Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Người ta nói bạn có thể tin, nhưng còn mình....

Sài gòn ngày nắng và những cơn mưa...!!!

"Nếu có chuyện buồn cứ nói với em. Em không onl thì cứ để off đấy em sẽ đọc."

Nếu có gặp lại nhau liệu ta còn có thể kể cho nhau nghe những chuyện buồn như trước...

Hay chỉ là vô tình lướt qua nhau như những người xa lạ.

Con cừu - mình từng gọi bạn như vậy, 1 người bạn đặc biệt đối với bản thân mình, như một người chị em thân thiết, một người bạn tâm giao, một con người mình có thể đặt niềm tin một cách trọn vẹn, cũng là người cô trao cho cái quyền làm tổn thương trái tim mình, mình có cảm giác tâm sự với bạn lòng sẽ nhẹ nhõm nhất, cảm giác bạn sẽ hiểu được điều mình sắp nói, và cũng sẽ ở bên khi mình buồn nhất. Thật vậy, lời nói của bạn với mình rất có giá trị.... như mẹ mình vậy...

Mình đã luôn coi bạn như một người chị em trong gia đình và tình cảm ấy luôn rất trong sáng và chưa bao giờ có sự lừa dối.

Tuy có đôi lúc mình hoài nghi tình cảm của mình là quá nhiều...... chính vì sự mơ hồ và trẻ con trong cách suy nghĩ, đôi lúc nó tự hỏi bản thân mình và người khác liệu tình cảm của mình có quá mức của 1 tình bạn hay của một người chị hay không? Chính vì cảm giác ấy, khiến nó trở nên ngại ngùng, và có e sợ khi gặp. Nhất là khi một người quen của 2 chúng ta lại nói với mình. "Mày iu nó rồi, vic à!"..... Bạn có biết mình ngại đến mức nào không? Tới mức không dám nói chuyện với bạn mà phải nhờ người đó nói với bạn.

Mình thương bạn lắm nhưng đó thực sự chỉ là tình cảm chị em thân thiết thôi mà.... Nhưng tại sao người ngoài nhìn vào lại không nghĩ như mình? Bạn có từng nghĩ vậy không?

Thật khó để diễn tả? Tình yêu là gì? Tình thương là gì? Chung quy có chăng là ngộ nhận. 

Ngộ nhận gây ra quá nhiều hiểu lầm. Mình làm người khác hiểu lầm, và người khác lợi dụng sự mơ hồ của mình, cộng với sự ích kỉ của họ, họ muốn đẩy mình ra xa bạn. Thực sự, bạn xa mình rồi. 

Mình mất cả 1 khoảng thời gian rất dài, chỉ để nhận ra và khẳng định mình thực sự thương yêu bạn rất nhiều, nhưng chỉ như một người em mà mình yêu quý và muốn quan tâm và lắng nghe nỗi buồn của bạn, ở bên bạn nếu bạn buồn, cùng vui cùng khóc, có người để dựa vào khi cần 1 bờ vai mà thôi. Và mình không hề mong muốn người khác hiểu lầm. Không hề muốn.

Buồn.... Làm thế nào đây?

......"5 nghìn 1 bờ vai".....

......

Một khúc nhạc "A shoulder to cry on" lúc này có vẻ thật sự rất phù hợp....

Bài nhạc bạn từng send cho mình....!!!!

Hay tìm kiếm một người để "Cry on my shoulder"???

17.7.12

Cũng khoảng thời gian này năm ngoái, chúng ta tình cờ quen nhau. Âu ấy cũng là một cái duyên đến lạ. 

2 ta đến từ những nơi khác nhau, hoàn toàn xa lạ. Và mạng ảo chính là nơi kết nối tình bạn của mình, cũng giống như tên truyện của bạn:  "tình ảo". Tình cảm của họ được gọi là gì nhỉ? Tình bạn, tình chị em, hay đơn giản chỉ là một ảo ảnh tình yêu thương.

Chẳng biết tự bao giờ, mình nói chuyện với bạn nhiều đến mức nó dường như trở thành thói quen hàng ngày, quan tâm bạn cũng trở thành 1 điều mình chưa bao giờ có thể từ bỏ.

Bạn thân mến! Ngày đầu khi nói chuyện cùng bạn. Điều ấn tượng với mình nhất đó là mình không hề thấy bạn nhắn những gì trên khung chat. Một cửa sổ với 1 màu trắng póc không một tì vết. Máy mình chắc cũng trở nên điên khùng giống chủ nó vậy. Thật là lạ!

