trước mặt rốt cuộc là gì, nhưng tôi biết rất rõ thứ này rất khó đối phó, nên sau khi chế ngự nó được vài giây, tôi rút cái đầu Xuân Hương ra rồi thả những âm hồn bên trong ra ngoài.

"Soạt... soạt... soạt...." Một làn khói đen từ cái đầu lâu xì ra.

Những âm hồn này chính là mấy cung nữ thị vệ cùng Tần bà bà trốn ra khỏi đại âm hoàng cung. Ngoài ra còn có cả tài xế lái xe Tôn Mạn Mạn, cùng những linh hồn trong chuyến xe định mệnh hôm đó. Cái quan trọng hơn cả là bên trong còn có đội kỵ binh mà Lý Toàn Đức từng tặng cho tôi. Tất cả họ tạo thành một sức mạnh vô cùng lớn, rồi cứ nhắm vào cái thây băng bó kia mà phi tới.

Ngay khi bóng đen của âm hồn tôi thả lao vào, thì con quái vật hú lên tiếng hú thê lương, rồi hoàn toàn bị bóng đen quấn chặt.

Tôi thở gấp gáp rồi mau chóng chạy đến đỡ cô gái kia lên, nữ sinh này sớm đã bị cảnh tượng vừa rồi làm cho ngất xỉu, không còn lựa chọn khác, tôi phải cõng cô ấy rồi chạy đi.

"Tống Vũ Hân... đi mau..." Tôi gào lên.

Nhưng hai người họ cứ ôm chặt lấy nhau, họ sợ đến mức không biết được gì nữa, hai chân cứ run lên liên hồi, không đủ vững để bước tiếp. Thế là tôi đành phải vừa cõng cô gái kia, rồi chạy đến lôi hai người này đi.

Cứ thế, tôi nhanh chóng mang được 3 nữ sinh xuống lầu, vốn là có 4 nhưng một người đã bị con quái vật hút chết, thật là quá đáng thương. Nhưng không ngờ rằng sau khi chạy gần tới phía ngoài thì đột nhiên từ trong cái giếng trồi lên một người toàn thân đóng vẩy, chặn đứng chúng tôi lại.
Cái vảy người này tỏa ra ánh sáng vàng nhẹ, ngay cả mặt hắn ta cũng có một lớp vảy nhưng không biết đó là vảy cá hay vảy rắn.

Qủy khí của hắn phun ra đặc kịt. Không chần chờ nhiều, hắn ta nhe manh múa vuốt nhào về phía chúng tôi, vậy là tôi đành phải để 3 nữ sinh kia sang một bên rồi một mình đối phó.

Tôi tiếp tục dùng sát khí trên người để đánh vào hắn ta, nhưng nó lại không hề có chút tác dụng, lớp vảy trên người nó cứng như thép, nó không hề bị thương hay có phản ứng gì.

Sau vài hiệp liên hồi, thì "phật" một tiếng, cái vảy trên con quái vật cứa mạnh vào cánh tay tôi, khiến máu tươi không ngừng chảy xuống. Tôi giật mình khựng lại... Xong rồi... chẳng lẽ hôm nay mình sẽ chết tại đây sao?

Nhưng cái làm tôi không ngờ được là, khi máu tôi chảy ra dính vào lớp vảy của hắn thì người này kêu la thảm thiết. Nó giật nảy mình lùi về sau vài bước, rồi nhanh chóng chui tọt vào cái giếng đen kia. Chỉ nghe thấy tiếng nước vang lên lóc róc rồi tiếng xích sắt chạm vào nhau dữ dội.

Chạy rồi ư? Tôi cúi xuống nhìn miệng vết thương ở trên cánh tay, có thể là hắn sợ máu của tôi nên mới chạy nhanh như thế. Nhưng tôi chả kịp nghĩ nữa, chỉ vội vàng đưa ba người Tống Vũ Hân đi ra ngoài.

Dưới tầng lầu ngoài phòng nghệ thuật lúc này tất cả mọi người đều sốt ruột chờ đợi. Nhưng họ không phải đứng ngóng ở cửa ra vào, mà lại chạy ra lối đằng kia ngẩng lên nhìn cửa sổ mà Lăng Không đại sư vừa bị ném ra ngoài, bởi họ nghĩ rằng, rất có thể tôi cũng sẽ bị văng ra từ đó.

