Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8. Đây là chuyện bình thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Julep bị bệnh.

Nằm một cục nhỏ xíu trên giường, khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua vừa luộc chín vẫn còn nóng hổi, đôi mắt dâu tây luôn bừng bừng sức sống bây giờ vô thần nhìn trần nhà.

Julep khụ một tiếng nhỏ, ho một cái khiến cổ họng em vừa ngứa vừa đau, ngay cả nuốt nước bọt thôi cũng thấy đau.

Tại sao em lại bệnh nhỉ?

Hệ thống:【Bởi vì cậu là người.】

Julep:【...Tui không muốn làm người nữa.】

Khó chịu quá, cơ thể nặng trịch, Julep có cảm giác mình đang ngập trong nước nóng rồi vớt ra bỏ vô nước lạnh, cả người toàn là nước, nóng lạnh đan xen, mỗi chỗ trên người đều đang gào lên khó chịu... khó chịu quá.

Em từng làm nhiều động vật như thế chỉ mỗi con người mới kiểu rớt vào nước mà khó chịu thế, tại sao lại yếu ớt như thế? Con người không phải rất mạnh sao?

Một tay Rye cầm cốc, một tay cầm thuốc bước vào, Julep vô lực nhìn anh.

Anh đặt cốc sứ và thuốc trên tủ đầu giường, đỡ Julep ngồi lên, cầm gối kê cho em dựa vào, cầm cốc đầy nước nóng đưa cho em, sau khi bẻ thuốc thì trong tay Julep đã có vài cái hình dạng và màu sắc khác nhau.

Julep mơ màng hỏi: "Là kẹo sao?"

"Không." Rye đưa tay sờ trán em, sờ đôi má nóng bừng, "Là thuốc."

Julep cọ tay Rye, nhiệt độ lòng bàn tay Rye khiến em thoải mái.

"Uống đi, uống xong thì sẽ không khó chịu thế nữa."

Julep ủ rũ gật đầu, uống cái này xong sẽ không khó chịu nữa, thuốc đúng là đồ tốt.

Để nhanh chóng thoát khỏi trạng thái này Julep há miệng đưa tay lên, một ngụm ngậm hết mấy viên thuốc. Em uống nước, mấy viên con nhộng theo nước đi xuống, còn mấy viên màu trắng sau khi ngấm nước lại đọng ở đầu lưỡi, vị đắng chát pha với vị ngọt lan rộng khắp cả miệng khó nuốt đến mức Julep muốn ói ra.

"Uống nước." Rye ở bên cạnh nói.

Julep lập tức đưa cốc uống một ngụm lớn, uống sạch thuốc trong miệng nhưng vị đắng chát ấy vẫn không trôi đi, em khó chịu lè lưỡi.

Con người tại sao lại phát minh ra cái loại thuốc khó uống vậy chứ?!

Bị bệnh đã khó chịu rồi, thuốc trị bệnh sao còn khó uống như vậy nữa!

Em vươn tay nắm áo Rye.

"Rye, em muốn ăn kem QAQ"

Rye nhướng mày: "Không được, bây giờ em không được ăn."

"!!"

Không ngờ đến bị từ chối, Julep ngu người, cọng tóc trên đầu cũng bẹp xuống, đầu của em bây giờ một màu trắng xóa.

Vị đắng chát của thuốc và sự khó chịu của cơ thể thành cọng cỏ cuối cùng đè chết con lạc đà Julep.

Khóe mắt đong đầy nước mắt, cô bé mím chặt miệng, cả người run rẩy, khuôn mặt vốn đỏ bừng của em càng đỏ hơn, nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, giây sau từng giọt nước mắt cứ thế mà rơi.

Rye đứng hình, đôi mắt xanh đen lạnh lùng kinh ngạc, khuôn mặt thảng thốt, anh không nghĩ đến Julep sẽ khóc, rõ ràng ngày thường Scotch không cho em ăn em cũng không khóc, tại sao hôm nay...

"Julep."

Scotch và Bourbon lần lượt bước vào, giọng nói nhẹ nhàng của Scotch bị tiếng khóc bất thình lình cắt đứt.

Khác với im lặng khóc lần đầu ăn trứng bao cơm, lần này Julep ngồi trên giường nắm chăn gào khóc, khóc đến mức mặt mày đỏ bừng, khóc đến mức cả người run rẩy, là khóc như một đứa trẻ thật sự.

Đang khóc nhưng do cổ họng đau em lại ho lên, cổ họng đau rát khiến em càng thêm khó chịu càng muốn khóc thêm, lặp đi lặp lại thành một vòng tuần hoàn chết.

