Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiệm cà phê bị cướp, một người đã nổ súng. Người ta mới thông báo trên bản tin kìa." Bà tôi nhấc remote và vặn nhỏ âm lượng ti vi nằm xa trong góc quầy hàng. Bà đang ngồi yên vị sau bàn ăn nơi chúng tôi dùng bữa. Như bà thường nói, cái bàn này đã vượt qua đại dương với ông bà cố hơn một trăm năm trước. Nhưng tôi khá chắc là bà đã mua nó ở một hội chợ khi tôi còn nhỏ. Dù vậy, nó vẫn là một trong vài thứ vẫn gắn bó với chúng tôi khi tôi và bà chuyển nơi ở từ bang này qua bang khác, nên sự quen thuộc của nó luôn được chào đón trong căn nhà này.

Chào bà!

 

Tôi thả ba lô xuống bàn ăn và đi thẳng tới tủ lạnh, đôi sneaker rít lên tấm vải lót sàn có màu đậu Hà Lan của những năm 70. Tôi không nên thấy khó chịu bởi sự xoi mói rành rành của bà. Tôi ở với bà từ khi lên năm và khi đó năng lực kì lạ của tôi đã bộc lộ. Bà tôi không nói thế, nhưng rõ ràng là mẹ tôi đã nghĩ tôi là một đứa trẻ lạ thường và dẫn tôi đến vòng tay của bà, người có thể hiểu tôi. Một con người lạ thường khác.

Tôi ít khi nhớ về mẹ. Nhưng xét cho cùng, tuổi thơ của tôi cũng không tệ. Cô đơn vì phải chuyển nhà nhiều lần; phức tạp một chút vì bà phải giải thích về cái khả năng đọc suy nghĩ người khác của tôi. Tôi chẳng phàn nàn gì. Tôi được sống trong một ngôi nhà và có đầy đủ đồ ăn. Và quan trọng nhất, là có một người bà luôn hết mình bảo vệ tôi.

Bà tôi không giống như những người già khác. Ở độ tuổi năm mươi nhưng bà nhuộm đen tóc và không thích mặc những bộ áo xuềnh xoàng. Tôi thừa hưởng mái tóc và màu mắt của bà, nhưng những đường nét nhỏ nhặt khác là từ bên ngoại. Bà khá cộc tính và lạnh lùng và điều đó được toát lên một khuôn mặt nhỏ hẹp. Nhưng bà luôn chăm sóc tôi khi chẳng ai làm điều đó, vì vậy tôi bất đắc dĩ phải biết ơn bà.

"Có ai chết không?" Tôi hỏi, giả vờ lãnh đạm.

"Không." Bà bình thản nói. Sự thiếu cảm thông của bà luôn làm tôi khó chịu, nhưng tôi nghĩ, việc phải chạy trốn nhiều năm trời để sống sót đã khiến bà trở nên như thế. Bà đóng cuốn sách nấu ăn và nhìn tôi chăm chú qua lớp kính có gọng bằng kim loại mỏng. Tôi cố lờ đi đôi mắt nâu lục nhạt đó nhưng không thể. Tôi chắc chắn rằng cái nhìn săm soi của bà không chỉ có thể đọc được suy nghĩ của người khác mà nó còn đọc cả tâm hồn họ nữa. Bởi vậy tôi chưa bao giờ nói dối bà. Nói dối làm gì khi bà luôn biết được sự thật chứ?

Vịn vào tay cầm tủ lạnh, tôi không thể phủ nhận sự nhẹ nhõm trong lòng. Không ai chết cả. Chỉ bị thương thôi. Không người chết. Không có tội. Dù gì lần này là như vậy. Nhưng nỗi xấu hổ luôn ở đó trong tâm trí tôi. Hổ thẹn là cảm giác tồi tệ nhất, biết được mình có thể giúp nếu chịu mở miệng. Nhưng như bà tôi thường dạy trước đây, có những cảm giác còn khủng khiếp hơn hổ thẹn, đó là cảm thấy cái chết. Tôi chưa hề biết cảm giác chết như thế nào, nhưng tôi biết tranh cãi với bà là vô ích.

"Cameron, có phải đó là quán cà phê cháu thường tới không?"

Tôi mở to cửa tủ lạnh, luồng khí mát lạnh tràn vào nỗi lo lắng của tôi. Làm như bà không biết tôi đã đi đâu. Làm như bà không biết từng việc nhỏ nhặt tôi làm. "Vâng.".

"Cháu vừa ở đó à?"

Mở một lon cherry coke, để vỏ nhôm lạnh buốt làm tê cứng các ngón tay, tôi mong cái lạnh sẽ lan đến tim, đến gan, đến óc nhưng nó không xảy ra. " Vâng. Cháu đã ở đó."

Một khoảng lặng. Tôi biết điều bà sẽ hỏi tiếp. Không phải vì tôi đọc ý nghĩ của bà. Tôi chưa bao giờ đọc được suy nghĩ của bà như tôi đọc của người khác. Qua nhiều năm, bà đã học được cách giữ suy nghĩ cho riêng mình. Bà không muốn chia sẻ khả năng ấy với tôi và tôi biết lí do... Nếu thế thì bà sẽ không theo dõi tôi được nữa. Năng lực của bà sẽ biến mất. Vào những lúc như thế này, bà làm tôi tức chết đi được.

"Cháu có biết không?". Bà hỏi, giọng nói vẫn bình thường.

Tôi có biết hắn có ý định cướp quán cà phê không? Tôi có biết hắn mang súng không? Tôi có biết có người sẽ chết và tôi đã có thể giúp đỡ không? Tôi xoa tay lên quần jean, lau đi hơi nước và chầm chậm gật đầu.

"Cháu đã không nói gì sao?"


Khó chịu, tôi bĩu môi. Sao bà còn hỏi làm gì? Bà đã biết câu trả lời rồi mà.

"Không." - Tôi càu nhàu.

"Ngoan lắm."

Tại sao bỗng nhiên tôi thấy mình như một con chó trung thành?

Bà đẩy ghế, duỗi chân trên tấm thảm rồi đứng lên. "Cháu sẽ chỉ chuốc lấy những rắc rối và nghi ngờ thôi. Cháu nhớ chuyện đã xảy ra ở Michigan mà. Hãy luôn nhớ về chuyện đó khi cháu muốn cảnh báo người khác. Bà đi vào vườn đây."

Michigan. Lại chuyện đó nữa. Dường như tôi đã quên mất tai nạn này. Đó là lúc tôi tiết lộ bí mật và làm chúng tôi xém bị bắt; là lúc tôi nhận ra mình không thể tin tưởng ai về bí mật này.

Tôi nhìn bà đi về phía cửa. Sự cay đắng trong lòng dâng lên theo từng bước chân của bà. Cách bà khen tôi vì đã im lặng thật ra vẻ bề trên, cứ như trong lòng bà đang cười tự mãn. Một lần nữa, cô gái ngoan đã làm đúng lời dặn vì cô quá sợ hãi để chống đối.

Cánh cửa ngăn đóng ầm lại và bà biến mất vào khu vườn. Sự thật là, bà luôn điều khiển tôi; bà biết từng bí mật thầm kín của tôi, và tôi không thể làm cái quái gì để ngăn việc đó. Có lúc tôi cảm thấy như bị đánh bại, bị vạch trần và kiệt sức; bị nhốt như thú vật trong sở thú, luôn bị canh giữ. Gần đây, bà còn biết từng bước tôi đi tới...đi lui...trong phòng.

Cũng có những lúc tôi cảm thấy sẵn sàng bùng nổ, như một hộp piñata[1]khổng lồ chứa đầy bí mật. Tôi tưởng tượng mình đứng trên một cái bàn trong quán cà phê và tuyên bố với mọi người tôi có thể đọc tâm trí... rằng trong năm qua tôi đã đọc từng suy nghĩ nực cười của họ. Ý tưởng đó làm tôi nhe răng cười.

Nhưng chưa đầy một năm nữa tôi sẽ thoát khỏi bà. Bà phải biết rằng tôi rất háo hức lên đại học, thế mà bà vẫn chưa nói gì. Bà phải biết rằng khi đó tôi sẽ làm những gì mình muốn. Bà cũng phải biết rằng tôi có ý định về thăm bà càng ít càng tốt. Một phần trong tôi lo sợ bà đã có vài kế hoạch ghê tởm để giữ tôi bên cạnh mãi. Tôi rùng mình vì ý nghĩ đó.

Từ từ, cứ như có một sợi dây vô hình kéo tôi đến cánh cửa ngăn. Bà đứng giữa cái sân nhỏ cây cối um tùm, chỉ đứng đó và ngắm bụi hoa tử đinh hương ngu ngốc kia. Bà chăm nó cả ngày lẫn đêm mà nó vẫn không nở hoa. Tôi rất muốn biết vì sao bà lại phí thời giờ như vậy? Nhưng bà không bao giờ cho tôi một câu trả lời xác đáng. Bà đã mất con trai, mất cả con dâu và có lẽ bà biết rằng bà cũng đang mất tôi. Có phải hoa tử đinh hương là một sự cố gắng đầy tuyệt vọng để bà níu giữ một điều gì đó?

Có tiếng còi trước nhà, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ rầu rĩ. Trong một giây phút ngắn ngủi, tôi khựng lại, cảm thấy có lỗi vì phải để bà ở nhà một mình. Bà không có bạn và chẳng còn người thân nào trừ tôi ra. Cả cuộc đời bà chỉ quanh quẩn việc cố gắng giữ cho chúng tôi an toàn khỏi những kẻ thù mà tôi chẳng biết là ai. Tôi biết, sự thật là bà chỉ muốn bảo vệ tôi, nhưng điều đó cũng không khiến tôi cảm thấy bớt gò bó. Tiếng còi xe lại kêu. Nếu tôi ở đây, tôi sẽ cô đơn và chua xót hơn, tôi sẽ giống bà hơn. Và tôi không thể nào để điều đó xảy ra.

