Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 4: Bắt giữ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau.

Người mẹ qua phòng điều chế thuốc tìm kiếm Tiến sĩ Boell và Tiến sĩ Dova .

Người mẹ: thuốc hai người điều chế xong chưa ?

Tiến sĩ Dova : công thức thì chúng tôi mới hoàn thành, còn thuốc thì chưa, cần phải chỉnh vài chỗ nữa.

Người mẹ: mọi chuyện bây giờ gấp lắm rồi.

Trong lúc cả ba người đang nói chuyện thì bỗng nhiên Tiến sĩ Delmi bước vào phòng, khiến mọi người giật mình.

Tiến sĩ Delmi : bộ có chuyện gì sao?

Người mẹ: Delmi, sao cô ở đây, chẳng phải cô ở bên phòng kia sao?

Tiến sĩ Delmi : tôi qua đây lấy chút đồ, mọi người có chuyện gì sao? Cô cũng có việc qua đây à?

Tiến sĩ Dova : à, Delmi, chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau thôi, không có gì cả đâu.

Tiến sĩ Boell: Delmi, em qua đây lấy tài liệu phải không? Bên đây nè.

Tiến sĩ Delmi : mọi người giấu tôi chuyện gì à ? Mọi người có vẻ lạ lắm đó.

Người mẹ: có gì đâu.

Tiến sĩ Boell: đúng vậy, không có gì quan trọng đâu, lấy mấy giấy tờ này rồi về phòng đi...

Tiến sĩ Delmi : nè ...mọi người càng như vậy thì tôi càng nghi ngờ thêm đấy, chúng ta chơi thân với nhau, mọi người cũng hiểu tính tôi mà, có chuyện gì thì cứ nói với tôi nè, tôi sẽ giúp cho, sao mọi người lại giấu tôi chứ.

Tiến sĩ Dova : thật ra thì chúng tôi ...

Người mẹ ngắt ngang lời Dova : không lâu sao, sẽ có người đến bắt Arno đi, chuyện là vậy, cô giúp chúng tôi cứu đứa bé được không?

Tiến sĩ Boell cũng ngạc nhiên nhìn Alese: gì chứ, có người đến bắt đứa bé ? Tại đây sao ?

Tiến sĩ Delmi : cô đang nói gì vậy, Alese , chẳng phải mọi người đang ...

Tiến sĩ Dova ngắt lời Delmi : Alese , cô đang nói gì vậy? ban đầu đâu phải chuyện đó.

Tiến sĩ Delmi : nè, mọi người, thật ra có chuyện gì vậy? sao tôi không hiểu gì hết trơn ...

Người mẹ: chuyện tôi nói là sự thật, mọi người tin hay không thì tôi cũng chịu, bây giờ, chuyện trước mắt, tôi cần Dova và Boell, nhờ hai người giúp tôi chế ra thuốc gây tê thật nhanh, còn Delmi, nhờ cô chú ý đến Arno nhiều hơn nhé, chúng ta không biết họ ra tay lúc nào đâu.

Tiến sĩ Delmi : quả thật là tôi không hiểu gì hết trơn.

Tiến sĩ Dova : ban đầu cô không nói như thế, sao bây giờ cô lại nói khác chứ ?

Người mẹ: cô nghĩ tôi lấy chuyện này ra đùa sao ?

Tiến sĩ Boell: trước mắt, chúng tôi sẽ đẩy nhanh tiến trình chế thuốc, đồng thời chúng tôi cũng sẽ để ý đứa bé nhiều hơn.

Lúc đó, Tiến sĩ Eno từ sau đi tới.

Tiến sĩ Eno : có chuyện gì sao mọi người tập trung ở đây vậy?

Mọi người giật mình.

Người mẹ: chúng tôi chỉ nói chuyện chơi với nhau thôi, không có gì cả.

Tiến sĩ Dova : anh Eno, anh tới đây có việc gì à?

Tiến sĩ Eno : thật ra thì bà Pill muốn gặp mọi người bàn công việc, tôi qua bên phòng kia không thấy ai, nên tôi qua đây báo mọi người.

