Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đại Điển sụp đổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            Tang lễ của Mai Đình tổ chức rất đơn giản nhưng tôn nghiêm thì vẫn ở mức mà người ngoài phải kính nể. Mai Đình là người đơn độc, ở tang lễ của ông chỉ có người của Đại Điển, Văn Thi Thư cũng không ép buộc ai, báo việc ông qua đời, ai muốn tới thì tới. Dù sao ngôi nhà của người sống một mình như ông cũng chẳng chứa nổi mấy người. Ở góc xa xa, Văn Thi Thư thấy Trà Luật Di cũng có mặt, cậu đứng ở phía ngoài cùng, im lặng nhìn vào di ảnh, cứ đứng ở đấy biệt lập với mọi người, Văn Thi Thư cảm thấy chuyện này cũng bình thường, Trà Luật Di là người đã quên hết ân oán trước đây, đối với cậu, Mai Đình chỉ là cấp trên, là người đối xử tương đối tốt với cậu mà thôi.

Văn Thi Thư tự mình đứng ra tổ chức tang lễ, thu xếp từ trên xuống dưới, Mai Đình mất đi, cánh tay phải đắc lực nhất của Văn Thi Thư không còn, sắp tới, mọi chuyện sẽ rất khó khăn với anh.

-Sẽ chẳng có cuộc khủng hoảng nào với Đại Điển cả, vì nó sắp sụp đổ rồi._ Mục Hy nói chuyện với ai đó qua điện thoại.

Ngoài sân, cậu đứng sau góc cây vô cảm trả lời, từ đằng sau, có người đang chằm chằm nhìn cậu, nhưng đến thời điểm này, Mục Hy đã nắm chắc phần thắng về mình.

-Muốn nói gì với tôi à?

-Cậu nhớ lại từ lúc nào?_ An Ly nhìn người trước mặt, trước giờ cô cứ mông lung giữa Trà Luật Di và Mục Hy nhưng giờ thì rõ rồi.

-Cô hết phận sự rồi, mà cô cũng đừng xuất hiện ở đây, Văn Thi Thư sẽ điên lên đó.

-Cậu muốn làm gì với Văn Thi Thư cũng được nhưng Đại Điển và Thi Thanh thì tránh xa ra.

-Đại Điển và cả Văn gia, tôi sẽ không bỏ qua cho ai hết, cô khỏi phải cố gắng, chứng cứ, kế hoạch của tôi đã xong hết rồi, cô vô can, đừng trở thành kẻ thù của tôi.

Cậu cứ như vậy mà bỏ đi, An Ly chợt nhớ ra, những lần cáu gắt, đi ra ngoài của Lương Thái Yên là để làm gì, hóa ra, Mục Hy đã trở lại là chính mình từ lâu rồi, bây giờ ngoài pháp luật chống lưng, cậu còn có Lâm Bộ Dân của Lâm thị bảo hộ, mà nếu linh cảm của An Ly tiếp tục chính xác thì cậu cũng biết cậu và Hoàng Mặc có quan hệ gì rồi, Đại Hoàng lần này tuyệt đối là kẻ địch lớn, hoặc kẻ sẽ tử nạn cùng với Đại Điển.

Văn Thi Thư hiện tại đang rất đáng thương, ra tay vào lúc này thì đúng là hơi mất nhân tính, nhưng đành chịu thôi, bỏ qua cơ hội này thì mọi chuyện sẽ còn dây dưa lâu hơn nữa, Mục Hy phải dứt khoát, cậu đâu thể đi vào bánh xe đổ của bản thân hai năm trước.

-Mẹ à, tung đoạn clip đó lên đi, đoạn mà Văn Thi Thư giết người ở sân sau Đại Điển đấy.

-Mẹ biết rồi.

Phí Ngọc Vũ chưa từng nghĩ bản thân phải bày binh bố trận hy sinh nhiều thứ như vậy để làm chuyện này. Đánh sập Đại Điển đã rất khó khăn, mà lần này là tấn công cả nó lẫn Đại Hoàng, thành bại chỉ là một ranh giới rất mỏng manh, khó nói trước được còn phải hy sinh bao nhiêu nữa, nhưng chỉ cần quét sạch được hai cái tập đoàn lớn này, giới ngầm của Châu Á sẽ có một trận đại hồng thủy.

-Quyển nhật kí chứng minh Văn Thi Thanh là kẻ điên, cuốn sổ các hoạt động phi pháp của Văn gia, giấy tờ từ chỗ An Ly, các bằng chứng trước đây con thu được mẹ giữ cẩn thận cả chứ?

-Ừ, đều chuẩn bị cả rồi.

-Nay mai, chúng ta sẽ ra tay với Đại Điển.

            Giá cổ phiếu bị tụt dốc không phanh khi đoạn clip kia được tung lên, Lý Anh làm việc rất chuẩn xác, không chỉ một trang web, bất cứ trang nào có thể đăng anh đều sẽ đăng, đoạn clip vô cùng rõ ràng dù phía Đại Điển nhanh chóng tháo gỡ thậm chí còn họp báo đính chính là đồ giả, ghép.

-Đoạn clip này thằng bé lấy từ đâu vậy?_ Phùng Nguyên hỏi.

-Đại Hoàng đã xâm nhập vào hệ thống máy chủ của Đại Điển theo lệnh của Mục Hy, xóa bỏ camera quan sát lúc Mục Hy quay đoạn clip này.

-Hoàng Mặc đã biết chưa?

-Không quan trọng.

Cổ phiếu rớt giá khiến Đại Điển thiệt hại không ít, Văn Thi Thanh phải tự thân lo liệu vì trước cái chết của Mai Đình, Văn Thi Thư đã rất hụt hẫng, thậm chí còn không đến công ty.

-Thu hết cổ phần lại cho tôi, những đợt nhỏ mà chúng ta đã bán ra.

-Chủ tịch, những cổ đông nói tất cả số nhỏ đó đã có người khác mua lại hết rồi.

-Ai?

-Lâm Bộ Dân của Lâm thị, ngoài của ngài và tổng giám đốc, trong tay Lâm thị đang nắm mười hai phần trăm.

-Gặp anh ta rồi thu nó lại cho tôi.

Sắp tới là cuộc họp nhượng quyền thừa kế, nếu tình hình cứ thế này Đại Điển sẽ mất đi vị thế đang có trong thương trường. Văn Thi Thanh muốn thừa kế một Đại Điển hùng mạnh chứ không phải một cái tập đoàn rỗng.

            Câu trả lời từ phía Lâm thị quả thực rất khó nuốt trôi, tất cả cổ phần đã được Lâm Bộ Dân đem làm quà tặng cho người yêu hết rồi, mà nếu cổ đông này không chịu hợp tác thì Văn Thi Thanh cũng vô phương cứu vãn giá cổ phiếu đang rơi xuống đáy vực này.

-Trước mắt, khóa tạm thời các hoạt động làm ăn phi pháp cho tôi.

Nếu tình huống xấu nhất là phải cắt bỏ tất cả những mảng tối mới giữ được Đại Điển thì Văn gia chắc chắn phải mất vị thế hiện tại của mình.

Đêm nay, Văn Thi Thư thực sự rất mệt mỏi, những chuyện tồi tệ cứ lần lượt kéo đến, nhưng trước đây chúng cũng từng xảy ra, mà khi đó lại có Mai Đình, khi đó, Văn Thi Thư chưa yêu Mục Hy, Văn Thi Thư vẫn là người dám làm mọi chuyện không cần nghĩ ngợi, còn bây giờ, nếu phải đưa ra hành động như trước kia, anh sẽ chùn tay.

-Thi Thư, ăn chút gì không?

Anh đồng ý ăn chút đồ Trà Luật Di nấu. Quá chán nản với tình huống hiện tại cũng chẳng muốn để tâm tới ngày mai, anh chỉ muốn hôm nay nghỉ ngơi một chút, ở bên cạnh người mà mình yêu thương, ngủ một giấc để mai này còn có thể đứng dậy.

Trong thức ăn có chút thuốc mê, rất nhanh, số thuốc đó cộng với cơn mệt mỏi của Văn Thi Thư đã khiến anh ta ngủ say, Mục Hy lúc này vẫn cứ cố gắng bình thường, cậu dọn dẹp đồ đạc, rửa chén, lau bàn, một loạt những công việc thường nhật. Sau cùng, chầm chậm lại gần Văn Thi Thư, mấy lời qua lại, đại khái cũng đoán được mã hủy Đại Điển là cái gì, ở đâu trên người anh ta.

Mã hủy nằm trong chiếc đồng hồ được chế tác tinh xảo, hoa văn mờ ảo trên tay Văn Thi Thư, mã lệnh hủy mỗi chủ nhân sẽ thiết lập khác nhau, mà nếu chủ nhân là Văn Thi Thư thì Mục Hy sẽ đoán ra được mã lệnh, đó chính là ngày anh đưa cậu vào Văn gia, gặp Đại Điển lần đầu tiên. Chỉ cần chỉnh kim đồng hồ vào đúng từng số đó, rồi khóa lại, Đại Điển sẽ chỉ còn là một cỗ máy chết, có cấp cho bao nhiêu năng lượng thì chỉ là đống sắt trống rỗng dữ liệu.

Cầm lấy chiếc đồng hồ trong tay, Mục Hy đưa mắt nhìn người đang yên lành nằm ngủ, Văn Thi Thư có thể sẽ hận cậu vì điều này, mà cũng có thể là không, mà mấy chuyện đó chẳng hơi đâu mà đoán, chỉ biết là cậu làm chuyện này vì nhiệm vụ, còn tư thù của bản thân, Mục Hy từ sớm đã quên rồi, những cơn đau nơi thân thể, những ngày bị giam giữ ở Văn gia, cảm giác nội tạng oán trách vào ngày trở trời, hay nửa đời sau phải cố nuốt xuống một đống thuốc đủ thứ loại, tất cả chuyện đó, Mục Hy đều cảm thấy không đáng than trách.

Nếu như Mục Hy lớn lên với thân phận đứa con của Hoàng Mặc chứ không phải một cảnh sát thì có thể lúc này cậu còn là kẻ đáng sợ hơn Văn Thi Thư, nhưng cuộc đời không cho như thế, Mục Hy ở bên phía của luân lý và đạo đức dù cho đạo đức đôi khi cũng làm ra những chuyện vô cùng xấu xa nhưng nó vẫn là đạo đức, vẫn là cái ước định chung mà xã hội chấp nhận.

-Xin lỗi.

Tiếng tách khi mà nút bấm vang lên, Mục Hy tự nhiên nhìn ra bầu trời ngoài kia, đêm nay trời rất đẹp, nhưng ở thương trường thì là đất trời sụp đổ, những nhân viên của Đại Điển, Đại Hoàng sẽ đi về đâu, gia đình họ sẽ phải về đâu, không ai biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sm