Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5. Làm việc thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gỗ trong lò sưởi âm tường đang tí tách cháy, gian phòng trang trí kiểu Âu, sứa con nương nhờ trong thân thể mèo đen lười biếng cuộn mình trên sô pha, đôi mắt to tròn hé mở, chếch về phía đối diện sô pha là một thiếu niên thủ lĩnh Mafia trẻ đang ngồi ở bàn làm việc.

Cảm giác được tầm mắt của em, vị thủ lĩnh trẻ tuổi ngẩng đầu, vị thủ lĩnh đẹp trai dịu dàng ấy lúc này nở nụ cười cứng đời, bởi vì một khẩu súng đang dí vào thái dương anh.

"Re, Reborn, Sayoko đang nhìn kìa, cậu dịch khẩu súng đi một chút được không?"

Vừa nghe, sát thủ tiên sinh khiêm gia sư Reborn cười một tiếng, híp mắt lại.

"Biết Elise đang nhìn thì tăng tốc độ xử lý công việc lên."

"Không thể! Có phải cậu không biết đâu...chờ! Elise?!" Sawada Tsunayoshi trừng mắt, quên mất khẩu súng của gia sư nhà mình dí vào thái dương, xoay đầu cãi cọ: "Elise, Kuro-chan, Hina, Chocolate...rõ ràng Sayoko là mèo của tôi! Tại sao mọi người đều đặt tên cho Sayoko vậy?"

"Do thường thức của cậu quá kém."

"Ha?!"

"Làm nhanh, nếu không hoàn thành trong hôm nay thì đừng hòng ăn cơm."

Làm việc quá đáng sợ, con người quá đáng sợ, sứa con nghĩ, may mà em chỉ là một con mèo không cần làm việc.

"Em đọc sách xong chưa Julep?"

Ai?

"Lại ngủ mất rồi...Julep, Julep, Ju-lep——!"

Julep đột nhiên mở mắt, lò sưởi âm tường cái gì, Mafia cái gì, mèo đen cái gì, trước mặt em bây giờ chỉ có khuôn mặt không vui của ma vương Bourbon.

Đúng rồi nhỉ, em đã không còn là con mèo hoang nữa.

Ánh mặt trời nghiêng vào phòng khách, sô pha giữa phòng khách trải thảm nhung. Trên thảm, trên sô pha đều bày đầy mấy cuốn sách kiến thức cơ bản về súng ống đạn dược và cả sách công cụ về cách tháo lắp bom, còn cả mấy cuốn mật mã khó hiểu nữa.

Buổi tối nửa tháng trước, tranh đấu giữa Rye với Bourbon chưa phân kết quả. Đầu tiên là do phải điều dưỡng cơ thể đã, cái nữa là do... họ quá bận.

Từ sáng sớm đến tối mịt, bận đến mức ăn cơm còn phải gõ máy tính bảng, điện thoại thì luôn trong trạng thái nhận tin tức 24/24. Có vài lần Julep mơ màng đi từ nhà vệ sinh ra thì thấy ba người đã chuẩn bị ra ngoài.

Em nhìn đồng hồ——1h sáng.

Thế nên nói cho hoa mỹ thì không muốn để em buồn chán cả ngày, Bourbon lấy một vài cuốn sách bên ngoài về.

"Em không cần"

Julep nấp sau lưng Scotch cực kì chống cự, ngay cả miệng cũng vểnh thành hình chữ "x".

"Đừng làm nũng, không phải em tự thừa nhận à?"

Nhưng chống cự không có hiệu quả, Bourbon cầm lấy báo cáo chính miệng em thừa nhận hồi đầu.

Trên đó chữ trắng mực đen ghi rành rành, thực nghiệm thể: số 0, có khả năng ghi nhớ và học tập xuất sắc.

Julep:...

【Khụ, khụ khụ khụ hết cách, không nói quá lên thì cậu sẽ bị xử lý như đồ vô dụng.】Hệ thống chột dạ giải thích.

Julep:【Nhưng tui không học vô, Bourbon chắc không làm gỏi tui như con cá tối qua đâu ha.】

【Cậu quên cộng sự của cậu là ai à?】Hệ thống vô cùng kiêu ngạo nói.

Vì thế Julep nhìn có vẻ vô cùng chăm chỉ học hành nhưng thực tế đang giả vờ xem hệ thống học, chán đến mức ngủ quên cũng là chuyện thường mà!

Nhưng Bourbon không biết chuyện này, cũng không nói cho Bourbon nghe được, Julep chỉ đành cúi đầu dưới ánh mắt nguy hiểm của ma vương: "Xin lỗi."

