Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người này như thế nào liền cái quần đùi đều không có."

Châu Thi Vũ đã không kỳ vọng Vương Dịch tủ quần áo sẽ xuất hiện váy loại đồ vật này, như thế nào sẽ liền quần đùi đều không có một cái, một năm bốn mùa đều xuyên tây trang sao.

Vương Dịch áo sơmi mặc ở Châu Thi Vũ trên người có vẻ thực sự có chút to và rộng, vạt áo sơmi khó khăn lắm mới vừa che tới nửa đùi. Trong phòng tắm nhiều ra một bộ dụng cụ vệ sinh làm Châu Thi Vũ ảo tưởng đang cùng Vương Dịch ở chung sinh hoạt, mặt lại nóng bừng lên.

Sau khi tắm rửa xong, Châu Thi Vũ dựa vào bên cạnh lan can nhìn trộm Vương Nghị, vừa lúc đập vào mắt Vương Dịch liền nhìn chằm chằm Châu Thi Vũ không chút ngụy trang, ngược lại Châu Thi Vũ có chút xấu hổ.

"Tới ăn một ít đồ đi."

Sau một lúc đối mặt, Vương Dịch phá vỡ sự im lặng và nở một nụ cười có vẻ hơi ngượng nghịu với Châu Thi Vũ. Vương Dịch biết rõ nét mặt cười của con người khi vui, đáng tiếc là Vương Dịch không biết cười, dường như mấy trăm năm nay chưa có gì khiến cô vui vẻ. Vương Dịch thậm chí có chút tuyệt vọng, tại sao sinh mệnh của ma cà rồng lại là vĩnh hằng.

Châu Thi Vũ nắm lấy vạt áo bước xuống lầu, cặp đùi trắng nõn của cô đung đưa vào tầm mắt của Vương Dịch, vạt áo nhấp nhô thỉnh thoảng lại nhìn thấy mép áo lót trắng tinh. Vương Dịch lắc đầu nguầy nguậy, nghĩ đến cái gì giữa thanh thiên bạch nhật.

Châu Thi Vũ chỉ nghĩ nhanh lên ngồi xuống làm bàn vuông che khuất đùi, có lẽ là dĩa sandwich quá mức mê người, không có chú ý tới Vương Dịch dị thường hành động.

"Em sáng tinh mơ liền ăn bò bít tết a, vẫn là năm phần chín."

Vương Dịch trợn mắt, không có cách nào, ma ca cũng cần bổ sung năng lượng.

Châu Thi Vũ thấy Vương Dịch không nghĩ nói cái này đề tài liền không nói nữa, cắn xuống mấy ngụm to, trong miệng nhét đầy sandwich, hai má phình phình.

"Chị chậm một chút, lại không ai cùng chị đoạt." Vương Dịch cố gắng nhịn cười, đem sữa bò đẩy đến Châu Thi Vũ trước mặt.

"Ngô, ăn ngon." Châu Thi Vũ nhất định không biết chính mình hiện tại giống một con sóc chuột trong miệng tràn ngập quả hạch.

Thật đáng yêu.

"Cái kia Châu Thi Vũ, trước xuyên em quần áo đi, quần áo chị giặt xong em trả lại chị."

Vương Dịch chột dạ mà nhìn trước mặt Châu Thi Vũ, quần áo còn có thể hay không xuyên đều là một chuyện, không được cũng chỉ có thể làm phiền Dao Dao đi mua.

"Chị ở nơi nào, cơm nước xong em đưa chị trở về."

Xú Vương Dịch, liền biết một trương xú mặt, ngủ qua liền ném a. Châu Thi Vũ cũng không nói lời nào, đem trong tay sandwich niết chặt, giống như là xiết ở Vương Dịch trên người.

Thật xấu hổ, làm sao bây giờ, chị ấy không nói.

"Cái kia, không nghĩ đi cũng không quan hệ, chỉ là em một hồi muốn đi tìm ngày hôm qua bằng hữu, nếu không cùng nhau đi?" Vương Dịch gãi gãi đầu, chờ Châu Thi Vũ trả lời.

"...... Ân"

"Chị trên mặt có cái gì sao?"

Châu Thi Vũ bị Vương Dịch xem có điểm ngượng ngùng.

