Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Thanh kể từ khi sinh ra đã là một sai lầm của tạo hoá. Năm nàng được sinh ra đời, mẹ nàng vì bị rong huyết mà chết, ba nàng cũng vì chuyện đó mà đau buồn sinh bệnh nặng, cuối cùng quyết định nhắm mắt xuôi tay đoàn tụ với mẹ nàng nơi suối vàng.

Mạc Thanh sau đó bị gửi vào cô nhi viện, sống một cuộc sống của một cô nhi _ cuộc sống thiếu thốn đủ thứ về mặt tình cảm lẫn vật chất, bị nhiều người nhìn với con mắt khinh thường thương hại.

Tuy vậy, Mạc Thanh lại là một cô gái lạc quan. Nàng tuy không thông minh lắm, cũng không xinh đẹp tinh xảo, nhưng nàng lại mang lại cảm giác vui vẻ ấm áp khi ở cạnh.

Mạc Thanh dễ nhìn, luôn hoà nhã quan tâm mọi người xung quanh, luôn giữ một nụ cười như ánh dương quang, quả đúng là một nàng thơ trong mắt tất cả mọi người.

Nhưng đâu ai biết Mạc Thanh lúc nào cũng mang một vỏ bọc vui vẻ như vậy, một nụ cười cứng ngắc luôn được mọi người nhận xét là ấm áp, mệt mỏi trôi qua từng ngày...

Là một cô nhi, ngay từ lúc bắt đầu, Mạc Thanh luôn phải cố gắng gấp đôi người khác. Mạc Thanh đương nhiên cũng biết lí do đằng sau, nhưng nàng vẫn luôn cắn răng chịu đựng mọi thứ...

Lúc đi học, nếu như bằng điểm, thì nàng luôn phải xếp dưới người bằng điểm đó, vì cô giáo luôn luôn có suy nghĩ rằng, nàng rồi cũng sẽ chẳng biết cách cư xử sao cho phải phép để làm nở mày nở mặt cô và lớp, lí do? Ai sẽ dạy cho nàng cách cư xử khi mà cha mẹ đều đã mất?

Lúc ra đời, trong công việc, nàng luôn phải chăm chỉ làm việc, không cho phép bản thân được mắc sai lầm nào, vì nàng biết đối với người khác sẽ có cơ hội thứ hai, nhưng đối với một cô nhi như nàng, sẽ có thứ tồn tại gọi là cơ hội thứ hai sao? Đương nhiên là không rồi.

Lúc được nhận thưởng thăng chức, Mạc Thanh lúc nào cũng lép vế, nàng không có tiếng nói, có bất công mấy nàng cũng không được nói, vì nếu nàng nói ra, người thiệt, vẫn chỉ có mình nàng.

Mạc Thanh cũng chấp nhận tất cả, dù mọi việc đã tới giới hạn, nàng cũng chỉ biết thở dài một cách im lặng, sau đó tiếp tục mở mắt, mở rộng cái giới hạn của mình ra nữa, tiếp tục chịu đựng mọi việc.

Sau đó, tất cả thay đổi, chỉ trong một ngày duy nhất. Ngày đó là một ngày đẹp trời, khi mà Mạc Thanh lần đầu biết cảm giác tim đập mạnh, trật từng nhịp một.

Ngày đó Mạc Thanh gặp một nam nhân, là một thực tập sinh mới chuyển đến công ty nàng.

Người kia là một nam nhân anh tuấn, lại rất quan tâm đặc biệt nàng. Gã lúc nào cũng nhìn nàng với ánh nhìn khác với những người xung quanh, một ánh nhìn không hề có sự thương hại hay khinh bỉ, nàng quả thực bị ấn tượng bởi ánh nhìn khác biệt đó ngay từ cái nhìn đầu...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
" Ngươi nói sao?" Mạc Thanh bất ngờ hỏi người trước mặt mình. Nam nhân đối diện giấu vẻ mặt không kiên nhẫn và vẻ khinh bỉ ẩn sâu vào mắt, lập lại với giọng nói điềm tĩnh trầm thấp.

" Anh rất thích em, mình làm quen nhau được không?" Nam nhân nói ra câu này không ai khác là người làm cho tim Mạc Thanh loạn nhịp ngay từ cái nhìn đầu tiên.

" Phấn Đông, anh nói thật chứ?!" Mạc Thanh hai tay che miệng thốt lên, đúng là nàng đã để ý gã lâu lắm rồi, nhưng lại không dám nói ra.
.
.
.
.
.
Nàng sợ...
.
.
.
.
.
.
Cái danh cô nhi không cha không mẹ này của mình sẽ làm gã e ngại...
.
.
.
.
.
Mạc Thanh không thích ánh nhìn khác biệt đó của gã, sẽ thay đổi vì một lời nói của mình...
.
.
.
.
.
" Đương nhiên." Phấn Đông đã lấy lại trạng thái bình thường, cười nhìn nàng. Đúng là ngu ngốc, gã chọn quả nhiên không sai đối tượng.

" Em đồng ý!" Mạc Thanh cười vui vẻ, hôm đó là vào một ngày mưa tầm tã, dự đoán tương lai của cái mối tình đơn phương lợi dụng này sẽ đi về đâu.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Nếu như nhảy từ cây cầu này xuống, không biết liệu có chết không nhỉ?