Bourbon thở dài, bận rộn ngày đêm, ngay cả anh cũng hơi chịu không nổi.

Anh biết cho dù là Julep có khả năng ghi nhớ và khả năng học tập mạnh đến mức nào thì cũng không nên nghiêm khắc như thế, nhưng em bắt buộc phải nhanh chóng trưởng thành.

Đã qua nửa tháng, cơ thể của Julep cũng điều dưỡng xong, đôi gò má hóp cũng bắt đầu tròn lên, chọc một chút là lõm xuống.

Phía trên đã giục rất nhiều lần, Julep bắt buộc phải đi làm nhiệm vụ với họ, chỉ dựa vào mấy tờ báo cáo không chứng minh được, họ cần phải có chứng cứ trực tiếp thuyết phục hơn chứng minh Julep hữu dụng với tổ chức.

"Mấy nội dung này học hết chưa?" Bourbon hỏi.

【Học xong rồi.】Hệ thống trả lời.

Julep gật đầu: "Học xong rồi."

"Tốt lắm." Bourbon vui mừng xoa đầu Julep, "Vậy tối nay tiến hành kiểm tra thành quả học tập của em."

"Ò." Julep chán nản trả lời.

Con người chỗ nào cũng tốt, trừ học tập và công việc ra.

"Học mệt rồi thì đọc cái này nghỉ ngơi đi."

Rye cả người toàn là mùi cà phê bước qua như làm trò ảo thuật móc ra một cuốn sách hệt như Bourbon đưa cho Julep.

Lại là sách à?!

Julep trừng mắt xù lông.

Rye nhìn phản ứng của em cong miệng nói: "Yên tâm, không phải sách em phải học."

Julep lật sách phát hiện nó quả thực khác với mấy cuốn trước.

【Sách gì thế?】Em hỏi hệ thống.

【Là tiểu thuyết trinh thám. Nghiêm khắc thì tiểu thuyết là một dạng thuốc bổ giúp thế giới tinh thần của con người phong phú hơn, cậu đọc thử đi.】

Nghe thấy không có liên quan đến học hành, cọng tóc của Julep lập tức thẳng trở lại, em có thể.

Bourbon cầm cuốn sách trong tay em lên cau mày, giọng điệu không vui: "Thời gian của em ấy rất quý giá."

"Em ấy cần kết hợp giữa nghỉ ngơi và làm việc." Rye nhàn nhạt nói: "Đừng có đặt suy nghĩ của cậu lên người con bé, con bé không phải là con rối của cậu Bourbon."

"Ha, nói hay quá Rye."

Một kẻ thành viên của tổ chức lại có mặt mũi thốt ra câu đấy sao!

Bourbon tức đến buồn cười.

Mắt nhìn hai người đang trong tình thế vô cùng căng thẳng.

Julep khép nép lùi một bước, xoay người chuẩn bị chạy vô bếp tìm Scotch.

Để ma vương và dũng sĩ đánh nhau đi, em đi tìm thiên sứ ăn đây.

"Scotch."

Đã quen với giọng nói nhỏ nhẹ từ phía sau truyền đến, Scotch đang đậy thịt bò trước bếp thở dài, cả đầu cũng không quay lại nói: "Không được."

"Em chưa nói gì mà."

"Vậy trừ kem ra thì cái gì cũng thương lượng được. Kem không được."

Cơ thể Julep cứng lại.

Quả nhiên lại chạy đến vì nó, Scotch bất lực nghĩ.

Khoảng thời gian trước nhiệt độ tăng cao, mặc dù trong phòng có điều hòa, nhưng Julep vẫn bị ảnh hưởng nhiệt độ cao ăn không ngon, Scotch mua kem cho em ăn, không ngờ ăn một lần nghiện luôn, hầu như lấy kem làm cơm ăn luôn, cả ngày cứ quấn lấy anh đòi ăn kem.

Scotch hối hận rồi, ban đầu cho dù làm mì lạnh cũng không nên mua kem cho Julep.

"Scot——ch——"

Do đứng kiễng chân mép bàn bếp, bé gái ngẩng đầu kéo dài âm gọi anh, Scotch nhướng mày cứng rắn: "Không được là không được Julep."

"Scotch."

Bắt đầu rồi, Scotch nghĩ.

Con nít rất biết cách lợi dụng ưu thế của mình thế nào để đạt được mục đích, mấy đứa rất biết nhìn mặt đoán ý để làm.

Julep không khóc không quậy, không khóc lóc om sòm để đạt mục đích, ngược lại em không làm gì cả.

Scotch bưng dĩa thịt bò đến lò nướng, cái đuôi hồng phấn cũng bám theo từng bước.

"Scotch."

