Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Nhân quả


Tôi chỉ cảm thấy mí mắt của mình nặng trĩu, đã sớm quên mất phản kháng, Khi cô ấy lại gần tôi, mặt cô ấy đột nhiên nổ tung, máu bắn ra tung tóe.

Đỏ thẫm bao phủ tầm mắt của tôi, trong nháy mắt kích thích đầu óc tôi. Lúc này tôi mới kịp phản ứng, cha và ông nội ở bên cạnh đang vung tay chống lại những xác chết trôi nổi của công nhân. Tôi vừa chuẩn bị gỡ đôi tay đang ôm eo mình ra thì ngay lập tức lại bị kéo xuống.

Nước bắn lên tung tóe, Cát Uyển Nhi đuổi sát theo tôi, ở dưới đáy nước, mặt của cô rơi xuống từng miếng một, máu tươi bao phủ quanh tôi.

Tôi trợn trừng mắt, tay khua loạn xạ, nhìn thấy bên cạnh có hai người chìm xuống, đó là cha và ông nội tôi.

Bọn họ đều bị thương, tôi vội vã bơi về hướng bọn họ.

Vừa mới kéo cánh tay của ông nội, còn chưa dùng sức, một cánh tay của ông đã bị đứt rời.

Ngay lúc đó, các xác chết trôi nổi bên trên đột nhiên lặn xuống dưới, Cát Uyển Nhi cùng Từ Phượng bỏ qua tôi, chia nhau ra tiến đến giữ lấy đầu của cha và ông nội tôi. Các xác chết kia cũng đến, ở trước mặt tôi đem hai người họ xé nát.

Tôi càng thêm kích động, đột nhiên xác chết liền biến mất không thấy đâu. Tôi vội vàng thu nhặt thi thể của hai người, thứ đầu tiên tôi nhặt lên là đầu của họ.

Sâu trong đáy nước, nước mắt tôi tuôn rơi, hòa vào nước không để lại dấu vết nào.

Âm thầm cắn răng, tôi đang định mang hai cái đầu lên bờ thì hai cái đầu đột nhiên mở to mắt, hướng về phía cổ của tôi cắn tới.

Một trận đau đớn thấu xương truyền đến, mắt tôi nặng trịch rồi ngã xuống, chân tay không vùng vẫy nổi nữa.

"Ẳng ẳng!"

Khi tôi đang rơi xuống thì đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa. Tôi lập tức mở to mắt ra, hai cái đầu đang cắn ở cổ không thấy đâu nữa, sức lực của tôi đã phục hồi, tôi vội vã bơi lên phía trên.

Vừa ngoi lên khỏi mặt nước, đúng lúc nhìn thấy Từ Phượng cùng các công nhân đang kéo cha và ông nội tôi lên, còn Cát Uyển Nhi chủ động chạy tới kéo tôi.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất thời tôi ngây người ra, căn bản không biết người trước mặt là thật hay giả, có khi nào tôi vừa đưa tay nắm lấy tay của Uyển Nhi thì cô lại biến thành bộ xương trắng kia không.

"Anh Trần Tùng."

"Ranh con, còn ngây ra đấy à."

Cho dù nghe thấy giọng của Cát Uyển Nhi thì tôi cũng mặc kệ, nhưng ngay sau đấy nghe thấy lời trách mắng của ông nội, nhìn thấy trên bờ có một con chó to, tôi mới tỉnh ngộ, vội vã bò lên bờ.

Người dẫn chó tới là Từ Trọng, theo lời kể của chị Từ tôi mới biết, hóa ra ông ấy không tìm thấy con gái, biết được Từ Phượng đang ở công trường, trong lòng không yên tâm nên đến đây tìm.

Ông nội bước tới chắp tay thi lễ: "Cảm ơn đã cứu mạng". mắt ông nhìn về phía con chó mực kia, còn về phần Từ Trọng đang nói gì đó, ông hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ.

Có con chó ở đây, chúng tôi cũng thuận lợi rời khỏi công trường.

Cha tôi tìm khách sạn để nghỉ lại, Từ Phượng chưa nói rõ đầu đuôi sự việc với Từ Trọng, nhưng lại thể hiện muốn giữ chúng tôi lại để tiếp đãi.

Theo yêu cầu của ông nội, tôi đã nhờ Từ Phượng nói với cha cô cho chúng tôi mượn con chó kia.

Thời điểm ăn khuya ở bên ngoài, tôi mới kể lại toàn bộ sự việc liên quan tới huyết ngư và Cát Uyển Nhi, ông nội và cha chỉ vào tôi mắng cho một trận.

"Phượng nhi, cháu chú ý một chút, công trường kia nhất định không được để cho ai đi vào." Mắng tôi xong, ông mới quay sang nói với Từ Phượng

Đành chịu, ở nông thôn chúng tôi gọi như vậy đấy, ông nội còn là người già rồi.

Từ Phượng gật đầu, "Vâng, ngày mai cháu sẽ đóng cửa công trường lại."

Thực ra chỗ đó đã bán ra ngoài không ít lầu trệt, Từ Phượng có thể thoải mái đồng ý như vậy khiến cho cách nhìn của tôi về cô ấy thay đổi vài phần.

Tối hôm đó, chúng tôi cũng không nói về những thứ khác, dường như ông nội rất mệt mỏi, cơm nước xong xuôi, chúng tôi liền trở về khách sạn.

Ông yêu cầu chúng tôi ở trong phòng đốt một nén nhang, mở cửa sổ ra, sau đó mới được đi ngủ. Dựa theo lời ông nói, quả nhiên một đêm yên bình.

Mặt trời lên cao, chúng tôi rời khỏi khách sạn. Ông nội bảo tôi phải cùng ông về nhà một chuyến, Từ Phượng cùng Uyển Nhi cũng phải đi theo, vậy nên chúng tôi vừa ăn sáng vừa đợi bọn họ.

Sau cả quãng đường mệt nhọc vất vả, về đến nhà đã là xế chiều.

Đi vào trong sân, ông đi thẳng vào cửa và lấy ra một tấm thẻ gỗ, bên trên chạm khắc những văn tự mà tôi không thể hiểu được. Ông đi đến bên cạnh chúng tôi, cầm thẻ gỗ vỗ vỗ lên người chúng tôi một hồi, miệng lẩm bẩm.

Sau khi làm xong những việc này, ông mới để cho chúng tôi đi vào.

"Phượng nhi, quan tài ở sông Hồng có còn không?" Sau khi uống trà, ông hỏi

Tôi sững sờ. Ngay lúc này tôi vẫn còn cảm giác cả người bồng bềnh như đang ở trên mây. Nghĩ lại đêm qua, tôi không biết cái nào mới là thật, hoàn toàn không phân biệt được.

Nhưng tôi dám khẳng định, cha và ông nội cũng gặp phải bộ xương trắng kia.

"Nó ở..."

"Ông Trần, Trần Ấn, cuối cùng mấy người đã trở về. Nhanh đi theo tôi, trong thôn xảy ra chuyện rồi."

Từ Phượng vừa mở miệng trả lời, từ bên ngoài có một người chạy đến, ngay cả cửa nhà cũng chưa chạy tới đã thở hổn hển kêu to

Ông nội không muốn để ý tới, nhưng cha tôi đã đứng lên hỏi: "Làm sao vậy?"

"Sáng sớm hôm nay, cả nhà Lý lão cùng với người nhà của đạo sĩ béo kia đều chết ở hồ nước phía tây rồi" Người bên ngoài vội vã đáp

"Cái gì?"

Cha con tôi đồng thời thốt lên.

Lại nghe thấy có người chết, Từ Phượng và Cát Uyển Nhi cũng bị dọa sợ, hai người đều đứng dậy.

Sau khi kinh ngạc qua đi, cha lại ngồi xuống lần nữa, ánh mắt thờ ơ, ông lờ đi, tỏ vẻ không nghe thấy gì.

Người bên ngoài vẫn còn kêu to. Cơ bản không khác gì với trước đây, đại khái nói Trần gia chúng tôi kiếm cơm nhờ việc này.

Trần gia chúng tôi vớt xác chứ không phải ăn cơm cõi âm, lấy đạo đức nghề nghiệp gì đó ra ép buộc khiến tôi nghe cũng thấy không thoải mái. Nhớ đến việc cả nhà Lưu Sài đều chết hết. Trước kia là Lý Xuyên và đạo sĩ béo, hiện tại lại là người nhà của bọn họ, tôi có chút không rét mà run (sợ đến run lên).

"Ông ơi, nếu chúng ta mặc kệ chuyện này thì có thể vượt qua được sao?" Tôi hỏi dò.

Ông nội và cha tôi lắc đầu, đúng lúc này, có người khách khí hỏi: "Xin hỏi đây có phải là nhà của Trần Tùng không?"

Chúng ta đều ngẩng đầu lên, thấy không phải là người trong thôn, là một gương mặt lạ hoắc. Từ Phượng bước tới, đáp "Cậu đến rồi."

"Có Tiểu Phượng ở đây, xem ra không sai rồi." Người nọ cười nói.

Tôi cũng bước tới, nghe Từ Phượng giải thích, người tới tên là Chu Tam, chính là người mà cô từng nói có thể giới thiệu dược liệu cho tôi. Hôm nay lúc ở trong thành phố, Từ Phượng đi xử lý sự việc của công trường. Đúng lúc đó Chu Tam gọi điện đến, cô liền bảo hắn đến đây.

Chu Tam đi vào trong sân, Từ Phượng dẫn hắn tới chỗ ông nội, nói: "Ông ơi, đây là Chu Tam, cậu ta biết một chút về phương diện âm dương, người xem cậu ta có thể hỗ trợ được gì không?"

Ông nội ngẩng đầu lên quan sát. Chu Tam khá cao, để râu cá trê, mắt híp lại, nhìn tổng thể khiến người ta đánh giá hai chữ "bỉ ổi".

Tôi có chút phản cảm, người như vậy sao lại có liên quan đến Từ Phượng được? Ông nội cũng chần chừ rồi nói: "Nếu có bản lĩnh thì có thể thử xem"

Tôi suýt nữa rơi cả mắt ra, người dân trong thôn cũng lo lắng, đạo sĩ béo trước cũng cậy mạnh, kết quả sau đó chẳng tốt đẹp gì.

"Ông nội..."

"Tiểu Tùng, cháu cũng đi đi"

Tôi chỉ muốn nhắc nhở ông, không tạo ra vấn đề giống như đạo sĩ béo kia, nhưng ông đã trực tiếp ra lệnh.

------
Edit + beta: Huyết 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top