"Đừng nhúc nhích."

Vương Dịch duỗi tay dùng lòng bàn tay lau sạch vết sữa vương lại trên môi của Châu Thi Vũ, vừa lòng gật gật đầu.

Lòng bàn tay cọ qua môi, Châu Thi Vũ cảm giác mặt lập tức nóng cháy, người này cùng ai ở chung đều giống như tình lữ như vậy sao.

Châu Thi Vũ vội vàng đứng dậy gạt ánh mắt Vương Dịch qua một bên.

"Chị.. chị ăn xong rồi."

Vương Dịch từ phòng để quần áo lấy ra một kiện vàng nhạt tây trang, là Vương Dịch thật thích kiểu này thiết kế, hợp mốt nhưng thoạt nhìn không mất phong độ.

"Là mới, cái này hẳn là tương đối thích hợp với chị."

"Cảm ơn, ngày mai chị giặt sạch sẽ trả lại cho em" Châu Thi Vũ tiếp nhận Vương Dịch đưa tới quần áo.

"Em quần khả năng có điểm dài, nếu không chị trước xuyên đồ của Dao Dao?"

Dao Dao là ai, nàng bạn gái sao? Châu Thi Vũ nhíu nhíu mi, có bạn gái còn mang mình về nhà, người nào a.

"Chị đừng hiểu lầm, Dao Dao là tỷ tỷ của em, ngày hôm qua chị gặp qua."

Kỳ thật Vương Dịch không cần thiết giải thích, chỉ là Châu Thi Vũ rũ khóe mắt cùng nhăn thành một đoàn lông mày làm Vương Dịch nhìn thực không thoải mái.

Đạt được hợp lý giải thích, Châu Thi Vũ khóe mắt cong thành một cái lưỡi liềm, trộm nhếch miệng cười một chút, đến nhịn xuống.

"Chị đi thay."

Đường nét gương mặt gần như hoàn mỹ, hơi hơi nhô lên hầu kết, Vương Dịch nghiêm túc lái xe bộ dáng, còn có thể khó coi sao. Châu Thi Vũ ở ghế phụ trộm ngắm Vương Dịch, khi Vương Dịch xem kính chiếu hậu nhanh thu hồi ánh mắt, còn tốt không bị phát hiện.

Vương Dịch đã sớm phát hiện Châu Thi Vũ nhìn lén chính mình, chỉ là sáng sớm thành thị dòng xe cộ thật đông, vì Châu Thi Vũ sinh mệnh an toàn, vẫn là không thể phân tâm.

"Chúng ta sẽ không đến phòng trưng bày a."

Xe chạy vào một con hẻm khá yên tĩnh, thích hợp cho việc chăm sóc người già, Châu Thi Vũ nghĩ như thế.

Vương Dịch sờ soạng chìa khóa mở cửa

"Em ngày thường cùng Dao Dao các nàng ở nơi này."

"Ai u này không phải chúng ta Vương Dịch, tối hôm qua lại đi đâu, nhà đều không trở về."

Thẩm Mộng Dao người đang ngồi trên ghế sô pha và trêu chọc một con mèo, đã quen với việc Hách Tịnh Di trêu chọc Vương Dịch, loại sự tình này đã tập mãi thành thói quen, nhìn đến Vương Dịch phía sau Châu Thi Vũ hơi hơi sửng sốt, ho khan một tiếng.

"Ngạch..."

Không khí xấu hổ tới rồi cực điểm, Vương Dịch nhìn có chút quẫn bách Hách Tịnh Di, phía sau vẫn không nhúc nhích Châu Thi Vũ, cuối cùng vẫn là hướng Thẩm Mộng Dao xin giúp đỡ ánh mắt.

"Vương Dịch em như thế nào làm người ta đứng, mau tiến vào."

Tiếp thu đến tín hiệu Thẩm Mộng Dao chủ động mời Châu Thi Vũ, Vương Dịch đi ra ngoài một đêm như thế nào còn mang nhân loại trở về, cũng không đề cập tới trước thông báo một tiếng.

"Cái kia... Đây là Thẩm Mộng Dao, cái kia là Hách Tịnh Di."

Vương Dịch sờ sờ đầu ngây ngô cười, giới thiệu với Châu Thi Vũ.

"Châu Thi Vũ, mọi người cũng có thể kêu tớ là Châu Châu." Cứu mạng, như thế nào giống như thấy gia trưởng, quả thực xấu hổ muốn đổi cái địa cầu sinh hoạt.

Thẩm Mộng Dao hướng Châu Thi Vũ vẫy tay "Châu Châu a, lại đây ngồi, Vương Dịch đi với chị."

Vương Dịch nhìn thoáng qua Châu Thi Vũ, đi theo Thẩm Mộng Dao lên lầu.

"11, em biết nàng là thợ săn sao."

"Nhưng chúng ta không phải cũng là sao, Dao Dao."

"Tổ chức luôn luôn cấm quỷ hút máu cùng nhân loại huyết săn tiếp xúc, huống chi nhân loại huyết săn đối quỷ hút máu có bao nhiêu hận, em đều đã quên."

Trong tổ chức đó cách đây vài thập kỷ, mối quan hệ giữa ma cà rồng và con người đã bị phơi bày sâu sắc, tuy nói đồng dạng thân là thợ săn quỷ hút máu chưa bao giờ đả thương người, lại vẫn là bị nhân loại huyết săn một mũi tên xuyên tim, Thẩm Mộng Dao không nghĩ lại nhìn đến loại sự tình này phát sinh, huống chi lần này lâm vào vũng bùn chính là vương dịch. Mấy trăm năm ở chung Thẩm Mộng Dao đã sớm đem Vương Dịch coi như thân nhân.

Mặc dù thời gian trôi qua, cách săn máu người thế hệ mới khá thân thiện với ma cà rồng ăn chay, nhưng mối ân oán ngàn đời giữa ma cà rồng và con người không thể giải quyết trong một sớm một chiều.

"Chị nghĩ nói gì em đều minh bạch, em sẽ xử lý tốt, đừng lo lắng, em sẽ không cùng cái kia ngu xuẩn gia hỏa giống nhau."

"11 a, không cần giống chị giống nhau."

Trong ấn tượng Thẩm Mộng Dao thật lâu không có lấy ra cái kia chiếc nhẫn, Vương Dịch sửng sốt một chút, gật gật đầu, giống như minh bạch cái gì.

"Đừng để bạn của em chờ lâu."

"Chuxi, mau từ nhân gia trên người đi xuống."

Liếc mắt một cái liền thấy thịt đôn đôn mèo đạp lên Châu Thi Vũ trên người, bốn chân áp ra bốn chỗ lõm, Vương Dịch liền duỗi tay tính toán đuổi đi Chuxi trên người Châu Thi Vũ.

"Không đáng ngại, chị cũng rất thích mèo, vẫn luôn nghĩ sẽ nuôi một con."

Châu Thi Vũ là cái yêu mèo người, chỉ là ra nhiệm vụ thời gian không cố định, có khi một vòng đều không thấy được về nhà một lần, nuôi mèo cái này ý niệm vẫn là sớm đánh mất.

"Cái kia Vương Dịch, Dao Dao kêu chị đem Chuxi mang đi chải lông." Nói xong Hách Tịnh Di một bộ ta hiểu được bộ dáng ôm Chuxi rời đi. Này bộ phim 3 người Hách Tịnh Di thật sự là không thể ở lại được, nghe hai người ngươi một câu ta một câu, này vẫn là Vương Dịch sao, ngày thường cũng không gặp lời nói nhiều như vậy.

"Em bằng hữu là người nước ngoài sao, tiếng phổ thông nói còn rất tiêu chuẩn."

Thẩm Mộng Dao cùng Vương Dịch đều là thuộc về phương đông diện mạo, chỉ có Hách Tịnh Di, hốc mắt thâm thúy, mũi cũng cao thẳng, đến là có loại dị quốc phong tình.

"Nàng là Tây An người, chúng ta đều ở Châu Âu đi học mà thôi, ai biết nàng liền diện mạo cũng âu hoá."

"Phốc, ha ha ha ha"

Hách Tịnh Di ở bên cạnh Chuxi đột nhiên đánh cái hắt xì, Chuxi sợ tới mức một cái giật mình nhảy đến chỗ cao, như thế nào kêu đều không muốn xuống dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top