Mạc Thanh nghĩ thầm, hay tay dựa lên cây cầu trước mắt, tựa cả người lên, định buông mình xuống phía dưới dòng nước chảy siết.

" Nếu như nhảy ở đây, cô sẽ không thể chết đâu. Ở đây người đông lại rất lương thiện, sẽ không ai bỏ mặc cô chết đuối được, nếu muốn chết, thà tự đập đầu còn khả thi hơn, tuy rằng sẽ hơi đau. " Một giọng nữ dễ nghe phát ra từ bên cạnh làm Mạc Thanh giật mình, nàng lập tức quay đầu sang phía vừa mới phát ra tiếng nói trên.

" Sao vậy?" Người nói là một nữ nhân xinh đẹp sắc sảo, mang trên mình một khí thế vương giả trời sinh, lại nhìn sắc đá lạnh lùng mà không mất đi vẻ kiêu sa lộng lẫy, đây đích thực là nhân trung long phượng trong truyền thuyết.

"... Không, không có gì..." Mạc Thanh ngập ngừng nhìn cô, nàng cũng chả dám nhảy nữa, biết bao nhiêu dũng khí tích góp mấy ngày qua đều vì lời nói của cô mà tan mất. Xin lỗi a, nàng là một người rất nhát gan đó.

" Vậy thì được." Nữ nhân nhìn mặt rất quen thuộc kia cười, cô cũng không có hành động gì nữa, nhìn chằm chằm nàng. Mạc Thanh đỏ mặt, da mặt nàng rất mỏng a, lại còn bị nhìn chằm chằm như vậy nữa làm sao chịu nổi.
.
.
.
.
.
Trời âm u nơi chân trời gầm mạnh một cái làm Mạc Thanh ngẩn người thẩm thờ liền hoàn hồn, mưa, mưa sao...?!

Nàng quay sang nhìn nữ nhân quen mặt vừa rồi, cô ấy vẫn đứng đó, để từng giọt mưa lăn trên mặt, từng giọt từng giọt chảy dọc theo gương mặt thon gọn hoàn mĩ, trượt xuống xương quai xanh gợi cảm rồi lặn sâu vào vùng cấm địa trập trùng đầy tính mê hoặc người đối diện.

Mạc Thanh che mặt, sao mà cuộc đời nàng chả có một tí may mắn như vậy chứ? Chúa trời quả thực bỏ rơi nàng sao, ngay cả một chút may mắn cũng không thể bố thí cho nàng được...?

" Trời mưa rồi..." Mạc Thanh nhỏ giọng nhắc người đối diện nàng, cô cũng nhìn lại nàng, cười một cách vui vẻ mời gọi.

" Tôi là Trịnh Du. " Nữ nhân nhìn vừa quen vừa lạ kia đột nhiên giới thiệu làm Mạc Thanh không hiểu mô tê gì cả, gật đầu theo quán tính.

" Tôi rất tốt bụng." Lại một cái gật đầu cái hiểu cái không đến từ Mạc Thanh.

" Tôi thấy cô rất tội nghiệp đáng thương." Ai cũng thấy như vậy, Mạc Thanh lại lần nữa gật đầu đồng ý với Trịnh Du.

" Cô cảm thấy thế nào khi về nhà tôi nghỉ đêm nay?" Theo quán tính, Mạc Thanh đầu nhanh hơn não gật mạnh đầu, sau đó nàng mới nhận ra, nàng hố hàng.

" Đi thôi, đứng dưới trời mưa lâu không tốt đâu." Tay bị nắm chặt, kéo đi. Mạc Thanh ngơ ngác, bàn tay lạnh lẽo cảm thấy ấm áp dần, giống như nhiệt từ tay người kia đang truyền sang tay mình vậy.
.
.
.
.
.
Dù bản thân biết đây là một việc bình thường, nhưng Mạc Thanh vẫn cười, cười đến chân thật.
.
.
.
.
.
Đã từ lâu rồi, nàng không biết cảm giác được sưởi ấm là như thế nào...
.
.
.
.
.
Cảm giác ấm áp chân thật đến bất ngờ này, quả thực làm nàng hạnh phúc đến kinh khủng, đến mức nước mưa thường ngày vô vị, lại trở nên mặn chát...
.
.
.
.
.
Mạc Thanh cười tự giễu, đúng là thiếu thốn tình cảm đến điên rồi, đến mức chỉ một chút ấm áp đến từ người xa lạ, cũng có thể làm bản thân hạnh phúc đến mức rơi lệ...
.
.
.
.
.
Sao càng ngày càng yếu đuối đến như thế cơ chứ...?
.
.
.
.
.
Bản thân quả thực chưa bao giờ hết ngu ngốc được cả...?
.
.
.
.
.
Mưa xối vào mặt làm cho Mạc Thanh nhíu mày, cảm giác đau rát làm nàng tỉnh mộng, nàng nhận ra, kể từ bây giờ mình không còn nơi nào để về cả rồi...
.
.
.
.
.
Người này mời mình về nhà, có lẽ cũng tốt...

Mạc Thanh nghĩ thầm.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Dưới trời mưa đầu hạ, hai người xa lạ cứ thế mỗi người một tâm sự, dắt tay nhau, cùng nhau viết nên những ngày tháng may mắn của con người họ Mạc nào đó.
.
.
.
.
.
.
Coi như họ Trịnh là món quà hối lỗi thượng đế trao tặng cho nàng đi...
.
.
.
.
.
_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top