Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 118

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bố và mẹ của cô ấy chẳng phải đã mở 1 tiệm cơm nhỏ ở trong thành phố, sau này vì Tuyết Nhi bị để mắt bởi tên phú nhị đại nên căn nhà mới bị đốt cháy, cha mẹ đều đã bị thiêu trong biển lửa mà chết hay sao?

"Không, đấy không phải bố ruột của Trần Tuyết, đó chỉ là người cha dượng của cô ấy thôi. Cha ruột của cô ấy là một vị tiến sĩ, chuyên nghiên cứu các dược phẩm sinh học."

Lão trưởng thôn thở dài rồi bắt đầu kể về chuyện của cha cô ấy. Mọi chuyện đều có nhân có quả, và nguyên nhân của kiếp nạn này, đều là do ông ta gây ra.

Theo lời của trưởng thôn, thì ban đầu mẹ con Tuyết Nhi không phải người thôn Đại Oa, về sau mới chuyển đến nơi này và lập nghiệp tại đây, còn việc họ từ đâu tới và tại sao lại chọn nơi này thì không ai biết.

Người dân trong thôn chất phác, họ không vì mẹ con Tuyết Nhi là người ngoại địa mà xua đuổi, ngược lại họ còn rất chăm sóc và coi nhau như người thân trong nhà.

Ban đầu ai cũng tưởng là chỉ có Trần Tuyết và mẹ của cô ấy, nhưng sau đó họ phát hiện, Trần Tuyết còn có 1 người cha. Có điều người cha này rất thần bí, cứ cách vài tháng là ông ấy lại lén lút đến thôn thăm 2 mẹ con họ, sau đó lại lặng lẽ rời đi, rất ít khi để người khác bắt gặp.

Có 1 lần lúc trời chạng vạng tối, lão trưởng thôn đi đến nhà Trần Tuyết để tặng ít đồ, thì đúng lúc lại gặp cha của Trần Tuyết. Ông ta khoảng hơn 40 tuổi, mặc bộ vest màu đen, tay cầm 1 tập công văn, trông không hề giống những người bình thường.

Người trong thôn bắt đầu đồn đoán về thân phận của ông ta, đồng thời cũng hỏi Trần Tuyết và mẹ của cô ấy nhưng bà ta chỉ ngập ngừng bảo chồng mình làm ở 1 bộ phận cấp cao trong thành phố, cần phải bảo mật, nên không tiện kể cho mọi người.

Thế là thôn làng bắt đầu tò mò hơn về thân phận của cha Trần Tuyết, một người đàn ông ăn mặc vest đen lịch lãm, làm trong một tổ chức ở thành phố, nhưng lại để vợ con của mình sống ẩn dật trong sơn thôn hẻo lánh, trong chuyện này ắt có uẩn khúc.

Nửa năm sau, cha của Trần Tuyết đột nhiên đi vào thôn một cách đường đường chính chính, không còn phải lén lút như xưa nữa, ông ta còn quyên tiền để thôn dân sửa đường, rồi cho xây dựng trường tiểu học Hy Vọng.
Đồng thời để cảm ơn người dân đã luôn chăm sóc cho vợ con ông ấy, ông ta đã giúp cả làng trở nên giàu có.

Cha Trần Tuyết đã kêu gọi mọi người trồng 1 loại thuốc thảo dược sau kì thu hoạch lúa mì. Ông ấy bảo tên nó là thuốc bất tử, giá trị sử dụng vô cùng cao, chắc chắn sẽ giúp bà con nơi đây kiếm được bội tiền.

Vì người trong thôn thấy ông ta ăn mặc bảnh bao, ăn nói thẳng thắn và chắc nịch, nên rất tin tưởng con người này. Sau vụ mùa, toàn bộ người dân đều đã dùng đất để gieo trồng thuốc đó. Vài ngày sau, có mấy chiếc xe oto tới làng, và họ chở rất nhiều mầm loại thuốc thảo dược, cũng chính là mầm cây bất tử.

Ngoài cha của Trần Tuyết ra thì có một kiểm quan viên, cùng 2,3 nhân viên kỹ thuật, bọn họ dựng 1 căn phòng thép để làm nơi làm việc, hai viên kĩ thuật thì chuyên dạy người dân cách gieo trồng loại cây này.

Lúc đó người trong thôn mới biết, hóa ra cha của Trần Tuyết làm việc trong một công ty dược phẩm, cũng là 1 nhân viên kĩ thuật, được gọi là Trần giáo sư.

Đối với dân làng ở đây, người được gọi là giáo sư đó là một nhân vật thật vĩ đại tuyệt vời. Do vậy bọn họ tin tưởng cha Trần Tuyết tuyệt đối, cứ theo sự chỉ bảo của họ mà trồng loại thuốc trường sinh.

Mặc dù không ai biết thứ đó có tác dụng như nào, nhưng chu kì sống của cây này rất ngắn, từ khi trồng đến khi lớn chỉ mất vỏn vẹn 3 tháng. Sau 3 tháng tất cả cỏ bất tử đều đã trưởng thành, lá xanh tươi, lớn rất nhanh, còn ra cả hoa nhỏ màu vàng, và tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

Sau đó giáo sư Trần đã gọi thêm một vài người đến và cho thu hoạch toàn bộ cây bất tử, dựa vào số lượng trồng được của mỗi nhà mà đưa họ tiền. Mỗi nhà đều nhận được hơn 1 vạn, ít nhất cũng phải hơn 5, 6 nghìn tệ. Đối với người dân Đại Oa mà nói thì đây là một số tiền khổng lồ, cho nên dân làng rất vui mừng, hơn nữa còn vô cùng biết ơn cha của Trần Tuyết, quả nhiên là con đường phát tài ông ấy nói là có thật.

Không cần biết họ làm gì, chỉ cần làm theo lời hướng dẫn, là loại thảo dược kia có thể giúp họ ổn định cuộc sống, trở nên giàu có hơn. Từ đó tiếng tăm của Trần giáo sư ngày càng được vang xa, ngay cả mẹ con của Trần Tuyết cũng được dân làng kính nể.

Nhưng chuyện này kéo dài chưa được bao lâu thì rất nhanh sau lão trưởng thôn đã phát hiện ra 1 âm mưu kinh thiên động địa.

Có 1 lần, người kiểm cây bất tử và 3 kĩ thuật viên đã đưa ra 1 yêu cầu, người dân trong thôn phải uống một viên thuốc đỏ trước khi vào vụ để chuẩn bị xuống giống. Họ nói rằng viên thuốc màu đỏ là để ngăn chặn độc tính nhẹ của cây khi nhiễm vào cơ thể và gây hại cho dân làng. Ngoài ra, cứ 10 ngày, người trong thôn phải đi lấy máu 1 lần.

Chính chuyện này đã làm cho dân làng hoang mang nhưng họ không nghi ngờ gì cả, chỉ là uống thuốc và lấy máu thôi mà, có gì ảnh hưởng lắm đâu.

Một thời gian ngắn sau, người dân cảm thấy cơ thể bắt đầu có gì đó không ổn, như thường xuyên nôn mửa không rõ nguyên nhân, sau đó thì mệt mỏi rất buồn ngủ. Ban đầu thì không ai để ý, vì nghĩ là do gieo trồng mệt nên mới có mấy triệu chứng trên, cho đến 1 ngày, vì lá cây bất tử bỗng chuyển màu vàng, nên lão trưởng thôn đã chạy đến khu làm việc của kĩ thuật viên để báo cáo, vào lúc ông đang định mở cửa thì bỗng nghe thấy bên trong phòng truyền tới tiếng cãi nhau ầm ĩ.

Ban đầu là giọng của bố Trần Tuyết:
"Các người đang làm cái gì vậy hả? Không phải đã nói rõ ràng rồi sao, chỉ bảo người dân nuôi cây bất tử, chứ không để họ dính líu vào chuyện này, vậy tại sao lại cho họ uống thuốc Dương Hoàn mỗi ngày? Còn lấy máu định kì nữa? Làm như vậy là các người đang hủy hoại sức khỏe của họ, đang hại người ta đến chết đấy biết không?"