"Cũng hơn chục phút rồi đấy, giờ này mà còn chưa thấy động tĩnh gì, chắc Lý Trường Sinh đã chết ở bên trong rồi." Trần Hạo Nam lên tiếng.

"Hừm, chú Đồ Long tôi lại luôn tôn trọng hắn, đại sư cái gì chứ? Đến bản thân cũng không tự cứu lấy được thì cũng là loại vô dụng...."

Cô Từ và hiệu trưởng cũng thở dài: "Sớm biết là như vậy mà, ban nãy tôi cũng đã nói là đừng để cậu ta vào. Nếu vào là chắc chắn mất thêm một mạng người nữa."

Sau khi Lăng Không đại sư được đỡ dậy, thì cũng vuốt râu bảo: "Tiểu tử này rất có bản lĩnh, nhưng làm sao mà sống nổi đây. Quái vật bên trong vô cùng lợi hại, đến ta còn đấu không được thì hắn... e là lành ít dữ nhiều rồi."

Mấy cảnh sát cũng bắt đầu nháo nhác.
"Chị Tử Y, người chắc không ra được rồi, chúng ta mau vào thôi, cho dù bên trong có là cái gì thì chúng ta cũng là cảnh sát, không thể thấy chết mà không cứu được."

Nhưng Hạ Tử Y chỉ lườm bọn họ.

"Các cậu vội cái gì? Lý Trường Sinh nhất định sẽ ra được... Kìa, nhìn đi, là cậu ấy... cậu ấy ra rồi..."

Mọi người nhìn theo hướng cô ấy chỉ, quả nhiên là nhìn thấy tôi đang lôi 3 nữ sinh từ tầng nghệ thuật bước ra.

"Trời đất ơi, họ sống rồi, kia không phải là Vũ Hân sao? Vẫn sống... người vẫn sống..."

Hạ Tử Y cười nhẹ: "Lý Trường Sinh, cậu đúng là không làm tôi thất vọng, nhưng... Sao lại thiếu 1 người thế này..."

Tôi cười khổ, rồi lôi cái đầu Xuân Hương ra, những âm hồn vừa thả giờ đều đã bị thu lại.

"Khiến cô thất vọng rồi, có một nữ sinh đã chết, bị biến thành xác khô rồi."

"Có thể cứu được 3 người là rất lợi hại rồi. Em học sinh, em thật sự làm chúng tôi kinh ngạc đó." Cô Từ bảo.

"Lý Trường Sinh, cậu thật sự cứu được họ sao..." Trần Hạo Nam kinh ngạc. "Đến cả Lăng Không đại sư còn không làm nổi, vậy mà cậu đã thành công rồi."

Nghe xong mấy lời này, mặt của Lăng Không đại sư bỗng nhiên đỏ ửng. Nhưng sau khi nhìn thấy vết thương ở cánh tay tôi, ông ấy vô cùng kinh ngạc, vội cầm lấy tay rồi nhìn chằm chằm vào vết thương liên hồi, mãi sau mới thốt được một câu: "Đây là máu trừ tà trời sinh, chỉ có dòng dõi của người bắt quỷ mới sở hữu được nó. Tiểu huynh đệ, cậu... là người bắt quỷ?"

Tôi lắc đầu: "Không, nhưng ông tôi thì phải."

"Ông cậu? Cậu họ Lý, theo như ta biết thì chỉ có một dòng tộc bắt quỷ duy nhất mang họ Lý. Chẳng lẽ ông cậu... chính là đại tiên thu hồn Lý Thiện Đường năm đó?"

Tôi gật đầu, lúc này mọi người đều đã dìu ba người Tống Vũ Hân nằm nghỉ, rồi nắn bóp, gọi tên, bởi hiệu trưởng không dám gọi xe cấp cứu vì sợ tin xấu lan rộng.

Nhưng Tống Vũ Hân đã tỉnh, chỉ có điều vẫn còn chút sợ hãi, hai cô bạn kia thì vẫn đang trong cơn hoảng loạn.

"Thật không ngờ... hóa ra là hậu nhân của đại tiên bắt quỷ, xin hãy nhận của Trương Vô Lượng ta một lạy." Lăng Không đại sư nói xong thì quỳ rạp xuống đất trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, bởi ông ta là đại sư vậy mà lại tự mình quỳ xuống trước mặt một tên nhóc như tôi.

"Chả trách cậu lại dũng cảm như vậy. Trương Vô Lượng ta đã nói, chỉ cần cậu còn sống trở về, ta sẽ làm đủ ba lạy 9 vái, bái cậu làm sư, giờ cậu đã ở đây, xin hãy nhận 1 lạy của đệ tử."

Nghe mấy lời này tôi đứng đơ ra đó.
Tôi chưa nhận đệ tử bao giờ, giờ lại có người lớn tuổi như này muốn bái làm sư, thật là làm khó tôi quá.

"Được hậu nhân của đại tiên bắt quỷ làm thầy, đó là phước phần vinh hạnh của Vô Lượng ta."

Ông ấy rất kiên trì muốn bái sư, tôi cũng không có cách nào cả, nên đành đỡ ông ấy đứng lên. Chả hiểu sao lúc này tôi lại nghĩ đến chú hai, vừa rồi điện thoại ông ấy không liên lạc được, chuyện này thật không bình thường.

Ở đây mọi chuyện gần như đã được giải quyết, người đã được cứu, tôi cũng dặn phía Hạ Tử Y vài câu. Thứ trong tòa nghệ thuật lợi hại vô cùng, nhưng hình như nó đã bị mắc kẹt ở đó không thể đi ra, vì vậy nhất định không được để ai đi vào trong nữa, cái xác bị đánh giờ cũng trốn đi rồi, tốt nhất là niêm phong luôn cái khu này lại.

Hiệu trưởng nghe vậy thì lập tức đồng ý.

Nói rồi, tôi quay người định đi, nhưng nha đầu Tống Vũ Hân lại giữ tay tôi lại, nói là muốn cùng tôi đi về. Tôi biết chuyện lần này đã làm cô ta sợ hãi chết khiếp.

Dù gì thì tôi cũng phải về biệt thự của nhà cô ấy, thấy thần sắc Vũ Hân đã ổn nên tôi quyết định để cô ấy đi theo.
Còn Trương Vô Lượng...

"Giờ tôi có việc quan trọng, chuyện bái sư tôi sẽ nói với ông sau."

"Sư phụ, trên phố đồ cổ tôi có một cửa hàng, tên là Điển Tạng Đại Sư, nếu có thời gian, sư phụ nhất định phải đến chỗ của đệ tử, tôi sẽ luôn đợi ngài."

Trên đường về nhà Tống Vũ Hân nói rằng: "Lúc đó tình hình cấp bách, tôi thử gọi cho cậu một cuộc, không ngờ là cậu đến thật, nhưng sau khi gọi xong thì điện thoại lại hết pin... Trời ạ... cậu không biết là khi ấy tôi tuyệt vọng thế nào đâu."

Hóa ra là cô ta vẫn chưa hết sợ hãi.

"Vào khoảnh khắc đó, tôi đã định gọi cho bố tôi, nhưng không biết tại sao mà ma xui quỷ khiến tôi gọi luôn cho cậu."

Tôi lườm cô ấy một cái. "Các cô cũng rảnh quá nhỉ, biết rõ tầng đấy có quỷ, vậy mà nửa đêm còn chui vào đó tìm chỗ chết."

Tống Vũ Hân bĩu môi: "Thì chúng tôi biết là nguy hiểm, nhưng... nhưng chúng tôi thật sự muốn đi gặp cô Tiểu Bạch."

"Cô Tiểu Bạch nào?"

"Là cái xác ướp đó ấy, nó chính là cô Tiểu Bạch."

Mắt tôi đột nhiên hiện ra hình ảnh của vật thể quấn băng bó đó và cả người có vảy đầy mình kia nữa.

"Rốt cuộc thì chuyện này là sao?" Tôi hỏi.

