Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26: Không thể siêu độ



Một tiếng cút này làm cho ống mực tuyến trong tay tôi lách cách liền rạn nứt.

Cùng lúc đó cây nến dưới chân vụt tắt, tiểu hình nhân bị nước sông nuốt chửng, thuyền giấy không có tiểu hình nhân cầm lái lung lay mấy lần, rốt cục bị nước sông sôi trào nuốt mất. Mây đen phía trên vũng nước cạn đột nhiên phát nổ, cuống họng tôi ngòn ngọt, một tia máu theo khóe miệng chảy xuống.

Tôi bị sức mạnh khổng lồ này lật tung cả người, muốn làm tiếp cũng đã uổng công vô ích. Điều đáng mừng là sau khi phá hỏng tất cả, vũng nước dần dần yên tĩnh lại. Mặt ngoài vũng nước tràn lên một tầng bọt sóng dày đặc màu xám trắng. Âm khí không tản đi, cứ như vậy ngưng tụ ở khoảng không phía trên vũng nước cạn.

Tôi vùng vẫy bò dậy từ dưới đất, Mạnh Nhiên muốn tiến tới hỗ trợ, nhưng trên người tôi dường như có thứ gì đó làm cô ấy cảm thấy rất kinh khủng, mãi chậm chạp do dự không quyết định, cũng không tiến đến. Tôi phản ứng nhanh lau sạch vết máu ở khóe miệng, lúc này Mạnh Nhiên mới dám đến bên cạnh tôi.

" Cậu sao thế, chuyện gì đã xảy ra, không phải vẫn đang thuận lợi sao ?"

Tôi đem ngụm máu còn lại trong miệng nuốt xuống, đừng nói vẻ mặt Mạnh Nhiên khó hiểu, tôi cũng cảm thấy không thể tin nổi. Theo lý mà nói tất cả đang rất thuận lợi, trong nháy mắt lại thành uổng công vô ích, một bước sai bước bước sai, một khắc khi ống mực tuyến đứt rời báo hiệu tôi đã thất bại.

" Tôi cũng không biết."

Tôi nhìn mặt nước đã yên tĩnh, lòng vẫn còn sợ hãi, nếu như vừa nãy lực xung kích mạnh hơn chút nữa, e là tôi không chỉ thổ huyết đơn giản như vậy đâu. Xem ra suy nghĩ của tôi đã quá mức đơn giản, từ lúc bắt đầu mọi thứ xác thực đều rất bình thường, chuyện xảy ra thật ngoài dự liệu của tôi, nguồn sức mạnh đối kháng tôi giống như mạnh mẽ lên không ngừng, nhưng ở trong đó tôi có thể cảm nhận được một nỗi bi thương khó có thể diễn tả bằng lời.

Cảm giác tuyệt vọng này tôi thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng. Nhìn đống hỗn loạn trên đất, cố nén cơn đau trong ngực, tôi hướng Mạnh Nhiên lắc đầu.

" Tôi vốn cho rằng để cho cô xuống là có thể mang nó lên, bây giờ xem ra nó không hận cô, lúc tôi bị đánh văng ra rõ ràng cảm nhận được tâm ý bi thương. Tôi nghĩ hẳn là nó oán hận người đàn ông kia !"

" Cái gì !"

Mạnh Nhiên che miệng, dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi.

" Nó, nó làm sao có khả năng biết a Hổ, lúc a Hổ rời đi, nó bất quá mới hơn hai tháng mà thôi."

Mạnh Nhiên khóc mặc dù không có nước mắt nhưng nhiệt độ chung quanh nháy mắt hạ xuống. Cho dù nghe Mạnh Nhiên nói như vậy, nhưng tôi biết mình không cảm nhận sai, đúng là tâm ý oán hận bi thương.

" Hiện tại cô biết người đàn ông kia ở đâu không ?"

Tôi cảm thấy mình hỏi thừa rồi, nếu như Mạnh Nhiên biết a Hổ ở nơi nào, đã sớm tìm hắn, cần gì phải nhảy sông tự vẫn. Đúng như tôi dự đoán, Mạnh Nhiên mờ mịt lắc đầu.

" Hiện tại ngoại trừ tìm được a Hổ, chỉ có anh ta xuất hiện, tôi mới có thể vớt xác cô từ vũng nước cạn lên."

Mạnh Nhiên vẫn mờ mịt như cũ, tôi chút không đành lòng, nhưng vẫn hỏi.

" Cô còn nhớ phương thức liên lạc của anh ta không ?"

Mạnh Nhiên lắc đầu.

" Số điện thoại đã sớm không liên lạc được. Cho dù có thì đã sao, có ích gì, cậu không cách nào đánh thức một người giả bộ ngủ, càng không cách nào tìm được người đàn ông muốn tránh mặt mình."

Khi nói câu này, Mạnh Nhiên mờ mịt luống cuống, tuy khuôn mặt không có bất kỳ biểu hiện gì nhưng tôi phát hiện sau khi cô ấy nói xong, trên thân phát ra khí tức oán hận nhàn nhạt. Xem ra tôi không nên hỏi nữa. Ở sâu trong nội tâm, Mạnh Nhiên yêu người đàn ông kia, chính vì thế Mạnh Nhiên mới có thể oán hận hành động của anh ta.

Thật khó giải quyết.

Nếu không phải Mạnh Nhiên tìm đến tôi, tôi tuyệt đối không nhận chuyện phiền toái như vậy đâu. Bây giờ xem ra tối nay là không thể nào vớt thi thể lên được nữa.

" Đêm nay tôi không thể tiếp tục được nữa, tôi còn có việc, hơn nữa tạm thời sẽ không có chuyện gì, tôi vẫn chưa tìm ra biện pháp nào khác để vớt thi thể cô. Trừ phi có thể tìm được người đàn ông kia của cô, có lẽ có anh ta ở đây sẽ có thêm chút hi vọng. "

Hy vọng thật ra là có, tuy nói khá xa vời. Tôi chuẩn bị thu dọn đồ đạc, có thể Mạnh Nhiên vừa nghe tôi không làm nữa liền nói.

" Cậu đã đáp ứng tôi, bây giờ muốn lật lọng như thế sao ?"

Mạnh Nhiên nói chưa dứt lời, tôi liền trực tiếp cắt đứt.

" Thứ nhất là tự cô tìm đến tôi. Thứ hai những gì nên làm tôi đều đã làm, hơn nữa tôi cũng chưa nói không giúp cô, nhưng tạm thời tôi vẫn không có biện pháp nào tốt hơn. Thứ ba liên quan tới chuyện của cô, tôi cảm thấy cô hoàn toàn không nói rõ ràng với tôi."

Ba câu nói làm cho Mạnh Nhiên lần thứ hai sững sờ, gió sông thổi qua, thân thể cô ấy hư huyễn tựa như một giây sau liền tan biến.

Mạnh Nhiên trầm mặc rất lâu, thấy thời gian không còn sớm, tôi cũng không muốn tiếp tục dây dưa, mang theo đồ đạc còn sót lại chuẩn bị trở về. Trước khi đi, tôi nhìn thời gian, vừa vặn nửa đêm 12 giờ.

Sở dĩ nói Mạnh Nhiên còn có chuyện gạt tôi, hoàn toàn là suy đoán của tôi. Theo lý mà nói khoảng thời gian người đàn ông kia rời đi, Mạnh Nhiên mới mang thai tháng thứ hai, lúc ấy cái thai còn chưa thành hình, làm thế nào có thể sinh ra ý thức?

Sau cùng tôi đã nói rất rõ ràng, Mạnh Nhiên nếu như nghĩ thông sẽ đến tìm tôi. Tôi lê thân thể mệt mỏi trở lại khách sạn, lần thứ nhất ra tay cứ như vậy thất bại không báo trước, ít nhiều vẫn có chút đả kích.

Không nghĩ tới chính là trong chớp mắt đẩy cửa khách sạn ra, tôi phát hiện Cát Uyển Nhi đang ngồi ở thềm đá trước cửa, giống như đang ngủ gục, tôi đẩy cửa vào làm em ấy giật mình tỉnh giấc, em ấy ngẩng đầu nhìn tôi một chút, liền hướng tôi nhào tới.

" Anh đi đâu vậy, muộn như vậy còn chưa trở về, làm em lo lắng gần chết ."

Bị Cát Uyển Nhi ôm lấy, khuôn mặt già của tôi có chút xấu hổ, từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ được cô gái nào chủ động ôm lấy. Cát Uyển Nhi tuy mới mười sáu tuổi, nhưng thân thể đã phát triển, đặc biệt ngực hoàn toàn không thua gì so với Từ Phượng mười tám mười chín tuổi.

" Hiện tại em chỉ còn anh là người thân duy nhất. Anh nếu như xảy ra chuyện, vậy em phải làm sao bây giờ ?"

Cát Uyển Nhi nói xong vậy mà nhẹ giọng khóc thút thít. Tôi không sợ trời không sợ đất, từ nhỏ đến lớn cùng ông nội và cha vớt xác đánh thi cũng chưa từng sợ sệt. Nhưng tôi sợ nhất một thứ đó chính là nước mắt con gái.

Khi bé cùng con gái tranh cãi, chỉ cần đối phương vừa khóc, tôi nhất định sẽ chịu thua. Hơn nữa theo lời ông nội giải thích, nếu để con gái vì mình mà khóc là sẽ mắc nợ cô ấy.

---
Edit+ beta : Phong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top