Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 3: Phát hiện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một hôm. Khi người mẹ xuống phòng thăm Arno, thấy bóng dáng Giáo sư Fardi ngồi bên ngoài phòng kính, chăm chú đọc các tài liệu cũ về nghiên cứu của ông. Còn Tiến sĩ Boell vẫn quan sát đứa bé qua màn hình được ghi lại từ camera. Tiến sĩ Dova và Tiến sĩ Delmi , hai người họ ngồi gần màn kính, cười nói vui vẻ với đứa bé.

Người mẹ: hôm nay sao mọi người rãnh rỗi xuống đây hết vậy?

Tiến sĩ Delmi : thật sự thì bây giờ chúng tôi bớt được xíu công việc nhờ sự vắng mặt của giáo sư Pill đấy.

Tiến sĩ Dova : nói giỡn vậy thôi, chứ công việc hằng ngày vẫn làm bù đầu đây, chỉ là muốn thư giản xíu, nên cùng nhau xuống đây nói chuyện với mọi người.

Tiến sĩ Boell : cô cũng xuống đây thăm Arno mà đúng không? vào phòng đi.

Người Mẹ: tại nằm trong phòng tôi cũng thấy chán, nên là tôi xuống đây giết thời gian thôi.

Tiến sĩ Delmi : cô vẫn đang học cách làm người mẹ tốt à?

Người mẹ: đúng vậy? Nó khó thật đấy. Tôi chẳng biết phải cảm nhận thế nào ?

Tiến sĩ Dova : cố lên, cô sẽ làm được thôi.

Người mẹ đứng dựa lưng vào tường, không vào phòng kính mà chỉ đứng ngoài nhìn con mình.

Tiến sĩ Delmi : giáo sư Pill không biết đi đâu mà cả tuần nay không thấy về, cũng chẳng báo tin gì cả?

Tiến sĩ Boell : cả Eno nữa, chẳng phải em với cậu ta luôn như hình với bóng sao, bây giờ cậu ta cũng biệt tâm cả tuần, sao em không hỏi thăm cậu ấy chứ ?

Tiến sĩ Dova : có chuyện đó sao, hai người thích nhau à?

Tiến sĩ Delmi : mọi người đừng đùa chứ ? Không có chuyện đó đâu.

Giáo sư Fardi : các cô cậu cứ để chuyện riêng xen vào công việc vậy.

Tiến sĩ Dova : giáo sư à, chúng tôi cũng muốn tìm niềm vui thôi mà, ông cũng nên giống chúng tôi đi.

Tiến sĩ Delmi : theo tôi thì thấy ông với giáo sư Pill hợp nhau đấy, hai người sao không tiến tới?

Giáo sư Fardi : cô đừng đùa bậy, hồi xưa, bà ta bị rất nhiều người quay lưng vì có những ý tưởng điên rồ đấy, tôi sẽ chết mất nếu yêu lầm bà ta.

Tiến sĩ Dova : giáo sư Pill nghe được sẽ buồn ông cho xem.

Giáo sư Fardi : chúng tôi là bạn của những năm học Đại học, quá thân đến mức chả còn gì để giận, nên là mọi người đừng có bậy bạ gắn ghép tôi với bà ta, bà ấy nhìn vậy thôi chứ điều bà ta làm, chúng ta không tưởng tượng ra được đâu.

Tiến sĩ Boell : vậy là hai người có quen biết nhau trước à, sao bây giờ ông mới nói chứ, Giáo sư Fardi ?

Giáo sư Fardi : tôi già thật nhưng chưa đến mức lãng trí, tôi nhớ là không có ai hỏi về mối quan hệ của hai chúng tôi, nên việc gì tôi đâu phải nói cho mọi người biết.

Tiến sĩ Delmi : ông giấu ghê thật đấy!

Tiến sĩ Dova : nhưng mà họ đã đi cả tuần rồi, không biết đi đâu nữa...

Người mẹ: không chừng hai người họ đến gặp riêng những người cấp trên.

Giáo sư Fardi liếc mắt nhìn Alese: để làm gì chứ?

Người mẹ: về đứa bé.

Tiến sĩ Boell : cô chắc chứ?

Người mẹ: đoán mò thôi.

Người mẹ bỏ mọi người ở lại và trở về phòng nghỉ. Mọi người vẫn mang cảm giác khó hiểu. Vài ngày sau, hai người họ trở về khu thí nghiệm. Mọi người hỏi thì chỉ nhận câu trả lời: chúng tôi đi giải quyết xíu việc!

Mọi người trong nhà không ai dám hỏi gì thêm.

Ngày hôm sau

Khi người mẹ và cả bốn vị tiến sĩ đều có nói chuyện về đứa bé.

