Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bởi vì cảnh tượng này có rất nhiều người tận mắt chứng kiến, nên tin tức được truyền đi rất nhanh, chưa đầy nửa ngày, cả cái huyện nhỏ xôn xao bàn tán, tất cả mọi người đều vô cùng kích động, bởi có một cái cổng trời đã mở ra ở đây, đó là vì thần linh muốn ban may mắn tốt lành xuống cái huyện nghèo nàn này. Và họ gọi phước phần đó là Phúc Thụy.

Huyện này sẽ trở thành một vùng đất quý, được thánh thần che chở, phù hộ, những người dân sống ở đây có được điềm lành này, về sau nhất định sẽ làm ăn thuận lợi, bình an hạnh phúc, thậm chí là sống lâu trăm tuổi.

Đặc biệt là những ai được tận mắt nhìn thấy cổng trời, như bà mập kia, chắc chắn về sau sẽ được thần linh giúp đỡ, không phải lo lắng về cái ăn cái mặc, khỏe mạnh sống lâu, thậm chí sau khi chết đi còn có thể được dẫn tới Thiên Cung.

Chuyện về cổng trời rất nhanh được các nhà báo quan tâm, chẳng mấy chốc được phát tán trên các báo mạng hiện hành, mặc dù có rất nhiều người khi đó đã chỉ mải mê đắm chìm vào vẻ đẹp tiên cảnh ấy, nhưng cũng đã có một vài người đã quay được lại cảnh tượng của Nam Thiên Môn nên đã tải video đó trên các trang mạng, lập tức gây chấn động dư luận, và người người đã ùn ùn đi đến, chỉ mong một lần được hưởng cái phúc khí kia.

Suy cho cùng thì chuyện này quả thật là quá kỳ diệu, nhưng rất nhanh sau đó cũng bị các chuyên gia lôi ra bác bỏ, nói rằng đó chẳng qua chỉ là một loại hiện tượng không có thật xuất hiện trên bầu trời, những người nhìn thấy đều đã tự sinh ra ảo giác.

Nhưng chuyện này sao mà có thể giải thích như vậy được? Có rất nhiều người đều nhìn thấy hiện tượng mở cổng trời này, chẳng lẽ bọn họ đều bị hoang tưởng?

"Hoang tưởng cái đầu bọn chúng, nó chính xác là sự thật. Lão nương đây là nhìn thấy tận mắt, người thật việc thật, tuyệt đối không phải bịa đặt." Bà mập chốt một câu chắc nịch.

Hơn nữa trên mạng cũng có người tìm lại hiện tượng cổng trời của năm 94 tại thành phố Mỗ Hà Khẩu, đúng là có xuất hiện thông tin liên quan đến chuyện này, chứng cớ rành rành ra đó, lại còn bao nhiêu người cùng thấy được, vả lại những người chứng kiến đều đã giàu có, phát đạt. Vì vậy hiện tượng mở cổng trời tại huyện nhỏ Thanh Hà này chắc chắn cũng không thể là giả.

Thế những thế giới rộng lớn như vậy, sao lại chỉ xuất hiện cổng trời ở mỗi cái huyện nhỏ bé này? Cuối cùng bọn họ cũng đưa ra một kết luận, đó là huyện này được thần linh chiếu cố, từ giờ sẽ trở thành một mảnh đất quý.

Quan trọng nhất là sau khi có hiện tượng Khai Thiên Môn xảy ra, thì những áng mây bay trên bầu trời ở đây lại luôn có sắc đỏ, cứ bay lửng lơ bồng bềnh mà không hề tan biến, thế là chuyện này lại càng chứng minh được, đây chắc chắn là điềm lành, phúc khí cứ đọng lại, tích tụ trên nền trời của huyện nhỏ này, chậm chạp lờ đờ không chịu bay đi.

Cũng có người nói, chỉ cần đi tới huyện Thanh Hà thì có thể nhận được Phúc Thụy từ ánh sáng nơi đây, giúp họ thuận buồm xuôi gió, may mắn triền miên.

Mặc dù có người nói rằng đây chỉ là mấy chuyện vớ vẩn, chả có phúc khí gì hết nhưng người đến vẫn rất đông, không ngại đường xá xa xôi, tàu xe chật chội mà đích thân tới địa điểm này để được tận mắt chứng kiến. Theo như dự tính thì lãnh đạo huyện sắp tới sẽ phải ra lệnh đóng cửa, không cho thêm người ngoại địa vào nữa, nếu không mọi chuyện sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát.

