Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chú hai uống mạnh lấy một hơi, rồi quay ra nhìn tôi bảo rằng: "Được, con cũng đã lớn, không còn là đứa trẻ ngây ngô như trước, con cũng là người được chọn kia mà, haha, nói không chừng sau này lại trở nên bất bại, vậy ta sẽ kể cho con."

Chú vừa nói, môi khẽ mỉm nhẹ, sau đó đưa mắt nhìn xa xăm.

"Chuyện này... bắt đầu từ 20 năm về trước..."

Theo lời kể của chú hai, tôi tưởng tượng ra cảnh 20 năm trước. Tất nhiên, lúc đó tôi còn chưa ra đời, nhưng chuyện này đối với tôi mà nói thì lại có cảm giác rất quen thuộc.
Hai mươi năm trước, cuộc sống chưa phát triển như bây giờ. Hồi đó, chiếc kem mà trẻ con ăn cũng chỉ có giá 1 hào, 1 hào một chiếc kẹo bông.

Người trong nhà thường ăn màn thầu hoặc dưa muối, hiếm hoi lắm mới có một bữa thịt, có thịt để ăn hồi đó cũng là cả một niềm hạnh phúc tuyệt vời.
Đặc biệt là sơn thôn này của chúng tôi, lạc hậu, nghèo nàn, cuộc sống của mỗi hộ gia đình đều khó khăn chồng chất.

Hồi đấy, ở trong thôn có 5 người: Trương Lão Tài - cha của Trương Lão Niên, Lý Toàn Đức, Bao Tử Lưu, Giang Hải Minh, và bố tôi Lý Đại.

Ngày đó, Trương Lão Niên vẫn chưa làm thôn trưởng, Lý Toàn Đức không đi bó giấy, Bao Tử Lưu chỉ là một người bán bánh bao bình thường, ngay cả Giang Hải Minh và bố tôi Lý Đại, cũng như những thôn dân khác trong làng, đều không có gì đặc biệt.

Một ngày, Trương Lão Tài lấy những món đồ dùng được ở trên núi, muốn xuống thị trấn đem bán. Bao Tử Lưu nấu xong bánh hấp, cũng muốn xuống thị trấn để xem có kiếm được nhiều tiền hơn không? Bởi người trong trấn rất nhiều, nên có thể sẽ buôn may bán đắt.

Giang Hải Minh và Lý Toàn Đức thì muốn ra thị trấn xem xem có công việc nào phù hợp để kiếm kế sinh nhai không. Đặc biệt là Giang Hải Minh, hắn ta đầu óc linh hoạt, nhiều tham vọng, không muốn cả đời chui rúc trong cái thôn làng bé tí, nghèo đói này.

Nhưng bố tôi Lý Đại, thì chủ yếu là muốn đến đó để mua thuốc mang về cho bà nội, bởi bà nội mắc bệnh ho lao, không có thuốc nào ở đây trị được dứt điểm.

Thế là cả 5 người, mang những mong muốn và mục đích của riêng mình lên một chiếc xe chở hàng ba bánh, vào sáng sớm hôm đó thì cũng nhau xuất phát.

Xe mà họ ngồi là chiếc xe nông nghiệp 3 bánh, trước xe có một khoang cho người lái, phía sau có một cái khoang vòm, xe này là của nhà Giang Hải Minh, cha hắn do kinh doanh từ sớm nên đã tích được một số tiền, vì vậy có thể nói gia cảnh nhà Giang Hải Minh được xem là khá giả nhất trong thôn làng năm ấy.

Ngày đó nhà ai mà có xe kéo hay xe ba bánh kiểu này cũng là quá giàu rồi.
Từ núi chúng tôi đi đến thị trấn cũng phải ngồi hết 100 dặm đường, tính theo tốc độ của chiếc xe ba gác thì nhanh nhất cũng phải mất 3 tiếng đồng hồ, nên bọn họ đã xuất phát từ 2 giờ sáng khi mà trời vẫn còn chưa kịp thức giấc.

Theo như họ tính thì khoảng trước 5h sẽ đến thị trấn, bởi vì chợ bên đó thường bắt đầu từ 5-7h. Giang Hải Minh ngồi trong khoang lái, hắn phụ trách lái xe, vì ngoài ông ta ra thì những người còn lại đều không biết dùng loại xe này.

