Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Kinh hồn

Tôi vội vàng đem điện thoại cách xa lỗ tai, giọng ông nội chửi bới đến cả Uyển Nhi đứng bên cạnh cũng nghe thấy, vẻ mặt tôi xấu hổ.

Tôi còn có thể làm gì, rụt rè nhận lỗi, đồng thời hỏi ông nội bây giờ nên làm gì.

Cuối cùng ông nội cũng bớt tức giận, yêu cầu tôi đốt xác trước, sau đó đến ga xe lửa để gặp ông.

Cúp điện thoại, trái tim tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Không lâu sau, Từ Phượng và quản đốc (chủ thầu) tìm đến một cây vải, chúng tôi lại đến bên cạnh bể bơi, đem thi thể của Lưu Hiểu Lệ đặt lên trên rồi đốt đi.

Tôi không dám trì hoãn, nói thẳng với Từ Phượng, sau đó cùng cô ấy lái xe đến nhà ga.

Về phần quản đốc và các công nhân kia, theo lời của tôi, họ ngồi xổm trước cổng công trường để phơi nắng.

Chỉ cần không tới gần mép nước, hiện tại đang là giữa ban ngày, dương khí đang mạnh, ma quỷ không thể không kiêng nể gì, tạm thời có thể đảm bảo an toàn.

Chúng tôi ở nhà ga chờ đến lúc mặt trời lặn rồi mới nhìn thấy bóng dáng của ông nội bước ra khỏi nhà ga, đi cùng ông là cha tôi.

Tôi vội vàng chạy ra đón, "Ông nội, tại sao cha cháu cũng đến đây vậy." Tôi buồn bực nói.

Ông không nói hai lời mà tát cho cha tôi một cái. Đệt, không phải tôi mới là người phạm sai lầm sao?

"Xem đứa con trai mà mày nuôi dạy đi, mày có biết đây là lần thứ mấy mày bị gạt không?" Ông nội đen mặt trách mắng

Vẻ mặt cha oan ức, quả nhiên, cha cũng không khách khí tát cho tôi một cái, nói: "Ranh con, lời của cha và ông nội nói mà mày cũng không nghe hả?"

Tôi: "..."

Từ Phượng cùng Cát Uyển Nhi vội vã tiến về phía trước.

Dù sao Từ Phượng cũng lớn tuổi hơn, có chút cứng ngắc cười nói: "Chào ông, chào chú. Chuyện này hai người đừng trách Trần Tùng, đều là tại cháu làm cậu ta bị liên lụy"

Ông nội không quan tâm người nói chuyện là ai, vẻ mặt vẫn đen sì như trước, khiến tôi càng thêm xấu hổ.

Cũng may cha bày tỏ không trách tội, đứng ra hòa giải, Uyển Nhi cũng đến chào hỏi, sau đó tất cả chúng tôi lên xe của Từ Phượng trở về công trường.

Từ xa đã nhìn thấy đám công nhân kia giống như kiến bò trên chảo nóng, nhìn thấy xe của Từ Phượng liền xông tới.

"Quản lý Từ, sao lại đi lâu như vậy, tôi còn tưởng cô và Trần đại sư đã thật sự bỏ mặc tính mạng của mọi người." Người quản đốc mở miệng nói trước, sau lưng công nhân đều hùa theo nói.

Có ông nội và cha ở đây, tôi làm gì có chỗ mở miệng. Ngược lại câu "Trần đại sư" này lại chọc giận ông nội tôi, ông tức giận lườm tôi một cái.

Tôi chỉ dám cúi đầu và đi trước dẫn đường, đi vào trong công trường mới nghe thấy Từ Phượng nhỏ giọng giải thích với đám công nhân.

Đến cạnh bể bơi, mặt trời đã khuất dần sau dãy núi phía tây, trời vẫn còn sớm, bốn phía lại nổi gió lạnh, Cát Uyển Nhi ở trước mặt tôi không chịu nổi mà ôm chặt hai vai.

Ông nội đi đến chỗ thi thể đã bị đốt thành tro bụi kia ngồi xổm xuống, cha cũng làm theo, hai người đều lấy một ít tro vân vê trong tay, đưa lên mũi ngửi.

Cha tôi đứng dậy, lấy thùng sơn đã được dùng ở trên công trường múc nửa xô nước từ dưới bể bơi, đợi ông nội đứng dậy liền trực tiếp giội vào đống tro.

Mây mù lập tức kéo đến trên không trung, tình cảnh bây giờ lại làm cho tôi mở rộng tầm mắt.

"Sao có thể như vậy được?" Đúng lúc đó Từ Phượng mang theo đám công nhân đi tới, cũng nhìn thấy đống củi và thi thể đã bị đốt thành tro kia, sau khi giội nước vào lập tức trở về hình dạng ban đầu.

Thi thể giống như bị băm nhỏ, trước mắt tôi là một đống thịt người đẫm máu và nhớp nháp.

"Tiểu Tùng à, không nghe lời người già nói, chịu thiệt ngay trước mắt. Lần này cháu gặp phiền toái lớn rồi." Ông nội nhìn đống thịt bầy nhầy kia, lẩm bẩm nói.

Ngay lúc đó, đống thịt vụn kia từng miếng tung toé lên, doạ cả đám người kinh hoàng, tất cả đều chạy đến trốn sau lưng ông nội và cha tôi.

"Ầm ầm."

Sắc trời đột nhiên thay đổi, một tiếng sấm nổ rung trời vang lên như muốn cảnh cáo, ngay cả ông nội cũng không tự chủ ngồi xổm xuống

Dư âm đã hết, ngay sau đó một trận gió lớn cuốn đến. Đống thịt nhầy nhụa kia bị thổi bay giống như tro tàn bình thường, tất cả mọi người bị gió thổi đến không mở nổi mắt.

"Ha ha ha, đây là do các người tự dâng tới cửa, Trần Tùng, mày cướp đi báu vật hiếm có của anh trai tao, làm hại anh ấy, thậm chí còn hại cả nhà chúng tao phải chết, tao muốn mày nợ máu trả bằng máu."

Một thanh âm phiêu tán trên không trung, bén nhọn chói tai. Sắc trời lập tức tối đen, đưa tay ra không thấy được năm ngón, gió cũng ngừng lại.

Tôi cảm thấy hai cánh tay phía sau nắm chặt lấy tay tôi, tôi nắm lại tay cô ấy, đây là vị trí của Cát Uyển Nhi, tôi có thể cảm giác được hai tay cô đang run rẩy không ngừng.

"A..."

Ngay sau đó tôi nghe thấy người bên cạnh kêu to rồi nhào vào trong lòng tôi, tôi mới nhìn rõ ngay bên cạnh cô, một khuôn mặt trương phình đang đến gần, miệng cười toe toét.

Trên khuôn mặt đầy rẫy những vết thương, máu tươi chảy không ngớt, trông giống như đống thịt vụn kia ghép lại mà thành, miệng méo xệch, mắt bị vẹo đi, mũi giống như một lỗ thủng đen ngòm, tròng mắt trắng dã treo lung lẳng trên gò má đang không ngừng xoay tròn.

Tôi theo bản năng giơ chân lên, muốn đem nó đá bay, sau đó mang theo Cát Uyển Nhi chạy thục mạng.

Nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này, tôi không bị dọa tới nhũn cả người đã coi như có tâm lý vững vàng rồi, Uyển Nhi bị dọa cho mềm nhũn trong vòng tay tôi.

Không nghĩ đến ông trời không chiều lòng người, cú đá kia của tôi đá thẳng vào khuôn mặt kia, toàn bộ khuôn mặt của cô ta giống như một quả bóng chứa đầy nước, lập tức vỡ tung, máu tươi sền sệt phun ra, bắn tung tóe lên mặt tôi.

"Ha ha... ha ha ha..."

Cái thứ chết tiệt kia vẫn còn đang cười lớn.

Má ơi, cho dù tố chất tâm lý của tôi có kiên cường đến mức nào thì tôi vẫn chỉ là con người thôi!

Tôi ngã ngồi xuống, ngửi thấy mùi máu tươi từ trên mặt truyền đến, nước chua trong dạ dày trào lên, tôi không kịp cúi đầu khiến cho cả người đều dính phải.

Nhưng tại sao trên đùi tôi cũng ướt sũng? Không lẽ người anh em của tôi lại không có tiền đồ mà tiểu ra quần rồi?

Tôi cân nhắc cả buổi rồi nhanh chóng đưa tay sờ lên đũng quần.

May quá, vẫn còn khô ráo!

Nhưng cảm giác ướt át ở trên đùi rất chân thật, tôi giơ tay về phía trước và nắm lấy nó, cảm giác sền sệt lập tức ập đến.

Chết cũng được, nhưng bây giờ lại có một ánh sáng xanh lục tỏa ra từ phía sau người phụ nữ đã chết.

Tôi lập tức nhìn rõ, thứ tôi đang cầm trên tay chính là thịt vụn!

"Má ơi..."

Tôi không có tiền đồ hét lên, điên cuồng vung vẩy cánh tay, tôi cảm nhận được thịt vụn nhớp nháp không văng ra khỏi tay tôi mà lại tập trung về phía lòng bàn tay tôi.

"Tiểu anh hùng, anh đang sợ sao?" Ngay sau đó tôi nghe thấy người đang nằm trong vòng tay tôi mở miệng nói

Tôi nhìn xuống, Cát Uyển Nhi không thấy đâu, thay vào đó là khuôn mặt khủng khiếp của người phụ nữ kia.

Tôi bị doạ đến hồn vía cũng bay mất, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, tôi vội vàng bật dậy, xoay người chạy trốn.

Tôi không biết mình đã chạy trốn được bao xa. Tôi vô thức nhìn quanh, phát hiện tôi đang chạy về phía cổng của công trường, nhưng chạy mãi mà vẫn quay về chỗ cũ.

Tôi ý thức được có lẽ tôi đã gặp phải quỷ đả tường trong truyền thuyết rồi.

"Anh Trần Tùng, cứu em!"

Đúng lúc này, bỗng nhiên sau lưng tôi truyền tới tiếng cầu cứu thảm thiết của Cát Uyển Nhi.

Tôi chạy về phía giọng nói của cô, nhưng chung quanh lại tối đen như mực, đến nửa cái bóng người cũng không nhìn thấy.

Đột nhiên có người thổi vào tai tôi một ngụm khí lạnh, tôi vô thức nghiêng đầu, nhưng phía sau lưng trống không, nhất thời làm da đầu tôi run lên từng cơn.

----
Edit + beta: Huyết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top