"Cô Bạch vốn là giáo viên trường ta, sau khi tốt nghiệp thì được giữ lại trường để dạy. Cô ấy rất xinh, cũng rất tốt bụng, ăn nói dịu dàng dễ nghe, học sinh trường này đều quý mến cô ấy cả. Về sau cô Bạch yêu thầy Âu Dương, tình cảm của họ ngày càng lớn dần, chả mấy chốc mà ai trong trường cũng biết chuyện này. Nhưng cái vấn đề là thầy Âu Dương lớn hơn cô Tiểu Bạch mười mấy tuổi, hơn nữa lại có gia đình vợ con rồi."

"Vì chịu sự phản đối quyết liệt của hiệu trưởng và dị nghị của các học sinh, vì rõ ràng cô ấy là tiểu tam phá hoạt gia đình người khác. Chính vì điều này mà thầy hiệu trưởng còn định đuổi thầy Âu Dương đi. Rồi bỗng nhiên có một ngày cả cô Bạch và thầy Dương đều biến mất, không ai biết họ đi đâu cả."

"Nhưng vào đêm mất tích, có người đã tận mắt nhìn thấy thầy Âu Dương và cô Tiểu Bạch đi vào tòa nghệ thuật bỏ hoang, camera của trường cũng quay được cảnh đó, nên hiệu trưởng đã cho người đi tìm, kết quả là không tìm thấy."

"Hai người đó biến mất trong phòng nghệ thuật không lâu, thì chuyện ma quỷ bắt đầu xuất hiện trong trường. Vào lúc nửa đêm có sinh viên còn nhìn thấy một người phụ nữ băng bó đầy mình đi ra từ tầng hoang đó, hơn nữa vừa đi còn vừa phát ra tiếng gào thét xé ruột xé gan, giọng nói phát ra chính là giọng của cô giáo Bạch."

"Thế là mọi người bắt đầu đồn đoán, thầy Âu Dương và cô Tiểu Bạch do không đến được với nhau, cộng thêm thầy Dương bị hiệu trưởng đuổi việc, nên trong lúc nóng giận đã dẫn cô Bạch vào phòng hoang, sau đó... sau đó thì dùng phương pháp tàn nhẫn nào ấy biến cô ấy thành xác ướp."
Nói đến đây, thì Tống Vũ Hân rùng mình.

Một xác ướp sống sao? Tôi từng nghe nói người sau khi chết sẽ bị moi nội tạng ra ngoài rồi dùng phương thức đặc biệt đem thi thể biến thành xác ướp, loại xác này bên Ai Cập rất nổi tiếng, nhưng tôi lại chưa từng nghe qua chuyện người còn sống đem đi làm xác ướp bao giờ cả.

"Học sinh đều nói, là do Thầy Âu Dương dạy môn hóa, nên thầy ấy đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn đặc biệt để bôi một loại dược liệu lên người cô Bạch, rồi moi sống nội tạng cô ấy, dùng băng quấn chặt toàn thân cô ấy lại để ngăn nước thuốc từ người chảy ra. Hơn nữa loại thuốc này khi đi vào da thịt thì sẽ khiến người bôi vô cùng đau đớn, y như có hàng vạn con côn trùng lăm răm cắn xé."

Tôi nghe mà nổi hết gai ốc, rồi nhớ lại một bộ phim rất nổi tiếng tên "Xác ướp", bộ phim đó có một phân cảnh, là đem người sống băng bó lại, rồi bỏ trong quan tài, trên người người này còn có hàng nghìn con côn trùng đen sì bu vào, sau đó quan tài bị phong ấn lại, người bên trong cứ thế mà bị vô số con trùng đó cắn chết, thê thảm vô cùng, rồi thì biến thành xác ướp.

Nếu lời của Vũ Hân nói là thật thì thầy Âu Dương kia cũng quá là tàn ác.

"Sau khi cô Bạch bị biến thành xác ướp, linh hồn cô ấy cũng bị giam cầm trong cái xác đó, rồi nó bắt đầu biến thể, trở thành 1 xác sống. Thầy Âu Dương muốn dùng cách này để giữ mình người yêu luôn ở cạnh nhau... nhưng nó thật là biến thái ấy."

"Vậy người đóng vẩy kia là thầy Âu Dương sao?"

