Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Án mạng liên hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã ba tháng từ vụ án mạng đầu tiên, đội trọng án hai bắt đầu gặp bế tắc, trên cán dao không có dấu vân tay, không nhân chứng cũng chẳng có gì để lại, phía nạn nhân là một cô gái độc thân, sống buông thả, qua lại với đủ mọi hạng người, lại sống tách biệt gia đình, ba tháng trôi qua, cả bóng dáng người nhà đến nhận xác cũng chả thấy. Phí Ngọc Vũ vô cùng phiền hà, nhất là với mấy loại nạn nhân không ai đứng ra đòi quyền lợi giúp này, cứ như để đấy cho đến khi quá hạn tra án rồi thế giới mất đi một người, khỏi bàn lí do vậy.

"Xoảng", đây chính là thứ làm tâm trạng cô trở nên tồi tệ, mới tuần rồi cha cô và Mục Hy rảnh tay rảnh chân xách sáu con chó về nhà nuôi, lũ nhốn nháo ngáo cần ấy chạy loạn lung tung, sủa gừ ầm ĩ, chỉ cha cô và Mục Hy ngồi chơi game đã ồn tới nhức đầu, nay còn thêm sáu con chó, cha cô bảo vì Mục Hy đi làm, ông cô đơn nên mang về nuôi cho đỡ buồn, và một phần là ngày nhỏ Mục Hy có đòi nuôi chó nhưng lúc đó còn bé, cô tuyệt đối ngăn cản, giờ thì thua.

-Tiểu Hy, nó làm bể cái gì nữa thế?_ Phí Ngọc Vũ trong phòng gào lên.

-Nước hoa thôi, không có gì đâu mẹ!

Sáu con chó mang về, mỗi con một giống, chúng nó cắn nhau suốt ngày, Phí Ngọc Vũ đang bàn với chồng làm cái phòng ngủ cách âm luôn cho yên giấc.

Mục Hy mua sáu con chó, con becgie tên Ầu Mai Gót, con husky tên Ầu Mai Ngáo, con alaska tên Pi Sà, con corgi tên Cọt Gi, con golden tên Gô Đần, cuối cùng, con samoyed tên Bông. Mới một tuần lễ, cậu đã nhanh chóng chăm chút mấy con chó trở nên quen thuộc nhà cửa và biết đeo bám chủ nhân, kì thực lúc còn đi học ở học viện, cậu cực kì mê mấy con cảnh khuyển, khổ cái tụi nó khôn lại dữ, chung quy lại Mục Hy vẫn thích loại khờ khờ ngáo ngáo hơn.

-Lũ phá của này làm bể chai nước hoa chú Thẩm tặng con đúng không?

-Có sao đâu, con xin lỗi chú ấy là xong, Gô Đần đâu có cố ý!_ Mục Hy ôm ấp con Ầu Mai Gót, người nó nồng nặc mùi nước hoa. Con Đần rượt con Bông, làm rớt lọ nước hoa xuống bể tung tóe lên người con Gót, trời ơi là trời!

-Becgie có mua thì mua mấy con năng động, biết giữ nhà, sao lại mua cái con lai heo này, toàn ăn với ăn, con coi nó khác con heo chỗ nào, người lạ lại nhà cứ nằm đấy mà nhìn, còn vẫy đuôi mừng nữa, trộm vào có mà ôm nó đi.

-Con thích!

Mục Hy vuốt đầu con Gót đang ngủ, tối nay có ca nên không về ngủ với tụi này được, tranh thủ ôm ấp được lúc nào thì ôm. Ngày đi mua, becgie có rất nhiều nhưng cậu thích con Gót nhất, tròn mũm tròn mĩm, ăn xong nằm một chỗ, lăn lăn như trái banh vậy, cuối cùng chọn con chó ăn hại là nó, mà kệ, tối ngày có nó lăn giường chung, làm đồ kê chân là thấy nó hữu dụng rồi, canh nhà để con khác lo đi, mua những sáu con mà!

Tối đó dù không bị điều đi, nhưng Mục Hy và các anh em trong phòng cũng ngồi không yên, lại có thêm một vụ án mạng xảy ra, người bị hại là một cậu sinh viên mười bảy tuổi, sống cùng với mẹ và anh trai ở ngoại ô.

-Lần trước là một cô gái, lần này là một chàng trai, có thể liên quan không?

-Anh hỏi vậy tức là anh nghi ngờ cùng thủ phạm?

Mấy người bắt đầu bàn tán, Mục Hy vẫn ngồi canh cái sàn cổ phiếu của mình. Khi nào điều đến thì đi, chứ chuyện điều tra có phải phần của cậu đâu, ngồi đó mà đoán.

-Vụ việc xảy ra trong phạm vi của đội trọng án ba, Mục Hy, mẹ cậu chuẩn bị lật thành phố lên nữa rồi đó!

-Xảy ra lúc mấy giờ vậy?_ Vì nó có liên quan đến mẹ nên Mục Hy buộc phải quan tâm.

-Hơn chín giờ tìm thấy xác, nhưng pháp y nhận định nạn nhân bị giết trước đó hai tiếng, tức là hơn bảy giờ, bị siết cổ tới chết.

Siết cổ tới chết? Hung thủ có khả năng là nam cao hơn nữ, một người phụ nữ khó mà đủ sức siết cổ một thanh niên khỏe mạnh đến chết như vậy, trừ trường hợp đặc biệt thôi.

-Em qua chỗ mẹ một chút!

Mục Hy có chút tò mò, cậu cảm thấy hứng thú với vụ án rồi. Như lời ông anh kia nói, cũng có khi hai vụ này là một chuỗi với nhau. Chắc xin chuyển luôn qua đội trọng án mất.

Phí Ngọc Vũ đang ngồi cùng các cảnh sát khác tìm kiếm manh mối, Thẩm Thiếc và Duy Dư Nghị trực tiếp đi điều tra. Đột nhiên thấy con trai mình đòi vào đội trọng án đúng là làm cô muốn chập dây một hồi.

-Con chắc là vào đội trọng án chứ?

-Con vừa mới có ý đó thôi, nhưng còn lưỡng lự lắm, tại con thấy đội đặc vụ ít được gọi quá.

Phí Ngọc Vũ vỗ vào vai con trai một cái rõ đau.

-Thằng quỷ nhỏ, con thích mấy vụ nghiêm trọng lắm hả? Án mạng khủng bố mới cần tới đặc công. Ở yên bên đấy đi, ngày nào con rảnh, mẹ cần mẹ sẽ gọi con theo tìm manh mối, hoặc cho con đi canh tội phạm, được chưa?

-Được rồi.

-Trời, Tiểu Hy à, như vậy là con sẽ không có ngày nghỉ luôn đó!_ Lý Anh lo lắng, ngày đi làm đặc công, ngày đi rượt tội phạm, con người chứ có phải máy móc đâu.

-Ở nhà chán lắm chú, con thấy ở đây vui hơn.

Phùng Nguyên nhìn Mục Hy với vẻ mặt không thể tin nổi, trời ơi, có người thích ở chỗ làm việc hơn nhà luôn kìa trời!

Theo như điều tra mà đội Phí Ngọc Vũ thức sáng đêm mới tìm được, nạn nhân tên Quỳnh Ngư, mồ côi cha, sống cùng mẹ và anh trai, anh cậu ta hiện làm phó phòng công ty tư nhân, mẹ ở nhà nội trợ. Quỳnh Ngư làm thêm ở một phòng trà, ca trực từ sáu đến mười giờ tối. Có nghĩa cậu ta đã bị giết tại nơi làm việc, hoặc gọi ra ngoài để giết, mà vấn đề điên đầu là tên quản lí phòng trà phủi trắng trách nhiệm, hắn nói chỉ điểm danh nhân viên có mặt, sau đó nhân viên ra ngoài hắn không quản hết.

-Ở phòng trà này camera chỉ đến thang tầng hai, trên lầu là nơi riêng cho những kẻ có tiền, có quyền hẹn gặp nên để đảm bảo bí mật, không có lắp camera.

-Chúng ta chỉ thấy được cậu ta được gọi lên phục vụ ở tầng hai, sau khi cậu ta qua cánh cửa kia là mất dấu.

Tư Nhan chỉ vào cánh cửa lớn dẫn lên tầng hai.

-Trên tầng hai toàn kẻ có quyền, có tiền đúng chứ?

Phí Ngọc Vũ nhìn vào camera cửa chính, hôm đó có hơn hai mươi người lên tầng hai, đa số là những kẻ có muốn triệu đến sở để điều tra cũng gặp nhiều khó khăn.

-Đây là chủ tịch tập đoàn mỹ phẩm, đây là phu nhân của nhà họ Nhu, đây là người mẫu, đây là hiệu trưởng..._ Phùng Nguyên ngồi chỉ ra vài người cô biết. -À, đây là chủ tịch tập đoàn bất động sản top năm nước ta hiện tại, Văn Thi Thanh, ừm...toàn mấy kẻ khó đụng tới...

-Khoan đã! Lùi lại, kia là..._ Phí Ngọc Vũ nhìn vào người đến lúc bảy giờ năm mươi phút.

-Đây là Quỳnh San, anh trai của Quỳnh Ngư.

-Gọi cậu ta đến đây, tôi có chuyện hỏi.

-Chị Phí à, pháp y giám định Quỳnh Ngư chết lúc bảy giờ hơn, anh ta đến lúc đó, chẳng lẽ chị nghi anh ta giết em mình sau?

-Chuyện gì là không thể chứ? Từ bảy giờ năm mươi đến tám giờ là mười phút, siết cổ một người ba phút là đủ rồi.

Nhận được lệnh triệu từ phía cảnh sát, Quỳnh San liền tranh thủ đến sở để hợp tác điều tra, mặt mày anh ta hơi nhợt nhạt, hẳn là do thiếu ngủ, dẫu sao cũng là em trai ruột thịt bị giết chết.

-Vào ngày em trai cậu bị giết, cậu có đến chỗ làm của em cậu có phải không?

-Tôi không biết em trai mình làm thêm ở đó.

-Sao có thể chứ?

-Em trai tôi rất tự do trong thời gian, nếu có quản thì mẹ tôi quản, tôi chủ yếu là đi làm thôi.

Quỳnh San có vẻ rất thành thực, Duy Dư Nghị ngồi bên cũng hiểu, anh em càng lớn có thể sẽ xa cách, huống chi anh ta đi làm ở công ty, em trai lại đi học, cả ngày không gặp nhau cũng là lẽ thường.

-Hôm đó, cậu đến đó làm gì?

-Tôi có hẹn với đồng nghiệp, nhưng vào đến tầng hai thì tôi thấy khó chịu do tôi có bệnh dạ dày, tôi mới vào xin lỗi rồi về.

-Cậu đã hẹn với ai? Tôi có thể gặp không?

-Một nữ đồng nghiệp, tôi có thể cho cô số điện thoại của cô ấy.

Ngọc Vũ gật đầu mỉm cười, đối tượng chịu hợp tác quá nhiệt thành. Nhận số di động từ Quỳnh San, Phí Ngọc Vũ tiếp tục hỏi.

-Cậu không hề gặp em cậu ở đó.

-Đúng vậy, lúc có chuyện tôi mới hay em tôi làm thêm ở đó, trước giờ tôi cứ nghĩ nó đi học thêm thôi.

Phí Ngọc Vũ nhìn vào máy tính, đúng là Quỳnh San rời khỏi đó lúc tám giờ năm phút, mười lăm phút sau khi cái chết của Quỳnh Ngư xảy ra.

-Được rồi, cậu có thể về, khi có thêm manh mối tôi sẽ báo cho gia đình.

-Nhờ chị!

Cậu ta lễ độ chào hỏi, rồi rời khỏi phòng, vẻ ngoài của Quỳnh San rất thanh nhã, lại vừa có học thức, vừa có công việc ổn định, đây chính là khuôn chuẩn của các thanh niên tri thức ngoan ngoãn, nhưng Phí Ngọc Vũ lại thấy cái khác.

-Chuẩn con nhà người ta cmnr!_ Duy Dư Nghị tán thưởng.

-Sai rồi, là vỏ ngoài thôi.

-Ý chị là sao?

-Cậu ta không có vẻ xúc động, tức giận, đau khổ của một người vừa mất đi người thân trong gia đình, câu trả lời hoàn toàn trơn tru không có một chút ngập ngừng, như là...

-Anh ta đã chuẩn bị phương án trả lời?_ Duy Dư Nghị tiếp lời.

-Chính xác, với cái đầu của một phó phòng công ty quốc tế thì chuyện này rất dễ dàng, hơn nữa, cậu nghĩ xem, nếu cậu ta thấy có vấn đề dạ dày, cậu ta có thể điện để hủy hẹn, hoặc ở nhà luôn, đằng này, cậu ta còn vào phòng để hủy hẹn, để tất cả mọi người nhìn thấy cậu ta.

-Tạo chứng cứ ngoại phạm.

-Đúng vậy.

Hiện tại, Mục Hy và Tư Nhan đã đi thu thập manh mối, hôm nay Tiểu Hy được không có ca trực. Họ xuất phát từ bốn giờ sáng, đến giờ thì chưa thấy về.

Tận dụng thời gian chờ đợi, Phí Ngọc Vũ tranh thủ quan sát các đoạn phim được quay lại, Quỳnh San ra khỏi đó lúc tám giờ năm, chín giờ hơn có khá nhiều người lưa thưa về, một số khách từ tầng ba cũng thông qua lầu hai xuống, mười một giờ thì cửa hàng đóng cửa. Quỳnh Ngư hoàn toàn mất bóng, cậu ta đã biến mất sau khi lên tầng hai, rồi người dân phát hiện được xác ở một bãi hoang, trong bụi cỏ.

-Mẹ ơi, con có cái này!

Mục Hy hấp tấp chạy vào, cả Tư Nhan mang bộ mặt phấn khởi cũng chạy theo sau. Mục Hy giơ ra một cái kẹp caravat bằng vàng, bên trên có hoa văn thủ công sắc xảo. Bên cạnh, Tư Nhan cầm một bảng xét nghiệm.

-Lúc đi điều tra, chú Nhan nói xác có dấu hiệu bị va đập mạnh, trên camera lại không thấy Quỳnh Ngư đi ra, có khả năng cậu ta bị quăng ra ngoài từ cửa sổ tầng hai nên mới bị dập như vậy, con đã đi vòng vòng cái phòng trà đó hết buổi sáng, cuối cùng tìm được cái này văng trên nền gạch, gần nó có vài vết máu.

Lập tức Phí Ngọc Vũ giật lấy tờ xét nghiệm, vết máu vương vãi ở nền gạch và nạn nhân là một, cậu ta bị quăng ra ngoài, rồi hung thủ mới ra ngoài mang xác đi thủ tiêu.

-Trên cái kẹp có dính chỉ, khớp với mẩu chỉ trên tay áo của Quỳnh Ngư, cậu ta đã giãy dụa khi bị siết cổ, tay áo vô tình mắc vào cái kẹp, lúc xác rơi xuống đất, cái kẹp mới văng ra.

-Nếu Quỳnh San rời khỏi phòng trà lúc tám giờ năm, cậu ta hoàn toàn kịp thời giờ để mang cái xác đến bãi đất. Duy Dư Nghị, đến tìm Quỳnh San, kiểm tra ô tô riêng của cậu ta, phải có dấu vết để lại nếu cậu ta chở một cái xác.

Là linh cảm hay gì, Phí Ngọc Vũ luôn thấy Quỳnh San có liên can đến việc này. Cô nhìn sang Tư Nhan, từ lúc chạy về, anh ta liền chạy lên xem đoạn phim đêm đó.

-Anh thấy có vấn đề hả?

-Cậu ta...

-Cái gì?

Phí Ngọc Vũ cũng lên xem thứ mà Tư Nhan nhìn.

-Cái kẹp caravat của cậu ta chính là cái mà chúng ta tìm được, lúc ra về cậu ta đã gài áo vest ngoài lại, nhưng lúc vào thì không, nhìn đi...

Anh tua lại lúc người kia vào, cái kẹp caravat gài rất rõ ràng.

-Nếu kết thúc ngày làm việc hay gặp đối tác thì lúc vào mới nên gài áo, lúc về phải thoải mái chứ gài làm gì?

-Văn Thi Thanh!

Cậu ta là chủ tịch của Đại Điển, tập đoàn bất động sản top năm cả nước đang không ngừng lớn mạnh ở đông nam á.

-Điều tra cậu ta!

Chưa ai nghĩ đến chuyện bất ngờ này, đột nhiên có nhân vật bất ngờ này xuất hiện, mà Văn Thi Thanh hiện tại là người tuổi trẻ tài cao, có tiền có quyền, muốn điều tra anh ta thực là chuyện khó làm, mà sẽ khó khăn hơn nữa một khi Văn Thi Thanh bất hợp tác.

            Duy Dư Nghị và Phùng Nguyên nhận việc chạy đến tìm Quỳnh San, đã vào giờ làm, nên không gặp được, chỉ may mắn là hai người họ hỏi được người của công ty. Hôm nay anh ta đi làm bằng xe công, xe riêng đã mang đi ở chỗ rửa quen biết.

-Nhanh lên, xe mà bị rửa là xong đời luôn.

Phùng Nguyên nhấn ga vọt đi với tốc độ kinh hoàng, loại tốc độ mà Duy Dư Nghị có thể nói là quen rồi.

-Hắn ta chắc chắn là hung thủ, chẳng có người anh nào có tâm trí đi rửa xe hay đi làm sau hai ngày em trai bị giết, mẹ thì suy sụp, cảnh sát thì đang điều tra cả.

-Chúng ta sẽ kịp thôi, trước giờ vẫn vậy mà!_ Phùng Nguyên luôn luôn tự tin vào tốc độ lái của mình.

Hơn mười giờ trưa, mọi người ở trong phòng vừa ăn vừa làm, Thẩm Thiếc và Tư Nhan nhận việc đi tìm Văn Thi Thanh, họ đi sau Duy Dư Nghị không bao lâu nhưng đã có chút thông tin báo về, mà nó là thông tin xấu. Văn Thi Thanh vẫn chưa ra gặp mặt, thư kí của anh ta báo anh ta đang họp, mà có vẻ hơi lâu nữa mới xong.

-Chó má, nó cố thủ ở trong phòng họp, chúng ta lại phải ngồi đây canh.

Thẩm Thiếc ngồi nhai ổ bánh mì mua tạm ven đường, đời cảnh sát nó vậy đó, ngày nào trước lúc ngủ anh cũng lạy trời lạy phật cho kẻ xấu ít đi chút để mấy người bọn anh đỡ cực, tốt nhất là có thể ngồi ở nhà với vợ con ăn cơm.

-Tôi vào kia, hình như có kẻ ra rồi!

Tư Nhan ra khỏi xe, vào sảnh chờ của Đại Điển, quả nhiên, người mà bọn họ đợi suốt ba tiếng cũng đã đến. Văn Thi Thanh...

-Xin chào! Tôi là cảnh sát._ Tư Nhan giơ thẻ cảnh sát ra, mấy người đi sau Văn Thi Thanh tự biết điều mà tránh mặt –Có một vụ án mà chúng tôi nghi ngờ cậu có liên can, mời cậu về hợp tác điều tra.

-Tôi rất sẵn lòng!

Văn Thi Thanh ra hiệu cho vệ sĩ, thư kí lùi lại, giơ tay ra hiệu mời với Tư Nhan.

-Chúng ta đi thôi.

Y như Quỳnh San, rất có thành ý hợp tác.

-Tôi có thể biết sơ lược về việc vì sao mình được mời không? Chuyện này truyền ra, tập đoàn chúng tôi cũng gặp chút rắc rối đó!

Thẩm Thiếc đang lái xe, Tư Nhan ngồi bên cạnh cậu ta, nghe cậu ta hỏi, anh cũng nghĩ nên trả lời, dù sao hiện tại chưa có gì kết luận Văn Thi Thanh đã làm gì hôm đó.

-Cách đây hai hôm có một học sinh bị giết chết, ở hiện trường chúng tôi có tìm ra một cái kẹp caravat, cậu nên đến xem có quen không?

-Hiện trường nào cơ?

-Phòng trà Rose, cậu có đến mà!

Văn Thi Thanh tỏ vẻ như đang suy nghĩ, có lẽ anh ta đến quá nhiều chỗ một ngày, hoặc trí nhớ kém nên khó nhớ ngay được hai ngày trước mình có đến đâu.

-Ai ở đó cũng đến nhận dạng à?

-Không..._ Tư Nhan hơi mất kiên nhẫn –Chỉ cậu thôi.

Phí Ngọc Vũ đợi chờ đã lâu, khi nghe Thẩm Thiếc điện báo Văn Thi Thanh đồng ý hợp tác, đột nhiên cô thấy trong người có chút lo lắng, nếu cậu ta không phải hung thủ, đội của cô chắc chắn gặp rắc rối với thế lực của Đại Điển, nếu đúng, thì hẳn cậu ta đã chuẩn bị rồi mới đến, chuyện gì càng dễ dàng thì càng dễ phát sinh chuyện ngoài sự tính.

Văn Thi Thanh bước vào phòng tra hỏi với vẻ ngoài lịch thiệp, trang phục đắt tiền, áo quần phẳng phiu, kẻ có quyền lực trước đây cũng vậy, như chủ tịch của Tam Diên.

-Chào cậu!

-Chào cảnh sát Phí, nghe danh chị đã lâu._ Anh ta niềm nở giơ tay, Phí Ngọc Vũ đành miễn cưỡng bắt lấy.

-Nếu giúp được gì cho điều tra, tôi rất sẵn lòng.

-Đúng là người cống hiến nhiều cho đất nước. Thế, cậu có nhận ra cái này không?

Cô đẩy cái kẹp ra trước bàn, Văn Thi Thanh thản nhiên nhìn nó.

-Cái này giống hệt cái ở nhà của tôi.

-Thật sau, giống thôi à? Không phải của cậu à?

Anh ta mỉm cười gật đầu, ánh mắt vẫn vô cùng trong sáng. Loại này, từ ngày vào nghề đến nay Phí Ngọc Vũ có gặp ba người, kẻ đầu tiên là Quỷ Thần, cô thực sự thua, kẻ thứ hai tên Dương, lần đó cô thắng, kẻ thứ ba, chính là tên trước mặt, cô chưa biết thắng thua.

-Cậu xem cái này đi!

Cái màn hình laptop được đẩy ra trước mặt cậu ta, trên màn hình là đoạn Văn Thi Thanh ra khỏi phòng trà, trên caravat đã bị che lại.

-Lúc vào hình như cậu có một cái kẹp caravat.

-Nhờ chị tôi mới biết phòng trà này có camera đó, nhưng mà tôi chắc chắn cái này không phải của tôi. Vì cái của tôi nằm ở nhà, nếu muốn tôi lập tức gọi người mang đến cho chị xem.

"Cạch" ngay khi anh ta dứt câu, Phí Ngọc Vũ đã đặt điện thoại xuống bàn.

-Gọi đi! Mang đến cho tôi.

Sau khi anh ta gọi, mười lăm phút sau liền có người mang đến sở một cái kẹp y hệt, từ đường nét hoa văn, chất liệu cân nặng. Tựa như là một.

-Loại này là loại đặc biệt chứ có phải là loại thiết kế riêng đâu, sao chị cứ nghĩ đến tôi vậy?

-Tôi đã nói gì đâu, chỉ là điều tra những hiện vật ở hiện trường thôi mà, tôi đâu có bảo là cậu đã làm gì.

-À, tôi cứ tưởng chị Phí nghi ngờ tôi, tôi rất hâm mộ chị nên nếu chị nghi ngờ tôi thật tôi sẽ buồn lắm đó.

-Cảm ơn, cậu có thể về rồi, khiến cậu tốn thời gian, có lỗi quá.

-Không sao, còn cái kia, coi như là quà cho chị._ Anh ta chào ra về.

Văn Thi Thanh nhìn vào cái kẹp mà người cậu ta mang đến. Giá trị cũng cao, Phí Ngọc Vũ chẳng biết có nên cảm kích món quà này không nữa.

Bây giờ, tất cả chỉ còn trông chờ vào Duy Dư Nghị và Phùng Nguyên, họ nhất định phải tìm được cái gì đó trên xe của Quỳnh San.

Cuối cùng, kết quả tốt đẹp cũng đến, hai con người chăm chỉ kia tìm được vết máu trên xe của Quỳnh San, không chỉ vết máu, họ còn có thứ đắt giá hơn mà Quỳnh San đã quên mất, hộp đen của xe.

-Có thể cậu ta nghĩ chúng ta không nghi ngờ người nhà nạn nhân, cũng có thể tự tin vào hai cô đồng nghiệp đã nhìn thấy mình làm bằng chứng ngoại phạm.

Phí Ngọc Vũ thấy vô cùng hưng phấn. Trong hộp đen nghi lại cảnh Quỳnh San lại kéo xác Quỳnh Ngư vào trong xe, sau khi đến bãi hoang, cậu ta lại hì hục kéo cái xác ra vứt bỏ.

-Đây là chuyện anh trai làm với em mình sao?

Thẩm Thiếc mang vẻ mặt vô cảm nhìn, hành vi giết người thân là thứ mà Thẩm Thiếc căm ghét nhất trước giờ, Phí Ngọc Vũ ghét người xấu, Phùng Nguyên, Duy Dư Nghị ghét lũ trộm cắp thì Thẩm Thiếc cũng có thứ tối kị riêng của mình, thông thường, ai giết người nhà mà rơi vào tay Thẩm Thiếc thì trước hết sẽ bị tẩn cho nhừ xác trước.

Tình hình khả quan chưa được bao lâu, đội của cô đã phải nhận hai vụ nặng nề tiếp tục, một là, họ sẽ phải phối hợp với đội một triệt phá tiệc hội của Nhạc gia, tiệc hội này hai năm một lần, tụ họp đủ mọi ác ma trong giới ngầm đến dự, mỗi năm mỗi đổi địa điểm, năm nay, theo tình báo thì rơi ngay vào vùng của Thiên Tân, tiệc hội này ngoài chuyện tầm thường như đánh bài, cờ bạc, ma túy thì còn đấu giá vũ khí, buôn bán nô lệ, mại dâm nội tạng, nó đích thị là lễ hội đen lớn nhất nhì giới ngầm, chỉ đứng sau GB của Quỷ Thần. Hai là, cách đây hai tiếng, tức là lúc mười hai giờ trưa, lại có thêm một cô gái tử vong, cô ta là người mẫu mới vào nghề đang được lăng xê khá mạnh tay do gia đình có điều kiện tốt. Đột nhiên lại tự sát, do cái chết vô lí nên gia đình mới nhờ đến cảnh sát điều tra.

Chưa đầy hai tuần lễ, ba vụ án diễn ra, nạn nhân đều còn rất trẻ. Có khả năng đây là một chuỗi liên hoàn, chưa có dấu hiệu dừng lại.

-Lý Anh đến kiểm tra hiện trường đi, tôi sẽ đi nhờ Thuấn Dinh sắp xếp đội đặc vụ cho vụ còn lại.

Mọi chuyện diễn ra gấp rút, cô phải khép lại vụ của Quỳnh Ngư, tăng tốc giải quyết vụ mới và chuẩn bị cho cái tiệc đen kia đang đến gần.

-Mùa cao điểm đến rồi, chúng ta chạy thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sm