Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triệu Vô Tâm quả nhiên là rất lợi hại, lúc tôi và chú hai đuổi theo hắn, thì cậu ta đã xử lý xong rồi.

Gia Luật A Kỳ bị cậu ta đánh cho liên tiếp vài phát, cô ấy không ngừng nôn máu ra ngoài, sau đó chạy về hướng huyệt mộ. Thấy thế chú hai vội vã đuổi theo, nhưng Triệu Vô Tâm bảo rằng:

"Không cần đuổi nữa, mặc dù cô ta đạo hạnh ngàn năm nhưng cũng đã bị ta làm tổn thương không ít nguyên khí. Nội trong 8 hoặc 10 năm nữa, ả sẽ không thể ra ngoài hại người."

Nhìn thấy Vô Tâm nói một cách thản nhiên, tôi không khỏi sửng sốt. Người này tuy còn trẻ nhưng thực lực bất phàm, thậm chí so với chú hai, cậu ta còn mạnh hơn gấp bội.

Khi thấy sức mạnh của Vô Tâm, chú hai cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng ông ấy không phục, nên không nói câu tán thưởng nào.

"Bây giờ tôi sẽ về báo với Long Vương tình hình ở đây, nhưng để làm xong chuyện này tôi tính cũng phải mất mười mấy ngày mới có thể trở lại. Vì vậy tạm thời hai người hãy bảo họ lấp lại cái mộ này, để tránh rước họa về sau."

Triệu Vô Tâm nói xong thì quay lại chắp tay với chú hai tôi. "Hai vị, còn duyên chúng ta sẽ gặp lại."

Dứt lời, cậu ấy lại nhảy lên rồi biến mất trong đêm tối.

"Thật không ngờ, bây giờ Long Tổ lại có người tài giỏi đến thế. Chỉ là người này... có mùi giống với tên áo đen năm đó đã giết ông con, nhất định cậu ta và người đó có quan hệ với nhau."

Tôi bảo: "Tên áo đen hại ông con năm đó rốt cuộc là ai?"

Chú hai lắc đầu: "Không biết, hắn ta ẩn thân rất giỏi, ta đã điều tra rất lâu nhưng không tìm thấy dấu vết của hắn. Nhưng xem ra cơ hội tới rồi, chàng trai Triệu Vô Tâm này có thể có quan hệ với tên áo đen đó, có lẽ chúng ta nên bắt đầu tìm hắn từ Triệu Vô Tâm."

"Nhưng cậu ta là người của Long Tổ, chúng ta lại không qua lại với mấy người bên đó, thì giờ tìm kiểu gì đây?"

"Nếu cho con gia nhập Long Tổ, thì chẳng phải là mọi chuyện đã được giải quyết rồi sao?"

"Gì? Con gia nhập Long Tổ?"

"Trường Sinh, hiện giờ con mới luyện được sát khí trong Đạo Thư Vô Tự, nếu muốn nâng cao thực lực, thì bắt buộc phải luyện tập thật nhiều, như vậy thì mới có thể hút được âm khí của mấy tà vật. Còn Long Tổ, bọn họ luôn đi khắp ngóc ngách của thiên hạ này để giải quyết những chuyện ma quỷ, nên đó là nơi tốt nhất để giúp con rèn luyện."

"Nhưng mà..."

" Yên tâm, ta và sư phụ cũng từng làm cố vấn đặc biệt cho Long Tổ, nếu muốn tham gia thì chỉ cần con đồng ý thôi."

"Sông Trường Giang đã từng ngừng chảy, sông Hoàng Hà lộ rõ quan tài dưới đáy, cả những sinh vật không rõ lai lịch từng xuất hiện ở Bắc Hải... Những chuyện kì dị quái đản này Long Tổ đều có thể tìm ra được chân tướng, nên giờ con đã biết bọn họ khác thường thế nào rồi chứ? Nếu gia nhập cùng bọn họ, con sẽ được khám phá một thế giới hoàn toàn mới lạ, nó chỉ có lợi chứ không có hại cho con sau này."

