Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14.

Thương hội kết thúc.

Lục Trạch mặt đen kịt đi ra ngoài.

"Sếp Lục, tra ra rồi. Thân thể cha của phu nhân không được khỏe, nên không đến tham gia thương hội lần này."

"Tiếp tục hẹn thời gian gặp mặt cho tôi, lúc nào cũng được."

"Ting ting ting" Điện thoại của Lục Trạch vang lên, vẫn là Đường Khuynh gọi tới.

"A Trạch, anh đang ở đâu vậy? Em khó chịu quá."

Ở đầu bên kia, giọng Đường Khuynh nghe có vẻ yếu ớt vô cùng.

"Cô sao vậy?"

Người quản lí của Đường Khuynh nói,
"Sếp Lục, anh có thể qua đây một chuyến không? Đường Khuynh hôm nay phải quay phim, giữa đường thì ngất xỉu. Tỉnh dậy không chịu ăn uống gì sất. Cứ tiếp tục như thế cô ấy sẽ không thể chống đỡ được mất."

Tôi thấy Lục Trạch nhíu mày.

"Bây giờ tôi qua."

Giống hệt như lúc tôi còn sống. Chỉ cần Đường Khuynh không chịu ăn uống hoặc nói ở một mình thấy sợ, Lục Trạch sẽ lập tức qua đó cùng cô ta.

Lục Trạch rất nhanh đã đến chỗ Đường Khuynh.

Đường Khuynh vội vã lao vào vòng tay anh.

"Cuối cùng anh cũng tới. Em nhớ anh lắm."

Cũng may tôi đã c h ế t rồi, không có thất tình lục dục. Nếu không một màn này, có lẽ tôi vẫn thấy khó chịu.

Tôi bay vòng quanh biệt thự của Đường Khuynh, phát hiện Lục Trạch đã đẩy Đường Khuynh ra, bầu không khí giữa hai người vô cùng lạnh lẽo.

"Tôi nói rồi, tôi có thể giúp cô đứng vững ở giới giải trí, nhưng chúng ta đã không có khả năng nữa rồi."
Đường Khuynh sững sờ.

"Tô Nhược c h ế t rồi, chúng ta cũng không còn khả năng sao? Rõ ràng người anh yêu là em mà. Tô Nhược không còn nữa, đến cả ông trời cũng thành toàn cho chúng ta bên nhau."

"Vào khoảnh khắc cô ra nước ngoài, lòng tôi cũng đã lạnh. Cô cũng hiểu, ba năm nay tôi giúp cô, là vì cô bị (Tô Nhược) b ắ t c ó c. Tôi thấy áy náy với cô, nhưng những thứ nên bù đắp, ba năm nay cũng đã bù đắp xong rồi."

Cuộc đối thoại giữa hai người làm tôi bất ngờ.
"Lần trước là lần cuối cùng tôi tham gia hoạt động của cô. Sau này, con đường mình chọn, cô tự đi đi."

Đường Khuynh đột nhiên rất kích động.
"Anh đừng có quên, Tô Nhược cô ta xém chút nữa hại c h ế t em, những tổn thương cô ta gây ra cho em lớn như thế nào."

Bóng lưng Lục Trạch sững lại một khắc, nắm tay cũng siết chặt.

15.

Chính vào lúc này, Lục Trạch nhận được điện thoại của trợ lý Trần.

"Sếp Lục, người đã trói về rồi, ở hầm để xe công ty."
"Giờ tôi qua đó."

Bọn họ bắt ai? Tôi cũng bay qua đó.

Trên đường đi, tôi có chút ngơ người.

Mấy lời Đường Khuynh nói, tôi vốn không có làm.

Nhưng đáng tiếc, Lục Trạch không tin tôi.

Đường Khuynh về nước không lâu thì bị bắt cóc, cô ta bị trói lại, cởi sạch quần áo, sau đó bị chụp ảnh k h ỏ a t h â n.

Tôi vĩnh viễn không quên được cái đêm Lục Trạch vô cùng phẫn nộ đó.

Người toàn thân ướt sũng trở về, lôi tôi lên.

"Tô Nhược, sao cô lại quá đáng như vậy? Tôi đã bảo đảm với cô rồi. Dù Đường Khuynh trở về chúng ta cũng sẽ không ly hôn. Cô cứ một mực phải đuổi cùng giết tận phải không?"

Tôi lúc đó hoang mang mờ mịt, Đường Khuynh bị b ắ t c ó c, tôi biết. Vì chuyện này được đưa tin lên truyền hình.

Chỉ là tôi hoàn toàn không nghĩ tới, Lục Trạch lại nghi ngờ tôi.

Nhưng mọi chuyện chính là hướng vào tôi. Đường Khuynh bị trói một ngày, chúng tôi liền xảy ra cãi vã, còn bị Đường Khuynh ghi âm lại.

Trong đoạn ghi âm, tôi nói nặng lời, cảnh cáo Đường Khuynh tránh xa Lục Trạch ra.

Nếu như có người thứ ba ở đó, chắc chắn sẽ biết. Mấy câu nặng lời đó là do Đường Khuynh cố tình khích tướng tôi.

Cuộc đối thoại ban đầu hoàn toàn không phải vậy.
"Tô Nhược, chúng ta có thể nói chuyện chút không?"

Lúc đầu, giọng điệu của cô ta vô cùng mềm mỏng.
Còn tôi vô cùng lạnh nhạt.

Tôi của lúc đó không hề nghĩ đến, trong túi cô ta còn có một cái bút ghi âm.

"Không cần đâu, giữa chúng ta chẳng có gì để nói cả."

"Làm sao không có được. Chúng ta đều thích Lục Trạch mà, nhưng cô có được anh ấy, còn tôi lại mất đi anh ấy. Tôi thật ngưỡng mộ cô, nếu tôi không ra nước ngoài thì tốt rồi, tôi sẽ không mất đi anh ấy."

"Nếu cô muốn kể khổ thì cô tìm sai người rồi."

Đường Khuynh đổi giọng, lộ ra bộ mặt thật, giữ chặt tôi đang định rời đi.

"Tô Nhược, tôi nghe nói, đêm tôi ra nước ngoài, cô giả làm tôi, lừa Lục Trạch lên giường với cô, còn bắt anh ấy chịu trách nhiệm. Sao cô lại kinh tởm như vậy hả?"

"Xin cô ăn nói cho cẩn thận. Người thực sự kinh tởm là cô mới đúng. Bị người ta đá rồi lại quay về nịnh bợ Lục Trạch. Tôi cảnh cáo cô, tránh xa Lục Trạch ra. Cô dám phá hoại cuộc hôn nhân của tôi, tôi sẽ không tha cho cô đâu!"

"Hừ, khẩu khí cũng lớn quá nhỉ. Không tha cho tôi? Cô có tin không, Lục Trạch vĩnh viễn đều sẽ đứng về phía tôi."

Trong bút ghi âm không có đoạn Đường Khuynh nói tôi kinh tởm cùng với mấy lời khiêu khích về sau.

Chính gười quản lí của cô ta đã vứt ra đoạn ghi âm đó.
Lần ấy cũng khiến tôi ngộ ra. Giữa tôi và Đường Khuynh, Lục Trạch sẽ không chút do dự mà tin tưởng Đường Khuynh.

Cho dù cảnh sát không tìm ra chứng cứ chứng minh tôi làm thì Lục Trạch cũng quy hết tội trạng lên đầu tôi.

Cuộc hôn nhân của chúng tôi cũng vì lần đó mà xuất hiện một lỗ hổng lớn.

Tôi thích anh, nhưng tôi cũng có tôn nghiêm, cũng có sự kiêu ngạo của mình. Anh trách lầm tôi, không xin lỗi thì tôi cũng sẽ không tha thứ được.

Hôn nhân giữa chúng tôi, triệt để rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh.

16.

Lục Trạch đến hầm để xe.

Cửa phòng tạp vụ mở ra, tôi thấy người phóng viên kia bị ấn ngồi ở đó.

Bọn họ trói anh ta lại.

"Sếp Lục, có lời gì không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?"

Trợ lý Trần hừ lạnh một tiếng:

"Chỉ sợ người nào đó, cho dù nói chuyện đàng hoàng cũng không nghe lọt tai."

Người phóng viên cắn môi.

Lục Trạch đột nhiên quăng ra một câu không thể ngờ tới.

"Dây chuyền Trái tim của đại dương, ra giá đi."
Trái tim của đại dương? Đây không phải là sợi dây chuyền tôi vẫn luôn muốn mua sao?

"Sếp Lục, một người phóng viên như tôi, anh nói cái gì mà dây chuyền này nọ, tôi còn chưa từng nghe qua."
Trợ lý Trần lập tức vạch trần lời nói của anh ta.

"Giả vờ ít thôi. Anh còn tưởng chúng tôi tra không ra căn nguyên nhà anh chắc. Anh là em họ của Hứa Ấn, một năm trước tại hội đấu giá từ thiện, sợi dây chuyền đó đã bị anh dùng 500 vạn mua đứt rồi."

Nam phóng viên đứng hình. Chừng một phút sau thì khẽ nhếch môi.

"Haha, không hổ là sếp Lục, nhanh như vậy đã điều tra về tôi rõ ràng thế rồi. Vậy tôi cũng không lòng vòng nữa. Sợi dây chuyền đó, không phải tôi mua, là anh họ tôi bảo tôi đi đấy. Dây chuyền ở chỗ anh tôi. Nếu sếp Lục đã thích như vậy thì chỉ có thể tìm anh họ tôi mà nói chuyện."

Lục Trạch nhíu mày.

Ra khỏi hầm để xe, trợ lý Trần dò hỏi.

"Sếp Lục, dây chuyền bên chỗ Hứa Ấn. Chúng ta đi nói chuyện với bên đó, chắc chắn sẽ bị gây khó dễ? Thế còn mua nữa không?"
"Mua."

17.

Lục Trạch lên xe, hạ cửa sổ xe xuống, không khởi động xe ngày mà nhìn vào cảnh đêm lờ mờ, châm một điếu thuốc.

Mùi khói xộc vào, tôi bay ra xa một chút.
Anh ta bỗng nhiên nhìn vào màn đêm, dập tắt điếu thuốc vừa hút.

Trợ lý Trần mờ mịt nhìn hành động của anh: "Sếp Lục, anh vừa mới châm thuốc, sao lại tắt rồi?"
Anh lẩm bẩm: "Nhớ tới một người, cô ấy không thích mùi thuốc lá."

Một thước phim ngắn ngủi hiện lên trong kí ức của mình, cũng là lần thân mật hiếm có giữa hai chúng tôi.
Anh dụi dụi giữa ấn đường của tôi.

"Sao lại cau mày rồi?"
Tôi kiễng chân ôm eo anh: "Em ngửi thấy múi thuốc lá, hơi khó chịu. Sau này anh ít hút thuốc lại, được không anh?"

Hồi đó, chúng tôi vẫn đang chuẩn bị hôn lễ, Đường Khuynh cũng chưa có về.

Anh xoa đầu tôi, mở miệng đáp.
"Được."
Xong lại lập tức dập thuốc đi.

....

Trợ lý Trần muốn nói lại thôi.

Lục Trạch hỏi cậu ta: "Đã hẹn được Tô Khâm chưa?"
"Đã liên lạc rồi, nói là gần đây thân thể không tốt, không gặp người ngoài."

"Ngày mai mang mấy củ nhân sâm, tổ yến trong nhà tôi tặng qua bên đó."

"Vâng, sếp Lục."

"Cậu về nhà đi, hôm nay tôi lái xe về."

Lục Trạch khởi động xe. Trợ lý Trần khom người, tựa hồ như có chút không yên tâm.

"Sếp Lục, hình như anh rất mệt."

"Không sao."

Vừa đạp chân ga, Lục Trạch đã lái xe rời đi.

18.

Trưa hôm sau, Lục Trạch hẹn gặp Hứa Ấn.

Hứa Ấn ngoài cười nhưng trong không cười, thong dong đến muộn.

"Đúng là khiến người khác ngạc nhiên không thôi, sếp Lục vậy mà lại chủ động muốn gặp tôi. Hiếm thấy thật."

Lục Trạch cất giọng lạnh lùng: "Nói thẳng vấn đề. Tôi muốn mua Trái tim của đại dương."

Hứa Ấn siết chặt ly trà trên tay.

"Sự thẳng thắn của sếp Lục, tôi thích. Có điều, sợi dây chuyền đó, tôi không định bán."

Lục Trạch vốn không vừa mắt hành động này.
"Chúng ta đều là thương nhân, chắc cũng đều hiểu chỉ cần ra giá là có thể nói chuyện. Anh có thể trực tiếp ra giá."

"Vẫn là sếp Lục thấu đáo. Nhưng trước khi bàn giá cả, tôi muốn biết sếp Lục mua sợi dây chuyền này làm gì vậy? Đây là dây chuyền nữ. Sếp Lục vung tiền như rác vậy là mua để chuẩn bị tặng ai à?"

Lục Trạch khẽ động môi: "Đương nhiên là tặng cho người quan trọng nhất với tôi."

"Đại minh tinh Đường Khuynh?"
Hứa Ấn gõ tay lên mặt bàn.

"Xem ra là tặng cho cô Đường. Trước đó tôi có nghe nói, Tô Nhược cũng muốn có sợi dây chuyền này. Chỉ là hôm đó, cô ấy gặp chuyện nên đến chậm một bước, để lỡ mất sợi dây chuyền này. Ngoại trừ Tô Nhược, tôi cũng không biết là còn ai thích nó nữa."

Tôi ngạc nhiên.

Sao Hứa Ấn lại biết rõ chuyện của tôi như vậy?
Lục Trạch híp mắt, lộ vẻ nghi ngờ.

"Tại sao anh lại nắm rõ như lòng bàn tay chuyện liên quan đến Tô Nhược như vậy?"
"Chỉ là rõ hơn đôi chút so với người nào đó không bao giờ quan tâm đến vợ mình thôi."

Lục Trạch thâm thúy nhìn Hứa Ấn.
"Anh quen Tô Nhược?"
"Bạn học cấp 3."
Hóa ra anh ấy còn nhớ tôi.

Lục Trạch vẫn muốn hỏi nhưng bị Hứa Ấn ngắt lời.

"Ra giá đi, để tôi xem thử tình yêu anh dành cho Tô Nhược được đến đâu."

"Một ngàn vạn, gấp đôi số tiền lúc trước anh mua."
Hứa Ấn vỗ tay, giọng điệu châm chọc: "Haha, mười triệu tệ (~32.759.000.710 VNĐ), hóa ra vợ anh chỉ đáng giá mười triệu tệ."

Lục Trạch không tức giận mà hỏi ngược lại.

"Anh muốn bao nhiêu?"

"Tôi không muốn bao nhiêu cả, mà là có hai điều kiện anh phải làm được. Một, bỏ đấu thầu trên bến cảng."
Lục Trạch nhướng mày.

"Hai là, sau này nếu Hứa Thị mở thêm chi nhánh thì trong vòng 3km đổ lại Lục Thị các anh không được phép mở thêm chi nhánh nào."
Lục Trạch lại nhướng mày.

Mấy điều kiện của Hứa Ấn, cái sau càng ngặt nghèo hơn cái trước, nếu Lục Trạch đồng ý thì khoản tổn thất không chỉ có mấy ngàn vạn, ngày cả tương lai của Lục Thị cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Tôi gắt gao dán mắt vào Lục Trạch, xem anh phản ứng ra sao.

"Anh thực sự muốn nằm trong miệng sư tử? Chỉ một sợi dây chuyền mà muốn tôi dùng Lục Thị để bù vào?"

"Vậy thì tôi cũng hết cách, điều kiện tôi nói rồi, sếp Lục không chịu thì mời về cho."

Hai bên đều rơi vào bế tắc.

Tôi bối rối, sao Lục Trạch còn chưa đi nữa?

Không phải anh ta muốn ở lại, đồng ý với mấy điều kiện Hứa Ấn đưa ra đó chứ?

Tôi bay trong không trung, lặng lẽ đợi diễn biến tiếp theo.

Trợ lý Trần bước lên.

"Sếp Hứa, nếu anh thấy mười triệu tệ không được thì chúng tôi có thể ra giá hai mươi triệu tệ. Sợi dây chuyền này nằm trong tay anh, cho dù bán cho người khác thì cùng lắm cũng chỉ bán được mười triệu tệ thôi."

"Chỉ cần hai điều kiện kia là đủ. Những cái khác miễn bàn."

Lục Trạch đột nhiên mở miệng.
"Được, tôi đồng ý với anh, sợi dây chuyền kia đem đến chưa?"

......

Lục Trạch đáp ứng mấy điều kiện kia của Hứa Ấn khiến mấy người trong phòng đều choáng váng, tôi cũng ngốc luôn rồi.

Trợ lý Trần kinh ngạc nhắc nhở: "Anh thực sự đồng ý?"
"Bây giờ làm hợp đồng, lúc kí tên tôi phải nhìn thấy sợi dây chuyền kia."

Hứa Ấn bỗng chốc hơi biến sắc, sau đó liền hiện ra chút hối hận, anh cũng không muốn bán sợi dây chuyền này.

"Chỉ vì một sợi dây chuyền, có đáng không?"
"Đáng hay không, trong lòng tôi biết rõ."

Kí hợp đồng xong Lục Trạch liên mang sợi dây chuyền đi. Tôi hoang mang nhìn Hứa Ấn, nhưng cũng theo Lục Trạch rời đi.

Phía sau truyền đến giọng của Hứa Ấn.

"Câu hỏi cuối cùng. Sợi dây chuyền đo là mua cho Tô Nhược sao?"

Tôi cũng dừng lại. Cũng vô cùng tò mò với câu hỏi này, thật sự là mua cho tôi sao? Nghĩ lại thì vốn dĩ đây là chuyện không thể xảy ra.

Tôi cũng tưởng rằng Lục Trạch sẽ không trả lời.
Ai ngờ anh đáp.

"Không phải anh đã nhìn ra rồi sao?"

Cơ thể đang lơ lửng của tôi bỗng hơi chao đảo.

Sau khi tôi c h ế t, Lục Trạch lại vì tôi mua một sợi dây chuyền, mà sợi dây chuyền này lại đánh cược cả tương lai của Lục Trạch...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#zhihu