Tôi để lon nước ngọt lên bàn và đi ra cửa trước. Emily đang đậu xe ngoài lề đường, chiếc xe mui trần đỏ của cô nàng sáng chói, không một vết lõm hay trầy xước. Điều này chẳng kéo dài lâu đâu, vì cô ấy xém bị đánh trượt trong kì thi lái xe. Tôi đã không nói rằng thật buồn cười khi có xe mui trần ở Maine vì chúng không hợp với những con đường phủ đầy băng tuyết. Nhưng Emily rất yêu chiếc xe và cô ấy luôn có những gì mình muốn, tất cả mọi thứ trừ sự quan tâm của cha mẹ.

Tóc vàng và mắt xanh, cô nàng là hình mẫu lí tưởng trong mắt mọi người và là bạn thân của tôi. Tôi không thể ghét năng lực của mình, không hề, bởi nếu tôi không để đọc tâm trí thì tôi sẽ không thể làm bạn với Emily được. Tôi sẽ không bao giờ được điểm cao, và cũng sẽ không thể chơi đá bóng giỏi. Tôi biết đáp án, tôi biết cuộc chơi, tôi biết mọi người nghĩ gì trước khi họ hành động.

"Nhanh lên nào!" Cô ấy vẫy, giục tôi, cặp kính Chanel cỡ lớn che hết nửa khuôn mặt. Mùa thu ở Main không hề ấm áp, nhưng cô ấy thích giả vờ mình là hiện thân của Audrey Hepburn. Nếu so sánh, với dáng người nhỏ nhắn và mái tóc màu tối, tôi trông giống cô diễn viên trong bộ phim trắng đen hơn. Nhưng nếu Emily muốn là Audrey, Emily phải được là Audrey.  

Tôi chạy nhanh qua những viên gạch, háo hức được thoát khỏi đây dù chỉ một buổi tối. Có những ngày thật khó khăn để vượt qua so với những ngày khác. Và hôm nay là một ngày như thế. Có những lúc tôi cảm thấy mình thật giả tạo: không ai biết được con người thật của tôi. Tôi cười do dự, nuốt cái nghẹn đang dâng trào. Họ chỉ biết con người họ muốn tôi trở thành. Điều đó thật mệt mỏi. Nhưng hôm nay tôi chẳng và sẽ không quan tâm. Hôm nay, không ai chết ở quán cà phê và lúc này đây, tôi đang ở trên xe cùng với cô bạn thân. Và đặc biệt là, sau ngày hôm nay tôi sẽ không phải đi xe buýt tới trường.

"Chiếc xe đẹp quá," Tôi thốt ra điều mà Emily đang mong muốn tôi nói, điều mà cô ấy đang muốn nghe. Cô ấy đã mua nó từ nhiều tháng trước, nhưng phải chờ người bán chuyển hàng từ Đức hay một đất nước chuộng xe hơi nào đấy. "Cậu thật may mắn."

Vì tôi và bà thường hay chuyển nhà nên tôi rất khó kiếm việc làm và tự mua xe. Chết thật, tôi sẽ rất sung sướng khi dùng chiếc xe Toyota hoen rỉ của bà đây.

Emily nhún vai, nhưng tôi biết cô ấy cực kì sung sướng khi thấy tôi ghen tị. Emily khao khát được mọi người tôn thờ và ghen tị. Không phải vì cô ấy là người tồi tệ. Không hề. Dù sao trong thâm tâm là như vậy. Tôi là người duy nhất biết được nhiều đêm Emily luôn khóc một mình. Cha mẹ của cô ấy đều là bác sĩ, họ thường đi vắng và Emily luôn muốn được chú ý khi có thể. Tất nhiên cô nàng không bao giờ thừa nhận bí mật tăm tối ấy, nhưng cũng không cần. Tôi mở cửa trước và ngồi trên chiếc ghế da màu đen êm ái.

Tôi không hề ảo tưởng. Tôi biết rằng mình và Emily sẽ không bao giờ làm bạn nếu không có siêu năng lực này. Tôi biết chính xác những gì Emily muốn tôi làm, muốn tôi nghĩ, muốn tôi nói và vì vậy, tôi là người bạn thân hoàn hảo. Chắc chắn chúng tôi sẽ chẳng làm bạn nếu tôi nói với Emily những gì mình nghĩ, nhưng hôm nay điều đó không quan trọng. Bởi vì bầu trời thật trong và không khí lại ấm áp lạ cho một ngày tháng mười.

Tôi trượt những ngón tay trên chỗ gác khi Emily khởi hành. Tôi chẳng thèm để lại lời nhắn cho bà. Bà biết tôi đang đi đâu mà. Ít nhất là như vậy cho tới khi tôi đã đi quá xa khỏi bà. Ở một điểm nào đó, tôi vẫn không biết được ở đâu thì bà sẽ không đọc được suy nghĩ của tôi. Tôi bắt đầu nhận biết điều này vào một lần lầm lỡ, khi tôi bỏ đi với một người bạn mà không nói cho bà biết, khi trở về thì thấy bà lo lắng điên cuồng. Đó là lần duy nhất bà tỏ ra quan tâm tới tôi.

Cảm giác hồi hộp vì trốn thoát lan khắp cơ thể khi hai chúng tôi lái xe qua thị trấn để xuống bờ biển. Emily lao qua một khúc cua và tôi ngã về phía cửa, cười to. Emily luôn mang theo sự phấn khích bên mình. Đó là một trong những lí do tôi thích cô ấy khi mới gặp; cô ấy làm tôi quên đi mình là một người kỳ dị. Thế giới là một bộ phim, còn cô nàng là diễn viên chính. Lúc này Emily đang giả vờ mình là cô điệp viên xinh đẹp đang bị một anh chàng nóng bỏng như mình rượt đuổi. Emily chẳng dám thừa nhận bao nhiêu lần cô ấy vẽ ra những bộ phim như vậy trong đầu và có thể cô ấy sẽ tự tử nếu nhận ra tôi biết điều đó.

Mặc dù vậy, cuộc sống với người bạn nông cạn này ngày càng khó khăn, thật quá nhiều việc có thể chịu đựng. Tôi gạt những suy nghĩ buồn rầu ấy sang một bên.

"Chúng ta nên đi đâu nhỉ?" Tôi hỏi, với nụ cười bí hiểm trên môi.

"LakeSide!" Emily nói.

LakeSide là một quán ăn tối gần biển. Một nửa thanh thiếu niên làm việc ở đây sau giờ học, nửa còn lại thì đến chơi. Ở thị trấn nhỏ này không có nhiều chỗ để giải trí, nhưng từ nhiều năm trở lại học sinh bắt đầu chiếm lấy quán ăn này và xem nó như của mình.

"Cậu nghe này, bỗng dưng Trevor phải học thêm vào tối thứ Bảy đấy." Emily nhìn lướt qua tôi, muốn biết phản ứng của tôi như thế nào. Làn gió thổi làm mái tóc của cô bao quanh gương mặt xinh đẹp, trong khi tóc tôi lại mắc kẹt trên miệng, hất vào mắt tôi và quấn lấy cổ làm tôi nghẹt thở. Bằng cách nào đó, trông Emily hoàn hảo như cô người mẫu trên biển quảng cáo. Hừm, ông trời thật không công bằng!

"Cậu nghĩ sao?" Emily hỏi.

                           

Tôi nghĩ, không, tôi biết Trevor đang cặp kè với một cô nàng ở trường khác. Nhưng tôi cũng biết Emily rất nóng lòng nghe câu trả lời. Tôi nhún vai, không nhìn vào ánh mắt của cô ấy. "Có lẽ bố mẹ anh ấy đang tạo áp lực về điểm số." Emily không muốn biết anh ta đang lừa dối mình. Con người thường không mong muốn được biết sự thật.

"Ừ", trông cô ấy có vẻ nhẹ nhõm. "Tớ cũng nghĩ như vậy."

Emily không chịu nổi nếu ai đó sẽ đá mình. Không, Emily đá con trai, các chàng trai không đá cô ấy, làm tổn thương họ trước khi họ làm tổn thương cô. Cô ấy đang sợ rằng điều đó đang xảy ra với Trevor. Tôi không phải bác sĩ tâm lí, nhưng tôi đã xem nhiều tập trên chương trình của Oprah và tôi tự hỏi khao khát được mọi người ngưỡng mộ của Emily có liên quan đến việc cha mẹ của cô nàng không bao giờ ở bên cô hay không.

"Nếu anh ta cứ như thế này, tớ sẽ đá anh ta cho rồi. Trời đất, anh ta muốn gì chứ? Không lẽ anh ta không biết rằng có bao nhiêu người đang muốn hẹn hò với tớ sao?"

Nghe thật kiêu căng, nhưng cô ấy nói đúng. Tôi đã đọc tâm trí của rất nhiều chàng trai dâm đãng trong trường và biết được rằng, 99% nam sinh trong trường thích Emily. Một phần trăm còn lại là gay.

Emily đi theo con đường gồ ghề, ngoằn nghèo dẫn tới bờ biển. Ơn trời tôi không bị say xe. Biển động, thời tiết và gió làm sóng nhấp nhô thành những chỏm trắng xóa như tuyết. Cuộc sống ở bờ biển này rất bấp bênh, mỗi năm đều có hơn một ngư dân chết đuối dưới sức mạnh tàn nhẫn của đại dương. Mặc kệ nguy hiểm, tôi yêu cái cảm giác, cái năng lượng dâng lên từ sóng biển... cái bí ẩn không biết điều gì đang ở dưới làn nước kia.

"Tớ chắc chắn hôm nọ Kevin ngắm nhìn tớ đấy!"

Trong một lúc, tôi tưởng mình nghe nhầm, rằng tiếng gào của biển đã khiến tôi nghe thấy điều Emily không hề thốt ra. Nhưng làm gì may mắn được như vậy, suy nghĩ của cô ấy cũng rõ ràng như của tôi. Tim tôi thắt lại, dù phải gượng cười để không mất bình tĩnh.

Emily đang nhìn đường, nhưng cô ấy muốn biết tôi đang nghĩ gì. "Nếu Trevor không làm rõ mọi chuyện, có thể tớ sẽ hẹn hò với Kevin."

Trái tim tôi reo lên đau nhói trong lồng ngực, tay đổ mồ hôi. Não tôi thôi thúc muốn hét lên "KHÔNG THỂ NÀO!". Nhưng tôi không dám cử động vì sợ Emily sẽ biết được điều gì đó qua cử chỉ của tôi. Đừng thể hiện yếu điểm. Không bao giờ thể hiện yếu điểm...