Có lẽ bạn ko nhớ, nhưng mình thật sự không thể nghĩ tới khi chúng ta trùng hợp add nick lẫn nhau chỉ khác 1 điều. Mình Yh!, còn bạn add Fb, và nơi ta nói chuyện đầu tiên lại là 1 diễn đàn khác.

Đôi lúc tôi ước, mình đừng bao giờ add bạn ở fb. Fb là một trang xã hội, mà đã là xã hội thì nó vô cùng phức tạp, nó gợi quá nhiều sự tò mò trong mình về bạn. Đặc biệt khi hiểu lầm xảy ra, Fb lại là nơi đưa mọi thứ lên đến đỉnh cao của sự rạn nứt, có lẽ ngay từ đầu, mình đã sai.

Bạn chưa bao giờ cho mình 1 cơ hội đối mặt để có thể giải quyết mọi hiểu lầm. Tình cảm của chúng ta chưa đủ vững chắc để bạn có thể đặt niềm tin vào chăng?

Bạn thật sự chán ghét mình đến vậy sao. Mình đáng ghét đến vậy à? Đến bao giờ chúng ta mới có thể làm bạn lại từ đầu? Đó là câu hỏi của mỗi buổi sáng thức dậy. Đôi lúc tự hỏi, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì? Quan tâm bạn quá nhiều? Thật sự không nhiều đâu bạn. Đôi lời hỏi thăm, đôi lời chúc, không một hồi âm. Bạn là gì mà lại khiến mình phải quan tâm nhiều đến vậy? 

Bạn là ai?.... Là con cừu lỳ nhất của ss.

Bạn có thể lạnh lùng, quên đi mọi kỉ niệm giữa chúng ta chỉ trong 1 tuần thật sao?..... Quên 1 người đã từng thân thiết, dễ dàng đến vậy sao bạn.... 

Vậy hãy dạy mình cách để quên đi? Làm ơn đi!

Có lẽ .... mọi thứ... đều được bạn nói trước ngay từ đầu nhỉ.... Nhưng tôi thật sự quá cố chấp phải không?

Dẫu biết bạn rất ghét mình. Ghét tới mức không bao giờ muốn gặp mặt. Bạn nói mình "Đừng làm phiền đến cuộc đời của bạn. Đừng làm xáo trộn cuộc sống của bạn." Bạn không thích và rất ghét con người của mình. Đừng bao giờ đeo bám theo bạn nữa..... Đồ điên khùng....." " Tôi sẽ chặn nick của bạn"..... yh - đã chặn.

Fb - chặn đầu tiên. Không chặn thì mình sẽ không biết bạn hiểu lầm mình.

Và bây giờ.... là cả số điện thoại.

Gặp mặt.... không bao giờ có cơ hội.

Điều mình đã làm.... là gì?

Giải thích, thanh minh, quan tâm, ..... mình làm hết rồi. Ngay đến hỏi thăm cũng không được sao? Mình chỉ nhắn tin chúc bạn ngủ ngon khi mình nhớ bạn. Là điều điên khùng lắm sao?

Khi đã ghét thì yêu thương trở thành sự ghét bỏ, quan tâm cũng sẽ như là thứ phiền phức. Khi đã bị ghét bỏ thì dù có yếu đuối tới đâu thì bạn vẫn cho rằng mình giả tạo mà thôi.

Bạn cho rằng mình giả tạo, giả dối, giả ngu, giả điên giả khùng, nguy hiểm....

Bạn có bao giờ đặt mình vào người khác mà suy nghĩ không? Bạn có nghĩ cho cảm nhận của mình không? À mà quên bạn trả lời là "Không" còn gì.

Nếu là mình bạn sẽ cảm thấy thế nào khi người khác nghĩ mình xấu xa, gán cho mình những điều mình không hề làm. Và dù đòi hỏi ở bạn hãy nói ra những gì bạn nghĩ về mình, dẫu là chửi mình cũng được nhg bạn ko hề nói dù chỉ 1 câu. Và lại nói về mình như 1 kẻ chẳng tốt đẹp gì với người khác mà bạn biết đó là bạn của mình.

Mình sẽ vui vẻ đón nhận những lời ấy sao bạn? Không đâu.....

Bạn nên nói thẳng cho mình mới đúng. 