Tiến sĩ Delmi : vậy à, chúng tôi sẽ lên ngay.

Tiến sĩ Eno : ừm, nhanh đi, bà Pill chờ mọi người đó.

Tiến sĩ Boell: chúng tôi sẽ lên ngay.

Tiến sĩ Eno : à...Alese , bà Pill nói cô cần nghỉ ngơi nên là cô không cần đến họp đâu.

Người mẹ nhìn Eno với gương mặt hoài nghi: tôi biết rồi.

Tiến sĩ Eno nhìn người mẹ một lúc rồi đi ngay.

Người mẹ quay lại nói với những người còn lại: chúng ta chưa biết ai là người đứng sau chuyện này nên là mọi người nên cẩn thận với những người xung quanh đấy. Và đừng nói ai biết về chuyện này ngoài chúng ta. Mọi người hiểu ý tôi chứ ?

Tiến sĩ Boell: chúng tôi biết rồi, chúng tôi sẽ cân nhắc chuyện đó.

Mọi người thu gom tài liệu đi theo Eno đến phòng họp. Mọi người đi một lúc, người mẹ sang phòng kính thăm con của mình. Ngạc nhiên khi thấy Giáo sư Fardi đang ngồi đó ghi chép sổ sách trong báo cáo.

Người mẹ: Giáo sư Fardi , sao ông còn ở đây, chẳng phải mọi người đang họp sao?

Giáo sư Fardi nhìn Alese rồi quay lại viết tiếp: vậy à. Sao không ai báo tôi hết vậy? Có nhầm lẫn gì sao?

Người mẹ: sao kì vậy? Khi nãy Eno bảo có qua đây thông báo mọi người, nếu thấy ông cũng phải nói chứ ?

Giáo sư Fardi : tôi chẳng thấy cậu ấy...mà thôi kệ đi, nếu họ không muốn mời thì chắc họ bàn chuyện bí mật gì đó, tôi cũng chẳng quan tâm. Kệ họ đi, muốn làm gì thì làm.

Người mẹ: ông không thấy lạ khi bị mọi người tách biệt mình ra sao.

Giáo sư Fardi : chuyện bây giờ là tôi phải hoàn thành bài báo cáo về đứa bé này, những việc khác, nó không còn quan trọng nữa.

Người mẹ đi lại gần GS Fardi: đứa bé ...nó quan trọng với ông vậy sao?

Giáo sư Fardi quay lại nhìn Alese: cô không hiểu thế nào gọi là tâm huyết đâu. Đứa bé giống như cô vậy đó.

Người mẹ: tôi có thể ...xem ông là đồng minh không?

Giáo sư Fardi dừng tay quay sang nhìn Alese: sao cô hỏi vậy?

Người mẹ: nhiều lần thấy ông lúc nào cũng chăm chú đến đứa bé, tôi chỉ muốn biết ý nghĩa của hành động đó là sao thôi.

Giáo sư Fardi : cô đang cố gắng hòa nhập với mọi người sao ?

Người mẹ: đúng vậy, tôi muốn đến gần với mọi người hơn, nhưng có lẽ không được.

Giáo sư Fardi : tại sao cô lại nghĩ như vậy?

Người mẹ: tôi không biết.

Giáo sư Fardi : bộ có chuyện gì xảy ra với cô à?

Người mẹ: tôi rối lắm, cũng không biết phải làm cách nào? Tôi muốn nhờ ai đó giúp tôi, nhưng tôi cũng không dám chắc là mình có thể đặt hết tin tưởng của mình vào họ có được không?

Giáo sư Fardi : vậy cô có thương yêu đứa bé này không?

Người mẹ: đương nhiên là có rồi, tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ nó.

Giáo sư Fardi : yêu thương là mầm móng của sự diệt vong. Cô biết điều đó chứ?

Người mẹ: vậy tôi phải làm sao đây chứ?

Giáo sư Fardi : nếu cô yêu thương đứa bé, thì hãy đặt hết niềm tin vào nó.

Người mẹ: tôi phải làm sao đây ...

Giáo sư Fardi : bản năng làm mẹ sẽ giúp cô làm tất cả.

Người mẹ: tôi sẽ làm được tất cả sao?

Giáo sư Fardi : cái đó còn tùy thuộc vào cô.

Người mẹ: còn ông thì sao? Ông sẽ giúp tôi chứ ?

Giáo sư Fardi : yên tâm đi, dù thế nào thì tôi cũng sẽ bảo vệ cô và đứa bé. Tôi không cho phép ai đụng đến dự án mà tôi mang nặng trong sự nghiệp này đâu.

Người mẹ: vậy chúng ta có chung mục tiêu rồi đấy.

Giáo sư Fardi : cô đừng suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta không biết được tương lai xảy ra chuyện gì, nên bây giờ, cô mau hồi phục, sẽ còn nhiều chuyện gian nan lắm.

Người mẹ: tôi biết rồi, cảm ơn ông đã quan tâm.

Chúng tôi vẫn vui vẻ trò chuyện với nhau bình thường. Lâu lâu, chúng tôi được phép của hai vị giáo sư mang đứa bé ra ngoài tắm nắng, dạo chơi quanh căn nhà.

Ngày hôm sau.

Khi gần trưa, là Giáo sư Fardi lại đến thăm đứa bé. Hôm nay cũng vậy, tôi đi xuống phòng kính, đi ngang qua phòng họp, thì thấy Tiến sĩ Eno lén la lén lút vào phòng, mắt ngó nghiên xung quanh, nhẹ nhàng đóng cửa, khi xuống tới chỗ, chỉ có một mình giáo sư ngồi một mình bên ngoài phòng với đứa bé.

Người mẹ: sao hôm nay chỉ có mình ông vậy, mọi người đâu hết rồi.

Giáo sư Fardi : họ vừa đi khỏi.

Người mẹ: đi họp bí mật gì đó sao?

Giáo sư Fardi : chắc vậy.

Người mẹ: ông không thắc mắc về chuyện kì lạ này sao? Ông không muốn biết lý do vì sao mình ngồi ở đây trong khi những người kia đang họp về vấn đề gì đó à?

Giáo sư Fardi : tôi quá hiểu bà ta (ám chỉ giáo sư Pill) không cần nghe cũng biết bà ta âm mưu chuyện gì.

Người mẹ: bộ ông biết chuyện gì sao?

Giáo sư Fardi : nếu cô biết mọi chuyện thì cô sẽ làm gì?

Người mẹ: tôi không biết. Nhưng tôi muốn chắc một điều là họ có âm mưu hại con tôi không?

Giáo sư Fardi : đó là vấn đề nan giải mà ai cũng thấy khó xử.

Người mẹ: ông nói vậy là sao? Nếu chuyện đó là thật thì sao ông không ngăn cản họ?

Giáo sư Fardi : đó chỉ là phỏng đoán thôi, vẫn không có chứng cứ xác thực, làm sao tôi có có thể xen vào.

Người mẹ: giáo sư Pill và Tiến sĩ Eno .

Giáo sư Fardi : hai người họ thì sao?

Người mẹ: tôi nghĩ họ không muốn chống đối với những kẻ cấp trên, một tuần vắng mặt của họ là họ âm mưu chuyện gì đó liên quan đến đứa bé này.

Giáo sư Fardi : cô lấy đâu ra thông tin đó.

Người mẹ: tôi tình cờ nghe hai người họ nói về vấn đề này nên những gì tôi suy luận ra đều có căn cứ cả.

Giáo sư Fardi : chẳng lẽ họ đành bỏ hết công lao của mình sao chứ? Nếu chuyển giao đứa bé này cho bên đội khám nghiệm kia thì xem như chúng ta mất trắng tất cả.

Người mẹ: bọn họ chỉ muốn giữ mạng sống của mình thôi.

Giáo sư Fardi : tốt nhất bây giờ chúng ta nên chú ý đến đứa bé nhiều hơn, bọn họ chắc cũng đang canh giữ cả cô luôn đấy, tốt nhất cô cũng nên chú ý nhiều hơn.

Người mẹ: tôi biết rồi.

Cuộc nói chuyện giữa người mẹ và Giáo sư Fardi đã bị Tiến sĩ Delmi nghe thấy. Cô ấy liền trở ra và đi ngay không cho Alese phát hiện.

Ngày hôm sau.

Người mẹ thức dậy. Dạo quanh nhà thì chẳng thấy ai cả. Dù kêu tên hay đi kiếm xung quanh thì không thấy mọi người. Lúc này, từ phía sau có giọng nói.

Tiến sĩ Dova : Alese .

Người mẹ giật mình quay lại: oh...là hai người à, mọi người đi đâu vậy, tôi kiếm mọi người nãy giờ.

Tiến sĩ Dova : chúng tôi đã chế xong thuốc rồi, khi nào cô muốn thử nghiệm thuốc đây.

Tiến sĩ Boell: bây giờ luôn được không?

Người mẹ: được chứ. Tùy hai người thôi.

Ba người chúng tôi về phòng bào chế thuốc để thử nghiệm mà Alese nhờ họ đặc chế. Ngay lúc này, Alese chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình, cô chẳng có chút phòng bị nào cả.

Người mẹ: cực cho hai người rồi.

Tiến sĩ Boell: không sao đâu, chúng tôi làm nhiều lắm, phòng khi cô cần, nên là cô đừng có lo sợ thiếu thuốc.

Tiến sĩ Dova : Alese , lại đây nằm đi, tôi sẽ tiêm thuốc giúp cô.

Người mẹ nằm trên giường chờ được tiêm thử nghiệm thuốc. Hai người họ nhìn nhau, Tiến sĩ Boell liền kéo dây gàng buộc người mẹ chặt vào giường.

Người mẹ bất ngờ: tại sao lại trói tôi lại.

Tiến sĩ Dova : chúng tôi sợ thuốc mạnh thì cơ thể cô không kích ứng kịp, cô sẽ khó chịu, nên phải giữ cô chặt lại, chịu khó một chút thôi.

Tiến sĩ Boell: vì đứa bé nhé.

Người mẹ tin tưởng vào họ, gật đầu nằm yên, khi ống tiêm vừa được chích vào người, cơ thể người mẹ bắt đầu có dấu hiệu lạ, cơ thể nặng dần, tay chân không còn sức nhấc lên nổi. Bất ngờ đâu thì nghe tiếng súng thật lớn " ...bằng...bằng..." người mẹ giật mình, quay sang nhìn Tiến sĩ Boell. Tiến sĩ Dova hoảng hốt liền chạy lại đè người mẹ nằm yên ở giường để cho Tiến sĩ Boell tiếp tục bơm hết phần thuốc còn lại vào người.

Người mẹ: hai người làm gì thế, hai người có nghe tiếng gì không, thả tôi ra xem.

Cả hai không nói gì, định đẩy mũi kim ra để đi xem tình hình xem sao, người mẹ vùng vẫy mạnh xé rách những dây trói mình, bắt đầu thấy choáng váng, cơ thể cảm thấy nặng nề và mệt mỏi. Tay đưa loạng xạ. Hai người họ lộ ra vẻ lo sợ liền bỏ chạy thật nhanh. Người mẹ cố tháo dây đai bó chặt người mình ra, bám víu mọi thứ xung quanh để đi theo họ. Từ xa, mờ mờ thấy ai đó quen quen đang đi lại gần mình. Bất ngờ người đó té gầm xuống, người mẹ chạy nhanh tới, thì ra đó là Giáo sư Fardi .

Người mẹ: ông không sao chứ, giáo sư? Có chuyện gì với ông vậy? m...máu...máu nhiều quá?

Giáo sư Fardi : cô đừng lo ... cho tôi, bọn họ ... ra tay rồi, cô nhanh ... tới với đứa bé ... đi, nhanh ... nhanh lên.

Bất ngờ nghe tiếng khóc to của con mình. Người mẹ hoảng loạn, cố gắng đi mạnh đến phòng của đứa bé. Thấy rất nhiều người đang ở đó, họ đang cố gắng bắt đứa bé đi.

Người mẹ: các người là ai? Sao lại tới đây hả?

Giáo sư Binge : ả ta còn sức mà lếch tới đây sao, các người làm ăn kiểu gì vậy?

Người mẹ: ông là ai? Sao lại bắt con tôi hả?

Giáo sư Binge bật cười khá to, ngạo nghể nhìn Alese: mọi người thường ghẹo tôi là nhà bác học điên, là cha đẻ của các dự án thiên tài, cô cứ gọi tôi là Giáo sư Binge cho thân thiện.

Người mẹ: ...

Giáo sư Binge : hừm ... tôi phụ trách việc báo cáo mọi kết quả về cuộc điều tra đứa bé này, lệnh từ cấp trên đưa xuống đã lâu nhưng tôi vẫn chưa nhận mẫu vật, tôi đành phải bỏ thời gian quý báu của mình ra và đến đây lấy nó về. Cô không phiền cho tôi mượn đứa bé này vài ngày chứ?

Người mẹ: các người tránh xa con tôi ra, đừng hòng mà mang nó đi.

Giáo sư Binge : mạnh miệng thật. Đúng là cái loại mà ta ghét nhất.

Vừa nói, vừa từng bước tiến lại gần, định dành đứa bé trên tay Giáo sư Binge thì bị hai ba lính canh đá văng thẳng ra xa. Bọn lính canh rất đông. Người mẹ bây giờ không còn sức lực nào đánh trả.

Giáo sư Binge : cho dù có là kẻ hủy diệt đi chăng thì liều thuốc đó vẫn sẽ tác dụng mạnh đến ngươi đấy, kẻ nào làm trái ý ta, hức... sẽ chết rất thảm đấy ...ahaahha...

Hình ảnh mờ mờ ấy, người mẹ mang máng thấy họ ôm đứa bé và bỏ đi. Nằm trên sàn, người mẹ với tay theo bóng dáng con, bị hai ba tên lính đánh, đá tới tấp vào người. Rồi từ từ người mẹ nhắm mắt nằm im đó, không chút cử động.

Mọi chuyện xong tất cả, Giáo sư Binge mang đứa bé đi một lúc, mọi người đưa Alese trở về phòng nghỉ, còn lại giáo sư Pill, lúc này thì Adolf xuất hiện. Hiện trường vẫn còn lung tung, thấy Adolf, mọi người cũng bất ngờ.

Giáo sư Pill: Adolf , sao cậu tới đây?

Adolf : cô ta sao rồi?

Giáo sư Pill: cô ấy nằm nghỉ trong phòng rồi, còn đứa bé thì ...

Adolf : sao không ai thông báo tin này về công ty hả?

Giáo sư Pill: mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chúng tôi chưa ứng biến kịp thì ... đã có người thiệt mạng.

Adolf : tôi sẽ mang ông ta đi, việc này giải quyết sau, mai ngày tôi sẽ quay lại.

Tối hôm đó, người mẹ mở mắt tỉnh dậy, vẫn còn tác dụng của thuốc tiêm nên toàn thân chưa cử động được. Nhìn ra ngoài thấy mọi người đứng nhìn người mẹ. Người mẹ bị nhốt trong phòng kính của con mình.

Tiến sĩ Boell: Alese , cô tỉnh rồi sao? Cô thấy trong người thế nào rồi?

Tiến sĩ Delmi : cô cử động được rồi chứ?

Người mẹ: thả tôi ra. Nhanh lên.

Tiến sĩ Eno : chúng tôi cũng không muốn để cô trong đó đâu, tại vì Sếp Adolf đã ra lệnh đưa cô vào trong đó, chúng tôi không còn cách nào khác.

Người mẹ: các người thả tôi ra mau, sao lại ...

Giáo sư Pill ngắt lời lời Alese: cô thấy thế nào rồi?

Người mẹ: bà thả tôi ra, tôi phải đi ...

Giáo sư Pill : cô định đi đâu?

Tiến sĩ Dova : Alese ơi, cho tôi xin lỗi.

Giáo sư Pill quay qua hét lớn vào mặt Dova : cô im đi.

Người mẹ: tất cả là do bà làm hết đúng không?

Giáo sư Pill: cô đang nói gì vậy? Tôi làm gì đắt tội với cô sao ?

Tiến sĩ Eno : cô tỉnh hẳn chưa? Cô nói ...

Người mẹ: các người im hết đi. Đi hết khỏi đây đi. Đi đi

Giáo sư Pill: mọi người canh cô ta cẩn thận, đừng để cô ta trốn thoát, nghe rõ chưa.

Mọi người: dạ rõ!

Tiến sĩ Eno với giáo sư Pill đi khỏi một lúc.

Tiến sĩ Delmi : Alese , cô không sao chứ ? Cô ổn không?

Người mẹ: con tôi đâu? Các người giấu con tôi đâu rồi hả?

Tiến sĩ Dova : Alese à, chúng tôi xin lỗi, chúng tôi bị ép phải làm như vậy, chúng tôi ...

Tiến sĩ Boell: cô hãy quên đứa bé đi. Bây giờ cô hãy lo cho sức khỏe của mình đã.

Người mẹ: mọi người kêu tôi phải sống những ngày còn lại mà không có sự hiện diện của đứa bé sao?

Tiến sĩ Delmi : chúng tôi không có ý đó đâu, chỉ là cô đừng buồn về việc đó nữa.

Người mẹ: buồn sao?

Tiến sĩ Dova : chỉ cần cô quên đứa bé và sống vui vẻ những ngày còn lại là được rồi.

Tiến sĩ Boell: có chúng tôi luôn ở bên cô mà.

Người mẹ: Giáo sư Fardi đâu rồi? Tôi muốn gặp ông ấy.

Tiến sĩ Dova : Giáo sư Fardi à? Ông ấy...

Người mẹ: ông ấy sao chứ? Bận việc không đến gặp tôi được sao?

Tiến sĩ Dova : ông ấy...đã...

Tiến sĩ Boell: ông ấy đã chết rồi.

Người mẹ giật mình, cố gượng hết sức, bò lệch lại gần họ: sao chứ? Chết là sao chứ? Mọi người đang nói gì vậy hả?

Tiến sĩ Delmi: thật ra thì, ông ấy chết vì mất nhiều máu với bị bọn chúng đánh đập rất nhiều.

Người mẹ: các người nói vậy là sao hả? Nói rõ tôi nghe xem.

Tiến sĩ Dova ôm mặt khóc, Tiến sĩ Delmi không dám nhìn thẳng người mẹ.

Tiến sĩ Boell: chúng tôi chạy ra ngoài thì bị bọn lính canh đánh tới tấp, chúng tôi không đáp trả và bị trói lại. Giáo sư Pill ra sức cầu xin họ nhưng cũng bất phản kháng. Khi họ vào và bế đứa bé đi thì Giáo sư Fardi đã cố sức ra tay giành lấy đứa bé, mặc dù bị thương do đạn, nhưng vẫn cố bảo vệ đứa bé, nhưng bị họ bắn thêm phát vào đầu, thế là Giáo sư Fardi đã ...

Người mẹ: chết rồi sao?

Tiến sĩ Dova : chúng tôi thật sự không lường sự việc, chúng tôi ...

Người mẹ: mọi người ra ngoài đi.

Tiến sĩ Delmi : Alese , cô không sao chứ ? Đừng làm chuyện gì quá sức ...

Người mẹ: tôi muốn yên tĩnh một mình.

Tiến sĩ Dova khóc lóc: Alese , tôi xin lỗi, tôi thật sự rất mong cô tha lỗi.

Mọi người ra ngoài hết. Người mẹ đứng dậy. Ánh mắt từ từ lạnh nhạt dần. Đứng nhìn hồi lâu phía chỗ mà đứa con hay nằm..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top