 

Cô ấy tinh nghịch liếc qua tôi. "Cậu không còn cảm nắng anh ta nữa, phải không?"

Còn chứ. "Không." Không hiểu vì sao tôi lại thốt ra như thế, giọng nói như bị bóp nghẹt. "Tớ đã không nghĩ vậy."

Cứ như thế, tâm trạng vui vẻ của tôi biến mất. Đã đến lúc đối mặt với sự thật. Tôi biết cô ấy đang thay đổi, nhưng hầu như ai cũng vậy. Một nửa số học sinh cuối cấp đang lo lắng về tốt nghiệp và phải tự lập, nửa còn lại thì háo hức được trải nghiệm tự do. Một năm kì lạ, đầy cảm xúc kì quặc và tôi rất muốn phớt lờ những dấu hiệu cho thấy Emily đã xấu xa hơn. Bình thường tôi đã phớt lờ thái độ của cô ta vì tôi không muốn tìm bạn thân mới vào lúc gần hết năm học này và cô ta cũng chưa từng gây chiến riêng với tôi.

Rầu rĩ, tôi chống khủy tay lên cửa và ngắm cảnh. Chưa tới nửa năm nữa tôi sẽ đi. Một năm mới với một ngôi trường mới. Tôi đã trải nghiệm nhiều hệ thống giáo dục, chưa bao giờ ở lại đủ lâu để kết bạn, thế nên tôi đã rất chán nản khi chúng tôi chuyển đến đây năm ngoái. Khi để ý Emily, tôi thừa nhận lòng tự trọng của mình khá thích được hưởng lây sự nổi bật của cô bạn nổi tiếng nhất trường.

Tôi đã có kế hoạch, sống tốt năm cuối cấp và rời khỏi đây. Trong hai tháng qua tôi đã thấy Emily thay đổi, nhưng hi vọng mình vẫn gắn bó với cô ấy tới khi tốt nghiệp. Nhưng tôi không thể bỏ qua sự cay nghiệt của cô ta nữa. Đó là một trong những vấn đề duy nhất khi đọc tâm trí, bạn biết được con người thật của họ. Phần người tăm tối và tuyệt vọng mà họ sẽ làm mọi thứ để chôn giấu.

Cô ta muốn tôi cảm thấy mình thua kém và tồi tệ, cô ta thích điều đó. Cô ta nghĩ mình có thể có được bất cứ anh chàng nào cô ta muốn còn tôi thì không thể và điều đó khiến cô ta đặc biệt. Vậy là chúng tôi đang lợi dụng lẫn nhau. Tin tôi đi, sự trớ trêu luôn tồn tại. Nhưng tôi còn chịu đựng cô ta được bao lâu nữa? Bỗng nhiên, việc tốt nghiệp với bạn bè đối với tôi không còn quan trọng nữa.

Tấm ván màu xám của quán ăn xuất hiện, nằm ngay bờ biển, trông như sắp sập đến nơi trước dấu hiệu của cơn bão. Emily tiến gần bãi gửi xe, tiếng sỏi kêu lạo xạo như những nạn nhân yếu ớt dưới bánh xe tuyệt đẹp của cô ta.

Dù mới tan trường khoảng một tiếng, bãi gửi xe đã gần đầy, có cả chiếc SUV đen của Kevin nữa. Đó là anh chàng tôi chẳng có cơ hội được hẹn hò bởi tôi đã để mất anh ấy vào tay Emily rồi. Mọi chuyện là vậy đấy; tôi làm bạn với những cô nàng nổi tiếng bởi vì tôi biết họ muốn gì ở tôi. Tôi biết chính xác điều cần nói và lúc nào nên nói. Nhưng khi họ quen được trai đẹp và làm nữ hoàng dạ hội, tôi chỉ đứng bên lề cổ vũ.

Tôi chẳng thèm nghe những lời huyên thuyên vui vẻ của Emily khi chúng tôi bước trên những bậc thang yếu ớt để tới cổng trước. Emily quá chú tâm nói chuyện một mình đến nỗi không để ý thấy có con chuột đang chạy nhốn nháo qua bậc thang. Lần nào đến đây ăn tối, tôi vẫn kinh ngạc vì quán ăn còn mở cửa. Tôi đã mong Bộ Y tế đóng cửa nơi này từ lâu rồi. Nhưng nếu họ làm thế thì chúng tôi không còn nơi nào để đi nữa, bởi vậy thành phố mới để yên chuyện này.

"Này! Cameron, mình muốn nói chuyện với cậu." Annabeth chạy băng qua bàn, nơi bạn ấy đang phục vụ đồ uống cho đám học sinh dũng cảm ngồi ngoài trời gió. Cô nhét vài tờ đô la vào chiếc tạp dề quanh eo. Áo len hồng trông không hợp với màu tóc đỏ của cô ấy và chưa từng ai nói cô bạn xinh đẹp. Dù gì, bạn ấy rất thân thiện và có đôi mắt nâu dịu dàng và cả nụ cười rất tươi luôn khiến tôi phải cười lại. Tôi rất thích lúc chúng tôi gặp nhau. Tôi là học sinh mới và bạn ấy là người đầu tiên bắt chuyện với tôi. Vì điều đó, tôi luôn biết ơn Annabeth.