"Hơn nữa năm đó ông nội đã ký khế ước với linh phật pháp sư Đan Ba, rằng 20 năm sau, tà vật dưới âm trang sẽ do con trấn áp, giờ cũng đã đến lúc rồi. Hãy mau gia nhập vào Long Tổ, rồi tôi luyện phát triển bản thân."

"Nhưng chú hai, bây giờ con không muốn gia nhập vào đó, con muốn báo thù cho ông trước đã, bởi Giang Hải Minh và tên áo đen vẫn chưa được diệt trừ."

Chú hai nhìn tôi một cái, sau đó trầm tư suy ngẫm mà bảo rằng: "Thôi được, chuyện này không thể gấp gáp, ít nhất ta cũng phải đến gặp Long Vương của Long Tổ... Đi thôi, giờ chúng ta đến phố Giang Môn."

Sau khi Triệu Vô Tâm rời đi, Ngô giáo sư và mấy nhà khảo cổ lập tức ra lệnh lấp ngôi mộ lại, bởi sau khi xảy ra những chuyện này, bọn họ không dám tiếp tục đào nữa. Vậy là chuyện từng chấn động một thời, công tác khai quật mộ từng được ví như Mã Vương Đôi giờ đây cứ thế được hạ màn kép lại.

Gia Luật A Kỳ bị đánh trọng thương, chỉ cần bọn họ không đào mộ nữa, thì cô ta sẽ không thể ra ngoài hại người.
Nhưng mộ cổ bị lấp thì chuyện này cứ vậy kết thúc sao? Sẽ không bao lâu nữa, người của Long Tổ sẽ lại đào nó lên, sau đó thông qua huyệt mộ mà đi vào Minh giới, đến lúc đó sẽ xảy ra thêm chuyện gì nữa đây?

Thấy tôi có nhiều tâm sự, chú hai vội vỗ vào vai tôi.

"Được rồi, đừng nghĩ nữa, có những chuyện con không cần bận tâm. Bây giờ phải giải quyết chuyện chúng ta đã."

Tôi gật đầu.

Vào lúc tôi và chú hai chuẩn bị lên đường, thì trước mặt có hai người đi tới. Hai người này một nam một nữ, người nữ cao gầy, dung mạo thanh tú, nhưng trên mặt có chút kiêu ngạo, người nam thân hình cường tráng, nước da ngăm màu bánh mật, hai mắt nhanh nhẹn và rất sáng.

Bọn họ đi tới trước mặt tôi và chú hai.
"Hai người là Lý Nhị và Trường Sinh đúng không?" Cô gái đó hỏi.

Tôi và chú hai ngơ ngác. "Đúng, có chuyện gì sao?"

Người nữ cau hai mày lại. "Đúng là hai người ư?"

Sau đó, bọn họ bắt đầu nhìn chúng tôi từ trên xuống dưới, càng nhìn, gương mặt của họ càng lộ rõ sự thất vọng.

Cuối cùng người nữ lắc đầu: "Cục trưởng Hạ lúc nào cũng nói hai người là cao nhân, nhưng thật không thể tin được mà."

"Rốt cuộc các người là ai?" Chú hai không nhịn được nữa.

"Chúng tôi à, chúng tôi là người của Linh Thám Cục, nhận lệnh của Hạ cục trưởng Hạ Cương đến để mời hai người đến."

Linh Thám Cục? Tôi và chú hai đưa mắt nhìn nhau, rồi như hiểu ra được chuyện gì đó.

Cục trưởng Hạ Cương của Linh Thám Cục, hình như là anh trai của Hạ Tử Y. Lần trước cô ấy đề cử tôi và chú hai cho anh trai mình, sau chuyện cổng trời hôm đó, cô ấy luôn thấy rằng chú hai là 1 cao nhân, cả chuyện anh trai cô ấy gặp vụ án liên quan đến Linh miêu, cũng là nhờ chú hai tôi giúp nên mới phá được án.