Có trách là trách mình quan tâm bạn nhiều quá. Bởi mình tin bạn nhiều mà. Vì thực sự bạn chiếm 1 phần lớn trong trái tim mình mất rồi. Quan tâm bạn như một thói quen, một điều ngay cả đến trong mơ mình cũng nhớ tới.

Vẫn luôn nhớ về bạn, như một người bạn nhỏ, tuy nhỏ nhưng không nhỏ.  Đôi lúc nhớ lại, à mà không thường xuyên ấy chứ, những kỉ niệm ngày xưa, mình bỗng cảm thấy sao quá đỗi xa xôi. Rồi giật mình nhận ra, thời gian trôi qua thật nhanh. Chớp nhoáng cũng đã hơn 1 năm từ ngày tôi gặp bạn, cũng gần nửa năm hiểu lầm xảy ra, và cũng đã 3 tháng kể từ ngày bạn nói: "Chúng ta hãy chấm dứt từ đây". Bạn hỏi tôi 1 câu: "Trò chơi này do chị bày ra phải không. Chỉ cần trả lời yes hoặc no? Không giải thích, cũng đừng nói gì. Chỉ trả lời thôi". Thật sự, trò chơi đó là trò chơi gì? Lừa dối? Phản bội? Tranh giành? Giành giật? Trò chơi tình bạn sao bạn?

Tôi chưa bao giờ là người bắt đầu trò chơi mang tên tình bạn. Bạn cũng vậy. chúng ta chưa bao giờ bắt đầu trò chơi làm bạn vì vậy chấm dứt ở đây là vô hiệu lực. 

Vậy liệu từ giờ chúng ta làm bạn nhé?

Thật tiếc rằng đó chỉ là suy nghĩ của một mình mình. Bạn không nghĩ vậy phải không?

Chắc mình điên mất rồi....!

Trước khi gặp bạn, mình chưa hề biết tới coffee là gì. Vị của nó như thế nào? Ra làm sao? Bạn là người gõ cửa trái tim mình, bạn hứa sẽ dẫn mình đi tất cả các quán cf của sài gòn, dạy cho mình biết thế nào là hương vị của coffee. Bạn đã giữ đúng lời hứa ấy.... Và mình đã biết uống coffee, nhờ bạn cả đấy. Nhưng lúc mình cảm nhận được vị của coffee cũng là lúc bạn rời xa mình. Như vị của ly coffee mình hay uống. Tình bạn của bạn đem lại cho mình trọn vẹn hương vị của 1 cốc coffee. Vị bùi béo của kem, vị thơm của sữa, vị ngọt của socola, vị đắng của coffee, và vị nhạt của coffee khi tan đá. Mình đã nếm đủ hương vị rồi phải không? Và vị mặn của nước mắt. Cám ơn bạn!

Bạn không còn uống coffee như ngày ấy. Bạn chuyển sang ice-cream.... Thứ mà bạn từng bảo mình bạn không thể ăn vì bạn bị hen suyễn.

....!!!!

Bạn này... bạn đã thay đổi.... hay khi bạn là bạn của mình, bạn là một con người khác không phải là bạn bấy lâu.... và bây giờ bạn trở về là con người bạn ngày trước.

Bỗng mình có cảm giác mình luôn là người biết chuyện sau cùng. 

Bạn của mình làm bạn với bạn, nhưng..... mình lại có cảm giác.... mình là người chỉ có thể đi kết nối mọi người lại với nhau. Cho bạn làm bạn với bạn, và người lẻ loi cuối cùng là bản thân mình. 

Bạn tặng bạn mình những thứ chỉ có người yêu nhau mới tặng cho nhau. Bạn biết mình nghĩ gì không? 

Bạn cô đơn hay đang muốn làm điều cho người khác để ý?

Bạn nói mình điên nhưng nhìn xem bạn đang làm những gì?

11 bông hồng.... bạn biết ý nghĩa là gì mà....

Vỏ trứng làm bằng tay bên trong có cất giữ những dòng tâm sự.... (mình hiểu vì sao bạn sợ trong sao mình tặng có chữ....)

1 tấm thiệp không có chữ chỉ có duy nhất 1 trái tim được đan thêu phía ngoài với 1 màu đỏ rực rỡ....

Thật sự rất giống dành tặng người yêu bạn à...!!!

Lời trái tim muốn nói, mong manh dễ vỡ như vỏ trứng, chữ trong tim, duy nhất chỉ dành cho một người, yêu em yêu mãi mình em.... Mình nghĩ thế đấy!