"Tớ sẽ đợi cậu ở kia." Emily ghét Annabeth, không phải vì Emily nghĩ Anne quá xinh hay nổi tiếng. Không hề, Emily ghen tị chỉ vì tôi dành thời gian cho người khác nhiều hơn cô ấy, vì Annabeth cực giỏi toán và các môn khoa học trong khi Emily khó mà qua được những môn ấy. Tôi đã cố giải thích điều này cho Anne nhưng bạn ấy không tin cô nàng nổi tiếng nhất trường lại ghen tị với mình, và dĩ nhiên là tôi không thể nói cho Anne vì sao tôi biết điều đó.

"Gì thế Anne?" Tôi hỏi.

Chúng tôi nghiêng người qua rào chắn; tôi rúc người vào áo khoác. Mặt trời đang lặn, tỏa ra hàng ngàn tia nắng đỏ cam lung linh xuống biển. Khi mặt trời đã lặn, nhiệt độ giảm nhanh, nhưng tôi không nôn nóng vào trong nhà.

"Mình đang quen một người."


Tôi liền nhìn bạn ấy chằm chằm, hơn cả bất ngờ. Như tôi được biết, Annabeth chưa từng hẹn hò với ai cả. "Ai vậy?"

George Miller, bạn ấy nghĩ đến trước khi nói ra. "George Miller." Một người đàn ông xuất hiện trong tâm trí của Anne, một hình ảnh hiện lên. Cao và ốm, tóc đen, mắt nâu... khá là dễ thương, nhưng lớn tuổi hơn bạn ấy. Chắc chắn là lớn hơn vì Anne đang lo lắng vì điều này. Bạn ấy không muốn ai biết.

"Bao nhiêu tuổi?" Tôi hỏi trước khi kịp suy nghĩ.

Gương mặt tròn của Anne ửng đỏ và tôi biết cô ấy không hiểu vì sao tôi lại nói đến chuyện này. Quá bối rối, bạn ấy không biết phải trả lời như thế nào và tôi có thể cảm nhận được sự lo sợ đó.

Hai mươi lăm. "Hai mươi." Bạn ấy rít lên.

Bạn sẽ ngạc nhiên vì số người nói dối và số lần nói dối của họ. Chuyện đó bình thường thôi nhưng vẫn khiến tôi khó chịu, chúng tôi là bạn bè cơ mà. Tôi nhẹ gật đầu, không biết có nên bắt thóp Annabeth hay không. Ngay cả người bình thường cũng biết được bạn ấy đang nói dối. Nhưng tôi có thể cảm thấy Emily đang sốt ruột phía bên kia cửa. Cô ta sẵn sàng chen ngang cuộc trò chuyện và điều đó sẽ làm Anne buồn.

" Tuyệt lắm." Tôi nói.

Anne cười, nhẹ nhõm vì tôi không hỏi thêm. " Ừ, mình phải làm việc đây, mà cậu có muốn gặp anh ấy không. Anh ấy đang ở trong đấy."

 

Không! Tôi gật. Không hẳn. Gã hai mươi lăm tuổi nào lại muốn đi chơi với một con nhỏ chưa tới mười bảy chứ. "Ừ, được thôi. Lát nữa nhé."

Anne nắm lấy tay tôi thật nhanh, ngón tay lạnh buốt. "Thật tuyệt. Chút nữa gặp nhau nhé!"

"Tớ rất háo hức!"  Tôi nói dối.

Tôi nhìn bạn ấy đi vào. Anne chỉ mới mười sáu và trông còn trẻ hơn thế. Mẹ cô ấy sẽ hoảng loạn nếu biết con gái mình hẹn hò với người lớn hơn chín tuổi. Một người đàn ông hai lăm tuổi muốn gì ở Anne? Có gì đó không ổn và tôi không thể không cảm thấy mọi thứ đang thay đổi, theo hướng tiêu cực.

"Cậu ta muốn gì thế?" Emily chua chát nói khi đứng cạnh tôi.

"Không có gì." Tôi chắc chắn sẽ không kể Emily để cô ấy trêu chọc Annabeth đâu.

"Hey mấy em, có chuyện gì thế?" Trevor bước ra cửa, nở nụ cười kiêu ngạo ngớ ngẩn mà chỉ có đội trưởng đội Bóng rổ mới không phải nhìn thấy. Anh ta nghiêng người, hôn Emily. Đúng là đồ đần độn, anh ta nghĩ mình có thể bắt cá hai tay và họ sẽ không biết. Được rồi, có lẽ thái độ của tôi dành cho Trevor bị ảnh hưởng bởi việc anh ta nghĩ ngực tôi quá nhỏ. Dù gì tôi vẫn vui khi kể rằng anh ta vẫn muốn "chơi" tôi như suy nghĩ của anh ta hôm nọ. Mơ đi Trevor, làm như anh có cơ hội ấy.

Với cơn giận, Emily nghiêng đầu. Cô nàng đang làm kiêu. Cô muốn anh ta phải năn nỉ và cầu xin. Tôi đảo mắt. Chuyện này sẽ mau chóng gây buồn nôn đây.

"Anh đã làm gì sai?" Anh ta thở dài hỏi.

Emily cáu kỉnh quay lại. "Tối qua anh ở đâu?" Cô ấy để tay lên hông, nghĩa là có chuyện quan trọng. "Em đã gọi, và nhắn tin nữa."

Trevis nhìn đi chỗ khác, xoa gáy. "Với đám bạn."

Cho phép tôi dịch nhé. Với cô bạn gái kia.

"Chơi video game ở tầng hầm."

Hôn hít.

 

Anh ta nở một nụ cười quyến rũ, đôi mắt xanh lấp lánh. "Em biết là ở đó không có sóng điện thoại mà."

 

Anh ấy đã tắt điện thoại.

Thở dài, tôi quay đi, cho hai người chút riêng tư mà có vẻ họ không thèm để ý vì đang cãi nhau ngay giữa cổng trước. Không cần phải đọc suy nghĩ mới biết được chuyện này sẽ chẳng kết thúc tốt đẹp, và tôi lại phải an ủi và bù đắp tình cảm cho Emily tới khi cô ấy có bạn trai mới, điều này cũng chẳng lâu đâu. Người bạn trai mới có khi là Kevin. Thật buồn nôn.

Hít thật sâu làn khí mát lạnh, tôi nhìn ra biển, cố gắng bình tĩnh lại quả tim đang đập nhanh. Chắc bạn nghĩ rằng người đọc tâm trí sẽ dễ dàng có bạn trai. Không phải là trông tôi kinh tởm lắm đâu, nhưng tôi biết có nhiều người nghĩ tôi kì lạ; kín đáo, lạnh nhạt và lại biết nhiều thứ. Dù ở nơi nào cũng vậy. Nhưng, làm bạn với Emily sẽ làm những lời thì thầm ấy bay đi. Không ai dám nói xấu bạn thân của cô gái nổi tiếng nhất cả. Vậy họ sẽ nói gì về tôi sau khi tôi không thể chịu đựng Emily được nữa và nghỉ chơi với cô ta?

"Ý em là sao khi em không tin anh?" Trevor hỏi, giọng nói cao hơn vì giận dữ và hoảng sợ.

Tôi lại đảo mắt. Họ cứ cãi nhau như thế này ít nhất một lần mỗi tuần trong ba tháng qua. Nghiêm túc mà nói, tôi không hiểu vì sao mọi người lại hẹn hò và thật sự tôi nghĩ họ cũng không biết câu trả lời. Tôi đoán là họ sợ cô đơn. Tôi cũng không lên án họ. Cả cuộc đời này tôi đã luôn phải một mình và thực tình thì nó rất tệ. Tôi luôn muốn có cuộc sống bình thường ở một thị trấn như thế này kéo dài hơn hai năm, có những tình bạn lâu dài và một người bạn trai thật sự. Mong rằng ngày đó sẽ tới...

"Tất nhiên là em không..." Emily dừng lại một lúc lâu. "Cái gì thế?" Emily nhìn ra bờ biển, có một khúc gỗ trôi dạt trên bãi cát.

"Chỉ là khúc gỗ thôi mà," Tôi nói.


Cô ấy bước tới những bậc thang, ngập ngừng. "Không, còn cái gì khác nữa..."

Tôi nheo mắt, nghiêng người qua rào chắn để nhìn rõ hơn. Emily nói đúng, còn một vật khác đằng sau khúc gỗ. Tôi bước tới gần cô ấy. Gần bờ biển có một cái bọc. Cái gì đó... tôi không nhìn rõ khi ánh nắng đã gần tắt. Tôi bước ra khỏi bậc thang, Emily đi theo.

"Em," Trevor rên rỉ, anh ta không quen bị người khác bỏ rơi.

Tôi phải ngăn mình để không kêu anh ta im lặng. Chuyện của họ thật nhảm nhí, tôi sẽ làm mọi thứ để thoát khỏi cuộc tranh cãi của hai người. Nếu Emily nghĩ có gì đó thú vị ở ngoài kia, như kho báu bí ẩn, thì tôi sẽ đi theo ngay.

"Ôi trời đất ơi Cameron, cái gì vậy?" Ngón tay của cô ấy bám chặt vào cánh tay trên của tôi.

Tôi lắc bỏ cái kìm chặt đó ra. Emily thật cường điệu. Bình thường, như vậy cũng khá vui nhưng lúc này thì thật phiền phức. "Không có gì đâu. Chắc là..."

Cái gì vậy nhỉ? Tái nhợt và nhỏ hẹp. Càng tới gần, bước chân của chúng tôi càng chậm. Cảm giác kì lạ về một điềm gở nhoi nhói trong cơ thể, nhưng tôi vẫn không dừng lại. Gần hơn...Gần hơn nữa... Quay lại đi! Bản năng của tôi kêu gào, nhưng tôi không thể dừng những bước đi trên cát. Có gì đó trồi ra cái bọc... một thứ tái nhợt và nhỏ hẹp... một cái chân.

 

Lông tay tôi dựng lên, trái tim cố phủ nhận những gì lí trí đã nhận ra.

Một cái chân xám ngắt dính đầy đất và rong biển nâu bao quanh bắp chân. Sự sợ hãi kinh tởm trôi xuống bụng. Tôi biết cái gì đang nằm đó, biết cuộc đời này đáng sợ như thế nào.

Lạnh buốt, tôi gần như không còn cảm nhận cơ thể mình khi đi quanh khúc gỗ; cũng không còn biết được Emily lại bám tay tôi. Cứ như tôi không ở đó nữa, mà chỉ đang xem một chương trình ti vi. Một tấm chăn len bao phủ cái xác, nhưng có thể nhìn thấy cái đầu của cô ấy; mái tóc dài màu vàng lẫn với rong biển và cát. Tôi đông cứng, Emily cũng dừng lại bên cạnh. Cơ thể bắt đầu run rẩy, tôi không kiểm soát được những cái run mạnh, kích động của mình.

Đôi mắt nhạt của cái xác mở to, nhìn tôi không chớp mắt. Một khuôn mặt quen thuộc, giờ là một khuôn mặt rùng rợn khiến tôi gặp ác mộng cả cuộc đời còn lại.

Tôi nghe Emily thét lên, nhưng tiếng thét ấy the thé khó nhận ra.

Savannah.

Cô gái vừa chuyển tới thị trấn được một tháng. Một cô gái miền Nam dễ thương, dù tôi không quen biết rõ. Giờ đây, là một xác chết.

Tôi lảo đảo lại gần hơi ấm của Emily, của người còn sống. Bụng tôi rối loạn, khung cảnh mờ đi. Mùi của cá và đại dương quá nồng. Acid dâng lên cổ họng và tôi biết mình sẽ nôn.

Tôi mơ hồ thấy mọi người chạy ra từ quán ăn, sự hoảng sợ trong suy nghĩ của họ trộn vào nhau, lao vào đầu tôi. Quá nhiều, quá nhiều suy nghĩ. Não tôi đau đớn, hộp sọ như muốn nổ tung. Tôi xoa hai bên thái dương và loạng choạng lùi lại.

"Chuyện gì vậy?" Trevor hỏi.

Ai đó đẩy tôi qua một bên và tôi quay tròn. Một đám người đổ xô vào, che đi Savannah. Thế mà tôi vẫn đứng đó, bị xô đẩy trước sau bởi những học sinh tò mò. Tôi không nghĩ được gì, chỉ có thể thở mà thôi.

"Ôi chúa ơi," Tôi nghe Emily la lên, "Cô ấy chết rồi phải không?"

Ta đã giết cô ấy.

Một tiếng nói lạ thì thầm trong đầu tôi. Một tiếng nói tôi không nhận ra. Tôi nhìn lên. Không ai đang nhìn tôi cả... mười, mười lăm khuôn mặt tái đi vì sợ hãi, tập trung vào cái xác. Nhưng đã có người nói câu đó. Không phải là do tôi tưởng tượng, phải không?

 

Ta đã giết cô ấy.

Tim tôi đập mạnh, tay đổ mồ hôi. Với một tiếng la nghẹn, tôi quay lại, thăm dò những khuôn mặt đằng sau. Không ai cười đắc chí. Không ai trông hối lỗi. Thêm nhiều người từ quán ăn đổ ra, có ít nhất năm học sinh tuyệt vọng gọi điện cho cảnh sát.

"Xin lỗi." Tôi chen lấn đi giữa đám đông kinh khủng.

Ta đã giết cô ấy.

Tôi đóng băng ngay giữa đám đông chen chúc, một cơn run rẩy vừa nóng vừa lạnh lướt qua người. Một giọng nam. Ai chứ? Tôi quay lại, ngẩng đầu nhìn mọi hướng. Tôi phải tìm ra hắn ta. Nhất định! Tôi biết mọi người, dù không biết rõ như nhau, nhưng giọng nói là rất lạ. Ai đó, ở đây, là kẻ sát nhân? Cô gái đằng trước tôi đổi chỗ để nhìn vào trong rõ hơn. Đằng sau cô ấy, gần bãi gửi xe, có một người lạ đang đứng.

Trong phút chốc, cả thế giới đứng yên. Chỉ còn chàng trai ấy tồn tại.

Tim tôi đập thình thịch, đau nhói trong lồng ngực. Tóc nâu đen, nhưng tôi không thấy màu mắt. Cao, dáng người trung bình, cỡ tuổi tôi. Mặc quần jean và áo khoác đen. Như nhận ra sự chú ý của tôi, anh ta quay đầu thật nhẹ và ánh mắt của chúng tôi gặp nhau.

Tôi hít thật sâu và bước ra sau Trevor như một đứa hèn nhát. Rồi cả thế giới trở lại bình thường. Tôi thở hổn hển, nỗi sợ hãi vẫn còn đắng trên đầu lưỡi. Không ngăn lại được, tôi lén nhìn qua người Trevor.

Anh chàng đó đã biến mất.



[1]hộp hình thú, bên trong đầy kẹo và quà, được treo lên trần nhà và bị đánh vỡ ra bằng gậy của người bị bịt mắt, trong những lễ hội truyền thống vùng châu Mỹ La tinh

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top