Lần trước Linh Thám Cục nhờ Hạ Tử Y đến mời hai chú cháu tôi gia nhập cùng họ, nhưng đã bị chú hai tôi từ chối. Xem ra họ vẫn chưa bỏ cuộc, lần này họ lại cử một nam một nữ đến mời chúng tôi đi. Có điều thái độ của hai người này...

Người nữ tên là Tư Mộng Dao, từng là đệ tử của trưởng giáo Chính Nhất Đạo, về sau gia nhập vào Linh Thám Cục, dựa vào xuất thân danh tiếng này, nên cô ta vô cùng cao ngạo. Còn về người nam, cậu ấy tên là Trương Đại Tráng, trông có vẻ hiền lành thân thiện, nhưng thực chất anh ta cũng chỉ tôn sùng kẻ mạnh và coi thường kẻ yếu hơn mình.

Tư Mộng Dao nhìn chúng tôi chăm chăm rồi lắc đầu nguây nguẩy: "Không giống cao nhân gì cả, rõ ràng chỉ là hai người bình thường. Cục trưởng Hạ lần này đã nhìn nhầm thì phải, còn bảo chúng ta đích thân đi mời họ tới nữa chứ."

"Chỉ là tên lang băm xuất thân ở sơn thôn nghèo nàn, cùng một tên nhóc hôi sữa hơn mười mấy tuổi, có nhìn kiểu gì cũng không thấy bộ dạng khí chất của người có tài. Xem ra cậu ấy đúng là nhìn sai thật."

Nhưng bọn họ tới là vì nhiệm vụ, nên dù không coi tôi và chú hai ra gì nhưng Tư Mộng Dao vẫn miễn cưỡng bảo: "Chúng tôi tuân theo mệnh lệnh của cục trưởng, đến để mời hai người tham gia vào Linh Thám Cục. Hai người chắc là vui lắm đúng không, cũng rất bất ngờ nữa. Bởi không phải ai cũng có thể gia nhập vào tổ chức này, đây là một bộ phận đặc biệt bên an ninh điều tra, hơn nữa đãi ngộ cũng rất lớn."

"Được rồi, nếu cục trưởng đã nhìn trúng hai người, vậy thì chúng tôi cũng không nói nhiều nữa, mau theo chúng tôi đi."

Tư Mộng Dao hoàn toàn không coi trọng gì cả, cô ấy liếc mắt nhìn tôi và chú hai một cái rồi quay người bước đi.

"Bọn ta không đi." Chú hai đáp.

"Ông nói cái gì?" Tư Mộng Dao nghe thấy lời này thì đột nhiên dừng lại, cô ấy không tin những lời mình vừa nghe thấy.

"Ông nói hai người không đi? Haha, tôi không nghe nhầm chứ? Ông đang từ chối sao? Chúng tôi là Linh Thám Cục, hai người được vào là phúc lớn mấy đời của hai người đó có biết không hả? Ông có biết mỗi ngày có bao nhiêu người phải xếp hàng xin vào Linh Thám Cục không? Giờ ông nói không đi là không đi sao? Nực cười..."

"Chúng tôi thực sự là sẽ không đi." Tôi khẳng định chắc nịch.

"Linh Thám Cục nổi tiếng vậy à? Vậy thì tiếc quá, ông đây không có hứng thú. Cô về bảo với cục trưởng Hạ, đừng nói là hai người, cho dù cậu ta có đích thân tới, ông đây cũng nhất định không đi."

Chú hai vốn rất cứng đầu, hơn nữa lại không nuốt nổi mấy lời khó nghe ban nãy, đã thế thái độ của bọn họ lại ngạo mạn tự đắc, nên điều này đã làm chú hai không vui. Tất nhiên là ông ấy sẽ không đồng ý, nói thẳng ra, thái độ kiểu này tôi cũng không chấp nhận được.

Tư Mộng Dao và Trương Đại Tráng tròn xoe hai mắt nhìn chúng tôi chăm chăm.

