Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bị phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


            Ngay hôm sau, Văn Thi Thư có chuyến công tác, cũng cả tuần liền như mọi bận, anh trước lúc đi còn căn dặn Mục Hy kỹ càng, hết giờ làm, lập tức ra về, bước vào tới cửa chạm mặt Văn Thi Thanh phải về ngay, không cần đón tiếp, Mục Hy cảm thấy chính Văn Thi Thư đang muốn cố chắn cậu khỏi Văn Thi Thanh dù mục đích có lợi cho ai không rõ.

Nhưng đôi khi, ông trời luôn phụ lòng người, Mục Hy đã đụng phải Văn Thi Thanh ngay ngày đầu tiên mà Văn Thi Thư và Mai Đình đi khỏi Đại Điển.

Sáng đó, Mục Hy tranh thủ vào thu thập chút manh mối trong phòng Văn Thi Thư, sau khi ở đó mấy tháng trời Mục Hy cũng phát hiện, bàn làm việc của Văn Thi Thư lùi ra ba bước chân, tức là đẩy ghế lùi ra sau hai bước là điểm mù của camera, cậu biết nó không phải vô tình mà chính anh ta muốn tạo một khe hở cho chính mình. Nếu Đại Điển là bộ máy phục vụ chủ nhân qua từng đời thì sau khi mất quyền hạn, nó sẽ trở thành kẻ giám sát những thành viên của Văn gia, lúc đó, quyền lực của nó còn lớn hơn Văn Thi Thư nhiều, nó chỉ đổi chủ, không đổi quyền lực.

Trong đống tài liệu ngổn ngang đó, Mục Hy phát hiện rất nhiều giấy tờ giả, chúng được tạo ra để hợp pháp hóa các khoản chi ngoài lề. Đại Điển từng nói, tài liệu thực, nó một bản, một nơi bí mật của Văn gia một bản, phòng khi có bất trắc. Đang dở tay, cậu nghe tiếng bước chân lại gần, nó không phải của Văn Thi Thư.

-Đang dọn phòng à?

Người kia hôm nay mặc bộ suit xanh sẫm, vẻ mặt kiêu ngạo lại hòa dịu hơn hàng ngày rất nhiều, cứ như vừa có chuyện hợp ý.

-Chủ tịch đến tìm tổng giám đốc?

-Tìm cậu!

Văn Thi Thanh ngồi ở chỗ của khách, đáng ra, theo Mục Hy anh ta hoàn toàn có quyền ngồi vào ghế của Văn Thi Thư.

-Ngài tìm tôi có chuyện gì?

-Cậu có thích tiền không?

-Có chứ!

Đã có người tung, Mục Hy cũng vui lòng mà hứng.

-Để cậu rời khỏi Thi Thư, bao nhiêu?

Cuối cùng cậu cũng hiểu lí do anh ta đến đây rồi, muốn cậu buông manh mối duy nhất của cậu sao?

-Nếu tôi từ chối thỏa thuận thì sao?

-Người yêu trước đây của nó cũng nói vậy!

Văn Thi Thanh bật cười, sự khinh miệt rất rõ ràng.

-Những kẻ bên ngoài như các người làm sao hiểu rõ sự tuyệt vời của Thi Thư? Nó phải thuộc về Văn gia, thuộc về huyết thống Văn gia, cậu nên suy xét lại, người lúc trước đã chết rất khó coi đó.

Anh ta bất chợt hồi tưởng lại cái gì, nét mặt chuyển đổi phức tạp, vừa vui vẻ giờ lại khá âm trầm.

-Lúc đó nó chưa đủ thế lực, nó phải nhìn cái chết của kẻ đó, lần này có thể là ngoại lệ, nhưng tôi sẽ dẹp bỏ cái ngoại lệ đó!

-Ngài có biết anh trai có tình cảm với em là loạn luân không?

Mục Hy rất nhạy cảm, cậu rất nhanh liền có thể đoán biết được vấn đề. Mấy kẻ điên này luôn bị cuốn hút bởi nhau, dù hơi khó chịu cậu cũng phải nhận, mình sắp điên như bọn họ rồi. Chỉ khi cùng là những kẻ loạn trí thì cậu mới thấu triệt được hành vi và lối suy nghĩ của họ.

-Ai dám chống đối thứ tình cảm của tôi?

-Mai Đình, quay xe lại!

-Sẽ lỡ mất chuyến đi!

-Quay lại đi, anh ta đang ở chỗ tôi, có Mục Hy ở đó nữa.

Ngay trên xe, Văn Thi Thư vẫn nắm rõ mọi chuyện, từ lúc Văn Thi Thanh vào công ty anh đã biết rồi.

Văn Thi Thanh rời khỏi Đại Điển với thái độ vô cùng miễn cưỡng, anh ta thất bại trước Mục Hy rồi.

-Tôi đã đoán cậu ấy sẽ ổn mà.

-Cũng trễ rồi, dời qua chuyến sau đi, đến trung tâm giải trí, tôi muốn thư giãn một chút. 


            Trung tâm giải trí tầm trung này là của tổng cục trưởng cục cảnh sát, nó hoàn toàn kinh doanh trong sạch và chưa dính đến bất kì vụ bê bối nào. Ở đây, đa số là tầng lớp trung lưu, học sinh, du khách nước ngoài cũng có, từ lúc nó mở hơn một năm trước, Văn Thi Thư đã đến đây nhiều lần, nhưng ấn tượng chung vẫn là, nó khác với mọi khu phức hợp ăn chơi mà Đại Điển hay các đối tác của Đại Điển mở, Văn Thi Thư thích điểm này, chỉ cần đến chỗ vắng vẻ sẽ không bị ai quấy rầy.

Vận bộ âu phục chỉnh chu, đôi chân thon dài vắt chéo, anh ngả người về sau, nhìn xuống đường xá phía dưới, với cách ăn mặc và phụ kiện xa xỉ trên người Văn Thi Thư, các nhân viên ở đây cũng hay đoái nhìn, đa phần là tò mò, cũng có say đắm. Mai Đình cứ nghiêm túc quan sát xung quanh, dù ở đây độ an toàn cao, nhưng ông ta cũng không sơ suất.

-Cậu ấy đang thấy tôi ghê tởm, đúng không?

Bất giác, Văn Thi Thư hỏi.

-Làm sao có chuyện đó, ngài đừng nghĩ nhiều.

-Thằng khốn đó muốn cả thế giới biết tình cảm bệnh hoạn của nó rồi trốn tránh tôi.

-Ngài đừng đặt nặng vấn đề, tôi sẽ luôn giải quyết giúp ngài.

Mai Đình dâng ly trà trên bàn lên cho Văn Thi Thư, ông ta biết anh thích trà ở đây, kinh doanh thành thật, trà không bị pha tạp, người pha cũng có tay nghề. Anh đón lấy ly trà, vừa kề nó vào miệng thì liền khựng lại, Văn Thi Thư nhìn chăm chăm vào người đang dắt mấy con chó đi dạo phía dưới đường. Những con chó đó Văn Thi Thư nhớ rõ, anh đã thấy chúng qua các bức ảnh mà thám tử đưa về, chúng là vật nuôi của Mục Hy, cậu hay đùa giỡn và dắt đi dạo.

-Mai Đình, lấy thông tin người phụ nữ đó cho tôi.

Ông ta nhìn theo tầm mắt của Văn Thi Thư, và lập tức nhận thấy điều anh thấy.

Lúc Mục Hy điện về, báo Văn Thi Thư sẽ đi một tuần, Phí Ngọc Vũ liền lập tức lao qua thăm con, anh ta đi một tuần, cả nhà có thể thăm nhau một chút, ông bà ngoại sang dọn nhà cho cháu, dù Mục Hy ở sạch đến đâu, họ vẫn muốn thay cậu lau dọn thêm. Phí Ngọc Vũ thì dắt mấy ông thần ra ngoài đi dạo, sẵn dịp mua chút đồ về nấu lẩu, chiều nay cả nhà chờ Triệu Thuấn Dinh cùng ăn tối. Lâu lắm mới được dịp gia đình đủ mặt sau hai tháng trời. 


            Để tìm ra thông tin một người là chuyện Mai Đình làm tới quen tay, làm việc với Văn Thi Thư sáu năm nay, ông sớm đã quen với mệnh lệnh nhất thời của anh, bất cứ ai mà Văn Thi Thư để ý đều phải có tất cả thông tin ngay trong ngày. Lần này, Mai Đình cảm thấy khá dễ dàng khi Phí Ngọc Vũ xuất hiện không ít lần trên các bản tin hay mặt báo, thậm chí đã từng mời Văn Thi Thanh vào đồn cảnh sát. Chỉ có điều, cô ta lại liên quan đến chuyện mà Mai Đình phân vân không biết có nên cho Văn Thi Thư biết? Đã lâu rồi Văn Thi Thư mới sống có hồn người như vậy.

-Ngài muốn có thông tin về người phụ nữ ban sáng thật chứ?

Anh im lặng, chỉ nhìn ông, ánh mắt đầy sự kiên định, chẳng có cái gì gọi là đùa cả. Trên xe, với không gian hẹp và khoảng cách gần, chính Mai Đình còn thấy sợ trước Văn Thi Thư hơn. Loại cảm giác sùng kính đầy áp lực.

-Cô ta là Phí Ngọc Vũ, vợ của tổng cục trưởng Triệu Thuấn Dinh, con gái của viện trưởng Bạch Mỹ Lệ và chủ tịch Phí Tần Tần.

-Tôi không cần sơ yếu lí lịch.

Thái độ của Văn Thi Thư không thể hiện ra sự khó chịu, nhưng nó thể hiện sự âm hiểm, chỉ cần làm sai lệnh, dù là ai, Văn Thi Thư đều có thể trừ khử, dù cho là thủ hạ thân tín đến mức nào. Và Mai Đình hiểu, Văn Thi Thư đang bất mãn với thông tin ông ta đem lại.

-Cô ta là cảnh sát đã từng bắt chủ tịch Văn nên bị chuyển đến Bắc Kinh, bạn thân là La Ni Nghê Thường, con trai nuôi là...

Chưa nói hết câu, tay của Văn Thi Thư đã chặn ngang miệng Mai Đình, anh đã đoán được phần kế tiếp.

-Người phụ nữ đó là mẹ nuôi của Mục Hy?

-Vâng, Mục Hy không phải không có người thân, cậu ta thật ra là người từ học viện cảnh sát, là một đặc công.

-Em ấy tiếp cận tôi vì Văn Thi Thanh đúng chứ? Để tiếp tục điều tra?

Ông ta im lặng, chỉ đưa máy tính qua chỗ Văn Thi Thư, trong đó là phần trong camera công ty, chính là lúc Mục Hy chụp lại cảnh anh giết chết trưởng phòng, và lúc cậu copy lại những địa điểm giao dịch, những đối tác tiêu biểu của Đại Điển bên mảng tối.

-Không riêng Văn Thi Thanh mà là toàn Đại Điển!

Đôi mắt anh trở nên mờ mịch, khóe miệng lại vô thức mỉm cười.

-Tôi đau lòng thật đó, đau thật! Nếu Văn Thi Thanh không gây chuyện với cảnh sát, có lẽ trong cuộc đời tôi cũng không gặp được em ấy.

Một bản sao trong sạch hơn Hoàng Mặc, một người lạ lẫm trong thế giới khép kín của Văn Thi Thư, một người cho anh cảm giác ấm áp, một người như ánh nắng ban mai, có thể là từ mẹ? Dù sao đi nữa, Văn Thi Thư cũng không thể buông tay nữa rồi, Mục Hy đã vào nơi sâu nhất của Đại Điển, Mục Hy phải sống chết cùng với anh. 

            Qua năm ngày tìm kiếm, Mục Hy bỗng thấy được một bản hợp đồng bị vứt trong ngăn tủ, nó bị hủy, có thể là thỏa thuận không xong giữa hai bên, cái hợp đồng này khiến Mục Hy mừng tới muốn nhảy cẩng lên, trên nó, có cái mộc hủy nhưng đồng thời cũng có dấu vân tay của Văn Thi Thư, là anh ta và đối tác cũng kí, đủ mười ngón, hợp đồng ghi mã hóa tương đối khó hiểu nhưng cái quan trọng là dấu vân tay đang in trên đó có giá trị.

Mục Hy hỏa tốc gọi cho Phí Ngọc Vũ, cậu yêu cầu cô đón ở biệt phủ Văn gia, dù bây giờ cậu mang cái này đi mở cái két thì Đại Điển cũng không kịp trở tay gọi Văn Thi Thư về, chỉ cần Phí Ngọc Vũ đưa cậu về sở, bắt đầu khởi tố thì Đại Điển có lên kế hoạch ám sát giỏi đến đâu cũng là trễ. Đây chính là cơ hội hiếm có, qua lần này, chưa chắc có lần sau.

Nhận được tin từ con, Phí Ngọc Vũ quả nhiên bỏ hết công việc đến chỗ hẹn, hôm nay, là ngày cô chờ suốt hai ba tháng ròng.

Mục Hy tận dụng được sự tín nhiệm từ Văn Thi Thư, cậu hiện tại không chỉ có thể tùy ý ra vào công ty, mà cả biệt phủ của Văn gia, Mục Hy cũng không gặp bất cứ sự cản trở nào, lấy bản danh sách và cuốn nhật kí rồi rời khỏi nơi này, mọi chuyện coi như kết thúc. Vào phòng Văn Thi Thư, cậu lại chỗ két sắt, theo Đại Điển nói, muốn mở nó, cần dấu vân ngón áp út bên trái, chọn xong dấu vân, Mục Hy đặt vào. "Cách" một tiếng, quả nhiên cửa sắt mở ra, nhưng lạ là, cậu không nghe chuông báo như Đại Điển nói, đáng ra ngay khi cậu đặt dấu vân giả vào, Đại Điển đã phải phát tín hiệu rồi chứ?

-Mở được rồi kìa! Em có vui không?

Tiếng nói hào hứng của Văn Thi Thư vang dội bên tai, toàn thân Mục Hy bất chợt cảm thấy lạnh lẽo, mà cái quan trọng là cậu không hiểu tại sao anh ta lại ở đây, đáng ra, Văn Thi Thư vẫn còn ở nước ngoài mới đúng.

Chưa kịp đứng dậy phản kháng, cậu đã bị Mai Đình đánh một gậy vào đầu, máu tuôn ướt cả nửa gương mặt, trước lúc mất ý thức, Mục Hy chỉ thấy bước chân của Văn Thi Thư ngày một gần, một gần....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sm