Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hồi kết phải đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


            An Ly mấy hôm nay để ý tên anh họ của mình rất nhiều, chỉ thấy Lương Thái Yên dạo này rất khác, có vẻ trưởng thành hơn, cũng khó gần hơn, chuông báo thức chưa reo anh đã xách mông ra khỏi nhà, cả ngày lon ton đi làm cái gì đó mờ mờ ám ám, còn có chút lạnh nhạt xa cách với người nhà, theo mẹ Lương Thái Yên thì đó là thái độ của trưởng thành, nhưng An Ly thấy chỉ đơn giản mà muốn giấu diếm đi cái gì đó thôi.

-Anh họ! Anh họ!

Gọi giật ngược giật xuôi hai tiếng Lương Thái Yên mới có chút bất mãn quay đầu lại.

-Gì đây? Anh mày có chuyện đừng có phiền!

-Có việc gì chứ? Anh từ hồi nghỉ việc ở Đại Điển có làm cái gì đâu.

Bình thường, An Ly ít bị ai hằn học như thế, cô vừa xinh đẹp, vừa khiếm tốn, làm việc lại nghiêm túc, chính Văn Thi Thanh còn chưa từng ý kiến gì về cô, vậy mà dạo này lại bị anh họ lớn tiếng quát mắng bất cần nguyên do, An Ly kì thực không thể nhịn nữa. Người ngoài mắng nhiếc lớn tiếng cô còn cố chịu, nhưng Lương Thái Yên là anh em lớn lên cùng cô, chăm sóc cô rất tốt, từ nhỏ cô vốn đã xem Lương Thái Yên là anh trai ruột thịt rồi.

-Dạo này anh có việc, còn em, thích thì đến Đại Điển làm việc, chán thì về nhà đi chơi, đừng ngu ngốc mãi thế.

-Ý anh là sao? Em ngu ngốc cái gì?

Mặc kệ cô níu lại hỏi, Lương Thái Yên lần này một mạch bỏ đi, cô không hiểu anh nói cô ngu cái gì, nhưng ngẫm lại thì càng sợ hiểu chính xác hàm ý trong câu nói đó của Lương Thái Yên, dù sao trước nay Lương Thái Yên vẫn là người vô lo vô nghĩ, mấy chuyện quá thâm sâu, tuyệt đối sẽ tự động tránh xa.

Hai tờ giấy đặt trên bàn, một tờ giấy chính là tiền đề để Văn Thi Thanh dám đưa ra tờ giấy còn lại.

-Chỉ dựa vào cái này mà Văn gia muốn nối lại hợp tác với Đại Hoàng?

-Đúng vậy?

Văn Thi Thanh vẫn tin tưởng vào những chuyện mình làm, đã làm thì tuyệt không do dự, do dự thì đừng làm. Vừa làm vừa do dự chỉ tổ hư chuyện.

-Chúng ta đấu đá lẫn nhau hậu quả nặng nề, nay, con trai của Hoàng tổng còn sống ở đấy, chúng ta vốn nên dẹp bỏ mấy thứ thù hằn phiền phức thì hơn.

-Nếu không?_ Gương mặt lạnh tanh của Hoàng Mặc thể hiện chủ ý rất rõ ràng là coi thường Văn gia.

-Chủ tịch Hoàng có biết bây giờ có bao nhiêu người muốn giết con ngài không? Tôi chỉ muốn nói, giết người rất dễ, bảo vệ một người mới khó, ngày lo lắng đêm không yên, còn phải che giấu người đó, sẽ rất vất vả đấy! Sao ngài phải đi con đường đó?

-Để ta xem, ngươi công khai Mục Hy là con ta, có bao nhiêu người dám đụng tới nó.

Nếu Hoàng Mặc chịu thua, thì Hoàng Mặc không phải Hoàng Mặc nữa rồi. Như vậy cũng rất hợp tình hợp lí, càng chuẩn xác với tính toán của Văn Thi Thanh, anh ta chắc chắn Hoàng Mặc sẽ vui lòng kí vào hợp đồng hợp tác nếu nó được đưa đến tay ông ta từ tay Mục Hy.  


            Dạo gần đây, Hoàng Mặc phát hiện ra một việc rất thú vị, đó là ngồi nhìn con trai nấu thức ăn, nhiều lần đến muốn đưa cậu đi đây đi đó nhưng đều bị từ chối, ông bắt đầu quen với việc ở nhà Mục Hy cùng cậu ăn tối. Có nhiều lần Hoàng Mặc ảo tưởng thấy Nghê Thường cũng đang tồn tại trong căn nhà này, nếu ông không phải một ông trùm như hiện nay, nếu Nghê Thường còn sống, nếu con trai ông chưa từng làm cảnh sát, có phải Hoàng Mặc sẽ có một ngôi nhà ấm áp yên bình, có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Tình cảnh hiện tại vô cùng rối ren, Mục Hy nhớ lại, Hoàng Mặc tin chắc là cậu sẽ đi tìm Phí Ngọc Vũ, sẽ tiếp tục cuộc sống trước kia của mình.

-Bác ơi, cháu nghe nói bác và Đại Điển sắp làm ăn với nhau ạ?

-Sao lại nghe điều này?_ Hóa ra Văn Thi Thanh muốn dùng cách này để ép ông.

-Đại Điển là tập đoàn lớn, Văn gia cũng tốt, không lẽ bác không thích làm ăn với họ?

Suốt câu chuyện Mục Hy đều không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chăm vào việc cắt thịt.

-Luật Di, bọn họ đều là lũ đạo đức giả.

-Bên nào cũng nói bên kia xấu!

Cả hai phía công kích lẫn nhau, vừa mắc cười, vừa chán ngán.

-Trong kinh doanh, quan trọng nhất là lợi nhuận, bọn họ thế nào cũng được, chủ yếu là, nếu Đại Hoàng và Đại Điển hợp tác, con có vui không?

-Có, như vậy con có thể làm ở Đại Điển, vừa có nhiều thời gian hơn để gặp bác.

Tất cả kiên định của Hoàng Mặc đều bị một câu này triệt để đốn hạ, đôi lúc ông ta cảm thấy việc phản biện lại bản thân cũng rất bình thường, quan trọng nhất lúc này là Mục Hy, là ông phải làm người cha thật tốt trong mắt Mục Hy, bỏ ra chút tiền bạc qua lại cho vui với Đại Điển vốn là không đáng kể.

-Ừ, sẽ có hợp tác làm ăn.

Sau khi Hoàng Mặc ra về, gương mặt vui vẻ của Mục Hy cũng phải trầm ổn lại, cậu biết, bản thân không giỏi diễn, lừa được Hoàng Mặc chẳng qua là do ông đặt quá nhiều tình cảm cho cậu, là cố tình cho qua, nhưng như thế thì có sao, đặt lòng tin là ông, là Văn Thi Thư, là những kẻ khác.

Đứng trước tấm gương lớn, nhìn vào thân thể suy kiệt của bản thân hiện tại, cậu có rất nhiều suy nghĩ hỗn tạp. Hoàng Mặc là cha cậu, là người cậu không biết phải đối phó làm sao lúc này. Từ nhỏ, cậu và người cha này không có duyên phận cha con, ông ta còn chưa biết đến sự tồn tại của cậu, mẹ cậu một mực chôn đi thân phận của ông, người cậu gọi là cha chỉ có duy nhất Triệu Thuấn Dinh, bây giờ, xuất hiện cha, xuất hiện một kẻ rất rất xấu xa là cha của cậu, mẹ Vũ của cậu sẽ nghĩ cái gì? Cả nửa đời của cậu được Phí Ngọc Vũ giáo huấn, thiện ác phải phân biệt rõ ràng, người có tội phải đền tội, bất luận là ai, huống chi bao nhiêu năm nay cậu có gọi ông ta là cha tiếng nào đâu, điều nhỏ nhoi nhất mà cậu làm được có lẽ không tự tay giết ông, thế thì sẽ bớt đi phần nào day dứt. Thời cơ này là cuối cùng, là duy nhất, lần này cả Đại Điển lẫn Đại Hoàng đều phải bị tóm gọn tầng rễ trong bóng tối, Mục Hy thừa nhận bản thân có đau khổ, nhưng nỗi đau đó chịu đựng rất dễ dàng, dễ dàng hơn những lần cậu nghe được mẹ cậu suy đoán về cậu, về lối hành xử, đầu óc, tính cách của cậu, tất cả đều là từ Hoàng Mặc. Một người cha cậu chưa từng gặp mặt.

-Trà Luật Di, cái tên này cuối cùng cũng phải trả lại cho người khác, cũng không phải là mình.   


            Lâm Bộ Dân thở dài ão não sau những lời Mục Hy nói, anh biết cậu đã biết cả rồi, biết là cậu và anh đã từng gặp nhau từ trước. Ngày Mục Hy còn du học anh có gặp qua cậu mấy lần, những lần đầu là trùng hợp, sau đó là Lâm Bộ Dân cố tình gặp. Anh có người bác là giảng viên cho nên cố ý vào thăm để tìm Mục Hy, nhờ lần đó mới gặp được việc cậu bỏ vào ngăn bàn ai kia một lá thư.

Lâm Bộ Dân cho rằng đời này anh thật sự mắc nợ Mục Hy. Sau khi cậu tốt nghiệp, Lâm Bộ Dân cứ để cho mọi chuyện ngủ yên nhưng bất thành, như thói quen, như bất giác, anh cố gắng tìm kiếm thông tin về cậu, thậm chí còn sang tới Trung Quốc để tìm cậu. Cái ngày mà cả Phí Ngọc Vũ cũng tin là Mục Hy chết Lâm Bộ Dân vẫn kiên trì tìm, vì anh không tin, thứ tình cảm của anh sớm đã trở nên đần độn, sớm đã ngu ngốc giống thiêu thân đâm đầu vào lửa. Muốn cho cậu một thân phận mới, muốn cậu quên đi, muốn cậu không tiếp tục gặp chuyện nhưng lại sợ Mục Hy phát hiện ra bản thân mình xấu xa, Mục Hy ghét người xấu đến vậy, làm sao có thể chấp nhận. Gia thế của Lâm Bộ Dân ít nhiều cũng từng được gây dựng lên từ những thứ dơ bẩn, độc ác. Kết cục thì, sự thật là thứ khó che giấu nhất, Mục Hy vẫn là Mục Hy là đổi tên bao nhiêu lần cũng không thể trở thành Trà Luật Di.

-Anh...sẽ nhanh nhất đến chỗ em, trở về rồi thì hành động thận trọng, sức khỏe em không tốt như xưa nữa, kẻ địch lại nhiều hơn, anh thì cách xa quá...

-Em biết rồi, anh nhắn với mẹ giúp em tiếng cảm ơn, em không thể làm con trai mẹ được.

-Anh sẽ nhắn cho dì.

Nhân Ngọc hẳn là rất thất vọng đi, chỉ có điều Lâm Bộ Dân không hiểu, công việc, mọi thứ hiện tại, liệu thứ gì đã khiến Mục Hy nhớ lại nhanh như vậy, còn có thể có quyết tâm lớn thế này, không chỉ không sợ hãi về những chuyện đã gặp trước đây, còn một lần nữa muốn tiến vào nơi nguy hiểm nhất.

            Tương tự Đại Điển, Đại Hoàng cũng có một bộ não trung tâm hoàn toàn bằng máy móc, làm việc không ngừng nghỉ không mệt mỏi. Chính Hoàng Mặc đưa cậu vào nơi này, khác với Đại Điển, Đại Hoàng nằm ở tầng trên cùng công ty trung tâm của Đại Hoàng, cũng là đầu não của GB, Đại Hoàng không hoàn toàn nắm quyền, quyền hành của nó chia sẻ với Hoàng Mặc, và hơn hết, trước khi Hoàng Mặc chết, ông ta mới cho nó biết người mà nó phải nhận làm chủ tiếp theo là ai, không có người được lập để kế thừa trước, Đại Hoàng không có cái quyền phế bỏ Hoàng Mặc.

-Cháu có biết, nó khác Đại Điển ở thứ gì nữa không?

Mục Hy lắc đầu.

-Nó luôn tuân theo luật, bất chấp đúng sai, với mệnh lệnh chủ nhân, nó không cần phán đoán hay can thiệp, nó chỉ cần thi hành, hơn nữa, cơ chế tự hủy của nó gắn liền với ta, nếu ta chết trước khi cho nó biết người chủ kế tiếp, để tránh có kẻ lợi dụng, nó sẽ tự hủy bản thân.

-Thế, cơ chế tự hủy của Đại Điển là thế nào?

-Đại Điển không có cơ chế tự hủy, nó có lệnh hủy, nằm trong tay người được lập kế thừa, một mã lệnh thay đổi theo ý người kế thừa.

Toàn bộ Văn gia bị Đại Điển quan sát, nhưng chính bản thân Đại Điển cũng bị Văn gia quyết định có giữ lại hay không. Tương sinh tương khắc với nhau.

-Sao bác lại đưa cháu đến đây?

-Trước sau gì cũng phải đến, nếu bác cho cháu một thứ, cháu có nhận không?

-Thứ gì?

-Đại Hoàng.

Gương mặt bình thản của Hoàng Mặc làm cậu cảm thấy buồn cười, đã vậy, cậu phải tự hỏi rằng, ông có còn giữ ý định này nếu như biết cậu đã trở lại làm Mục Hy?

-Món quà lớn như vậy, cháu biết lấy cái gì trả lễ chứ?

-Không cần! Cháu nhận là được.

Đây là tâm nguyện của Hoàng Mặc, là tiếp tục sản nghiệp đồ sộ của bản thân, chỉ cần ra lệnh cho Đại Hoàng tự lo bên mảng đen, sau này chỉ để cho con ông lo bên mảng trắng, nếu êm xuôi, Mục Hy có nhớ lại cũng không nắm được gì, hay, nếu cậu cứ là một Trà Luật Di thì vĩnh viễn không biết được gì.

Ngay sáng hôm sau, khi Mục Hy đang ở chỗ làm việc, cậu đã nhận được một dòng tin nhắn từ chính Đại Hoàng, rất đơn giản, nó báo cho cậu biết rằng, nó đã biết cậu là chủ nhân tiếp theo của nó, cũng có nghĩa từ nay, lệnh của cậu và Hoàng Mặc ngang nhau, cho đến lúc Hoàng Mặc chết nó sẽ có hai chủ nhân và thực hiện mệnh lệnh của cả hai riêng lẻ. Về mặt này, Mục Hy thích Đại Hoàng hơn, nó bớt phiền phức, ý kiến, quản lí hơn Đại Điển. Là máy móc vốn dĩ nên như thế.

-Sắp ổn cả rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sm