"Ai da, đúng là ta không nghe nhầm, hai người đã từ chối ư? Này, đã nghĩ kỹ chưa vậy, đây là cơ hội duy nhất của mấy người đó. Chẳng trách bọn ta không thèm để ý đến hai ngươi cũng phải, cao nhân cái gì chứ? Hai ngươi có biết cao nhân thật sự trông như thế nào không? Nếu không phải em gái của cục trưởng Hạ nhiệt tình đề cử, thì cậu ấy cũng không mời các người gia nhập đâu. Hạ Tử Y trẻ người non dạ, kinh nghiệm không có, nên mới bị hai ngươi dắt mũi, nhưng bọn ta thì không dễ bị gạt như vậy."

"Không phải vì mệnh lệnh của cục trưởng yêu cầu, ông nghĩ bọn ta phải cất công đến tận đây gọi các người đi sao? Haha, đừng đùa nữa, bây giờ tôi vẫn đang cho hai người chút danh dự đó, vậy mà lại không biết trời cao đất dày gì, còn dám từ chối chúng ta sao. Đúng là tên lang băm sĩ diện."

Trước những lời châm biếm khiêu khích của Tư Mộng Dao, gương mặt chú hai đột nhiên đanh lại, sau đó ông ấy nghiêm giọng nói lớn: "Cút."

"Ông..." Mặt của Tư Mộng Dao tối sầm, cô ta chỉ tay vào mặt chú hai rồi nói: "Giỏi lắm, Lý Nhị, có phúc mà không biết hưởng, còn dám bảo bọn ta cút, sau này đừng có hối hận."

"Đi thôi Mộng Dao, hai tên này thật không biết điều, suy cho cùng chỉ là tên thầy cúng vô danh ở núi hoang hẻo lánh. Đừng phí thời gian nữa, về báo với cục trưởng Hạ là được rồi."

"Kể ra cũng không thể trách cục trưởng chúng ta, anh ấy chưa từng gặp bọn họ, chỉ là nghe mấy lời của nha đầu Tử Y khoác lác mà thôi."

Mộng Dao bực tức thở hắt ra 1 câu, rồi ném vào tôi và chú hai cái nhìn chết chóc: "Nếu đã như vậy thì cả đời này, hai người chờ chết trong núi nghèo nàn này đi."

Bọn họ nói xong thì quay người đi mất, lúc này bỗng có một giọng nói truyền tới: "Hey, cậu em, ta tí thì quên mất là có một chuyện quan trọng cần nói với cậu."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện tên mặc khoác đen Triệu Vô Tâm đã quay lại từ lúc nào không biết.

"Không phải là cậu đã đi rồi sao? Sao giờ lại quay lại rồi?"

Tư Mộng Dao và Trương Đại Tráng đột nhiên dừng lại, bọn họ đưa ánh mắt hiếu kì nhìn vào Vô Tâm, đặc biệt là Tư Mộng Dao, sau khi cô ta nhìn thấy cậu ấy thì liền cảm thấy chàng thanh niên này diện mạo xuất chúng, mày ngài mắt phượng nhưng trên người lại khoác áo choàng đen, bộ dạng có chút kì quái.

Triệu Vô Tâm không để ý tới bọn họ, cậu ta cứ thế đi tới chỗ của hai chúng tôi rồi bảo: "Lý Đại sư, haha, ta suýt nữa thì quên. Lúc đi nhận nhiệm vụ, Long Vương cũng đã dặn ta rằng, nếu lúc trừ yêu diệt ma mà gặp được Lý Nhị đại sư và sư phụ của ông ấy Ngọc Hóa, thì bắt buộc phải mời được hai người về Long Tổ một chuyến, bởi ông ấy có chuyện cần bàn."

Nghe tới hai chữ Long Tổ, Tư Mộng Dao và Trương Đại Tráng nghệt ra ú ớ.

Bọn họ là thành viên của Linh Thám Cục, chuyên giải quyết những chuyện bí ẩn, những sự kiện kì lạ mà nhiều người không thể giải thích. Và tính chất của Long Tổ cũng giống bọn họ, nhưng cấp bậc thì cao hơn rất nhiều, tất nhiên họ không thể không biết đến Long Tổ.