"Ngươi làm gì vậy?" Bourbon chỉ đành nén giận trừng Rye, bởi vì tay anh đang cầm nước mật ong củ cải trắng nấu cho Julep.

"Em ấy muốn ăn kem, tôi chỉ từ chối thôi." Rye đau đầu nói.

Con nít vướng tay hơn bất kì vụ án hay nhiệm vụ nào, chúng mưa gió thất thường, giây trước còn vạn dặm không mây, giây sau lại mưa gió bập bùng khiến người ta khó lòng hiểu được, căn bản không biết nên làm thế nào mới được.

Scotch bình tĩnh nói.

"Trẻ con lúc bị bệnh sẽ vô cùng yếu đuối bất an, em ấy khóc không phải vì không cho ăn kem, mà là khó chịu đến vậy còn bị từ chối."

Anh đặt khay lên tủ đầu giường, xoay người cầm khăn giấy ngồi trên giường an ủi Julep.

"Julep, Bourbon nấu đồ ăn ngon cho em này, ăn xong rồi cổ họng sẽ không đau nữa, bệnh cũng chóng khỏi thì có thể ăn kem. Julep là bé ngoan đừng khóc nữa được không?"

Không biết là do tác dụng giọng điệu nhỏ nhẹ từ tốn của Scotch hay là do có thể ăn kem và đồ ăn ngon đả động Julep, em dần ngừng khóc cầm khăn giấy xì mũi lau nước mắt.

Bourbon đưa chén trên tay qua, Julep nhìn nước mật ong củ cải rồi ngẩng đầu hỏi Scotch: "Đắng... không ạ?"

Do đang bệnh với vừa khóc xong, giọng nói của cô bé nghe như hộp nhạc hết pin.

"Không đắng, ngọt lắm." Bourbon nói.

Julep nửa tin nửa không cầm muốn lè lưỡi thử, cọng tóc trên đầu cũng dựng lên.

Uống thuốc xong lại uống nước mật ong củ cải, Julep đã hạ sốt bớt, cơ thể cũng không khó chịu thế nữa, cổ họng cũng thoải mái rồi, em mới nhớ vừa nãy mình làm gì.

【Tôi cũng ngạc nhiên lắm đấy.】Hệ thống luôn im lặng thình lình nói:【Con người lúc bệnh quả thực sẽ yếu đuối đi, nhưng không ngờ người chưa học được tình cảm như cậu cũng làm thế...đi đâu thế?】

Julep mở chăn xuống giường.

Em mở cửa phòng thò đầu ra xem thử, ở phòng khách chỉ có Bourbon và Scotch thôi.

Bourbon đang ngồi ở sô pha, cơ thể nghiêng về phía trước, tay chống cằm, nghiêm túc lướt xem nội dung trong ipad.

Scotch ngồi bên cạnh cúi đầu lật một xấp tài liệu.

Không có bóng dáng của Rye.

Hai người chú ý đến Julep, Bourbon đóng ipad xoay đầu hỏi: "Sao thế Julep? Không thoải mái ở đâu hả?"

Julep lắc đầu nhẹ, em mặc một bộ đồ ngủ màu hồng có hình con sứa, đầu tóc anh đào dài xõa tung sau lưng, nhìn ngoan ngoãn đáng yêu hơn ngày thường nhiều.

"Em đang tìm Rye." Em nép sau cửa nói nhỏ.

"Xì."

Julep: "? Vừa nãy Bourbon..."

"Anh không có." Bourbon cười híp mắt đánh gãy Julep.

Vừa hay lúc này Rye mở cửa bước vào, ba người đồng loạt nhìn anh.

Rye: "?"

Anh cúi đầu thay giày, ngẩng đầu thì đối mắt với Julep, cô bé lập tức rụt vào phòng lại.

Qua một hồi Rye đi bếp pha cà phê, phía sau lưng có tiếng lạch bạch lạch bạch, ở đây có mỗi Julep là đi như thế.

"Có chuyện gì thế?" Rye cũng không quay đầu hỏi.

Mùi hương cà phê phảng phất trộn lẫn với mùi thuốc lá trên người đàn ông tóc đen, ngửi thấy vừa đắng vừa thơm, mặc dù Bourbon dặn phải cách Rye mới hút thuốc xong xa một tí, nhưng thực ra Julep không hề ghét mùi này.

Không chỉ Rye, ba người họ trên người đều có mùi hương không giống nhau, dù là mùi nào đi nữa thì Julep cũng đều rất thích.

Bourbon là mùi bạc hà và mùi rượu, Scotch là mùi mặt trời và bồ kết, Rye là mùi cà phê và thuốc lá.

"Rye."

Rye cảm thấy tóc của mình bị kéo một chút, lực kéo không mạnh, chỉ là muốn anh chú ý thôi.

"Em xin lỗi."

Giọng điệu nhỏ nhẹ đột nhiên khiến Rye nhớ lại lần đầu gặp mặt.

Julep, một bé gái nhỏ yếu, một bé gái mang trên mình gánh nặng khổng lồ.

Anh nghĩ, có lẽ em xin lỗi vì chuyện vừa nãy em khóc, nhưng anh không tức giận.

Thân là con trưởng trong nhà, anh không đến mức vì chuyện nhỏ nhặt vậy mà tức giận.

Mỗi lần thấy Julep anh đều nghĩ đến em gái anh lớn bằng chừng đó vụng về và cố gắng thân thiết với anh.

Nhưng anh không giỏi thân thiết với con nít.

Lần đầu tiên tiếp xúc với Julep anh cũng đau đầu, nhưng lại thuận lợi đến bất ngờ, quá trình nhạt nhẽo nhanh gọn, những gì em ấy nói anh đều đồng ý.

"Tôi không giận."

Rye ngồi xổm xuống vuốt đầu cô bé, đầu của em cũng đong đưa qua lại theo động tác của anh.

"Thật à?"

"Thật."

Rye cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng: "Đợi em khỏi bệnh rồi tôi dắt em đi ăn kem."

"Ừm!"

Nhìn dáng vẻ vui mừng chạy đi của cô bé, Rye xoay người cầm cà phê, vốn dĩ chỉ muốn tìm cơ hội lén đưa em ra nước ngoài thông qua kế hoạch bảo vệ nhân chứng, nhưng bây giờ anh có suy nghĩ hơi khác.

Nếu có thêm một em gái chắc Masumi sẽ vui lắm.

Trên đường quay về phòng Julep lướt qua Bourbon và Scotch ở phòng khách đang bàn luận cái gì đó, âm thanh của hai người không lớn, bình thường Julep không để ý, nhưng hôm nay em nghe thấy giọng nói buồn phiền của Bourbon.

Bourbon! Buồn phiền! Ma vương đó——đang, buồn, phiền!

Cọng tóc trên đầu Julep như thu được tín hiệu gì đó lập tức dựng lên.

Em bước nhẹ chân khom lưng lén lút trốn sau ghế sô pha vểnh tai hóng hớt.

"Cho dù xem bao nhiêu sách và chương trình đi nữa tôi cũng không tài nào hiểu nổi!"

"Bourbon...bình tĩnh chút đi."

Còn có chuyện khiến Bourbon không hiểu được à?

Em rất chuyên tâm nghe ngóng, không chú đến một bàn tay thò ra phía sau nắm cổ áo ngủ em lên.

Em bị xách lên trước mặt ma vương Bourbon, đối mặt với khuôn mặt cau có ngoài cười trong không cười của anh.

"Em xin lỗi."

"Xin lỗi nhanh quá ha." Bourbon thỏ dài ôm Julep vào lòng, "Vừa hết sốt, lại sốt nữa thì tối nay em khỏi ngủ."

Julep ôm đầu gối ngồi trong lòng Bourbon, phía sau lưng như có một bếp lò sưởi ấm lưng em.

Trên bàn trà bày một đống sách vở trước nay không có, tên sách khác nhau nhưng tất cả đều có hai chữ "nhi đồng".

Do phải học cách tạo mật mã, phá giải mật mã, biết sử dụng súng ống đạn dược nên Bourbon mới đưa em mấy loại sách đó. Mấy cuốn này cũng không giống tiểu thuyết mà Rye cho em, cũng khác với loại em đọc, có nghĩa là...

Julep:【Bourbon có con!】

Con của ma vương sẽ là ác ma sao!

Hệ thống:【...Trong đầu cậu chỉ có nước thôi à?】

【?】 Julep gãi đầu, kỳ dị nhìn màn hình hệ thống nói:【Dù sao tui cũng là sứa mà, là do nước tạo thành, mặc dù không phải là bản thể sứa, nhưng não có nước là chuyện bình thường, nói thật thì tui không có não nữa cơ.】

Hệ thống:【...】

Vì sao lúc đầu cậu lại chọn nhỏ này làm cộng sự chứ!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top