Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


7.
Lục Trạch đáp lại: "Ừm, thủy loan Nhược Trạch."

Đến cửa nhà, Lục Trạch ấn tay lên, cánh cửa "ding" một tiếng mở ra.

Anh nhắm mắt, siết chặt nắm tay cửa, không lập tức đi vào.

Tôi liền bay vào trước, anh mới mở cửa đi vào.
Trong phòng không hề có lấy một chút hơi thở của cuộc sống như trước nữa, chỗ nào cũng phủ đầy bụi.

Tôi hắt hơi một cái.

Xem ra, Lục Trạch đã một năm không tới đây rồi.

Lục Trạch nhìn khắp một vòng liền đi vào phòng ngủ.

Ồ?

Anh vào phòng ngủ làm gì? Tôi cũng lập tức theo vào.

8.

Phòng ngủ vẫn y hệt lúc tôi rời đi, mọi thứ đều phủ một lớp bụi.

Lục Trạch đang nhìn gì vậy chứ?

Tôi bay qua, anh đang thất thần, nhìn chằm chằm vào tủ quần áo đã trống một nửa.

Trong tủ chỉ còn lại vài bộ quần áo đã được xếp gọn gàng của anh.

Còn đồ của tôi, tôi đã cầm đi hết rồi.

Thật ra, đồ của tôi trong căn nhà này, nếu có thể mang đi, tôi đều mang đi hết rồi.

Cuộc hôn nhân thất bại của chúng tôi, khiến tôi muốn xóa bỏ mọi thứ liên quan đến tôi trong cuộc sống của anh.

.......

Tôi nhớ về lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.
Lúc tôi thu dọn xong hành lí, thấy Lục Trạch hiếm khi về lấy đồ.

"Anh muốn đi đâu à?"

Anh ta về, lấy vài bộ quần áo nhét vào vali, sau đó rời đi.

"Lấy vài bộ để thay."

"Ừm."

Tôi rõ ràng thấy mất mát trong lòng, chung quy vẫn đã quen với cảnh tượng này rồi.

Nhưng vẫn không nhịn nổi xót xa.

Anh hoàn toàn không để tâm tôi, dù chỉ một chút cũng không.

Tôi dọn xong hành lí, cũng để ngay trong tủ quần áo. Vậy mà anh cũng không nhìn ra, tôi sắp rời khỏi đây rồi.

"Lần sau bao giờ anh mới về?"

Lần sau anh về, tôi đã không còn ở đây nữa, không ở đây, cũng không còn trên đời này nữa.

Trước đó bệnh viện đã chẩn đoán tôi mắc bệnh cơ tim phì đại*, tình hình đã mất kiểm soát rồi, có thể c h ế t bất cứ lúc nào.

*Bệnh cơ tim phì đại là một rối loạn bẩm sinh hoặc mắc phải được đặc trưng bởi phì đại tâm thất rõ rệt kèm theo rối loạn chức năng tâm trương (ví dụ, do hẹp van động mạch chủ, hẹp eo động mạch chủ, tăng huyết áp toàn thân). Các triệu chứng bao gồm khó thở, đau ngực, ngất và đột tử.

Anh lạnh lùng nhìn tôi.

"Tôi nghĩ, tôi cũng không cần về đây nữa."
Tôi sửng sốt một khắc:...

Cuối cùng nhẹ giọng đáp lại một tiếng: "Ừm."

Anh đã nhấc hành lí, ra đến ngoài cửa.

Chỉ là, anh đứng đó một lúc, vẫn chưa đi. Tôi không hiểu lắm.

Anh chủ động lên tiếng: "Lần này tôi về, cô không hỏi về Đường Khuynh nữa?"

Tôi:...

"Chả có gì phải hỏi cả, với em, hỏi hay không hỏi cũng không quan trọng nữa."

Anh quay đầu, có chút kinh ngạc.

"Lần này, cô rất khác."

Hiếm lắm mới được dịp đối mặt với anh ta, có lẽ lần này anh quay về, tôi không còn giống một người phụ nữ không hiểu chuyện suốt ngày hỏi chuyện Đường Khuynh nữa, làm tai anh được yên tĩnh một chút. Anh nhìn khóe mắt tôi, lóe lên một tia dịu dàng hiếm có.

Tôi cười nhẹ: "Lục Trạch, em sẽ đi du lịch, sẽ đi rất lâu, rất lâu."