Thậm chí Tư Mộng Dao còn có một mong ước rằng, cô ấy sẽ lập đại công ở Linh Thám Cục, sau đó được thăng cấp lên trên rồi vào đội Long Tổ. Vì trước đó, đồng nghiệp cô ấy cũng lập được đại công, nên người đó lập tức được đề bạt vào Long Tổ, cấp bậc và đãi ngộ mới chắc chắn Linh Thám Cục không thể so bì.

Chú hai vẫn chưa nói gì cả, nhưng bọn họ thì bắt đầu ngượng nghịu. Vừa nãy bọn họ đã nói cái gì ấy nhỉ? Họ bảo chú hai là tên lang băm, nói tôi là tên nhóc hôi sữa, bảo chúng tôi không xứng vào Linh Thám Cục rồi cục trưởng của họ đã nhìn sai người?

Haha, thật là cười chết mất. Chúng tôi sẽ hối hận sao? Người của Long Tổ còn đến mời chúng tôi rồi, hơn nữa còn là Long Vương đích thân mời tới. Thậm chí vì thân cận với chú hai, nên tên nhóc như tôi còn có thể được gia nhập vào Long Tổ. Linh Thám Cục của họ là cái thá gì chứ, bì được với Long Tổ sao? Mặc dù tính chất giống nhau, nhưng thực sự là khoảng cách quá lớn, so sánh thì hơi khập khiễng.

Tư Mộng Dao và Trương Đại Tráng mặt đỏ tía tai, và muốn xin lỗi, nhưng sự kiêu ngạo lại không cho phép bọn họ nói ra lời này, vì vậy họ chỉ đành đứng ngây tại chỗ.

Chú hai đưa mắt nhìn về phía họ: "Hai vị còn đứng đó làm gì? Linh Thám Cục các người thực sự là quá quyền quý, bọn ta không dám trèo cao, mau đi về đi."

Vào lúc này, điện thoại của Tư Mộng Dao vang lên, sau khi lôi ra, cô ấy phát hiện đó là Hạ cục trưởng gọi tới.

"Chuyện giải quyết đến đâu rồi? Đã mời được Lý Nhị đại sư chưa?"

"Chuyện này... Cục trưởng, chúng tôi đã gặp Lý đại sư rồi, chỉ có điều... có điều..."

"Có điều gì? Tôi nói cho hai người biết, tuyệt đối không được mắc lỗi gì. Lý đại sư là một cao nhân tài giỏi, hiếm có khó tìm, người ta chỉ thuận miệng nói vài lời qua điện thoại, mà cũng đã giúp chúng ta phá được án lớn, cô nói xem đó có phải là người tài không?"

"Phải, phải, chỉ là..." Tư Mộng Dao nhanh chóng không nói thêm được nữa.

"Chỉ là cái gì? Cứ ấp úng như vậy làm gì? Hay là chuyện không thuận lợi? À, tôi hiểu rồi, nhất định là Lý đại sư khoe mẽ đúng không? Hai người không mời họ nổi có đúng không? Tôi nói cho hai người biết, người ta là đại sư, có phong độ và khí chất riêng, tất nhiên hơi tự cao một chút cũng là chuyện bình thường, chỉ cần hai người cố gắng, kiên nhẫn thuyết phục, thành tâm thành ý là sẽ mời được bọn họ, hiểu chưa?"

"Không phải, cục trưởng, chúng tôi... chúng tôi..."

"Được rồi, cứ khen họ nhiều một chút, đặc biệt là phải thành tâm. Bây giờ tôi bận chút việc rồi, chuyện này hai người nhất định phải giải quyết cho ổn thỏa, nếu như không thành thì đừng có quay lại." Nói xong thì Hạ đội trưởng tắt máy.

Gương mặt Tư Mộng Dao trắng bệch.
Lúc này thì Tử Y đến, vì hai hôm nay cô ấy được điều đến đây để giúp ổn định an ninh khu vực khai quật, nhưng giờ mộ cổ đã được lấp lại, nên cô ấy đã rảnh nhiều hơn. Nhưng Tử Y không quay lại huyện ngay, mà lại đi tìm tôi và chú hai.

"Lý đại sư, Trường Sinh, tôi đến để tạm biệt hai người, giờ tôi phải về huyện rồi..."

Nhưng khi thấy Tư Mộng Dao và Trương Đại Tráng thì cô ta như nhớ ra gì đó.

"Chị Mộng Dao, có phải là hai người được anh tôi phái đến để mời Lý đại sư không? Haha, tôi đã sớm nói với anh hai rồi, ông ấy là đại sư đó, chuyện mở cổng trời ở huyện Thanh Hà khi trước cũng là nhờ ngài ấy giải quyết."

Hạ Tử Y vừa cười vừa cố ý hạ thấp giọng, sau đó cô ấy bảo với Tư Mộng Dao: "Chị à, chị phải làm mọi thứ có thể đó nhé, bất luận thế nào thì cũng phải mời được Lý đại sư gia nhập vào Linh Thám Cục. Nếu có ông ấy tham gia, thì những vụ án khó nhằn nhất của hai người cũng sẽ được ông ấy xử lý ổn thỏa, hai người còn có thể lập được đại công đó."

"Cái này...." Tư Mộng Dao vội gượng gạo, trên mặt không ngừng đổ mồ hôi.

"Sao vậy?" Tử Y cảm thấy Mộng Dao có gì đó không đúng, nên cô ấy vội vã hỏi.

"Không có gì." Tôi đứng cạnh nói: "Chỉ là bọn họ không coi chúng tôi ra gì thôi, họ nói chúng tôi là tên lang băm quê mùa, giả mạo cao nhân, không xứng để vào Linh Thám Cục."

"Gì? Chị Mộng Dao, sao hai người lại làm vậy, anh tôi bảo hai người đến mời Lý đại sư chứ không phải đến để phỉ báng người ta? Hai người phá hỏng hết chuyện rồi đó biết không?"

"Chúng tôi... chúng tôi... đúng là chúng tôi đã xem thường Lý đại sư."

"Đây không phải là xem thường, mà là lăng nhục người ta đó. Thôi rồi, các người phá hỏng chuyện rồi, để tôi xem hai người ăn nói thế nào với anh hai đây."

"Không phải, Y Y, cô nói giúp chúng tôi với Lý đại sư được không? Chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi sẽ xin lỗi ông ấy." Mộng Dao nói.

"Không cần nữa." Chú hai lạnh lùng thốt ra một câu, thế rồi chú ấy nhìn tôi một cái rồi tiến về phía trước, bỏ mặc Tư Mộng Dao bọn họ đứng ngây ra đó.

"Lý Đại sư, ông đừng đi mà, Lý Đại sư, chúng tôi sai rồi."

Giờ biết sai thì có tác dụng gì nữa, nhưng nói thật, nếu như bọn họ có thành tâm thành ý mời chúng tôi gia nhập đi chăng nữa, thì tôi và chú ấy cũng không thể đồng ý được. Dù Hạ Tử Y có đỡ lời cũng vô ích.

"Hai người đó, phá hỏng hết chuyện rồi, bây giờ quay về chờ anh tôi trừng phạt hai người đi."

Hạ Tử Y bực bội, cô ấy biết chuyện này không thể cứu vãn được nữa. Tư Mộng Dao và Trương Đại Tráng có lẽ đã học được 1 bài học lớn, bọn họ chắc chắn sẽ bị cấp trên trách phạt, nhưng lỗi này là tại ai đây?

Cuối cùng hai người họ cũng ủ rũ rời đi.

Tôi và chú hai thì đi chuẩn bị tới phố Giang Môn.

Hạ Tử Y sau khi quay về thì gọi điện cho tôi.

"Hai người đi rồi, không biết bao giờ mới có thể gặp lại nữa?"

"Đừng buồn, rồi sẽ gặp lại thôi." Tôi đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top