Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Thuyền nát độ quỷ

Mí mắt tôi nháy không ngừng!

Cái chết của đạo sĩ béo khiến mọi người sợ hãi. Cha tôi hỏi Lý lão hán chuyện gì đang xảy ra. Lý lão hán lắc đầu không biết, nói tối hôm qua lúc đạo sĩ làm việc, tất cả mọi người đi ngủ rồi.

Gia đình mà đạo sĩ béo ở lại sáng nay dậy sớm, sau khi nấu ăn xong, thấy đạo sĩ không có động tĩnh gì, vậy nên đi đến phòng lão nghỉ ngơi để xem thử.

Trong phòng không có người, trong lúc gia đình kia tìm kiếm khắp nơi, bên ngoài có người hô to, ở bên trong hồ lại có người chết.

Sau đó tất cả mọi người chạy tới, liền nhìn thấy cảnh tượng này.

Đạo sĩ béo là người bên ngoài, nhưng người ta là do giúp đỡ tiến hành pháp sự mà chết ở chỗ này, trong thôn có trách nhiệm đem thi thể vớt ra.

Thế nhưng, thôn Lạc Nhật lớn như vậy, phần lớn đều kiếm ăn trên sông nước, vậy mà không có ai dám xuống vớt xác.

Hồ nước này rộng hơn 200 mét, cho nên có dùng móc câu cũng không cách nào câu đến thi thể của đạo sĩ.

"Trần Ấn, Trần gia làm nghề này, hay là chúng tôi gom góp tiền, cậu xuống vớt thi thể của đạo sĩ ra khỏi hồ?" Trưởng thôn lên tiếng.

Cha tôi khó xử, cuối cùng lắc đầu nói: "Trưởng thôn, lần trước vớt xác Lý Xuyên, bây giờ đến cuộc sống hàng ngày của tôi còn khó an ổn, xác ở hồ nước phía tây này, tôi thật sự không dám vớt."

Trưởng thôn thấy cha tôi từ chối liền im lặng.

Cuối cùng, sau khi bàn bạc, mọi người quyết định trả tiền cho ông nội tôi xuống nước thử xem.

Lúc mọi người đến trong sân nhà tôi, ông nội vậy mà đã chuẩn bị xong, ông cầm một vòng dây thừng thô, nói với trưởng thôn: "Lần này vớt xác không thể dễ dàng, lát nữa mọi người phải giúp tôi một tay."

Vốn trưởng thôn dự tính ăn nói khép nép để thỉnh cầu ông nội, nào ngờ ông nội chủ động vớt xác, liền vội vàng đồng ý.

Ông nội của tôi không nói một lời, đi đến bên bờ hồ, ông đem một đầu dây thừng cột vào một tảng đá lớn ở trên bờ, đầu kia cột vào thuyền của ông.

"Lát nữa lúc tôi vớt xác lên, mọi người kéo sợi dây này, nếu như tôi không cẩn thận rớt xuống nước, không cần mọi người quan tâm." Ông nói.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Hai cha con tôi biến sắc, dây thừng ông buộc gọi là dây hồi dương, chỉ khi tình huống cực kỳ nguy hiểm mới dùng tới cuộn dây thừng này.

Tôi nghĩ tới đêm hôm đó lúc tôi ngồi lên quan tài, quan tài liền trở nên yên tĩnh, nghĩ bản thân có thể có năng lực kỳ quái nào đó khắc chế mấy thứ bẩn thỉu, vì vậy liền đi tới nói với ông nội: "Ông, cháu đi cùng ông"

Ông nhíu mày, không đợi ông từ chối, tôi nói: "Cháu không muốn ông rời xa cha con cháu."

Lúc này cha tôi cũng đứng ra: "Cha, sự việc bởi vì con mà ra, con đi cùng người."

Ông nội nhíu mày càng sâu, ông cân nhắc hồi lâu, rốt cục gật đầu, nhìn sắc xanh trong hồ nước, ông nói: "Tốt, hôm nay ba thế hệ Trần gia đến hồ nước này vớt xác, ông đây cũng muốn xem thử tổ tiên Trần gia có phù hộ hay không!"

Ba người chúng tôi lên thuyền nhỏ.

Nhìn thuyền nhỏ rách nát, tôi lo lắng trên đường nó có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.

Đây không phải do chúng tôi không có thuyền tốt, mà là nghề vớt xác này có quy củ, thuyền tốt độ người, thuyền nát độ quỷ, xuống nước vớt xác, thuyền càng nát càng tốt.

Thuyền nhỏ hướng về phía trung tâm của hồ nước, tôi đứng ở giữa, quãng đường rất thuận lợi, nhưng khi thuyền đến chính giữa hồ, cả người tôi run lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt nước.

Ngay lúc nãy, tôi nhìn thấy một bóng người, hắn nhìn về phía tôi rồi lộ ra một nụ cười quỷ dị.

"Ông nội, có gì đó dưới nước!"

Trong lúc sợ hãi, tôi thoáng kéo lấy ông một cái, ông bị tiếng kêu của tôi làm cho giật mình, ngay cả cha tôi cũng nhanh chóng nhìn về nơi tôi chỉ.