Giọng của người phụ trách kĩ thuật vang lên: "Trần giáo sư, đừng nói mấy lời khó nghe như vậy chứ, chúng tôi cũng chỉ là nghe theo cấp trên mà làm việc. Mặc dù ban đầu chỉ cho họ trồng thuốc, nhưng chẳng lẽ ông không phát hiện ra gì sao? Thanh niên ở đây rất cường tráng, sức khỏe rất tốt, rất thích hợp cho việc làm thí nghiệm. Vì vậy tôi sẽ báo với chỉ huy để họ quyết định, bước đầu tiên của thí nghiệm đó là phải có được những dân làng này."

"Các người... Các người thật vô lương tâm, tôi đã nói rồi, thí nghiệm đó rất vô nhân đạo, và không thể thành công được. Thôn dân ở đây đều là mạng người cả đó, sao các người lại..."

"Đủ rồi Trần Học Lễ, ông vẫn cố chấp lải nhải đúng không? Tôi nói lại 1 lần nữa, đây là quyết định của cấp trên, không liên quan gì đến tôi cả, ông cứ lảm nhảm điên khùng mãi vậy? Có giỏi thì đi tìm Mộ Dung tiên sinh mà nói chuyện."

"Tôi..." Trần Giáo sư nín bặt.

"Hừm, Trần Học Lễ, Trần giáo sư, ông cũng là nhân viên kĩ thuật cốt cán của xưởng điều chế thuốc sinh học chúng tôi, nên có những chuyện ông phải tự hiểu, thí nghiệm của Mộ Dung tiên sinh quan trọng như thế nào, ông là người hiểu rõ hơn ai hết. Vả lại vì cái thí nghiệm đó mà Mộ Dung gia cũng phải tốn rất nhiều tiền, để người dân tự trồng thuốc bất tử chỉ là cái cớ, cái chính là muốn chế ra bán linh nhân, và họ chính là vật quan trọng trong thí nghiệm này."

"Sức khỏe của dân thôn Đại Oa tốt như vậy, đem họ làm vật thí nghiệm đầu tiên, mạng người có là cái gì đâu chứ? So với thí nghiệm vĩ đại của Mộ Dung tiên sinh, tính mạng của mấy người đó chỉ là cỏ rác."

"Ông có biết một khi thí nghiệm này thành công, thì nó có ý nghĩa với loài người như thế nào không? Tất cả chúng ta sẽ sống mãi không già đó, hahaha..."

Trần Học Lễ đã lộ rõ sự phẫn nộ, ông ta ngắt lời tên kĩ thuật viên: "Mộ Dung gia làm thí nghiệm này là vì bản thân hắn, chứ không phải với nhân loại, bọn chúng chỉ vụ lợi ích kỷ, thôn dân Đại Oa đã lương thiện, chăm sóc vợ con tôi chu đáo thế nào, đó là lý do tôi muốn để họ trồng thuốc bất tử, mau chóng giàu có, nhưng thật không ngờ các người..."

Trần Học Lễ hít một hơi thật sâu, sau đó thì kiên quyết: "Nói tóm lại, tôi còn ở đây, tôi tuyệt đối không cho phép các người làm chuyện đó."

"Trần Học Lễ, ông nghĩ ông là ai? Được, ông nói đám người kia lương thiện đúng không? Đó là vì ông không hiểu gì về lòng người, cứ chờ mà xem, tôi sẽ cho ông tận mắt chứng kiến xem đám người đó còn lương thiện nữa không?"

"Cậu muốn làm gì?"

"Trần Học Lễ, nếu ông muốn phá hỏng kế hoạch của Mộ Dung tiên sinh, thì vật thí nghiệm đầu tiên chính là con gái ông. Tư chất của Trần Tuyết cũng không tồi mà, thật quá thích hợp để trở thành bán linh nhân."

Trần Học Lễ như chết lặng.

"Các người, các người dám động vào con gái ta, ta sẽ liều mạng với các người."

Trần Học Lễ nghiến răng lao đến chỗ kĩ thuật viên, sau đó có tiếng đổ vỡ đầy trên nền nhà.

Nhưng hắn lại lạnh lùng đáp: "Là ông tự chọn mà, ta sẽ cho ông thấy con gái ông bị biến thành bán linh nhân như thế nào, người dân ở đây hiền lành ra sao khi họ thấy con gái ông quái dị như thế."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top