Nghe những lời kể của bà mập, tôi vô cùng kinh ngạc, cứ thế yên lặng lắng nghe. Nhưng chuyện này không phải là chuyện quan trọng nhất, chuyện quan trọng nhất là sau khi có hiện tượng mở cửa trời, ở trong huyện này liên tục xảy ra vụ người mất tích.

Lúc mới đầu có người mất tích, người này đã về báo mộng cho gia đình cậu ta, nói là mình được các thần tiên trên trời chọn trúng, bây giờ đã hưởng phúc ở Thiên Cung, hơn nữa sau này cậu ta sẽ phải đưa người nhà cùng lên thiên cung nữa.

Kết quả là người thứ hai trong gia đình mất tích thật, thậm chí là có người còn tận mắt chứng kiến, vào cái đêm hôm đó, có một đội thiên binh thiên tướng khiêng một chiếc kiệu bằng vàng sáng lấp lánh đến trước cổng nhà của anh ta, trước kiệu còn có một nàng tiên nữ mặc váy hồng đào, tay cầm đèn lồng đi trước dẫn đường, sau đó bước đến, đón người nhà anh ta đi.

Càng về sau, số người mất tích càng nhiều, không, theo như bọn họ nói thì là được thiên binh tới dẫn đi để hưởng bổng lộc, sẽ được sống cùng các vị thần tiên, ở trong Thiên Cung mà tận hưởng cuộc sống vô lo vô nghĩ, hơn nữa còn trẻ mãi không già, trường sinh bất tử, rồi dần dần được bay tới Thiên Đàng.

Việc này đã được cục cảnh sát địa phương cho rằng nó là một vụ án nghiêm trọng, mặc dù chuyện mở cổng trời được nhiều người quan tâm và chú ý nhưng những người làm bên an ninh lại không tin những chuyện này, vì vậy mới bắt đầu điều tra, kết quả phát hiện những người bị mất tích đó không để lại một dấu vết nào, có điều tra kiểu gì cũng không có kết quả, giống như thực sự có thiên binh thiên tướng tới đưa họ về trời.

Thế rồi người trong làng bắt đầu cầu khấn, hi vọng rằng bản thân sẽ trở thành người mà các vị thần chọn, rồi vào một đêm nào đó, sẽ được tiên nữ cùng thiên binh đón lên kiệu đưa về trời hưởng phúc.

Lúc bà mập kể đến đây, gương mặt cũng tràn ngập khát vọng và thèm muốn.

"Tôi cũng là người tận mắt chứng kiến cảnh tượng mở cổng trời đó, tại sao tôi không được là người mà thần tiên chọn, để đến nơi đó hưởng thụ cuộc sống an nhàn cơ chứ? Nhưng cũng không sao, chỉ cần chờ thôi, chắc cũng sắp tới lượt tôi rồi, haha."

Tôi và chú hai chỉ biết đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, chú hai nói bà mập có thể ra ngoài.

Trong phòng bây giờ chỉ còn lại mình tôi và chú ấy.

"Liên quan đến chuyện mở cổng trời, con nghĩ sao?" Chú hai nhìn tôi hỏi.

Tôi cũng không biết gì về vụ này cả nên chỉ lắc đầu, tôi đã sống ở thôn làng hẻo lánh kia biết bao nhiêu năm, đã từng nghe qua mấy chuyện ly kì kiểu này đâu chứ?

"Vậy con nghĩ trên trời có thần tiên không?" Chú hai hỏi tiếp.

"Chắc là... có ạ."

Tôi vừa nói vừa gãi gãi đầu, đây đúng là câu hỏi khó, có ai dám chắc được gì đâu cơ chứ, trên trời không có thần tiên, nhưng cũng không ai dám khẳng định trên đời này không có vị thánh thần nào cả.

Chú hai bỗng nhiên cười lớn, tiếng cười này có chút gì đó rất kì quái.

"Chú cười gì vậy?"

Ông ấy lắc lắc đầu: "Ta cũng không dám đảm bảo chuyện có thần tiên ở trên đời, nhưng chuyện mở cổng trời thì đúng là đã từng xuất hiện trước đó, hơn nữa xảy ra cũng không phải đúng một lần, nhưng con tưởng rằng chuyện cổng trời được mở thực sự là chuyện tốt sao? Cái gì mà đến nhận Phúc Thụy? Gì mà được thần linh chiếu cố? Hoàn toàn là vớ vẩn cả, mở cổng trời thực chất là một điềm gở, con xem cái huyện này đi, sợ là sắp có đại họa rồi."

Tôi nghe xong cũng bị dọa cho giật mình, liền lập tức hỏi chuyện này rốt cuộc là sao?

"Địa Môn khai, nhân gian loạn, Thiên Môn khai, tai họa lai." Vẻ mặt chú hai trở nên u ám, sau khi nói ra những lời này chỉ thở dài một lượt.

Tính tò mò của tôi bị chú hai khơi ra thật rồi, tôi mặt dày lần nữa hỏi lại chú hai chuyện này rốt cuộc là sao?

Chú hai nhìn tôi rồi nói rằng: "Có một âm dương đại sư đã từng nói rằng, cứ 60 năm thì cổng trời sẽ mở lại một lần, nhưng trên thực tế thì những lời này lại không đúng. Con có biết cuộc nổi dậy Tịnh Khang vào cuối triều đại nhà Tống không? Đó chính là thảm họa lớn nhất trong lịch sử, cũng là vết ô nhục cho triều đại bấy giờ. Hơn nữa còn có chuyện người ăn thịt người vào cuối triều đại nhà Minh, thời điểm đó là lúc triều Minh tàn lụi, cần có một chính quyền mới điều hành, vì vậy chinh chiến không ngừng, mất mùa đói kém, bệnh dịch hoành hành, đất nước rơi vào cảnh đói khổ lầm than, khắp nơi đều bao phủ cảnh tượng chết chóc. Những binh sĩ chiến đấu không còn gì để ăn được cả, họ thậm chí phải gặm cỏ ven đường, sau đó không ai có thể chịu nổi cái đói đang gào xé, nên họ đã tìm bắt người về, sau đó đâm vào động mạch, rồi xẻ thịt ra ăn. Trước khi xảy ra những đại họa thảm khốc này thì cổng trời đều đã xuất hiện trước đấy."

"Ý chú là, chỉ cần có hiện tượng cổng trời mở thì nhân gian sẽ xảy ra chinh chiến hoặc tai họa sao? Giống như cuộc nổi dậy của Tịnh Khang, và thảm khốc cuối triều Minh sao?"

Chú hai gật đầu. "Vì vậy lần này, huyện Thanh Hà lại xuất hiện hiện tượng mở cổng trời kia, không chỉ không phải là điềm lành, ngược lại nó còn là điềm gở, e là người trong thôn sẽ gặp nhiều xui xẻo, hơn nữa cũng sắp có tai họa ập tới. Những người mất tích kia, con thật sự tưởng rằng bọn bị thiên binh thiên tướng đưa lên trời để hưởng lộc an nhàn sao? Chỉ sợ bản thân họ đã xuống địa ngục rồi nhưng vẫn ngu muội không biết."

Tôi thở dài. Chuyện này nghiêm trọng vậy sao? Thật là kinh hãi.

"Gia Luật A Đóa hay không lại trốn trong huyện này, theo như tính toán của ta, thì chắc chắn có liên quan đến chuyện cổng trời mở."

Giọng chú hai bỗng trầm xuống, có chút ma mị, nói như vậy, Gia Luật A Đóa vì sự kiện Thiên Môn Khai nên mới dừng chân tại đây, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?

"Gia Luật A Đóa bị người ta luyện thành Thực Tâm Hương Quỷ, sau ngàn năm lại được chúng ta thả ra ngoài, hơn nữa vừa chạy liền lao thẳng tới đây, e là cô ta đã tính toán từ trước."

"Chú hai, chú đừng dọa con, vậy chúng ta phải làm sao đây? Có cần rời khỏi chỗ này không?" Tôi có chút sợ hãi, bởi tôi chỉ mới vừa rời khỏi thôn làng hẻo lánh của mình, nên cảm thấy cái huyện nhỏ này thật sự nguy hiểm, vì thế bản năng tôi chỉ muốn thật sớm rời khỏi nơi đây.

Nhưng chú hai lại lắc đầu nói rằng:
"Rời khỏi đây càng không thể được, ta bắt buộc phải bắt được Gia Luật A Đóa. Ngay cả chuyện mở cổng trời này, chúng ta cũng phải đi làm rõ, ta thực sự muốn biết trong chuyện này đang ẩn giấu bí mật gì? Vừa hay kẻ thù của gia đình ta - Lý Toàn Đức lại cũng sống ở huyện này, nhân cơ hội trừ khử luôn hắn, tìm lại mũi về cho ông con."

Sau đó chú hai đưa mắt nhìn tôi. "Thiết nghĩ cũng nên mang tiểu tử con ra ngoài rèn luyện đôi chút, vốn là định dạy con mấy chiêu nhỏ trước, nhưng không ngờ vừa ra ngoài đã gặp chuyện lớn như vậy. Đây không phải là chuyện dễ dàng gì, con cũng không còn nhiều thời gian đâu, hãy tranh thủ nắm lấy từng phút để không ngừng rèn luyện, nếu không đến lúc tai họa ập đến, con phải tự cứu lấy mình."

Thực ra tôi cũng muốn trở nên có sức mạnh, nhưng tôi phải bắt đầu từ đâu đây?

" Từ cuốn sách đó." Chú hai đáp. "Con đã hút hết âm khí của Đào Hoa mà khai thông được, không phải cũng chỉ để đọc được chữ trong cuốn sách đó sao. Mau đọc nó đi."

Tôi vội vàng lôi cuốn sách ra xem. Trước kia, vì cái chết của Đào Hoa mà tôi rất đau buồn, mặc dù đã có mở ra nhưng chỉ đọc lướt, nhưng lại không nhìn kỹ bên trong nói gì. Bây giờ đã đến lúc tôi phải đọc cuốn sách đó, nhưng vừa đưa tay lật trang đầu tiên, thì chỉ nhìn thấy đúng một chữ - Giết.

Chữ này rất to, chiếm gần hết trang giấy, hơn nữa nét chữ còn rất đậm và rõ nét, y hệt đã được dùng lực mà ấn mạnh ngòi viết xuống, cảm nhận rõ được sát khí bên trong.

Chú hai cũng nhìn vào cuốn sách, nhưng ông ấy không nhìn thấy chữ nào cả.

"Ta rất tò mò về cuốn Đạo Thư Vô Tự này, ầy, con đọc cho ta nghe đi, bên trong viết những gì vậy?"

Thế là tôi lật sang trang thứ hai, bắt đầu đọc to nội dung trong đó. Mặc dù cuốn cách này trông đã rất cũ kỹ, nhưng chữ được viết lại không phải dạng phồn thể, mà là giản thể, nên vừa nhìn, tôi hoàn toàn có thể hiểu được.

"Đạo gia tổ sư Trương Đạo Lăng, hiệu là Phù Hán, nay đang ở đỉnh núi Linh Sơn, trước khi thăng thiên đã dùng đạo hạnh cả đời của mình để viết nên cuốn sách này, độc nhất vô nhị, đao kiếm nghiêng thành, hoàn toàn là lẽ tự nhiên theo giáo lý Đạo giáo, do vậy, tư tưởng ấy không đi ngược lại với luân thường đạo lý, lẽ sống ở đời."

Lúc tôi đọc đến đây, chú hai đột nhiên giơ tay nắm chặt lấy đầu, gương mặt nhăn nhó lộ rõ sự đau đớn.

"Sau lại đau đầu thế này?... Không sao, con đọc tiếp đi."

Tôi đọc tiếp.

" Yêu ma quỷ quái, bản tính hung tàn, cảm hóa thu phục không bằng lấy bạo diệt bạo, giết, giết, giết. Sách này ẩn trong nhân gian, người được chọn một khi xuất hiện, sẽ cùng họ đi hết kiếp này."

Lúc tôi đọc đến đây, chú hai đột nhiên hét lên.

"Đau quá đi mất... Đau quá... Đừng... Đừng đọc nữa, con mau dừng lại."

Chú hai nhắm chặt mắt, mặt không ngừng nhăn nhó, sau khi thở hổn hển thì thất thần nói rằng: "Xem ra sư phụ nói không sai. Cuốn Đạo Thư Vô Tự được Trương Lão Tổ dùng đạo hạnh cả đời khổ luyện, chỉ người được chọn mới có thể học nổi, người khác muốn thăm dò nhòm ngó thì sẽ chịu cảnh đau đớn như búa bổ, xác thịt bị nổ tung."

Nghe xong lời chú hai nói, tôi đơ mắt kinh ngạc.

"Ý chú là chỉ mình con được xem cuốn sách này và học những thứ được viết bên trong, người ngoài nhìn không nổi chữ, cũng không được phép nghe được nội dung con đọc ra ngoài, nếu không sẽ đau đớn thấu trời, nổ tung mà chết?"

Chú hai gật đầu.

"Trương Đạo Lăng là ai? Quyển sách này là do ông ấy viết sao?"

"Ông ấy là lão tổ của Đạo giáo, một trong 36 người đắc đạo thành tiên, là đạo tổ chân chính, nhưng quyển sách này hình như giúp con tu luyện sát khí, với quan niệm của đạo gia sao lại không giống nhau? Thôi bỏ đi, ta không dám táy máy nữa, con nên tự mình nghiên cứu thì hơn."

Dứt lời chú hai liền đứng dậy. "Ta ra ngoài xem tình hình thế nào, cũng nghe ngóng thêm về chuyện cổng trời mở, trên trời huyện này mây đỏ lượn lờ, chỉ sợ là sắp xảy ra chuyện lớn."

Nói rồi chú hai bước đi, trong phòng lúc này chỉ còn mình tôi ở lại. Tôi tiếp tục đọc cuốn sách đó.

"Người ngoài không tranh, vì thư vô tự, người ngoài không cướp, vì không thể nhìn, người ngoài không đọc, vì thư hữu chú, nghe xong đau khổ, thân thịt nổ tung."

Tôi nhanh chóng hiểu hết nghĩa của mấy lời này. Nó giống hệt những lời chú hai nói, người khác sẽ đau khổ tận cùng mà chết đi trong đau đớn nếu có ý định học lén nội dung bên trong.

Có điều thứ tôi sẽ tu luyện trong cuốn sách này đúng là sát khí, bởi vì sau đó nó có viết rằng:

" Sát khí buộc là yếu tố đứng đầu, muốn vậy thì cần tư tưởng tinh thông, điều hòa nội khí, khởi tâm hung tàn, dung hòa âm dương, để sát khí tạo ra đạt cực điểm, khiến cho các loài yêu ma quỷ quái nhìn  thấy mà khiếp sợ đầu hàng."

Tôi bất giác kinh ngạc, nó thực sự lợi hại như vậy sao?

Cuốn sách mang cho tôi một cảm giác sở hữu sức mạnh rất lớn, nhưng cũng lạ thật, đây là cuốn sách mà tổ sư Trương Đạo Lăng dùng hết toàn bộ đạo lực của mình tạo ra trước khi thăng thiên, nhưng trong sách không có nói về bùa chú dùng để trấn áp ma tà, hay các loại pháp thuật khác, mà lại chỉ giúp người ta tu luyện sát khí.

Sát khí này tôi cảm thấy rất độc ác.
Trương Đạo Lăng là sư tổ Đạo giáo, cũng là người vô cùng chính nghĩa, nhưng tại sao ông ấy lại viết cuốn sách như này, dạy người tu luyện sát khí?

Dùng tà diệt tà, lấy bạo diệt bạo?

Hơn nữa, sau rất nhiều năm quyển sách mới lại xuất hiện một lần, rồi tìm về với chủ nhân của nó, mà người đó không ai khác lại chính là tôi.

Tại sao lại như vậy nhỉ? Tôi hoàn toàn không thấy bản thân có một chút đặc biệt nào cả.

Còn nữa, nó đã là sách do sư tổ Đạo gia Trương Đạo Lăng, nhưng nó lại không lạc vào tay của những người trong Đạo giáo, mà lại lạc vào tay của chú hai, sau cùng mới trở về với tôi, đây thực sự là duyên phận sao?

Vào lúc tôi đang nghiên cứu cuốn sách và nghĩ về những câu hỏi này, đột nhiên trong không trung tôi ngửi thấy một mùi hương nồng nặc.

Da đầu phía sau bỗng gai hết lên, nóng bừng. Tôi bất giác ngẩng lên, hai mắt đờ đẫn: "Mùi này?... Là của Gia Luật A Đóa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top