Tiến sĩ Delmi : nhìn Arno dễ thương như vậy, sao những người kia lại nỡ lòng nào đem ra thử nghiệm chứ ?

Tiến sĩ Boell : những giáo sư - tiến sĩ ngành chúng ta toàn mang tiếng là những kẻ độc ác. Chuyện tàn nhẫn nhất đều là do ta gánh hết.

Tiến sĩ Dova : nhưng đó đâu phải lỗi chúng ta, chúng ta chỉ làm theo lệnh cấp trên thôi mà.

Tiến sĩ Eno : nhưng có ai biết điều đó, dù là bắt đầu hay kết thúc, người đại diện công bố là những giáo sư chúng ta, bọn họ chỉ núp sau bóng ta để hưởng lợi, bao nhiêu tiếng ác đều đỗ lên vai ta gánh.

Tiến sĩ Delmi : đúng là những người vô nhân đạo mà, bọn họ là những con cáo già.

Người mẹ: vậy cấp trên của chúng ta là những ai, có nhiều người không?

Tiến sĩ Dova : chuyện này thì chúng tôi không biết.

Tiến sĩ Boell : chúng tôi khi được nhận lệnh là chuyển công tác đến đây làm, rất ít khi ra ngoài, nói đến việc biết mặt còn không biết sao mò được thông tin về họ chứ.

Tiến sĩ Dova : chỉ có các vị giáo sư mới được trực tiếp gặp họ trong các buổi họp báo cáo, chúng tôi thì không được phép gặp nếu không có lệnh triệu tập.

Tiến sĩ Delmi : chúng tôi cũng không biết có bao nhiêu người đứng sau vụ này.

Người mẹ: tôi nghĩ chắc nhiều...

Tiến sĩ Eno nhìn mọi người: đúng là nhiều, nhưng người có quyền mạnh nhất, chỉ có một người.

Tiến sĩ Delmi ngạc nhiên: hả? Một thôi sao?

Tiến sĩ Dova : bộ ông ta là tỷ phú sao, nhưng vật chất ở đây đều do ông ta chu cấp hết, một mình chịu hết thì hơi chua đấy.

Tiến sĩ Boell : Eno, bộ cậu biết người đứng sau cuộc thử nghiệm này là ai à?

Tiến sĩ Eno liền ngênh mặt ra oai : đúng vậy.

Tiến sĩ Dova : Eno này, anh kể mọi người nghe với được không? em cũng tò mò về người đó lắm, chắc ông ta già lắm hả? Dân giàu có mà, lại còn quyền lực cao trong xã hội nữa ?

Tiến sĩ Eno : không đâu, mọi người lầm rồi, trước khi gặp người đó, trong đầu cứ nghĩ đó sẽ là một tên mập, lùn, lắm tiền, nhưng thật bất ngờ là khi gặp, chúng ta gọi ông ta là quá sai lầm. Phải gọi anh ta mới đúng.

Tiến sĩ Delmi : anh ta? Người đó bao nhiêu tuổi chứ? Còn trẻ sao?

Tiến sĩ Eno : đúng vậy, người mà chúng ta kêu là sếp trong dàn nhân viên cấp cao đó, tên là Adolf, anh ta là thiếu gia thứ thiệt đấy, con đường sự nghiệp của anh ta thành công ở cái tuổi 40, bây giờ, trong giới làm ăn, tên tuổi anh ta rất được mọi người chú ý đó, lời nói của anh ta rất có giá trị.

Tiến sĩ Boell : nói vậy chỉ lớn hơn chúng ta có vài tuổi thôi, thật không tin được?

Tiến sĩ Dova : anh ta chỉ hơn ta vài tuổi thôi mà làm nên chuyện rồi đấy.

Tiến sĩ Delmi : anh Eno, cái người tên Adolf gì đó, vẻ ngoài thế nào, đẹp trai như kiểu các quý ông không?

Tiến sĩ Eno : còn phải hỏi, đến cả anh là con trai còn mê huống chi tụi con gái các em.

Tiến sĩ Delmi : quàoo.

Tiến sĩ Eno : chẳng phải Alese cũng gặp sếp Adolf vài lần rồi sao? Không nhớ à?

Người mẹ ngạc nhiên: tôi sao ? Gặp khi nào chứ ?

Tiến sĩ Eno : trước khi cô chuyển tới đây thì cô làm việc trong công ty mà.

Người mẹ: sao cậu biết?

Tiến sĩ Eno : ơ ...ờ ... tôi nghe bà Pill nói.

Tiến sĩ Delmi : gì hả? Alese , cô làm gì trong công ty vậy? còn gặp anh Adolf gì đó, sướng vậy.

Tiến sĩ Dova : Alese , cô nhớ mặt anh ấy không, kể chúng tôi nghe nữa.

Người mẹ quay sang nói với Eno : cậu còn biết gì không?

Tiến sĩ Eno : ơ ... chỉ nhiêu đó à ? Mà chắc anh ấy tới gặp cô, trong lúc cô chưa tỉnh, nên không biết đấy.

Tiến sĩ Dova : thích nha. Em cũng muốn gặp mặt anh ấy quá.

Tiến sĩ Boell : Dova, em nói gì vậy?

Tiến sĩ Dova : anh đừng ghen khi thấy biểu hiện của em chứ ?

Tiến sĩ Delmi : em cũng muốn gặp anh ấy nữa, nghe kể là khoái rồi đó.

Tiến sĩ Boell : thiệt tình hai em luôn đó ... ủa mà Eno, sao cậu biết thông tin về Adolf vậy, anh ta thuộc dạng nhân viên cấp cao, chúng ta làm gì được cấp phép mà gặp mặt anh ta chứ? sao cậu được gặp anh ta?

Tiến sĩ Eno : ơ ... thì à ...

Tiến sĩ Delmi : đúng đó. Chẳng phải chúng ta luôn phải ở đây sao, sao anh biết về anh ta chứ?

Tiến sĩ Eno : thật ra thì ... mấy ngày trước tôi đi giải quyết công việc với bà Pill, thì tình cờ thấy anh ta ở công ty, mới hỏi bà Pill, nghe kể là biết anh ta không phải dạng vừa.

Người mẹ nghe xong, nhìn Tiến sĩ Eno một hồi lâu rồi bỏ đi ra ngoài trước.

Tiến sĩ Dova : Alese , cô sao vậy?

Tiến sĩ Boell : cô không khỏe à? cần chúng tôi...

Người mẹ ngắt lời Boell : tôi về phòng nghỉ ngơi một chút, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi.

Tiến sĩ Delmi : cô... không sao chứ?

Người mẹ gật đầu mĩm cười rồi bỏ đi, rời khỏi tầng hầm đó, Alese lên tầng trên đến phòng làm việc của giáo sư Pill. Gõ cửa bước vào phòng, bà ấy vẫn đang làm những bản báo cáo gửi về công ty.

Giáo sư Pill: sao cô không nghỉ ngơi mà đến tìm tôi, có việc gì à?

Người mẹ: tôi không sao, vết thương có vẻ khá hơn trước rất nhiều rồi.

Giáo sư Pill: vậy cô đến tìm tôi có việc gì?

Người mẹ: tôi muốn chắc chắn hơn khi chính tai mình nghe bà nói.

Giáo sư Pill: về chuyện gì?

Người mẹ: Arno.

Giáo sư Pill: thằng bé có tên yếu đuối quá đấy, sao cô không đặt tên nó là Strong nhỉ?

Người mẹ vẫn giữ khuôn mặt nghiêm nghị nhìn giáo sư Pill.

Giáo sư Pill đang cười thì nghiêm mặt lại: tôi nói giỡn thôi, đừng nhăn nhó như vậy.

Người mẹ: vậy bà nghĩ sao về đứa bé?

Giáo sư Pill: còn cô thì sao, bây giờ cô là mẹ nó, cô cảm nhận được gì chưa?

Người mẹ: tôi đang làm tốt nhiệm vụ của mình, còn bà?

Giáo sư Pill: còn tôi thì vẫn đang phân vân về thằng bé.

Người mẹ: nhưng tôi không muốn đối đầu với bà.

Giáo sư Pill: vậy cô có cách nào khác vừa bảo vệ mọi người, vừa bảo vệ được con mình không ?

Người mẹ: ...

Giáo sư Pill: không còn cách nào khác đúng không ?

Người mẹ: ...

Giáo sư Pill: tôi chỉ đang lường trước sự việc có khả năng xảy ra, mềm yếu, đó không phải tính cách mà ban đầu chúng tôi đặt ra cho cô.

Người mẹ: tôi sẽ không nhẹ tay đâu.

Nói xong, người mẹ một mạch quay lưng bỏ về phòng. Để lại giáo sư Pill, bà ta hướng nhìn ra ngoài với thái độ cương quyết. Buổi tối ăn xong, giáo sư Pill bí mật nói chuyện riêng với Tiến sĩ Eno trong phòng làm việc.

Giáo sư Pill: có vẻ như cô ta đoán già đoán non chuyện gì đó rồi.

Tiến sĩ Eno : bà Pill, sao bà nghĩ vậy?

Giáo sư Pill: cậu thấy biểu hiện cô ta mấy ngày nay thế nào ?