Em không làm gì hết—— chỉ như con gà nhỏ mới sinh không ngừng gọi tên, đi theo anh mà thôi.

Chỉ là do lần trước em dùng chiêu này khiến anh đầu hàng lấy kem cho nên mỗi lần Julep đều dùng chiêu này.

Không thể mềm lòng, Scotch âm thầm quyết định, lần này cho dù nói thế nào anh cũng không thể mềm lòng được.

Lúc này Julep ngáp một cái.

Tối qua em ấy lại thức khuya nữa rồi. Scotch chú ý đến quầng thâm dưới mắt em, hơi đau lòng.

Julep chỉ mới 7 tuổi, bầu bạn mỗi ngày với em không phải là mấy điều nhẹ nhàng như bạn bè, trò chơi mà là phải học những thứ lý thuyết khô khan ngay cả người lớn cũng thấy khó nuốt.

Cho dù như thế Julep vẫn nghe lời mà học, trước nay chưa bao giờ thật sự từ chối bọn họ.

Là anh thua rồi, Scotch lắc đầu thở dài, xoay người mở tủ lạnh lấy kem dâu tây Julep thích ăn nhất.

Mắt của Julep lập tức rực sáng.

Scotch dặn đi dặn lại: "Chỉ ăn một chút. Ăn nhiều sẽ tiêu chảy đấy, không tốt cho thân thể."

"Ừm ừm!" Julep điên cuồng gật đầu nhưng trong lòng lại nghĩ: chỉ có con người ăn kem mới bị tiêu chảy thôi, em mới không bị.

Hệ thống:...Bây giờ cậu không phải là người à!

Nhận lấy kem xong thì Julep không đợi được mà múc một muỗng lớn cho vào miệng, kem lạnh lập tức xông thẳng lên não, em thích cảm giác kem tan trong miệng, mùi dâu tây theo tiếng hít thở trào ra.

Julep vui vẻ đến mức xung quanh xuất hiện vài đóa hoa nhỏ, Scotch thấy vậy cũng không nhịn được cười.

"Scotch."

Cả Scotch và Julep đều quay đầu nhìn Bourbon đang bước vào phòng bếp.

Sắc mặt anh rất khó coi, trong lòng Scotch hẫng lên.

Cái gì đến rồi cũng đến.

[Nhiệm vụ tối nay mang theo Julep——RUM]

Hai người nét mặt lẫn lộn, tầm mắt lần lượt nhìn xuống Julep đang vui vẻ ăn kem, người sau không hiểu nghiêng đầu chớp đôi mắt dâu tây.

"Julep, tối nay có nhiệm vụ." Bourbon nói.

"Trên đường cẩn thận." Trong miệng Julep vẫn ngậm muống kem, lúc nói chuyện cái muống cứ lên lên xuống xuống, em cho rằng vẫn chỉ có 3 người đi làm như ngày thường.

"Không, lần này em cũng đi nữa."

Julep: "..."

Chuyển động của cái muỗng chậm lại, cuối cùng dừng hẳn, cái muống rớt xuống sàn theo động tác há miệng của Julep, trong chốc lát em cảm thấy ly kem trong tay không còn ngon nữa.

Hệ thống:【Lẽ nào cậu nghĩ rằng tổ chức chỉ bao nuôi vậy thôi à?】

【Không được hả?】Julep nhớ đến Sawada Tsunayoshi.

【...】Hệ thống im lặng chốc lát rồi nói:【Không phải boss nào cũng tên Sawada Tsunayoshi.】

Julep: "..."

Sứa con chết tâm rồi, biến thành một cục sứa, Scotch mềm lòng để em ăn thêm ít thành ăn hết hộp cũng được.

Dù rằng như thế, tối nay Scotch cũng ôm em xuống lầu.

Nhiệm vụ buổi tối chủ yếu vẫn là nhóm Whiskey trưởng thành, Mint Julep nhỏ xíu chỉ cần dựa theo bản đồ đến lỗ thông gió, bò đến chỗ phòng mục tiêu phá hủy tài liệu quan trọng và trở về kịp thời là được.

Scotch giảng nhiệm vụ cho Julep cả chặng đường, em phải làm gì, chú ý những gì.

Lúc dừng xe Julep vốn định đi theo sau Scotch như thói quen nhưng cổ áo bị kéo nhẹ lại, trong lúc em ngẩn người thì Rye đã bồng em lên.

Người đàn ông tóc dài mang súng phía sau vẫn nhẹ nhàng dùng một tay nâng người Julep lên để em ngồi vững trên cánh tay anh.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của anh trở nên dịu dàng hơn: "Tối nay em là cộng sự của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top