Nhưng khoang lái có 2 chỗ ngồi, ngoài chỗ của tài xế ra thì còn một chỗ dành cho lái phụ. Cha tôi ngồi vào vị trí lái phụ đó cạnh Giang Hải Minh. Còn lại mấy người khác thì đều ngồi ở khoang sau.

Lúc mới đi thì không có gì kỳ quái, chiếc xe sau khi ra ngoài đường lớn thì cũng không chòng chành, sóc lộn lên nữa. Hơn nữa còn những 3 tiếng nữa mới đến tới nơi, vì vậy Trương Lão Tài, Bao Tử Lưu, Lý Toàn Đức đều bắt đầu say giấc.

Cha tôi thì không ngủ được, ông ấy cứ hút một điếu thuốc rồi nhìn ra bên ngoài.

Là tài xế lái xe, nên Giang Hải Minh càng cần phải tỉnh táo, tiếng động cơ của xe ba bánh khiến ông ta hơi khó chịu vì xe ba bánh là loại chạy bằng động cơ diesel, tiếng ồn lớn hơn rất nhiều so với xe chạy bằng xăng. Ngoài ra, Giang Hải Minh cũng không quen đường này, vì hắn ta rất ít lên đây, chủ yếu là cha hắn lên trấn để làm việc kinh doanh thôi.

Trên đường, ngoài chiếc xe này ra thì không có một bóng người, hơn nữa bên ngoài lại không có đèn đường, chỉ đành nhờ vào ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ chiếc xe ba gác vì vậy tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều. Nhưng Giang Hải Minh cũng rất cẩn thận, ông ta không dám để xe chạy quá nhanh.

Không biết là đã đi bao lâu, nhưng chắc cũng phải hơn 1 tiếng đồng hồ, Giang Hải Minh đột nhiên phát hiện phía trước có một cái đốm đỏ, nó cứ tỏa ra ánh sáng mờ ảo, lập lòe.

Ông ta cau mày lại, rồi bắt đầu phóng xe đến xem, để biết nó rốt cuộc là thứ gì.

Đến khi đồ vật đằng trước cách mũi xe một đoạn, thì cái điểm đỏ đó càng lúc càng gần, ông ta căng mắt ra nhìn, thì phát hiện đó hình như là một con người, người này mặc áo màu đỏ, nhưng nhìn có vẻ không chân thật cho lắm.

Giang Hải Minh lúc đó nghĩ rằng, đã nửa đêm như này rồi, phía trước sao lại có người như này, hơn nữa người này còn đứng giữa đường, không sợ bị xe đâm trúng sao? Giang Hải Minh quan sát kỹ lưỡng thêm lần nữa, thì thấy người này không hề động đậy, mà cứ im lặng đứng ở giữa đó.

Cảm thấy xe của mình cách người kia ngày càng gần, Giang Hải Minh có chút lo lắng, trong lòng tự hỏi chuyện này là sao đây, hắn không nhìn thấy xe đang đến sao, sao không biết đường tránh ra chỗ khác. Cũng may là đường khá rộng, mặc dù người kia cứ đứng đó nhưng Giang Hải Minh đã chuyển tay lái chếch sang trái một chút, để cố gắng không va vào người này.

Rõ ràng là đường rộng như vậy, người này chỉ cần dịch lui ra một chút là đã quá đủ rồi, nhưng lúc chiếc xe đi qua, Giang Hải Minh tò mò đưa mắt nhìn người đó, kết quả là vừa mới ngó, suýt chút nữa anh ta bị dọa dọa cho hồn bay phách tán.

Gương mặt người này lồm xồm lông lá, trên mặt có hai con ngươi lồi ra đỏ hỏn, trợn trừng, giống y như một quả cầu thủy tinh máu... Đây là người sao? Rõ ràng đó là...

Giang Hải Minh không nghĩ được gì, đầu óc hắn cứ ù đi, nỗi sợ hãi bắt đầu lan tràn khắp cơ thể, người ông ta cứ cứng đờ, không thể duy chuyển nổi. Cuối cùng, vì chịu không nổi nữa mà ông ta hét lên một tiếng, chân bắt đầu đạp mạnh vào phanh.

Thế là ai nấy chỉ kịp nghe thấy tiếng động cơ của xe 3 bánh, rồi tiếng kêu ghê rợn của Giang Hải Minh, xe bị phanh gấp nên suýt chút nữa thì lộn nhào ra đấy, mãi sau chiếc xe nhỏ này cũng chịu dừng lại.

3 người phía sau còn đang ngái ngủ thì tự dưng phanh gấp nên ai nấy đều bị đập người vào thùng trên xe.

Bao Tử Lưu bị đập trúng đầu, ông ta giật mình kêu lên: "Ayy, Cái thằng Giang Hải Minh này, lái xe kiểu gì đấy hả."

Cả ba nhìn qua kính ở khoang tài xế, phát hiện Giang Hải Minh có gì đó không đúng, nên vội vàng nhảy xuống xe xem chuyện gì vừa xảy ra.

"Xảy ra chuyện gì vậy, sao tự dưng lại dừng xe rồi."

Giang Hải Minh đáp: "Vừa nãy tôi nhìn thấy một người mặc bộ đồ đỏ, cứ đứng bất động giữa đường, tôi định tránh hắn ta ra, nhưng đột nhiên nhìn qua một cái, thấy ... Haiz, tôi suýt chút nữa bị dọa chết, đó.. là người gì vậy."

Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, vội vàng ráo riết nhìn quanh, kết quả là đâu có thấy người áo đỏ nào?

Không có một cái gì hết cả.

"Không thể nào." Giang Hải Minh sợ hãi bước xuống, sau đó hắn cũng nhìn xung quanh một lượt, đúng là không thấy ai mặc bộ áo đỏ như lời mình vừa nói cả.

"Rốt cuộc cậu vừa nhìn thấy gì?"

"Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết chắc chắn đó không phải người." Giang Hải Minh lẩm bẩm: "Kỳ lạ, sao lại không thấy nữa rồi, rõ ràng là nãy vẫn còn ở đây."

"Hải Minh, có phải cậu hoa mắt rồi không?"

"Không thể nào, tôi đã tận mắt nhìn thấy nó đứng sừng sững giữa đường mà."

Nghe câu này, mọi người đều im lặng, nhưng bố tôi bỗng giơ tay chỉ về phía trước cái xe, bọn họ thuận mắt nhìn theo, tất cả đều vô cùng kinh hãi.

Cách chiếc xe 3 bánh không xa, có một người đang đứng ở đó, hắn mặc một cái áo đỏ, nhưng không hề nhúc nhích.

"Chính... chính là nó..." Giọng Giang Hải Minh bất giác run lên bần bật.

Dưới ánh sáng mờ mờ của chiếc xe ba gác, bọn họ nhìn thấy mặt người này toàn là lông lá, từng sợi lông rất dài, hai mắt đỏ hỏn trợn trừng, nhưng thứ này có 4 cái chân, hai chân sau đứng trên mặt đất, còn hai chân trước co lên, nhìn từ xa rất giống một con người.

"Đây... đây là chuột ư?" Trương Lão Tài lớn tiếng kêu lên.

"Chuột gì mà chuột? Đó... đó là một con chồn đúng không?" Lý Toàn Đức cũng thắc mắc.

Nếu nhìn vào gương mặt gớm ghiếc của nó thì người ta sẽ tưởng đó là một con chuột khổng lồ, nhưng nếu nhìn kỹ lại, thì nó là một con chồn lông vàng.

Trên người nó có một cái áo đỏ, còn trên lưng thì lại đang khoác một chiếc áo cà sa cũng màu đỏ luôn. Loại áo cà sa này là dành cho nhà sư mặc, phía trên cà sao có ánh lên mấy tia sáng lấp lánh vàng vàng.

Hai chân sau của con chồn này cứ đứng trên mặt đất, hai chân trước co lên giữ một chiếc hộp.

Vào buổi đêm tối đen như mực này, dưới ánh sáng leo lắt của chiếc xe hất xuống, một con chuột giống người đang đứng đờ ở đó, người khoác áo cà sa đỏ, còn ôm một chiếc hộp, dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào 5 người trước mặt, thực sự là rất kinh hoàng.

"Là Hoàng Đại Tiên chặn đường." Bố tôi đột nhiên kêu lên.

Những lão làng trong thôn thường nói rằng, nếu đi xe về đêm thì rất dễ gặp Hoàng Đại Tiên chắn đường, một khi mà đã gặp thì chỉ có hai chữ - xui xẻo.
Nếu bị Hoàng Đại Tiên chắn đường thì nghĩa là nó cấm người lái đi về phía trước, hoặc là nó đang muốn lấy mạng người ta.

Một con chồn đứng chặn trước xe, không nói cũng không cử động. rõ ràng là không phải nó có ý cấm người ta đi trước bởi nếu nó cấm, thì nó sẽ có hành động như tiến hoặc kêu lên để đuổi người ta đi, nhưng nó không làm gì thế này, thì chỉ có thể là khả năng còn lại, đó là nó muốn lấy mạng người.

Chân của 5 người họ bắt đầu run lẩy bẩy. Bọn họ từ nhỏ đã sống trong sơn thôn hẻo lánh, nên cũng rất mê tín, ai mà ngờ được lần này, vừa ra ngoài đã gặp Hoàng Đại Tiên chắn đường, nên bọn họ rất kinh sợ.

Trương Lão Tài là người nhát gan nhất, hắn ta vừa nhìn thấy Hoàng Đại Tiên đứng chắn trước xe thì run rẩy bước lên vài bước, sau đó vừa khóc vừa mếu rằng: "Hoàng Đại Tiên, chúng tôi chỉ là những tên nghèo đói đến từ sơn thôn, nếu ngài đang ra ngoài để kiếm ăn thì hãy tha cho chúng tôi một mạng."

Cha tôi đáp: "Đừng xin nữa, vô dụng thôi, Hoàng Đại Tiên hôm nay chắc chắn sẽ lấy mạng một trong số chúng ta rồi mới rời khỏi."

Nghe thấy câu này, những người khác đều bắt đầu run lên cầm cập.

Giang Hải Minh điên tiết nói rằng:
"Gì? Nó muốn lấy mạng mạng chúng ta ? Đâu có dễ như vậy, hôm nay tôi nhất định sẽ liều mạng với nó."

Cha tôi kéo tay ông ta: "Hải Minh, đừng kích động, đây là tiên gia đó."

"Cậu nhìn cái bộ dạng gớm ghiếc của nó đi, làm gì có tiên gia nào trông như thế chứ? Tiên gia sẽ làm ra mấy chuyện như lấy mạng người sao?" Giang Hải Minh nói xong rồi nghiến răng ken két, quay người đi đến trước xe ba gác, lôi từ trong hộp công cụ ra một cái cờ lê.

Vào lúc cầm chiếc cờ lê lên, hắn ta không ngừng nghiến răng ken két, đôi mắt bừng bừng sát khí, hằm hằm lao về phía con chồn đang đứng đằng kia.

"Đừng..." Cha tôi muốn ngăn hắn lại, nhưng đã quá muộn rồi, tay phải phải của hắn đã giờ lên cao vút, hơn nữa lực dùng cũng không hề nhỏ, cứ nhằm vào đầu con chồn mà bổ bụp xuống.

Ban đầu con chồn này chỉ đứng im bất động, nhưng tự dưng nó bị người ta bổ mạnh vào đầu, nên nó kêu lên đau đớn, nửa hộp sọ bên kia đã bị đánh cho toang máu, nhưng nó vẫn không chết, chỉ nhanh chóng quay người bỏ đi, chui vào đám cây cối ven đường rồi mất dạng.

Cha tôi vô cùng kinh hãi, bởi ông ấy biết rằng sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.
"Hải Minh, cậu nóng tính quá rồi, nó là tiên gia đấy, sao cậu lại đánh nó chạy mất chứ?"

"Nghe nói loài chồn này rất độc ác, có thù ắt phải trả, Hải Minh vừa đập vỡ đầu nó, liệu nó có để yên không?"

" Tôi sợ là nó sẽ đến báo thù."

Giang Hải Minh bực tức thở hắt ra một hơi: "Nó mà dám đến nữa, tôi sẽ cho cái đầu nó nát tươm."

Trong 5 người thì Giang Hải Minh nhỏ tuổi nhất, nhưng hắn là tên mạnh bạo nhất.

"Sợ là sắp xảy ra chuyện rồi, đi thôi, chúng ta mau rời khỏi đây." Cha tôi biết rằng có phàn nàn về Giang Hải Minh lúc này cũng vô ích, nên đành phải mau chóng bảo mọi người chạy khỏi đây.

Cuối cùng thì mọi người ngồi lại lên xe, Giang Hải Minh lại bắt đầu khởi động máy.

Cả mấy người họ trong lòng đều không yên, họ đều cảm thấy sợ hãi, Giang Hải Minh cũng chỉ ủ rũ lái xe và không nói được lời nào.

Sau khi đi được nửa tiếng nữa, thì bỗng có sương mù dày đặc, cả bầu trời bỗng chốc biến thành một làn sương u ám, hơn nữa nhiệt độ ngày càng thấp, mọi người càng lúc càng thấy lạnh.

Giang Hải Minh và cha tôi ngồi ở khoang lái thì đỡ hơn một chút, nhưng 3 người ngồi phía sau thì bị lạnh không chịu nổi nữa.

Bây giờ tiết trời mới bước vào thu, ban đêm có chút giá rét nhưng cũng không đến mức lạnh cóng như thế này.

"Sao đột nhiên lại lạnh vậy nhỉ?" Lý Toàn Đức ngồi trong xe nhăn nhó nói với ra một câu, hai tay không ngừng xoa đi xoa lại lớp áo mặc trên cơ thể.

Còn cha tôi thì vẫn ngồi trên ghế phụ, sau đó ông ấy từ từ lấy ra một điếu thuốc rồi hướng ra ngoài phía cửa sổ.
Đột nhiên ông ấy im lặng, hai mắt bất ngờ mở trừng, sau đó nói rằng: "Hình như sắp có chuyện không hay rồi."

Đây là con đường quốc lộ để dẫn đi thị trấn, hai bên đường cũng lác đác vài bụi cây, những ngôi nhà thấp bé cũng bắt đầu chìm vào trong màn sương dày đặc.

Nhưng cha tôi lại phát hiện ra rằng, những ngôi nhà xung quanh đều bắt đầu thay hình đổi dạng, nó không còn là những mái ngói thấp bé, mà lại biến thành những tường xanh ngói đỏ, những kiến trúc cổ trạm trổ phượng rồng.

Hơn nữa tòa nhà cổ này cứ cái nọ nối tiếp cái kia, hệt như những cung điện khổng lồ, từ xa nhìn lại trông vô cùng nguy nga rực rỡ.

Lúc này những người ở khoang sau cũng thấy có gì đó không đúng, rồi bắt đầu xôn xao rằng: "Chúng ta đang đi đâu thế này? Hình như mình vừa rẽ vào một cái ngã ba nào đó."

Giang Hải Minh cũng nhận ra bất thường, ông ta nhanh chóng cho xe đi chậm lại, vì tiếng động cơ của xe này lớn quá, ông ấy không nghe được mấy người đằng sau đang nói gì, nên mau chóng dừng xe.

Sau khi dừng, thì mọi người đều bước xuống, vừa nhìn ra ngoài ai đấy đều mồm miệng há hốc.

Nhà hai bên đường giờ đều biến thành một cung điện nguy nga lộng lẫy, những lan can màu trắng cứ uốn éo nối tiếp nhau, ngói vàng, cột đỏ, hệt như một bức tranh tràn ngập màu sắc, toàn bộ mang kiến trúc cổ, tòa này tòa khác liên tục đan xen không ngớt.

Bọn họ mặc dù không hay đi lên thị trấn, nhưng Trương Lão Tài thường đến nơi này để bán đồ nông sản, nên con đường tới huyện ông ta cũng quen đôi chút.

Trương Lão Tài nhớ đường rõ hơn những người khác, sau khi đi vào con đường lớn này thì không cần rẽ trái hay rẽ phải gì cả, cứ thế đi thẳng là sẽ tới thị trấn, ông ta nhớ rõ rằng hai bên đường đều là những thôn làng sinh sống, mặc dù những thôn này mức sống tốt hơn so với thôn họ ở, nhưng chắc chắn không thể có mấy tòa kiến trúc trạm trổ tinh xảo, uốn lượn như bay thế này được.

Cả 5 người họ đều cảm thấy có một cảm giác rất cổ quái.

Trương Lão Tài mở to hai mắt, rồi cứ chăm chăm nhìn vào kiến trúc bên đường, gương mặt vô cùng khó hiểu nhìn Giang Hải Minh: "Hải Minh, cậu vừa cho xe đi về hướng nào vậy? Đây rốt cuộc là nơi nào?"

Giang Hải Minh cũng đờ đẫn ngây ngốc, làm sao mà hắn biết được nó là nơi nào cơ chứ? Hắn chỉ đi thẳng, và cũng không quẹo rẽ gì, chẳng lẽ đây không phải con đường dẫn vào thị trấn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top