Tống Vũ Hân gật đầu. "Vì cái giếng ấy, ở tòa nghệ thuật có một cái giếng được xây bên trong, mọi người đều nói trong cái giếng có một con ác long. Trước kia cái giếng này gọi là Tỏa Long Tĩnh, có từ rất lâu rồi, nhưng chả biết thầy hiệu trưởng nghĩ gì mà lúc xây dựng tòa này không lấp đi, mà giữ nguyên vị trí đó."

"Sau khi cái giếng được ở trong tòa nghệ thuật, thì những học sinh đi qua thường nghe thấy có tiếng xích sắt truyền đến, thêm cả tiếng nước tung tóe, thậm chí còn có cả tiếng thở. Ai cũng nghĩ là con ác long trong giếng muốn chạy ra ngoài, nên mấy học sinh đều không dám đi đến tầng nghệ thuật nữa. Không còn cách nào khác, nơi đó đành phải bỏ hoang."

"Vậy tại sao thầy Âu Dương lại biến thành người mang vảy? Rồi còn sống trong đó?"

Tống Vũ Hân lắc đầu.

"Tôi cũng không biết, nhưng theo như tôi đoán, sau khi biến cô Bạch thành xác ướp thì ông ấy thấy vô cùng áy náy nên đã nhảy xuống giếng tự sát, nhưng kết quả là ông ta không chết mà còn biến thành một con quái vật có vảy rồng."

"Vảy rồng?"

Tống Vũ Hân vừa nói hai chữ này thì tôi đột nhiên nhớ ra, ban nãy tôi chỉ thấy trên người ông ta có vảy rất dài, nên tưởng rằng nó là vảy cá hoặc vẩy rắn nhưng giờ tôi đã hiểu, cái vảy ấy gọi là vảy rồng.

Nhưng dù có nói gì thì bên trong nhà nghệ thuật bỏ hoang cũng có hai quái vật mang sức mạnh ghê sợ, nên tuyệt đối không được để ai đến gần đó nữa.
Có điều cũng chính vì việc này mà thái độ cư xử của Tống Vũ Hân thay đổi hơn trước.

"Ban đầu tôi cứ tưởng cậu là tên lang băm lừa đảo, chỉ biết đi dụ dỗ rồi mê hoặc người khác, nhưng xem ra cậu cũng có chút bản lĩnh thật, nên mới cứu được chúng tôi ra ngoài."

Tôi không quan tâm lời cô ấy nói lắm, vì trong đầu chỉ muốn nghĩ cách làm sao để giải quyết chuyện này thật sớm. Bởi tôi sợ nếu để quá lâu thì sức mạnh của cô Bạch và thầy Âu Dương sẽ khó ai đối phó nổi, lúc ấy thì họ sẽ có thể nhảy ra ngoài và hại rất nhiều người.

Trước mắt, một mình tôi không có cách xử lí bọn họ, vì vậy vẫn cần phải có chú hai giúp đỡ. Nghĩ tới đây tôi mới lôi điện thoại ra gọi cho ông ấy 1 lần nữa, nhưng vẫn không gọi được như cũ.

Lòng tôi chợt bất an vô cùng, một dự cảm không lành cứ quấn chặt lấy tôi.

"Không ổn rồi, mau nhanh lên..."

Tôi dồn vội bước chân, sau đó Tống Vũ Hân cũng mau chóng đi về phía trước.

Cuối cùng thì chúng tôi cũng về được biệt thự của Tống Khôn, chỉ là trước cổng bây giờ có gì đó không đúng. Bảo vệ ở cổng không thấy đâu nữa, bên ngoài nhìn vào thì thấy tối đen như mực. Trước đó đâu từng xảy ra chuyện như này đâu nhỉ, bởi Tống Khôn vốn là người rất cẩn thận, hiện gia đình ông ấy đã bị đẩy xuống hạng 3, vì sợ người khác báo thù nên luôn gọi vệ sĩ đến canh, 24/24 đều có người đứng đó. Thường thì ít nhất cũng có 3 người bảo vệ đứng gác, sao bây giờ lại không thấy ai thế này.

Đột nhiên, tim tôi giật nhói một cái đau điếng.

"Cái này... không ổn rồi... mau chạy vào trong xem đi..."

Tôi vừa hét lên vừa lao vào căn biệt thự trước mắt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top