Tiến sĩ Eno : tôi thấy mọi chuyện vẫn bình thường, không có gì cả.

Giáo sư Pill: cậu chắc không?

Tiến sĩ Eno : tôi nghĩ vậy.

Giáo sư Pill: cậu có nói cho mọi người nghe về chuyện chúng ta đi gặp thằng nhóc đó không?

Tiến sĩ Eno : bà đang nói tới ai vậy? Thằng nhóc nào?

Giáo sư Pill: Adolf, cái tên đó mà cậu dám quên sao?

Tiến sĩ Eno ngập ngừng: à... không dám đâu ...mà sao tôi dám nói chuyện đó cho mấy người kia nghe chứ.

Giáo sư Pill: nếu cậu không nói, thì sao cô ta ...

Tiến sĩ Eno ngắt lời: bà Pill yên tâm đi, tôi không nói về việc ta đi gặp anh ta bàn về thằng bé đó đâu, tôi chỉ nói với mọi người vô tình gặp Adolf ở công ty thôi.

Giáo sư Pill: cái gì? Cậu đã nói gì hả?

Tiến sĩ Eno hoảng sợ, ngập ngừng nhìn GS Pill: thì ... tôi nói đi công việc với bà thì tình cờ gặp Sếp Adolf thôi, bộ có chuyện gì à?

Giáo sư Pill: trời ạ. Cậu học tới tiến sĩ, sao cậu ngu quá vậy. Cậu nói như vậy không khác nào cậu nhận là mình đi gặp thằng nhóc đó bàn chuyện.

Tiến sĩ Eno : gì chứ? Bộ tôi làm gì sai sao?

Giáo sư Pill: ai đánh cậu mà cậu khai ra hả?

Tiến sĩ Eno : bà Pill, bà phải tin tôi, tôi thật sự không nói chuyện đó cho ai nghe đâu.

Giáo sư Pill: ai là người hỏi cậu về vấn đề đó hả?

Tiến sĩ Eno : thì ...chúng tôi vẫn đang nói chuyện bình thường với nhau thì ...

Giáo sư Pill ngắt lời Eno : thì sao ... cậu nói mau đi.

Tiến sĩ Eno: tôi không nhớ nữa, để tôi suy nghĩ, ai đã ... à, tôi nhớ rồi, là Alese .

Giáo sư Pill vẫn giữ khuôn mặt lo lắng: là Alese sao, cô ta hỏi gì cậu hả?

Tiến sĩ Eno : tôi nhớ rồi, lúc đó, chúng tôi vẫn đang nói chuyện về đứa bé thì lại bàn sang chuyện thí nghiệm lên người đứa bé, sau đó thì Alese , cô ta nhìn mọi người và hỏi là có những ai đứng sau vụ này, lúc đó thì không ai biết mà trả lời cả, tôi ... tôi ...

Giáo sư Pill: cậu thì sao, nói mau.

Tiến sĩ Eno : tôi kể về những gì mình thấy về Sếp Adolf, nói là chỉ có cậu ấy đứng sau vụ này...

Giáo sư Pill: cậu điên à, cậu phá hỏng mọi chuyện rồi đấy.

Tiến sĩ Eno : tôi vẫn chưa hiểu ý bà, bà đang nói gì vậy, tôi làm gì sai sao? Chẳng phải...

Giáo sư Pill: cậu quả là ngu quá đấy, cậu có cho mọi người đó thấy mặt Adolf chưa?

Tiến sĩ Eno : tôi làm gì có hình mà cho những người đó xem mặt chứ? Nhưng sao bà ...

Giáo sư Pill: bây giờ cậu tận dụng não của mình để suy nghĩ chuyện này thử xem, ả ta sẽ làm gì nếu biết mặt những người đứng sau vụ này chứ?

Tiến sĩ Eno : thì...chúng ta sẽ không biết cô ta làm gì?

Giáo sư Pill: xem hậu quả mà cậu gây ra đi, cậu giải quyết làm sao đây.

Tiến sĩ Eno : tôi xin bà Pill, bà hãy giúp tôi với, tôi thật bất cẩn.

Giáo sư Pill: để chuyện càng lâu càng khó giải quyết ...chúng ta sẽ tiến hành theo như kế hoạch, càng nhanh càng tốt, phải hoàn thành trước khi cô ta hồi phục sức khỏe.

Tiến sĩ Eno : tôi biết rồi, tôi sẽ tiến hành ngay.

Giáo sư Pill: sau này, cậu muốn sống lâu thì bớt bớt cái miệng lại đi, làm ơn đi.

Tiến sĩ Eno : vâng! Tôi biết sai rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top