Bạn tặng người ta trong lần đầu gặp mặt. Và người ta ấy bạn cũng biết là bạn của mình mà.

Bạn điên mất rồi. 

Mình cũng điên theo bạn. Chắc các bạn đang chọc tức mình đây. Chắc các bạn thấy mình chưa đủ buồn ấy sao?

aigooo~~~

....

....

....

2.8.12

Mình thực sự rất ghen tị, bạn chưa từng tự tay làm quà tặng mình.... đặc biệt làm điều mà trước giờ bạn không hề biết làm, đó là khâu vá.... cũng là thứ mình không biết làm, nhưng mình đã cố gắng để làm cho bạn. Nhưng bạn lại làm tổn thương mình.... thật sự rất nhiều. 

Chắc bạn không hề biết rằng mình buồn từ lúc đang làm quà cho bạn rồi nhỉ. Mình cảm thấy bạn như đang bỏ rơi mình. 

Tháng 1... Thật sự khoảng thời gian đó mình đã tâm sự với một vài người vì không hiểu vì sao bạn không nói chuyện với mình. Mình nghĩ bạn đã hiểu lầm mình điều gì đó.... Và khoảng cách chúng ta ngày càng xa. 

Tháng 2, bạn lại pm cho mình, mình mừng lắm đó bạn..... Sinh nhật bạn sắp đến.... Mình rất muốn làm một điều gì đó dành tặng cho bạn. Một bất ngờ nho nhỏ.... nhưng mong bạn sẽ vui. Mình nhờ con người đó - cái con người mà tới giờ mình muốn ghét nhưng cũng chẳng còn ghét nữa. (Một người mình từng tin như chị, từng nghĩ bã rất tốt, tốt có tốt, nhưng ích kỉ trong tình yêu khiến người ta mù quáng....mình nói yêu, vì người ta thừa nhận rồi). nhờ rủ bạn ra để dự định làm một bữa tiệc nhỏ - với bánh kem -. Nhưng chắc bạn troll mình...... Mình những tưởng lời nói vu vơ của bạn là thật.... rằng từ nhỏ tới lớn bạn chưa từng ăn bánh sinh nhật..... Mình cứ tưởng sẽ làm bạn bất ngờ..... Nhưng rốt cuộc kế hoạch của mình.... không được diễn ra....

Thật buồn, khi chính bạn nói rằng bạn không thích nhận quà sinh nhật. Bạn rất ghét sinh nhật của chính bản thân. Làm sao khi quà mình đã làm.....

Bao buồn...!

Trước hôm sinh nhật bạn kêu có quà thì đem tặng luôn nhé! Mình vui lắm bạn.... Nhưng vì không nghĩ sẽ có thể tặng... nên mình chưa thể tự làm hộp quà gói nó lại.... món quà của mình chưa thể hoàn chỉnh....!

Từ ngày tặng ấy..... cũng là ngày sinh của bạn.... sau đó 1 ngày cũng là ngày cuối cùng....mình còn có thể nói chuyện cùng bạn. Bạn ơi! Tại sao vậy? Vì sao vậy? trên trời có quá nhiều sao. Mình nhìn sao nhiều tới mức không nhận ra được vì sao nào là câu trả lời cho câu hỏi đầy sao của mình.

Trong số người mình tâm sự, có cả người mà sau này bạn đã nói rằng mình bệnh hoạn khi add nó chỉ vì nó là bạn của bạn và mới add bạn buổi sáng hôm ấy.

Bạn ơi! Bạn có thể tin lời nói của một người chỉ mới quen chưa tới một ngày, nhưng lời mình nói bạn lại không tin. Tại sao bạn không nhìn cho kĩ xem, mà quên nick ấy của bạn ingore rồi. Nếu bạn biết người đó, đã từng post bài lên tường nhà mình, ngay cả khi mình còn là bạn của bạn, ngay khi bạn còn chưa biết nó là ai thì bạn đã không nói như vậy.

Mình tới nhà bạn... để gặp bạn... nhưng bạn không gặp.

Lần 1 lần 2

Lần 3 mình quyết tâm leo tận nhà nhưng mình không đủ can đảm.

