Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 2: Hiện Thực Hư Cấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aki - Đó là tên mọi người thường dùng để gọi tôi, nói thật thì đó quả là một cái tên ngắn và dễ gọi. Tôi là sinh viên năm cuối của một trường đại học có tiếng trong thành phố, hiện đã  gần 22 tuổi.

'W' - Đó là bút danh của tôi từ khi đảm nhận vai trò 'người viết' của Luật Số Không.


"Oaaaaa! Khu vực nơi này rộng thật!"

"Chỗ này là phòng cuối cùng ở dãy năm nhất, nếu cần gì thì cứ nói nhé."

"Dạ vâng, em cảm ơn tiền bối nhiều!"


Đối với những sinh viên sắp ra trường như tôi, ngoài chuyện học chính khóa, việc bắt buộc phải tham gia vào ít nhất một nhóm công tác trong đoàn trường là cần thiết. Nhóm công tác của tôi hiện là nhóm hỗ trợ, tôi đã nghĩ rằng nó sẽ ổn và đỡ mệt mỏi hơn so với những nhóm còn lại. 

Đây là nhóm duy nhất có quyền tham gia vào mọi lĩnh vực khác mà không bị giới hạn, nó cũng không có yêu cầu quá nhiều về một kiến thức chuyên sâu nhất định. 

...

Tuy nói là vậy...nhưng những công việc như ghi chép, xem xét tài liệu, hoạt động xã hội...tương đối cũng đã trở thành 'cơm bữa' đối với tôi rồi.



Quay lại với hiện tại, mọi thứ dạo này có vẻ yên bình và nhàn nhã. Kì thi tốt nghiệp đã kết thúc từ vài tuần trước, nên bây giờ tôi đang có khá nhiều thời gian trống để đợi đến ngày lễ tốt nghiệp.


"Em có thể biết tên tiền bối không?"

"Tôi là Aki ■■■,  bạn cứ gọi tôi là Aki."

"Aki uh-? Oa- Đây là lần đầu tiên em nghe thấy có một người thật sự sử dụng cái tên này đấy...!"

"Umm còn họ của chị là...?"


Chuyện người khác phản ứng như vậy mỗi khi tôi giới thiệu bản thân đã không còn gì bất ngờ, không phải do tên tôi không thuộc kiểu tên phổ biến hay độc lạ gì. Nó chỉ đơn giản là có ít người dùng, và tôi là một trong số họ.

Tuy nhiên, vấn đề là khi mọi người nghe đến tên 'Aki'...

{Aki ■■■}

...

Họ không bao giờ nghe được phần họ trong tên của tôi.



Kazu từng nói rằng: mỗi khi tôi nói cả tên lẫn họ của mình ra, mọi người chỉ có thể nghe được phần 'tên', còn phần 'họ' thì giống như tiếng phát ra của một chương trình truyền hình bị nhiễu sóng.

Ban đầu, tôi cảm thấy điều này thật kì lạ và đã cố gắng đi tìm một lời giải thích hợp lý cho trường hợp của mình. Dù vậy, câu trả lời vẫn luôn là một ẩn số. 

Thời gian trôi qua, tôi không còn quá để tâm đến điều này. May thay là ở trường không có quy định phải bắt buộc sử dụng họ tên đầy đủ, và tôi cũng không có lý do gì để tiết lộ thông tin cá nhân ra ngoài cộng đồng.

Có lẽ trừ việc thỉnh thoảng gây thêm cho tôi chút khó khăn khi kiểm tra giấy tờ tuỳ thân thì nó cũng không ảnh hưởng quá nhiều.


...


Tóm lại, cuộc đời của tôi bình thường. Nếu thế giới này là một trò chơi, tôi sẽ là một nhân vật NPC bên ngoài cốt truyện và dõi theo hành trình của nhân vật chính. 

Tiếc thay, thực tế không có chỗ cho những thứ hão huyền. 

Hiện thực luôn tàn nhẫn hơn những điều mơ tưởng, đó là nguyên lý của 'cuộc sống'. Bản thân tôi cũng hoàn toàn đồng ý và tin vào sự thật đó, chỉ là-


[Hiện thực có tồn tại 'hư cấu' không?]

{ Có / Không }


...Một sự kiện đã thay đổi tất cả.








*****

1 tiếng trước - Chung cư XXX - Chiều: 04:32 PM 

"Sô cô la, sô cô la! Tuyệt đối không được quên đâu đó!"

"Được rồi, nhớ rồi mà."

"Tốt, vậy đi cẩn thận, nhớ về sớm đấy."

"Ừm biết rồi,...nhớ cẩn thận."


'...Ôi trời- Cậu ấy thật sự nghĩ rằng sẽ có thứ gây nguy hiểm cho tôi khi ở nhà? Me hơn 21 tuổi rồi đấy, KAZU!'  Tôi gào thét bên trong nội tâm mình.


"Kể cả có là con nít thì chúng vẫn có thể ở yên trong nhà mà không quậy phá đấy Kazu, nên cứ yên tâm mà đi mua đồ đi."  Tôi thực sự cần phải đính chính điều này.


"..."

"..."


...Xem ra đối với Kazu, tôi nên dùng lời nói kết hợp với hành động sẽ tốt hơn.


"Được rồi, yu mau đi đi. Đừng quá lo lắng mà!"  Vừa nói, tôi dùng tay đẩy nhẹ vào lưng Kazu và di chuyển về phía cánh cửa.


Trong lúc ấy, môi Kazu cứ liên tục mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi vẫn khép lại và không có âm thanh nào được phát ra. Ít nhất là cho tới khi Kazu bước ra ngoài hành lang căn hộ. 


"Tạm biệt." Tôi nói với một nụ cười. 


Cánh cửa dần đóng lại, cô gái tóc đen nhìn tôi một lúc trước khi mở miệng lần nữa,


"Aki...Đừng để bản thân gặp rắc rối."

"Huh?..."


-Cạch


Tiếng cửa đóng lại, để lại tôi với một bầu không khí yên lặng.


...


'Rắc rối à-...'


Kazu và tôi đã cùng trải qua biết bao nhiêu chuyện. Chúng tôi biết nhau từ năm 14 tuổi, đến nay cũng gần 8 năm. Khi lên đại học, để tiết kiệm cho chi phí nhà ở và thuận tiện cho công việc, chúng tôi đã tạm thời ở chung một căn hộ.

Vậy nên, chúng tôi cũng đã khá quen thuộc với tính khí của nhau rồi. 

Kazu không bao giờ nói những điều kì lạ mà không có lý do, bởi vì trực giác của cô ấy vô cùng nhạy bén. Trong nhiều trường hợp, tỉ lệ chính xác từ những trực giác của Kazu là rất cao. 

Tôi không biết nên gọi đó là do sự may mắn thượng thừa hay khả năng bẩm sinh tuyệt vời của cô ấy...Nhưng hiện tại có một điều mà tôi chắc chắn, 


'Có lẽ tôi nên cẩn thận hơn để không phải rước hoạ vào thân.'


Kể cả khi nghe thật vô lý, nhưng tôi có sự tin tưởng nhất định vào trực giác của Kazu. Dù sao thì từ đó giờ tôi vẫn chưa có thần may mắn nào che chở cho mình, nên có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi tự tránh đi khỏi những phiền toái trong thời gian này.




...




Đó là những gì tôi đã nghĩ-


"Haaaaaaaa..."


Chả nhẽ đây chính là 'rắc rối' mà Kazu muốn nói đến...?

+

[Bản nháp-chỉnh sửa-phần kết.pdf] 

-Tiêu đề: 'Phần Kết'

-Số từ hiện tại: 5089 (đang lưu)

+

Trên màn hình laptop của tôi là một đống văn bản, trông chúng nhiều và dày đến mức khiến tôi bị choáng và cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung. 


'Nếu nói đây là một cách hành hạ tinh thần kiểu mới thì cũng không quá đâu...'


Đã hơn 45 phút kể từ lúc Kazu rời khỏi nhà, cô ấy về trễ hơn so với dự kiến của tôi. Trong lúc chờ đợi, tôi tiếp tục với công việc thường làm của mình, viết truyện. 

Hôm nay có điểm khác biệt hơn so với mọi ngày. 

Thường thì tôi sẽ tiếp tục xây dựng về dàn nhân vật hoặc phát triển thêm cho nội dung cốt truyện, nhưng hiện tại...


'Tôi đang đặt bút viết cho phần kết.'


...Thật kì lạ, nó không nhanh cũng không chậm nhưng nó cũng giống như một giấc mơ. Chỉ 5 năm trước thôi, tôi còn là một con nhóc độc giả vô danh cho một cuốn tiểu thuyết mạng, hằng ngày chỉ mòn mỏi chờ đợi tác giả đăng tải một chương truyện mới. 

Thế mà hiện tại, chính tôi lại là 'người viết' của cuốn tiểu thuyết ấy.

Tôi đưa mắt nhìn vào giao diện laptop của mình một lần nữa. Trên màn hình, những dòng văn bản hiện ra.

+

[Sự Bắt Đầu Từ Con Số 0]

Số chương hoàn thành: 699

-Chương hiện tại: 700 - Kết Thúc (đang lưu - 5089 từ)

-Tác giả: Hidden (ẩn danh)

-Tình trạng: Đang tiến hành

-Nhà văn: W

+

Chương 700 của Luật Số Không, đánh dấu kết thúc của cuốn tiểu thuyết đã kéo dài 5 năm qua. Sau khi hoàn thành nó thì hành trình là một 'người viết độc quyền' của tôi cũng sẽ đi đến hồi kết. Ngày mai sẽ là ngày tôi đăng tải chương này và hoàn tất một thỏa thuận từ 4 năm trước với 'người đó' - tác giả của Luật Số Không.


Kể từ sau cuộc giao dịch, tôi và tác giả đã bắt đầu nhắn tin với nhau, thời gian những lần trao đổi của chúng tôi không bao giờ dài hơn 5 phút. Bởi vì cứ cách hai tuần, người ấy sẽ gửi cho tôi một tin nhắn. 

Nội dung tin nhắn của chúng tôi chỉ đơn giản như sau : 'tạo' và 'triển khai'. 

Tác giả đưa tôi những ý quan trọng của cốt truyện và tôi biến chúng thành các câu văn chi tiết cho câu chuyện. Điều này đã được lặp đi lặp lại trong một thời gian rất dài.

Dù vậy, có một thứ luôn khiến tôi tò mò. 


'MC gặp sứ giả ác ma lần thứ 4...'

'...cái chết của ??'

'Chương tiếp theo: Lịch sử chiếc cúp vàng'

'Phản diện là...' 


Những nội dung cốt truyện mà tác giả gửi đến tôi luôn rất tối giản và ngắn gọn, nếu không muốn nói là đôi khi chúng còn khá mơ hồ và khó hiểu. Các thông tin và sự kiện do tác giả cung cấp chắc chắn không đủ để tạo nên một 'thế giới' thực của câu chuyện hoàn chỉnh.

...Vậy làm thế nào 'Luật Số Không' vẫn có thể thuật lại đầy đủ thế giới của nó đến người đọc?

Chìa khoá cho câu trả lời là tôi - 'người viết' độc quyền của cuốn tiểu thuyết. 

Nếu tác giả là người tạo ra cốt lõi của Luật Số Không thì tôi chính là người đã phát triển và mở rộng những câu chuyện tồn tại bên trong thế giới đó. 

Từ việc kết hợp tính logic giữa các tình tiết và bối cảnh trong mạch truyện; cho đến cách xây dựng lời thoại, cảm xúc và suy nghĩ riêng của từng nhân vật chính và phụ. Tất cả đều được do tôi viết nên dựa trên quan điểm của mình, với tư cách là một nhà văn.

Tác giả không bao giờ phàn nàn về những gì tôi viết, ngay cả khi một số trong đó nghe thật sự điên rồ. Mỗi khi tôi gửi những bản thảo hoàn thiện cho tác giả, người bên kia chỉ nhắn lại cho tôi những câu với nội dung như : 

'Tốt lắm, duyệt';

'Cảm ơn'; 

'Bạn làm rất tốt';...

Tôi tự hỏi tại sao tác giả lại tin tưởng tôi nhiều đến thế, kể cả khi ngài ấy biết tôi là ai và chúng tôi đã làm việc cùng nhau suốt 4 năm qua. Sự thật rằng tôi không biết gì về tác giả vẫn không thay đổi.

Như tôi đã nói, mối quan hệ giữa hai chúng tôi chỉ đơn thuần là mối quan hệ của những người xa lạ, một tác giả và một độc giả. 

Vậy thì tại sao? Tại sao người ấy lại chọn tôi để tiếp tục câu chuyện này? 


'...Chỉ vì tôi yêu thích cuốn tiểu thuyết này ư?'


...


"Jeez nghĩ nhiều chỉ đau đầu thêm, mình nên tập trung tinh thần lại thì tốt hơn." Tôi thở dài. 

Tôi rời khỏi chỗ ngồi, thực hiện vài động tác vươn vai để giải toả căng thẳng trước khi quay lại bàn làm việc, màn hình laptop tải giao diện và tay tôi lần nữa gõ những phím chữ. 

Số lượng từ được lưu bắt đầu tăng lên và các đoạn văn bản dần hình thành và dài hơn. 

5150...rồi 5254...

5275...

5300...


+

-Số từ hiện tại: 5366 (đang lưu)

-Người viết: W


...Cuối cùng, con số dừng lại ở mức 5366.


"Gì thế này? Bị lỗi..?"


['■■■' đã bị vô hiệu hoá!!]

[Quyền 'chỉnh sửa văn bản' của bạn sẽ tạm thời bị khoá!]


Có hai thông báo màu đỏ chói xuất hiện trên màn hình, chúng liên tục nhấp nháy và đợt âm thanh cảnh báo vang lên. Vài giây tiếp theo, đèn trong phòng tôi tắt dần, từng cái từng cái một. 

Trong phút chốc, căn phòng đã chìm trong bóng tối, chỉ còn tôi ngồi đó với ánh sáng lờ mờ từ chiếc laptop trên bàn. 


"...Bầu không khí này quen quen-" Tôi cười nửa miệng. 

Đây không phải là những cảnh quay thường xuất hiện trong các bộ phim kinh dị hay sao?...

Chuyện này xảy ra ngay sau khi tôi ghi xong từ thứ 5366, mọi tính năng trên máy tôi đều bị tê liệt và ngưng hoạt động. Tôi đã thử tắt nguồn và khởi động lại laptop nhưng không thành công.

Hơn hết... 'quyền chỉnh sửa bị khoá' là như thế nào?? Đây là tệp văn bản trên máy tôi, do chính tôi tạo ra thì làm sao lại không được chỉnh sửa nó chứ. 


"Ugh-!"


Mọi thứ dường như trở nên rối tung hơn khi bỗng có một cơn chóng mặt ập đến tôi. Đầu tôi đột nhiên trở nên choáng váng và tôi cảm thấy buồn nôn. Tuy nhiên, nó không kéo dài lâu. 


['■■■■■■' đã vô hiệu hoá thành công '■■■']


Một âm thanh phát ra và bằng cách nào đó tôi đã nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo của mình. 


-Ting

Lúc này, tôi lại nghe thêm được tiếng của một tin nhắn khác. Tôi đưa mắt nhìn về phía màn hình và nhận ra tên của một tài khoản email quen thuộc.


[IrshF04 đã kích hoạt tính năng 'trò chuyện hội thoại']

[IrshF04 - Xin chào, Aki]


"Tác giả...? Là ngài sao?" Tôi hỏi. Phải, đó là tác giả của 'Sự Bắt Đầu Từ Con Số 0'.


[IrshF04 - Đúng vậy, tôi đây]


...Điều đó có nghĩa là những gì vừa xảy ra là do tác giả thực hiện? Tôi ngẩn người một lúc trước khi bật ra một cái cười gượng gạo. 

"Haha- Ngài làm tôi giật mình đấy, tác giả. Tôi thật sự đã suýt tưởng rằng mình đi đến một thế giới khác."


[IrshF04 - Vậy bạn muốn thử nó chứ?]

"Eh? Ý ngài là-"


-Ting

Không cho tôi thời gian để kịp định hình lại những gì vừa diễn ra, một tin nhắn khác lại hiện lên.


[IrshF04 - Aki bạn có tin vào thứ được gọi là 'hư cấu' không?]

...

"Tại sao ngài lại hỏi tôi điều đó, tác giả?" 

Một khoảng im lặng trôi qua, tôi tiếp tục. "Liệu nó có liên quan gì đến phần kết của cuốn tiểu thuyết không?" 


-Ting

[IrshF04 - Bạn có thể nói như vậy]


"Vậy thì tôi sẽ trả lời là có. Bạn đã giao cái kết câu chuyện cho tôi cơ mà?"

Đúng vậy, tác giả đã giao phó quyết định về phần kết cho tôi. Liệu đó là kết thúc có hậu hay một kết thúc đau buồn? Tôi vẫn còn băn khoăn để hoàn thành phần đang dang dở đó. Tôi cười thầm,

"Một câu chuyện giả tưởng luôn cần có yếu tố hư cấu, không phải sao tác giả?"

...

[IrshF04 - Bạn nói đúng, nhà văn thân mến]

...

-Ting

[IrshF04 - Vậy Aki theo bạn, hiện thực có tồn tại 'hư cấu' không?]

{ Có / Không }


...Đó là một câu hỏi mà tôi không ngờ đến.


Về thực tế, 'hiện thực' và 'hư cấu' là hai thứ không thể tồn tại song song cùng nhau trong một thế giới. Nếu có thì đó vẫn chỉ là những vũ trụ trong phim ảnh hoặc từ những câu truyện trong sách. Về mặt tính chất, chúng là những sự tồn tại tuyệt đối không chạm được tới nhau...

Tuy nhiên, nếu đó là hiện thực trong văn chương thì sao?

Hiện thực trong các câu chuyện ngụ ngôn là thứ chấp nhận mọi khả năng mà con người, những người sáng tạo có thể liên tưởng và tưởng tượng đến. Không có sự tưởng tượng nào bắt nguồn từ hư vô. 


'...Vậy thì có khi ở nơi được cho là hư cấu đó, chúng còn thực hơn cả những gì con người chúng ta biết đến?'


Và việc liên kết được với thực tại ấy, đó là điều mà một tác giả, một nhà văn hay thậm chí là một nhà thơ phải làm được. 

"Tôi tin rằng ngài đã biết rõ câu trả lời của tôi rồi, tác giả." Tôi mỉm cười và nhìn thẳng vào màn hình. Tôi kết thúc bằng cách nhấn mạnh câu nói của mình. 

"Tôi tin hiện thực CÓ tồn tại hư cấu."

...

Bíp, bíp, bíp,...

Không có tin nhắn nào đáp lại câu trả lời của tôi, thay vào đó là những âm thanh ngắt quãng vang vọng trong căn phòng tối. 

Tôi có chút lo lắng, "...Tác giả?" 

'Không lẽ kết nối có vấn đề ư?"


...


-TING! TING! TING! TING! TING!

!!?-

Ngay lúc ấy, một vụ nổ của những âm thanh thông báo vang lên chói tai, lớn tới mức làm vỡ tất cả cửa kính trong phòng và khiến các đồ vật trên bàn rơi xuống. 

Theo phản xạ, tôi bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình và bịt tai lại, tôi vội vàng nhìn lại chỗ bàn làm việc. 


"Cái gì thế này!?-..."


Những đoạn văn bản trở nên biến dạng và đống tin nhắn liên tục lắp đầy màn hình laptop. 

[Tiến hành xác nhập!]

[Tiến hành xác nhập!]

[Tiến hành xác nhập!]

Bỗng dưng khu vực xung quanh tôi bắt đầu rung chuyển và nó khiến tôi loạng choạng do đột ngột mất thăng bằng. Sau đó, bốn bức tường trong căn phòng tôi đang đứng phát sáng và tạo ra các tia lửa điện trắng xoá. Những vết nứt kì lạ từ hư không hiện ra và chúng đang ăn mòn toàn bộ không gian này.

Tuy nhiên- 

Tôi không thể di chuyển, có một áp lực vô hình đang đè nặng lên cơ thể tôi. Tôi bắt đầu thở gấp và hơi thở bắt đầu mất kiểm soát, mọi giác quan của tôi đang cho biết rằng tôi cần phải nhanh chóng rời khỏi đây.


'...Chuyện quái gì đang xảy ra thế này-'


Tầm nhìn của tôi như một chương trình nhiễu sóng, những tiếng tin nhắn đập vào tai tôi liên tục.

[Một dòng thế giới mới đang mở!]

[Tỉ lệ ■■■■■■■ hiện đang ■■!]

[78/100%]


Một dòng thế giới mới?...78%...xác nhập...Tác giả...không lẽ nào-

Trước lúc tôi kịp nghĩ đến điều gì khác, cơn bão trắng xoá đã bao bọc lấy tôi. Tôi có thể cảm nhận rõ các tia lửa điện đang chạm vào da mình, rất chân thật.

Cơ thể tôi co giật và khuỵu xuống do phải chịu áp lực trực tiếp từ dòng điện. Đầu tôi đau nhói như đã bị đập bởi thứ gì đó và tai tôi dần ù đi trong mơ hồ. Đôi mắt tôi cũng đang cố đóng lại khi một cảm giác buồn ngủ đột ngột kéo đến. 

Một suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi:


'Cái chết gì mà lãng xẹt thế này?...'


Ha- Một cái chết thật buồn cười, chết vì điện giật và những thứ kì dị khác à? Nếu vẫn có thể tỉnh lại, liệu những gì tôi đã trải qua là mơ hay thật đây? 

Nghe chúng thật hư cấu quá đi thôi- Tôi thậm chí còn chưa được ăn sô cô la cơ mà...

Đôi mắt tôi hoàn toàn nhắm lại và tôi đã chìm vào giấc ngủ.




...




-Ting

Trong mảnh ý thức cuối cùng còn sót lại, tôi nghĩ mình đã nghe thấy một thông báo.



...






[Đã hoàn thành: 100/100%!]

[Một dòng thế giới mới đã bắt đầu di chuyển]











[Danh hiệu tối thượng 'Nhà Văn Độc Quyền' đã được kích hoạt!]



^>================================<^

-Số từ: 3296

-Done:D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top