Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ban đầu trong thôn nhỏ này của chúng tôi, Tam Tiên Cô là bà phù thủy duy nhất, nhà ai gặp những dị tượng về tâm linh thì đều tìm bà ấy giúp đỡ, vì vậy việc làm ăn trước giờ cũng không tồi, tiếng lành cũng đồn rất xa.

Nhưng kể từ khi chú hai tôi xuất hiện, ông ấy giơ cao một cái cột cờ và thêu khẩu hiệu sơn son: Người Bắt Quỷ thì mọi chuyện đã thay đổi. Chú ấy đã phá được án nhà thôn trưởng, làm rõ chuyện đúc cột người rồi hại chết Xuân Hương, cả chuyện Bao Tử Lưu lấy hồn người làm bánh,... tất cả đã giúp danh tiếng chú tôi càng lúc càng nổi.

Chuyện này đã làm cho Tam Tiên Cô không phục, nhưng vì hai người chưa từng gặp mặt nhau, nên cũng chưa lời qua tiếng lại bao giờ, hôm nay vì chuyện nhà Đại Trụ, hai người họ mới đụng mặt nhau, hơn nữa vợ của Đại Trụ còn nói thẳng là sẽ bảo chú hai sẽ giải quyết miễn phí chuyện này, nên không muốn Tam Cô nhúng tay vào nữa.

Tam Tiên Cô mà không làm nữa thì chẳng phải là bà ấy vừa bị chú hai cướp mối làm ăn sao?

"Hừm, người bắt quỷ cái thá gì chứ, chẳng qua chỉ là một tên giả thần giả quỷ, tự dựng cột cờ rồi đánh lừa dân làng thôi."

Tam Tiên Cô không hề khách khí, giống như đang cố ý khiêu khích chú hai.

Chú hai nghe xong cũng không kiêng nể gì, cứ thế bước đến trước mặt người phụ nữ này, rồi bụm miệng nhìn bà ta từ trên xuống dưới, nheo mắt nói rằng: "Ây, là phù thủy từ nơi nào đến đây, nói như muốn đấm vào tai vậy? Nhìn bà ăn mặc kiểu này trông cũng thật kì dị, không có chút gì gọi là thần thái của người bắt yêu luôn ấy? Rõ ràng cũng chỉ là một yêu bà mà thôi?"

"Ngươi..." Tam Tiên Cô bị chọc cho phát điên, gương mặt tái mét, bởi từ khi bà ấy trở thành thầy phù thủy đến nay, người trên xóm dưới tôn trọng không ngừng, khom lưng khụy gối để xin được bà ấy giúp đỡ, không ai dám ăn nói xấc xược như chú hai cả, hơn nữa chú lại còn dám gọi bà ấy là yêu nữ.

"Được lắm Lý Nhị, ngươi thật sự không biết trời cao đất dày là gì, miệng lưỡi xảo quyệt chua ngoa, dám thốt ra mấy lời vô lễ với ta sao?"

Tam Tiên Cô giơ tay rồi chỉ vào mặt chú hai.

Chú hai đáp: "Này, bà là phù thủy, ta là người bắt hồn, tính ra thì chúng ta đúng là một cặp trời sinh đấy, haha, hân hạnh hân hạnh."

"Ngươi..." Tam Tiên Cô bị chọc cho tức ói máu. "Lý Nhị, ta không có thời gian để đấu võ mồm với ngươi, chuyện nhà Đại Trụ sẽ do ta xử lý, ở đây không còn phận sự của ngươi nữa, nên ngươi mau cút đi."

"Này, bà dựa vào cái gì mà dám đuổi tôi cút? Chuyện nhà vợ chồng họ là do họ làm chủ, người ta cũng vừa bảo bà về đi rồi, vậy mà bà còn không nghe thấy sao? Dám đổ thừa cho ta à? Không tin thì để ta hỏi lại cho mà nghe."

Chú hai quay sang bảo với Ngọc Hóa:
"Hai người, mau nói rõ ràng cho ta biết, hai người bọn ta, ai mới là kẻ cần phải cút?"

"Là..." Ngọc Hóa nhìn thấy sắc mặt của chú hai và Tam Tiên Cô sắc như dao kiếm, ngay lúc đó cũng không dám nói lời nào, cô ấy đương nhiên là muốn chú hai tôi xử lý, vì được miễn phí cơ mà, nhưng cô ấy cũng không dám đắc tội với Tiên Cô, bởi dù gì người ta cũng là thầy phù thủy, ai mà biết được bà ấy có dở thủ đoạn gì hãm hại gia đình họ không? Ai mà không sợ cơ chứ?

Nhìn thấy Ngọc Hóa không nói gì, chú hai mới bảo rằng: "Cô nói đi, ai sẽ xử lý chuyện này? Tôi đang làm miễn phí đó, một đồng cũng không lấy của nhà các người."

Tam Tiên Cô lớn tiếng đáp: "Ta cũng không thu 1 đồng, ta cũng sẽ làm miễn phí."

Lần này thì Tam Tiên Cô chính thức tuyên chiến với chú hai rồi.

Tiên Cô lại cười lạnh lùng bảo: "Lý Nhị, ngươi có dám đánh cược với ta không? Có dám thử sức với ta một trận?"

"Hừm, bà tưởng ta sợ bà à?"

"Tốt, chuyện nhà Đại Trụ, hai chúng ta mỗi người xử lý theo một cách riêng, ai giải quyết trước thì người đó thắng, ai không giải quyết được thì người đó thua, thua rồi thì quỳ xuống lạy người chiến thắng, hơn nữa còn bái người thắng làm thầy, ngươi dám không?"

"Haha, Tam Tiên Cô, vậy thì bà chuẩn bị quỳ xuống lạy ta đi là vừa. Haizz, tưởng là Lý Nhị ta không nhận thêm đệ tử sao, mặc dù đồ đệ này hơi già nhưng thôi cũng được."

Nói rồi chú hai cười ranh mãnh.

"Phí lời, sợ là kẻ cần bái sư là ngươi đấy, mạnh miệng vừa thôi, cuộc chiến này sẽ do mọi người làm chủ, tất cả những người ở đây sẽ đều là nhân chứng."

"Được rồi, cũng không nên nói nhiều nữa, bây giờ hãy bắt đầu thôi, ta là trưởng bối, ta cho ngươi làm trước."

Chú hai liếc mắt: "Ta mới là trưởng bối của bà, ta cho bà đi trước."

"Được, vậy ngươi đừng hối hận, một khi ta đã ra tay thì chuyện này chắc chắn sẽ thành, đến lúc đó thì ngươi cũng hết cơ hội, chỉ có thể quỳ xuống bái ta làm sư, sau này mọi chuyện sẽ đều cho ta xử trí."

Tam Tiên Cô đắc ý cười lớn 1 tiếng, sau đó mở rộng hai tay rồi đẩy về phía trước ra hiệu cho mọi người lùi lại ra sau, còn bà ấy thì bắt đầu thực hiện.
Mấy người xung quanh lùi lại về phía sau, tạo thành một khoảng đất trống ở giữa, Tam Tiên Cô nhìn vào con dê mẹ, rồi nhìn vào 2 dê con đang rúc trong mình nó.

Tôi và chú hai cũng đứng gọn 1 bên, bộ dạng chú ấy thì vẫn đủng đỉnh như lúc đầu, giống như đang ngồi xem Tam Tiên Cô diễn xiếc.

Tôi cũng thấy hiếu kỳ, ai cũng nói là Tam Tiên Cô lợi hại, hôm nay cuối cùng cũng được tận mắt chứng kiến bà ấy dùng cách gì để xử lý chuyện này.

Tam Tiên Cô đưa ánh mắt dữ dằn nhìn con dê mẹ, sau đó lớn tiếng quát rằng: "Ma quỷ nơi nào, dám to gan trú ngụ vào thân dê này, làm xằng làm bậy, còn không mau hiện hình."

Lời của Tam Tiên Cô đúng là rất có khí thế, từng chữ nói ra làm mọi người xung quanh giật mình thon thót.

Nhưng con dê mẹ vẫn trơ hai mắt, rồi lạnh lùng nhìn bà ta, nó không hề có chút kinh động nào.

Chuyện này làm cho Tam Tiên Cô rất mất mặt.

"Yêu nghiệt, ta cho ngươi một cơ hội cuối, nếu ngươi không hiện hình, vậy thì đừng trách ta không khách khí." Tam Tiên Cô lại lớn tiếng quát lên.

Con dê cái vẫn ngồi nhìn bà ta như cũ, không hề phản ứng gì. Tam Tiên Cô không chịu nổi nữa, bà ấy giơ tay rút từ trong người ra một chiếc chuông đồng nhỏ.

"Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách ta không báo trước, bây giờ ta sẽ dùng chuông trấn hồn bắt ngươi ra khỏi thân thể của con dê cái này, sau đó sẽ khiến cho ngươi hồn bay phách tán."

Nói xong Tam Tiên Cô bắt đầu lắc mạnh cái chuông lên mang theo âm thanh mỗi lúc một lớn. Trong miệng bà ấy cứ niệm gì đó, trong lúc niệm thì cả người bất giác rung lên theo chuyển động của nhịp chuông, điều này làm cho người đứng quanh rất hiếu kì.

Nhưng thật đáng tiếc, con dê cái kia vẫn không chút phản ứng nào cả. Tam Tiên Cô bắt đầu lo lắng, động tác rung chuông càng lúc càng lớn, tiếng chuông không ngừng vang vọng bay xa.

Vào chính lúc đó bỗng có giọng nói truyền tới: "Ây da, đừng lắc nữa, ồn chết mất, Tam Tiên Cô, bà thu lại vật của mình đi."

Tam Tiên Cô giật mình dừng lại, bà ấy phát hiện âm thanh này phát ra từ chính miệng của con dê mẹ.

Dê mẹ nói chuyện rồi, nó lại kêu tiếng người rồi.

Tất cả mọi người đều rất kinh hãi, bởi lần trước họ chỉ nghe Đại Trụ kể qua rằng con dê mẹ này biết nói chuyện, nhưng chưa ai tận mắt chứng kiến cả, còn bây giờ thì họ được tận tai nghe thấy rồi.

Tam Tiên Cô vô cùng kinh sợ, hai mắt mở trừng dán chặt vào con dê kia:
"Yêu nghiệt, cuối cùng cũng chịu mở miệng nói tiếng người, đồ ác quái."

" Tam Tiên Cô, bà cũng là cái thá gì, còn dám mắng ta là nghịch chủng ác quái, nếu xét về tuổi tác, thì bà phải gọi ta một tiếng bác gái đó." Con dê mẹ lại một lần nữa mở miệng đáp.

"Ta chính là mẹ ruột của Đại Trụ, chỉ là muốn mượn thân xác của con dê này, bà định làm gì ta sao?"

Tam Tiên Cô giật mình sửng sốt: "Ngươi, ngươi thực sự là mẹ của Đại Trụ? Được, vậy ta cũng nên gọi ngươi một tiếng bác gái, chỉ là ngươi chết đã bao nhiêu năm, sao còn không đi đầu thai mà lại ở cạnh trên người con dê này để tác quai tác quái? Hừm, vì an yên của dân làng này, ta sẽ không động tay với ngươi, hãy mau chóng rời khỏi nơi này, dương gian không phải nơi ngươi cần ở, hãy mau quay về địa phủ đi."

Dê mẹ gừ một tiếng: "Ta khó khăn lắm mới mang được hai đứa con gái từ âm tào trở về, giờ ngươi lại bảo bọn ta rời đi? Đừng mơ."

Tam Tiên Cô lúc này đã vô cùng tức giận.

"Khốn kiếp, nói nhẹ mà còn không nghe, ta không quan tâm ngươi là mẹ của Đại Trụ hay là mẹ của ai, nếu ngươi đã không biết điều như vậy, thì Tam Tiên Cô ta sẽ diệt ngươi tận gốc."

Nói rồi Tam Tiên Cô rút ra một kiếm gỗ đào, sau đó ngồi niệm thần chú, xem ra là bà ấy chuẩn bị ra tay với con dê mẹ này rồi.

Tam Tiên Cô hét lớn và nhảy về phía trước vài bước, sau đó bụp một phát, bà ấy đem ngay lá bùa vừa niệm dính chặt lên trán dê mẹ, sau đó bà ấy uốn éo gươm đào rồi đâm thẳng vào con dê đang nằm trên đất.

Nhưng chuyện làm người ta không ngờ là, con dê mẹ này đột nhiên nhảy dựng lên, rồi lao bổ vào mặt của Tam Tiên Cô, đè bà ta lăn đùng ra đất. Ai nấy chỉ kịp nghe thấy Tam Cô kêu lên đau đớn, kiếm đào trên tay rơi loảng choảng ra nền, hai tay ôm chặt lấy mặt rồi lăn lộn kêu ầm.

Chú hai mặt mày biến sắc: "Âm quỷ? Âm khí mang theo này thật là mạnh quá, đúng là một yêu hồn lợi hại."

Tôi định hỏi Âm quỷ là cái gì? Thì con dê mẹ đột nhiên cười lớn, sau đó nó bắt đầu bảo rằng: "Ta đây đã chết bao nhiêu năm, nhưng lại không yên tâm nổi cho chồng con trên dương thế, vì vậy mới lén lút trèo theo đèn lồng quỷ lên đây, rồi nhập vào xác con dê này, để gặp lại người thân. Nhưng các ngươi lại ngu ngốc, muốn đem bán ta đi, rồi định giết cả ta, bây giờ còn dám mời cả Tam Tiên Cô đến để đánh ta hồn bay phách tán, thật là xấc xược."

"Hừm, lão bà đây ở trong địa phủ suốt bao nhiêu năm, dù gì cũng là nhũ mẫu của Gia Luật nương nương, hôm nay ngươi đến để dùng mấy cách vô ích này giết hại ta sao? Tất cả các ngươi... đáng chết... đều đáng chết..."

Nói mãi nói mãi thì dê mẹ cũng mở to miệng mình, ở trong họng nó bỗng phun ra một loại khí đen sì như mực, khí đen này mau chóng bay đến bao phủ khắp đám đông, chú hai tôi bỗng lớn tiếng quát lên: "Mau lùi lại, lùi lại..."

Đám đông sợ hãi bước giật về sau, nhưng vẫn còn vài người không trở tay kịp, nên họ bị khí đen quấn vào, vừa bị quấn thì bỗng giãy dụa kêu khổ sở.

Chú hai tôi nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy có gì đó không đúng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm rằng:
"Quỷ này lợi lại quá, lại có thể từ âm gian mà nhập vào con dê cái trước mặt, hơn nữa còn có thể phun ra hắc quỷ khí, Tam Tiên Cô chắc chắn không phải là đối thủ, bà ta đã thua rồi."

Tam Tiên Cô hai tay ôm mặt rồi quát lên: "Lý Nhị, ngươi nói ta thua vậy thì ngươi xuất chiêu đi."

Con dê cái lừ lừ chuyển ánh mắt sắc nhọn sang chú hai tôi, sau đó nó gầm lên rằng: "Lý Nhị, không phải ngươi là người bắt quỷ sao? Muốn bắt ta? Đến đi..."

Tôi bảo: "Chú, chú lên đi, chú không nghe thấy nó đang khiêu khích chú sao? Chú đang bị một con dê khiêu khích đó."

"Ờm... Cái này... Ta cảm thấy chuyện này ấy à, chỉ có thể dùng trí, không thể dùng lực..." Chú hai đột nhiên có chút sợ hãi.

Tôi mới đáp rằng: "Giờ là lúc nào rồi mà chú còn muốn đấu trí? Chú hai, chú lên đi, sắp không kịp rồi."

Nhưng chú hai đột nhiên đẩy tôi lên trước sau đó nói rằng: "Cái này... Trường Sinh, con vừa luyện được sát khí, cần luyện tập nhiều, bây giờ có cơ hội rồi đây. Con... lên trước đi, chỉ là ta thấy chuyện này phải dùng đến trí, không thể dùng lực, vì vậy bây giờ là lúc để con thể hiện rồi, đi đi, ta tin con..."

Sau khi nói xong mấy lời này, chú hai bỗng đứng trước mặt mọi người rồi gấp rút bảo rằng: "Trời ạ, các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chạy đi, mẹ của Đại Trụ giờ biến thành quỷ âm rồi, khí độc phun ra có thể lấy được mạng các người đó."

Chú hai vừa hét, thôn dân trong làng vội nháo nhác cả lên, bọn họ mau chóng chen chúc nhau bỏ chạy, rất nhanh thì không thấy bóng ai nữa.

Chú hai và Tam Tiên Cô cũng chạy đi luôn. Trong sân giờ còn thừa lại mỗi một mình tôi.

"Chết cha..."

Tôi không nhịn được là kêu lên một tiếng, chú hai lần này lại làm khó tôi rồi, mẹ của Đại Trụ đã luyện thành quỷ âm, mặc dù tôi vẫn không hiểu quỷ âm là cái gì nhưng nghe có vẻ nó là một thứ vô cùng lợi hại, ngay cả chú hai và Tam Tiên Cô còn không phải là đối thủ của nó, vậy tôi thì làm ăn được gì đây?

Nhưng vào lúc này tôi nghĩ có chạy cũng chạy không nổi, vì con dê đó đang dùng ánh mắt sắc lạnh dính chặt lấy tôi rồi.

Tôi cố nuốt nước bọt rồi gắng gượng mỉm cười.

"Này, dê... à không, Tần bà bà..."

Mẹ Đại Trụ họ Tần, tôi vẫn nhớ khi bà ấy còn sống, tôi lúc nào cũng gọi bà ấy là Tần bà bà.

" Tần bà bà, cháu, cháu cũng là người bắt quỷ..."

"Sao? Ngươi cũng muốn bắt ta?" Dê mẹ gào lên .

"Không, không phải, cháu chỉ muốn giúp bà, cái này... Tần bà bà, người đã mất lâu như vậy rồi, nhưng sao tự dưng lại chạy khỏi âm gian làm gì? Cái này... bà đừng có tức giận, hãy nghe cháu nói xong đã, cháu biết là bà nặng tình nặng nghĩa, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, âm dương cách biệt, người quỷ không thể chung đường, dù gì bà cũng... cũng... cái này...."

" lĐủ rồi, ngươi đừng có cái này cái kia mãi nữa. Trường Sinh, chú hai ngươi cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng ta biết ngươi là đứa trẻ ngoan, lúc ta còn sống, người ta kính trọng nhất là ông nội ngươi, bây giờ nếu đã chỉ còn hai chúng ta, không phải là ngươi muốn biết sao ta lại từ âm gian lên sao? Vậy ta sẽ kể cho ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một chuyện."

Dê mẹ nói, giọng của nó bắt đầu dịu dàng hơn trước, giống như giọng nói của Tần bà bà khi còn sống.

"Sau khi ta kể cho ngươi nghe, ngươi phải giúp đỡ ta, bà bà bây giờ chỉ có thể dựa vào thân dê này, đi không nổi, rời không xong, lại còn có cả 2 con gái ta, chúng cũng đang dựa xác hai dê con này, ngươi nhất định phải giúp đỡ bọn ta."

"Được, Tần bà bà, người cứ nói đi, cháu nhất định sẽ giúp."

Dê mẹ thở dài một lượt, sau đó kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra của bà ấy và 2 đứa con gái xấu số.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top