Anh ngây người một chốc ngắn ngủi.

"Cũng tốt, cô ra ngoài đi lại, thay đổi tâm trạng một chút cũng không tồi. Chúc cô lên đường vui vẻ."

Vợ chồng với nhau, anh cũng không hỏi tôi lấy một câu "muốn đi đâu", cũng không nói được một lời "anh cùng em đi". Anh còn tự nhiên nói "lên đường vui vẻ".

Tôi đáng ra nên rất khó chịu, nhưng cũng kì lạ, hôm đó tôi lại thoải mái tiếp nhận.

Một tiếng sau khi anh ta rời đi, tôi để đơn ly hôn cùng nhẫn cưới trên bàn trà, sau đó cũng khóa cửa rời đi.

Trên đường về nhà họ Tô, tôi vẫn không nhịn nổi mà đỏ mắt, những tiếng nức nở nghẹn ngào cứ không ngừng phát ra.

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn chấp nhất với lựa chọn của mình. Sau khi thích Lục Trạch, tôi chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ không thích nữa, có một ngày mình sẽ chấp nhận buông tay.

Tiếc là, cuộc hôn nhân này, cuối cùng hoàn toàn đổ vỡ.

9.

Lục Trạch rời mắt khỏi tủ quần áo, lại nhìn lên bàn trang điểm đã trống không.

Anh ta dường như không tin vào mắt mình, lại mở ngăn kéo tủ dưới bàn trang điểm, bên trong cái gì cũng không có.

Anh lại đến phòng tắm nhìn một vòng, cũng không có bất cứ thứ gì của tôi cả.

"Ha, đều mang đi hết rồi."

Anh ta ra ngoài, nhìn lên đầu giường mà sững người.

Anh rốt cuộc đang nhìn gì? Trên đầu giường không có gì hết mà.

Lúc tôi đang không hiểu chuyện gì, anh "hừ" một tiếng.

"Đến cả ảnh cưới cô thích nhất cũng bỏ đi rồi, xem ra đã dự tính từ trước rồi nhỉ."

Đột nhiên, anh đấm mạnh vào tường, "ầm" một tiếng, bị rách da rồi.

Tôi bị dọa sợ bay ra xa.

Tôi ngơ ngác nhìn anh, anh đang làm gì vậy?

Tôi cứ nghĩ, anh nhìn xong sẽ mau chóng rời khỏi nơi này. Vậy mà anh lại ngồi xuống bên giường phủ đày bụi bặm, nằm ngửa xuống.

Từng giây từng phút trôi qua, anh nhắm mắt rồi ngủ mất.

10.

Anh bị một cuộc điện thoại làm tỉnh, vẫn là Đường Khuynh gọi đến.

Lục Trạch chậm chạp mở mắt, có chút mệt mỏi để điện thoại cạnh tai.

Đầu bên kia, Đường Khuynh ra vẻ làm nũng, khe khẽ nói.

"A Trạch, em không ngủ được, anh đến chỗ em có được không?"

Lục Trạch hô hấp nặng nề.

"Đường Khuynh, hôm nay tôi thực sự rất mệt. Đừng làm loạn nữa."

Giọng điệu của Đường Khuynh thận trọng hơn.

"Là chuyện công việc, hay là...bởi vì Tô Nhược?"

"Cô không ngủ được thì tìm chị Thái nói chuyện, không việc gì quan trọng thì đừng gọi cho tôi nữa."

Đường Khuynh vẫn còn muốn nói, nhưng bị Lục Trạch tắt điện thoại ngắt ngang lời.

Anh giơ tay lên nhìn, bên trên đã kết vảy rồi.

Cơ hồ như nhớ tới gì đó, đột nhiên trở người dậy ra phòng khách.

Tim tôi cũng "thình thịch" đập mạnh từng tiếng, theo ra cùng.

Anh nhất định là nhớ ra đơn ly hôn để trên bàn trà rồi.

Quả nhiên, anh quét mắt quanh phòng khách, đến bàn trà, cầm đơn ly hôn trên bàn lên.

Anh bèn lật ra xem, gắt gao nắm chặt lấy.

Tôi không cần một cái gì, chỉ mang đi hết đồ cá nhân của tôi.

Anh từng nói: "Tô Nhược, nếu cô đã không biết hối cải thì tôi sẽ khóa tấm thẻ này. Bao giờ biết hối cải thì lúc đó tôi sẽ mở lại thẻ cho cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu