Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 6: Hương diễm


Nhưng Từ Phượng co rúm lại trong lòng tôi, cảm giác này khiến cho cả người tôi máu nóng sôi sùng sục, như thể một ngọn núi lửa sắp phun trào

Tôi xấu hổ không dám cử động chút nào, có lẽ là phát hiện người tôi cứng ngắc, Từ Phượng nhẹ nhàng nói: "Trần Tùng, chị không có ý tứ gì khác, chị thật sự sợ giấc mơ kia"

Nghe Từ Phượng nói, tôi dần dần bình tĩnh lại, trong phòng yên tĩnh vô cùng, hai người chúng tôi đều có thể nghe được hô hấp của đối phương, rất nhanh cô liền phát hiện hô hấp của tôi dồn dập lên.

Sau khi trấn an tôi, có thể Từ Phượng hơi xấu hổ nên cô ấy quay lưng lại với tôi.

Nhưng khi quay lưng lại thì mông của Từ Phượng trong lúc vô tình đụng phải chỗ đó của tôi, toàn thân tôi run lên, trong đầu hiện ra một ít hình ảnh không dành cho trẻ nhỏ.

Tôi chưa từng chạm qua người khác phái, chứ đừng nói là nằm trên cùng một cái giường còn dựa vào gần như vậy, thân thể lập tức có phản ứng, toàn bộ thân dưới buộc chặt, nơi đó có cảm giác không nhịn được muốn xông phá ra ngoài.

Tôi bỗng nhẹ nhàng nhúc nhích, Từ Phượng toàn thân run lên, lúc này cô cũng mới ý thức được tôi là nam nhân, giãy dụa muốn rời khỏi, nhưng tôi đã ôm chặt cô theo phản xạ.

Bỗng nhiên, trong phòng vang lên tiếng gió thôi, lúc này tôi không rảnh để ý thứ này, ngược lại Từ Phượng đang giãy giụa bỗng nhiên nằm yên rồi.

Áo ngủ của Từ Phượng rất mỏng, hai tay tôi tham lam vuốt ve, cho tới khi có tiếng khóc vang lên, tôi mới như bị sét đánh mà dừng lại, cả người lập tức thanh tỉnh.

Lúc này tay tôi đặt dưới bụng của Từ Phượng, tôi như bị điện giật mà rút tay về, miệng tôi nói rằng tôi không cố ý, tôi muốn đứng dậy rời khỏi giường. Nào ngờ Từ Phượng bỗng nhiên bắt lấy tay của tôi, run giọng nói: "Đừng nhúc nhích, cậu không nghe thấy bên ngoài có gió sao?"

"Gió?"

Tôi sửng sốt một chút, theo bản năng nói: "Chỉ là gió thôi mà, dọa chị sợ thành như vậy?"

"Cậu... cửa sổ đóng chặt thì trong phòng sao có thể có tiếng gió?" Từ Phượng nhỏ giọng bảo.

Tôi nghe xong lập tức càng hoảng sợ, lúc này tôi mới kịp phản ứng, căn phòng này đã đóng kỹ cửa sổ, vậy mà bây giờ trong phòng lại có gió?

Chẳng lẽ thực sự là thứ kia?

Hơi nhíu mày, tôi lập tức nghĩ đến ông nội từng từng nói qua, người sợ quỷ ba phần, quỷ gặp người phải sợ hãi bảy phần, bình thường quỷ không cách nào trực tiếp giết người, chỉ biết dọa người, để cho người sinh ra ảo giác do đó tự mình giết chết chính mình.

Nghĩ tới đây, tôi lạnh nhạt nói với Từ Phượng: "Không phải sợ, cho dù thực sự có cái gì, tôi bắt nó đuổi đi là được."

Tôi buộc mình phải bình tĩnh lại, sau đó đứng dậy và bật đèn. Căn phòng được thắp sáng, đèn treo vẫn còn lúc ẩn lúc hiện, thấy thế tôi không nhịn được nuốt nước bọt.

Nhưng khi tôi nhìn về phía cửa sổ lại phát hiện không biết từ lúc nào cửa sổ bị mở ra, gió từ bên ngoài thổi vào, rèm cửa phất phơ qua lại.

"Không sao, là do cửa sổ mở ra."

Tôi nói với Từ Phượng đang chui ở trong chăn chỉ lộ ra đôi mắt, nói xong liền đi đóng cửa sổ cẩn thận, gió trong phòng cũng dừng lại.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, lúc này lại đến lượt tôi khó xử xấu hổ rồi, nghĩ đến vừa rồi thiếu chút nữa phạm tội, tôi có chút khó xử nhìn về phía Từ Phượng, "Chị Từ, hay là tôi ngủ ghế sô pha?"

Từ Phượng không có trả lời.

Tôi cho rằng cô đã đồng ý, vì vậy liền đi ra ngoài, nhưng mà vừa định mở cửa, Từ Phượng hô lên: "Trần Tùng, chị thật sự rất sợ, hay là cậu vẫn ngủ ở đây đi"

Nghe được lời nói của Từ Phượng, trong đầu tôi không khỏi hiện ra hình ảnh mới vừa rồi, sau đó có chút xấu hổ nói với Từ Phượng, "Chị Từ, tôi... Tôi dù sao cũng là nam nhân, tôi sợ tôi sẽ không khống chế nổi."

Từ Phượng cắn răng, ngẩng đầu nhìn tôi, nghiêm túc nói: "Nếu không... Cậu tựa ở bên giường tạm một đêm?"

Nhìn ánh mắt của Từ Phượng, tôi vẫn là đồng ý rồi, chỉ chốc lát sau Từ Phượng đã ngủ, nghe cô hô hấp đều đều, tôi lắc đầu.

Người con gái này, đối với tôi yên tâm thật đấy!

Bởi vì không tắt đèn, tôi có thể tinh tường quan sát khuôn mặt khiến người ta muốn phạm tội của Từ Phượng, nghĩ đến tình cảnh trong chăn ban nãy, trong đũng quần tôi tràn đầy khí thế.

Ngày hôm sau tôi tỉnh lại phát hiện một việc khiến tôi khó mà chịu nổi.

Tôi mộng tinh rồi.

Cũng may Từ Phượng ngủ rất say, tôi lặng lẽ đi ra ngoài vào vệ sinh xử lý qua một chút, tắm rửa một phen, lúc đi ra, Từ Phượng đã chuẩn bị tốt bữa sáng.

"Đói bụng không? Mau ăn cơm, ăn xong chúng ta đi công trường." Từ Phượng dịu dàng xới cơm cho tôi.

Cơm nước xong xuôi, tôi ngồi trên xe của Từ Phượng đến thẳng đến công trường.

Trên đường, tôi thấy Từ Phượng khí sắc không tệ, có chút kinh ngạc hỏi, "Chị Từ tối hôm qua không nằm mơ sao?"

"Không" Từ Phượng lắc đầu, tôi há hốc mồm, cuối cùng cũng không mở miệng.

Sông Hồng là dòng sông có tiếng bên ngoài nội thành, toàn bộ nội thành hầu như đều dựa vào sông Hồng sông nuôi sống, chúng tôi đến chỗ văn phòng công ty của Từ Phượng, nhìn trên mặt sông nước chảy nhẹ nhàng, tôi rơi vào trầm tư.

Người khác nhìn không thấy, nhưng tôi mơ hồ thấy được, toàn bộ mặt sông bao phủ một tầng hắc khí .

Hắc khí kia giống như là âm khí, cha tôi là bị âm khí gây thương tích, cho nên tôi mới chạy đến đây tìm dược trị liệu.

Tại đây xuất hiện âm khí, có thể là đã xuất hiện đường thông tới Âm phủ, mà vớt xác ở nơi này, độ khó tăng lên rất nhiều.

"Công nhân rơi vào trong sông này?" Tôi hỏi Từ Phượng.

Từ Phượng gật đầu, hỏi: "Trần Tùng, cần gì cứ nói với chị, chỉ cần có thể giải quyết việc này, dùng nhiều tiền cũng không thành vấn đề."

"Chị Từ , việc này rất phiền toái, trước đó chuẩn bị cho tôi năm nén hương cùng ba xấp tiền âm phủ, nhớ kỹ tiền âm phủ phải là loại cũ trước đây." Vẻ mặt tôi nghiêm túc.

Từ Phượng làm việc rất nhanh nhẹn, rất nhanh tìm được đồ tôi muốn, tôi lấy đồ đạc đi đến bờ sông, sau đó đem hương cùng tiền âm phủ đốt lên.

Ai ngờ, tiền âm phủ đốt được một nửa thì bị một trận gió lạ dập tắt, sau khi đốt hương dập tắt, có ba cây dài hơn một chút, hai cây còn lại ngắn hơn. Chứng kiến tình huống này, tim tôi run lên, cả buổi không nói chuyện, Từ Phượng thấy sắc mặt tôi không đúng, nhịn không được hỏi: "Trần Tùng, thế nào rồi?"

"Chị, cái xác này tôi vớt không được, thật xin lỗi."

Tôi áy náy nhìn về phía Từ Phượng, tiền tôi đốt là dành cho những âm linh trên sông, hiện tại tiền âm phủ đốt tới một nửa thì bị dập, nói rõ âm linh trong sông không nhận.

Ba hương dài hai hương ngắn là tối kị nhất, đây là âm linh trong sông đang cảnh cáo tôi.

Từ Phượng nghe xong lời nói của tôi, sắc mặt trắng nhợt, vội vàng bắt lấy tay tôi nói: "Trần Tùng, cho dù thế nào cậu cũng phải giúp chị"

Nhìn ánh mắt cầu khẩn của Từ Phượng, tôi thật sự không đành lòng từ chối cô: "Chị đừng vội, tôi còn cách khác"

Nhìn mặt sông hắc khí lượn lờ, tôi nói đối Từ Phượng: "Chị Từ, công nhân kia té xuống đấy như thế nào, chị phải nói rõ ràng cho tôi biết."

Từ Phượng nhíu mày, trầm mặc một lúc, dặn dò những người bảo vệ bên cạnh: "Mấy người các cậu qua bên kia trông coi, đừng cho người khác tới gần đây."

Mấy người vệ sĩ trong lòng không muốn, nhưng e ngại uy nghiêm của Từ Phượng, cuối cùng vẫn đi sang một bên trông coi.

Từ Phượng lúc này mới nhỏ giọng nói cho tôi biết, "Trần Tùng, thật ra công nhân kia cũng không phải rơi vào trong sông, mà là... bị nước sông tràn lên bờ cuốn vào đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top