Nhưng rất nhanh, cha tôi đen mặt lườm tôi, "Cái loại không có tiền đồ, bùn bị mái chèo khuấy lên cũng dọa con sợ như vậy"

Tôi vội vàng nói: "Thật sự có mà!"

Cha tôi hừ một tiếng, dường như cảm thấy có con trai nhát gan như tôi là chuyện rất mất mặt, cha chuyên tâm chèo thuyền không hề để ý tôi nữa.

Trên mặt ông nội có nghi ngờ, nhưng ông không mở miệng.

Nhìn bộ dạng của hai người, rất nhanh tôi liền hiểu, bóng đen ở dưới nước chỉ có mình tôi có thể nhìn thấy.

Nhưng tôi không hiểu được, hai người họ đã làm nghề này rất lâu rồi, đạo hạnh so với tôi cao hơn nhiều, lẽ ra bọn họ sẽ phát hiện ra trước tôi mới đúng.

Chẳng lẽ, chuyện này liên quan đến bản thân tôi?

Không đợi tôi suy nghĩ cẩn thận, thuyền bỗng nhiên lay động, tôi tưởng cha cố ý làm tôi sợ, không khỏi tức giận nói: "Cha, đừng đùa nữa, nếu thuyền lật, ông nội lớn tuổi rồi không chịu nổi giày vò".

Nhưng cha không để ý gì tới tôi, đúng lúc đó tôi cũng nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của ông nội, hai người họ giống như tâm linh tương thông khua trái khua phải, nhanh chóng ổn định thuyền.

Sau đó ông nội nắm lấy móc sắt trên thuyền, dùng sức ném móc sắt ra ngoài, móc câu móc vào thi thể của đạo sĩ béo ở giữa hồ.
"Đi!"

Sau khi đem móc câu móc vào xác đạo sĩ, ông nội nhanh chóng buộc dây thừng vào đuôi thuyền, sau đó giục cha tôi chèo thuyền.

Nhưng mà, đúng lúc này thuyền rung lắc càng mạnh hơn, giống như là có mấy người dùng sức lay, muốn đem chúng tôi lôi xuống dưới.

Lần đầu tiên tôi gặp tình huống này, mặt tôi tái nhợt, đầu óc trống rỗng, nhất thời không biết phải làm gì mới tốt.

Lúc xuống thuyền, tôi nghĩ rằng giống như ngày đó nằm lên trên quan tài, quan tài liền bất động,suy nghĩ thì rất hay nhưng sự thật đã tát cho tôi một cái.

Mắt thấy thuyền của chúng tôi sắp vào bờ, sau lưng tôi chợt truyền đến một tiếng "bùm" , hóa ra là ông nội không cẩn thận ngã xuống nước.

Cha tôi phát hiện ra việc này, lập tức liều lĩnh lao xuống nước.

Dưới nước bong bóng nổi lên không ngừng, trong vòng nửa phút, ngay khi tôi chuẩn bị nhảy đi xuống, hai người họ rốt cuộc nổi lên.

Các thôn dân thấy thế liều mạng kéo sợi dây đã được buộc vào thuyền, với sự nỗ lực của mọi người, thuyền của chúng tôi rốt cục vào đến bờ.

Mọi người đem thi thể đạo sĩ kéo lên, chỉ là sau đó cả đám người sắc mặt tái nhợt.

Bởi vì thi thể Lý Xuyên cũng xuất hiện, ôm chân đạo sĩ béo.

Trong lúc mọi người đang hoang mang lo sợ, cha tôi mở miệng nói: "Mọi người chuẩn bị một chút, đem hai cỗ thi thể này đốt đi."

Lần này không có ai phản đối, các thôn dân nhanh chóng đi lấy củi và xăng, không đến một giờ, thi thể của Lý Xuyên và đạo sĩ béo hóa thành một đống tro tàn.

Nhìn sự việc của Lý Xuyên đã giải quyết xong, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Vốn trưởng thôn đề nghị làm bữa tiệc chúc mừng, nhưng ông nội tôi nói tốt nhất không nên khoa trương, nên đành thôi.

Sau khi về đến nhà, cha tôi kêu mình hơi mệt muốn đi nghỉ ngơi, không nghĩ đến lần nghỉ ngơi này lại kéo dài đến giữa trưa ngày thứ hai mà ông vẫn chưa đi ra ngoài.

Tôi thấy tình huống không đúng bèn xô cửa đi vào, phát hiện cha đang trốn ở trong chăn, trên mặt không có chút huyết sắc nào, tôi đưa tay ra sờ lên người ông, lập tức hét ầm lên.

Nhiệt độ cơ thể của cha quá thấp, giống như khối băng!

Ông nội nghe được giọng nói của tôi, không bao lâu sau cũng bước vào, hắn kiểm tra tình huống của cha một lát, khuôn mặt già nua trầm xuống, ông hút từng ngụm thuốc lớn.

Trái tim tôi thắt lại, mỗi khi ông hút thuốc như vậy, có nghĩa là sự tình vô cùng nghiêm trọng rồi!

-----
Edit + beta: Huyết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top