Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 11 : RUNG ĐỘNG

   “ Vậy bai mấy em nhé! Anh phải về nhà đây ” Anh ấy nói xong vội vã bỏ đi

  “ Cuối cùng cũng đi ” Aimi thở phào nhẹ nhõm

  “ Aimi không thích anh đó hả? " Aiko to mắt thắc mắc hỏi Aimi

  “ Ờ không thích. Dám tự ý đụng chạm Hitomi cô chủ chúng ta ” Aimi giận dữ trả lời

  “ Ủa vậy hai người đó có nắm tay hả? ” Aiko tò mò hỏi tới

  “ Đúng là phục vụ không để ý Hitomi gì hết. Vô dụng! ” Aimi nhìn Aiko trách móc hết lời

  “ Aiko...vô dụng ...sao..hic " Aiko  buồn rầu ứa nước mắt ngộ nhận mình vô dụng nức nở vừa khóc vừa nói

  “ Aimi xin lỗi Aiko đi! ” những lời Aimi vừa nói ra khiến tôi khó chịu lên giọng ra lệnh Aimi

  “ Vâng!... Aiko, tôi xin lỗi " Aimi tuân theo và làm theo cho có , Aiko rất dễ tin nên mới nghe lời xin lỗi xong cười tươi tắn lại ngay 

“ Ừ hi " Aiko cười đáp

  “ Để đền bù cho Aiko , cậu có thể lấy bất cứ con gấu bông mà Aiko thích ”

  “ Thật ạ, bao nhiêu cũng được sao Hitomi? ” Aiko nghe xong mắt sáng rỡ

  “ Không... Chỉ 1 thôi ”

  “ Vân..g ” Aiko tụt hứng vâng lời rồi lựa gấu bông yêu thích nhất

  Vài tiếng sau...

  “ Aiko chọn con này nha Hitomi , Aimi? ” Aiko bế con gấu bông trắng lên khoe tôi

  “ Ừm ”

  Con gấu bông Aiko chọn rất dễ thương, kể ra Aiko đã phân vân lựa chọn rất kĩ lưỡng ( mấy tiếng đồng hồ lận mờ :'3 ). Con gấu bông cực kì mềm mại, các đóm lông trắng xóa bao phủ , giữa cổ còn đeo một chiếc nơ màu vàng có các viền ren hình trái tim với cặp mắt 2 màu vàng đen tròn xoe. Con gấu tính cả đôi tai bé xinh cao khoảng 80 cm...

                             *

  “ Aiko nè... ”

  “ Vâng? ” Aiko hí hửng đáp

  “ Cậu không định để con gấu bông vô hộp sao? Bế vậy không khó chịu...sao? ” Tôi thấy Aiko khi rời khỏi cửa hàng tới giờ toàn cõng con gấu ấy trên lưng như mẹ cõng con về nhà vậy...

  “ Aiko không thấy phiền! Aiko thích cõng gấu bông. Nó làm Aiko nhớ tới bà chủ ” Aiko nói như sắp khóc

  “ Nhớ tới mẹ tôi? ” Tôi vẫn không hiểu thắc mắc hỏi

  Aimi nghe thấy nói hộ cho Aiko trả lời tôi : “ Vì hồi trước bà chủ đã từng cõng Aiko như vậy. Đó cũng là ngày Aiko đánh rơi con ốc ”

  “ Ra vậy. Mẹ tôi vẫn dịu dàng như vậy nhưng cũng rất khắc khe nghiêm túc ”

  “ Vâng. Ông bà chủ rất tốt nên... ” Aimi

  “ Nên Hitomi cũng sẽ rất tốt ” Aiko tiếp lời Aiko rồi cười tươi

  “Cám ơn ” Tôi tươi cười đáp. Lời nói của họ khiến tôi nhẹ nhõm phơi phới.

  14hPM

  Ở nhà chưa có tivi điện thoại nên trong lúc Aimi và Aiko ngủ say tôi lén ra ngoài phố mua vì nếu họ thức giấc cũng sẽ như vầy đây...

  Ý nghĩ của Hitomi

“ Hitomi không được đi ra ngoài một mình nếu không có Aimi bảo vệ ” Aimi thẳng thắn nói

  “ Aiko muốn đi dạo phố nữa. Sẵn dẫn Aiko đi vô tiệm cafe cún và... ” Aiko phấn khởi xin

  “ Nên hãy cho Aiko/Aimi đi cùng với Hitomi ạ! ” Hai người đồng thanh đầy nhiệt huyết

  Kết thúc ý nghĩ

  Thì tôi không còn chút tự do nào nữa mất , đi tới nhà ga OTP tôi tình cờ gặp lại người quen , anh chàng sáng nay ở tiệm thú nhồi bông. Hình như anh ấy đang nhìn gì đó ở phía trước thì phải , ảnh còn nở môi cười khiến tôi nhớ đến nụ cười ấm áp sáng nay không thể nào quên được. Tôi chậm rãi bước tới chỗ anh ấy , ảnh nghe được tiếng bước chân của tôi liền nhìn sang , ngạc nhiên cười vẫy tay chào tôi. Tôi vui mừng vẫy tay đáp rồi đi nhanh đến ngay chỗ ảnh , không hiểu sao tôi lại rất muốn nói chuyện với anh ấy , đến bên cạnh anh ấy ngay nữa.

  “ Tình cờ nhỉ?! ” Anh ấy nhìn tôi hỏi

  “ Vâng ” Tôi nghẹn ngào trả lời

  “ Mà em làm gì ở đây vậy? ”

  “ A... Em đang định mua vài thứ linh tinh thôi ”

“ Ra vậy !  ” Ảnh nhìn tôi cười mỉm cười

  “ Vâng... ”
  “ Ảnh cười đẹp thật... ” Tôi vừa nghĩ vừa nhìn mặt ảnh , không hiểu sao lúc tôi nhìn vào mắt ảnh  lại có cảm giác rất lạ... Tim tôi cũng trở nên xao xuyến.
  “ Còn anh, anh ở đây chi vậy? ”

  “ Anh đợi một người ” Ảnh trả lời nhỏ lại , mắt ảnh tựa buồn lại nhưng không bằng sáng nay ảnh như sắp khóc vậy. Nếu bây giờ là Aimi và Aiko thì tôi sẽ bái bai liền nhưng với ảnh thì ngược lại dù không nói chuyện tôi vẫn thấy đứng cạnh ảnh lag đủ rồi...

  Ảnh thấy tôi đứng im thin bèn hỏi : “ Em không mua đồ gì sao cô bé ? ”

  “ A...vâng,chút em mua ạ ” Tôi ấp úng đáp

  “ Ừ, cám ơn em đã đứng với anh. Thú thật, anh hay đứng một mình như vậy lắm. Em là người đầu tiên không quen biết mà đứng cùng anh vậy đấy ” Ảnh nói rất vui , tôi nghe xong lòng cũng vui lây nhất là chữ "đầu tiên" ảnh nói làm tôi bồi hồi lạ thường...


 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top