Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3. Trốn tìm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trứng bao cơm của em đã hâm nóng lại rồi, nhớ ăn đấy nhé." Scotch đặt trứng bao cơm nóng hổi lên bàn.

"Đợi tụi anh đi rồi thì khóa xích phòng trộm lại, cái này là xích." Bourbon vừa làm mẫu vừa dặn đi dặn lại: "Tụi anh có chìa khóa, thế nên có ai gõ cửa cũng đừng mở hiểu không?"

Rye, Rye không nói gì, anh mang bao sau lưng, anh đưa tay ép cọng tóc vểnh lên của Julep.

"Vậy tụi anh đi đây." Scotch nói.

"Không được mở cửa cho ai đấy!" Bourbon nói.

Cạch, cửa đóng.

Julep nhàn nhã bước đến trước bàn, trèo lên ghế cầm muỗng xúc cơm ăn.

Tối qua không ngủ được nên Julep cứ bắt hệ thống tua đi tua lại video dạy sử dụng dụng cụ ăn của con người, vừa xem vừa thực hành, cả tối luyện tập nên giờ em có thể tự ăn được rồi.

Cứ thế cho dù một mình cũng không sao.

Hệ thống cộng sinh trong thân thể cô bé dĩ nhiên biết suy nghĩ của em, nhưng không phát biểu ý kiến gì.

Hệ thống:

Hệ thống lại thở dài:【Đã nói là không liên quan đến cậu rồi. Họ không làm hại cậu đâu, cứ ở đây không được à?】

【Không được.】

Trên trán Julep có một lớp mồ hôi mỏng, vài sợi tóc dán trên mặt, miệng mím lại, cố chấp trả lời.

【Tại sao?】Hệ thống nhẫn nại hỏi:【Cậu thấy không tốt chỗ nào Julep?】

Julep không ư hử gì, lại đi vài bước không cẩn thận vấp cục đá ngã sõng soài trên đất cái bịch, mặt áp trên đất như đã ngủ không nói không rằng.

【Thật hết cách với cậu.】

Hệ thống bất lực nhận lấy quyền khống chế cơ thể, đứng dậy đi đến dưới tán anh đào, sao khi dựa vào thân cây xong thì không chần chừ trả lại quyền khống chế cho Julep, cũng không hỏi em đáp án chuyện vừa nãy.

Gió nhẹ ấm áp thổi đến mang theo hương hoa thoang thoảng vây quanh thân thể nhỏ gầy của Julep, gió thổi làn tóc thấm đẫm mồ hôi của em, chỉ để lại một ít hơi lạnh.

Julep ngẩng đầu, hai bím tóc sau đầu cùng cánh hoa trong không trung bay múa, em ngẩng đầu nhìn cánh hoa lả tả rơi lẩm bẩm nói: "Vermouth từng nói họ là người giám hộ của tui."

【Để ý chuyện này à?】

"Tui không biết." Julep ngồi bó gối, cằm tựa vào đầu gối, khuôn mặt trắng bệch không biểu tình.

Hệ thống:【Vậy cậu cũng không biết thế là thế nào à?】

"Ừ." Lông mi đen dày của cô bé rung lên, "Chỉ là..rất ghét."

Hệ thống không nói nữa, với cậu thì im lặng không phải chuyện xấu.

Tiếng sột soạt như khúc hát ru, khoảnh im lặng như bị kéo dài. Không biết qua bao lâu, lúc hai mí mắt của Julep bắt đầu đánh nhau thì tiếng bước chân hỗn loạn phá tan không khí tĩnh lặng nơi đây.

【Trốn đi.】

Hệ thống hành động nhanh hơn cả em.

Sau khi Julep phản ứng lại nhanh chóng núp sau gốc cây anh đào, gốc anh đào to lớn dễ dàng che khuất thân hình nhỏ bé, em thò đầu ra xem thử chuyện gì.

Ba người đàn ông đứng trước chung cư, mỗi người bên tai đều mang một cái một cái headset màu đen, giao lưu với nhau bằng động tác hoặc khẩu hình miệng, sau đó dùng tốc độ bàn thờ theo thang máy lên.

Hệ thống:【May hôm nay cậu ra đây đấy.】

Julep: "?"

Hệ thống cười khẩy:【Ba người giám hộ của cậu làm công việc nguy hiểm thế đấy.】

【Ngay cả Vermouth hôm qua câu gặp cũng thế, bất cứ lúc nào cũng bị người ta nhắm lấy mạng, bây giờ cậu cũng là một trong số đó Julep à.】

Julep không để ý đến việc bị người ta nhắm đến, không thích đau khổ không đồng nghĩa với việc em sợ chết.

Điều khiến em để ý hơn là: "Bourbon, Scotch, Rye cũng sẽ chết sao?"

【Ai biết được.】

Julep không nói dựa vào cây đứng dậy, nhẹ nhắm mắt cẩn thận nghe.

'Bẻ khóa', 'đột nhập', 'mai phục.'

Một số từ ngữ nhanh chóng chảy vào não em.

Julep chầm chậm mở mắt.

"Cậu có thể tìm được Bourbon bọn họ đang ở đâu không?" Em hỏi hệ thống.

Hệ thống nhanh chóng trả lời:【Có thể. Cậu muốn tìm họ à?】

"Ừ."

Em không có cách liên lạc với họ, ngoài trừ đích thân đi nói với họ ra thì không còn cách nào hết, ở đây đợi họ về cũng phải đợi rất lâu.

【Sứa ngốc!】Hệ thống tức đến mức gọi bản thể em:【Lấy cái thân thể của cậu thì cho đến tối cũng không đến được chỗ họ đâu.】

【Ngoan ngoãn trốn ở đây đi, đợi họ về...Julep!】

Hệ thống đột nhiên hét lên, một đôi tay xuất hiện phía sau Julep, em tức khắc xoay đầu lại đã không kịp rồi, bàn tay người đó đã bịt miệng em.

"Ưm ưm!"

Em vươn tay định chạm lấy cánh tay người đó, nhưng tay vô lực rơi giữa không trung.

Bourbon đứng trước cửa, cúi đầu nhìn cánh hoa trên đất.

Hai người phía sau lần lượt im lặng.

Anh vỗ cánh hoa mới rớt để lộ một tầng cánh hoa trên đất, phía trên cánh hoa có vết giày rất đậm.

Độ ấm trong mắt Bourbon giảm xuống, anh ngẩng đầu nhìn cửa phòng trộm như muốn thông qua đó nhìn những vị khách không mời mà đến.

Anh quay đầu dùng mắt ra hiệu cho hai người còn lại, đợi khi cả hai đều gật đầu trả lời, Bourbon đứng dậy lấy chìa khóa tự nhiên mở cửa bước vào.

"Tôi về rồi Julep."

Chàng thanh niên tóc vàng híp mắt hô.

Trong phòng im ắng đến mức kỳ lạ, không ai trả lời, ba người lần lượt vào nhà.

Scotch bước vào sau cùng chú ý đến chỗ để hành lý của Julep bị mở ra, vẫn còn dấu bị lục, anh cúi đầu che đi sự lạnh lẽo trong mắt.

"Julep, đang chơi trốn tìm đấy à?"

Bourbon vui vẻ hòa nhã cởi áo khoác đi đến phòng khách.

"Vậy thì trốn kĩ nhé, đừng để tôi chộp được đấy."

Người đàn ông nép ở góc tường, tay cầm súng trong áo khoác tay nắm chặt, nhưng cả cơ hội lấy ra còn không có.

Khẩu súng lạnh băng dí thẳng lên huyệt thái dương, chàng thanh niên tóc vàng lạnh lùng, miệng giương lên lộ ra nụ cười không chút tình cảm.

"Bắt được rồi."

Cùng lúc đó trong phòng bếp và nhà vệ sinh cũng vang lên tiếng la thảm thiết, người đàn ông bị súng dí vào thái dương đổ mồ hôi lạnh.

"Bây giờ, nói cho tao biết."

Sức trên tay của Bourbon tăng lên theo lời nói khiến người đàn ông đau đớn.

"Con nhóc đó nơi nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top