Ngày mưa hôm ấy, mình quyết tâm qua tới nơi chỉ để gặp bạn, tửu lượng mình ko khá, nên mình biết, uống sẽ say, nhg uống rồi thì mới đủ gan để gặp. Để rồi cuối cùng.... bạn mình không gặp được mà người gặp lại là bà của bạn. Cái tối hôm cuối cùng trước khi bạn về bắc.

Phải gọi là mình quê không để đâu hết cái quê. Chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống thôi. Nếu gọi là đào lỗ chắc mình đã phải đào tới 101 cái lỗ để chui rồi.

Mình rất nhớ cái mặt bực dọc của bạn. Nhớ cái mặt thiếu ngủ, chán đời. Nhớ cái mặt bạn la mình, trách mình, nhớ cả cái mặt bạn lo lắng cho mình.

Mình nhớ câu: "Về tới nhà gọi em nhé.", "Về chat sau", hay "Đi về cẩn thận. Về nhà nhắn tin em"

Ôi bạn ơi. Mình muốn cạp đầu bạn quá. Hì đùa chút đấy, chứ mình không dám cạp đầu bạn đâu. Nhưng mình nhớ bạn!

Kể mà gặp lại được bạn nhỉ. Thật là điều hoàn toàn không bao giờ có thể mất rồi.

~~~~~

#nowplaying - (Blue Hills - Instrumental)

"Sài gòn ngày nắng và những cơn mưa....

Con cừu của tôi ngày ấy nay đã đi đâu mất rồi.

1 con cừu đã từng quan tâm tôi rất nhiều.

1 con cừu đã từng trách tôi mỗi khi tôi không nhấc máy.

Để những cuộc gọi nhỡ mà không một tín hiệu trả lời.

1 con cừu đã từng nói với tôi một câu thật vui tính chọc cho tôi cười khi tôi cảm thấy tệ hại.

1 con cừu đã từng động viên tôi khi tôi không biết tương lai sẽ ra sao.

"Khi cần bà thì chả thấy bà đâu. Lúc không cần cứ lẽo đẽo theo miết"

1 con cừu đã từng trả lời với tôi 5 chữ: "em và ss có duyên".

Là thật lòng hay là giả dối. Tôi vẫn tin con cừu ấy đã từng rất rất thật lòng khi làm bạn với tôi.

Và tôi cũng vậy. Dù rằng có quá nhiều tổn thương có quá nhiều giọt nước mắt. Nhưng chưa bao giờ ngừng đi tìm con cừu con đáng ghét ấy.

Đi bao xa để đo được độ dài của lòng người. Không biết. Không biết nữa.

"Em chưa bao giờ cho người khác thấy được trái tim thật của em". Tim có 4 ngăn, 4 lớp vỏ.... tim cừu thì mấy ngăn nhỉ?

Thứ tôi thấy là được trái tim gì không quan trọng, chỉ quan trọng trái tim ấy vẫn đập khi làm bạn với tôi. Trái tim nhỏ, bàn tay ấm giữa một cái lạnh rét của mưa đêm..... Là sự sẻ chia là sự quan tâm và che chở.... 

Tôi không biết thứ trái tim tôi thấy ấy là lớp vỏ thứ bao nhiêu của trái tim bạn và bao nhiêu lớp mới tới trái tim thật, nhưng giữa cái trời đêm gió rét, bạn đã cho tôi thấy được sự ấm áp của tình người, hành động của em đối với một bà lão già bán vé số câm và điếc ngày ấy, là điều tôi cả thấy xúc động nhất. Nếu nói con cừu S2 41 quân đội ấy vô cảm thì là hoàn toàn sai lầm rồi. Phải nói Bạn là người giỏi che giấu cảm xúc mới đúng. Mấy người máu A xạo lắm. Xạo nhưng chân thành. Chỉ là xạo về mặt cảm xúc chính mình thôi....! Thật đó.... Và bao sến súa...... Mình quên mình cũng là A:">

Cám ơn vì tất cả!

(Cám ơn vì đã đọc dù chả biết truyện này mình viết là truyện kể, tự truyện hay là nhật ký nỗi nhớ nữa.... giống nhật kí hơn....nên mình sẽ đặt nó là nhật kí tình bạn..nhà mất mạng nên ngồi rảnh rỗi sinh nông nỗi nghĩ tới bạn cũ và nỗi nhớ về người ấy lại rất nhiều....chắc điên thật rồi)

(2-8-2012) PVS_unicorn! Nhật kí tình bạn! Bò ăn bơ. (Tặng cho con cừu bảo bình)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: