Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hung Thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            Nạn nhân nữ tự tử với lượng thuốc ngủ cao, hơn nữa còn có thêm mẫu độc tố trong máu.

-Khám nghiệm xong rồi, một xác hai mạng, cô ta mới có thai.

Phùng Nguyên thở dài, tội nhất vẫn là đứa nhỏ.

-Phong tỏa hiện trường cho tôi, tôi đi giải quyết vụ Quỳnh Ngư.

Trong căn phòng tra hỏi, lần này, thái độ của Quỳnh San khác rất xa lần trước. Mồ hôi tuôn ra, vẻ mặt anh ta chuyển sang trắng bệch.

-Sao thế? Biết sợ rồi à? Cậu có biết giết người có thể nhận án tối đa bao nhiêu không?

-Tôi không có giết nó! Tôi thề với cô, tôi không giết nó!

Cậu ta bắt đầu hoảng lên, run rẩy cầm cập, hai tay bị còng ghì mạnh lên bàn. Ánh mắt sợ sệt thể hiện rõ.

-Nếu có tội, thì chỉ là tôi thấy người giết em mình mà không tố cáo, lại đi thủ tiêu xác thôi, tôi không có giết nó!

Quỳnh San bất chợt quỳ xuống khiến cô huýnh quáng.

-Cảnh sát Phí, đồng phạm có phải sẽ không chung thân hay tử hình không? Tôi còn mẹ nữa, tôi biết lỗi rồi.

-Cậu đứng dậy trước, tôi có chuyện hỏi cậu, trả lời thành thật tôi sẽ giúp cậu.

Khó khăn lắm cậu ta mới ngồi được lên ghế, cố gắng bình tĩnh lại để trả lời cho cô.

-Cậu nói cậu chỉ là đồng phạm, vậy ai đã giết Quỳnh Ngư?

-Là...là...

-Là ai?_ Phí Ngọc Vũ thực sự nôn nóng.

-Chủ tịch của Đại Điển, Văn Thi Thanh.

Văn Thi Thanh!

Cái tên xẹt qua khiến Phí Ngọc Vũ thấy nghẹn lại ở cuống họng, ngay từ đầu cô đã có linh cảm khốn kiếp với kẻ này.

-Nói ra tất cả những thứ cậu thấy!

-Thật ra tôi biết em trai tôi làm ở đó, nhưng tôi và em có chút bất hòa nên tôi cố tình tránh mặt. Hôm đó tôi có hẹn với đồng nghiệp, vô tình đi ngang qua cửa phòng kho thay đồ nhân viên ở tầng hai tôi mới thấy nó bị Văn Thi Thanh siết cổ, tôi rất sợ, nhưng vì có bất hòa lại thêm người của anh ta ở đó nên tôi đã im lặng...

-Tiếp đi!

-Bọn họ phát hiện ra tôi, tôi hứa sẽ coi như không biết, họ dọa sẽ giết tôi nhưng sau khi tôi nói ra quan hệ giữa tôi và Quỳnh Ngư, anh ta đột nhiên tha cho tôi, bảo tôi giải quyết cái xác đi!

"Ầm" Phí Ngọc Vũ đứng bật lên đập mạnh tay xuống bàn.

-Đồ ngu ngốc! Bọn họ đã đổ hết tội lên người cậu rồi.

Chắc chắn phía Đại Điển đã giải quyết hết chuyện rồi, sự xuất hiện của Quỳnh San là ngoài dự liệu nhưng quả nhiên Văn Thi Thanh đã tận dụng thật tốt mọi thứ. Tống khứ trách nhiệm qua cho Quỳnh San.

-Cảnh sát Phí! Làm ơn giúp tôi!

Cậu ta bám lấy tay cô, sợ hãi đến nhợt môi.

-Nhớ kỹ lại, bọn họ giết em cậu bằng cái gì? Thứ đó có thể còn không? Xung quanh có manh mối mà chúng tôi có thể tìm không?

-Có một sợi dây thừng nhỏ, nó là thứ siết cổ em tôi.

-Tiểu Hy! Tiểu Hy_ Phí Ngọc Vũ lớn tiếng gọi Tiểu Hy vào, cô thấy mấy hôm nay may mà có con cô giúp đỡ chứ với lượng việc gì hiện tại đúng là nặng nề, dù cô biết, tối nay Mục Hy lại có ca trực, cơ bản là không có giờ nghỉ.

-Con đây!

-Đến kho thay đồ nhân viên tầng hai của Rose, tra xem còn sót lại gì không? Dù có lẽ hết rồi, nhưng mẹ mong chút hy vọng.

Trước mắt, cô phải để tạm giam Quỳnh San trước ngày ra tòa, rồi trông chờ vào, kết quả từ Mục Hy.

            Quỳnh San và Quỳnh Ngư có mâu thuẫn từ lâu, chủ yếu là từ tình yêu thương thiên vị từ người mẹ, Quỳnh Ngư sinh ra năm tháng đã mất cha, bà tập trung mọi tình cảm để bù lại cho con mà quên mất đứa con lớn. Mọi công việc nặng nhẹ đều đổ lên Quỳnh San, hơn thế, dù Quỳnh Ngư chủ động đi xin việc ở ngoài, đã có chi phí để tự trang trải sinh hoạt bà vẫn bắt con lớn chăm lo hết cho em trai, hay nặng nhẹ và bắt bẻ. Từ nhỏ, người mẹ đã hay cho qua mọi lỗi lầm của Quỳnh Ngư mà liên tục la rầy Quỳnh San mà đỉnh điểm là hai tháng trước khi bà phát hiện Quỳnh San có người yêu, bà cấm cản dữ dội vì cô ta khó chịu với Quỳnh Ngư, cuối cùng là bắt chia tay và ra lệnh con trai lớn phải chờ đến lúc Quỳnh Ngư lập gia đình mới được yêu đương.

Tất cả những chuyện đó dồn nén lâu ngày khiến Quỳnh Ngư trở thành gánh nặng trong cuộc đời anh trai, từ những chuyện vặt vãnh ngày nhỏ cho đến chuyện ảnh hưởng đời người. Khi mọi chuyện lên tới đỉnh điểm, bản năng bảo vệ quyền lợi bản thân của con người ta trỗi dậy, Quỳnh San không có gan giết người nhưng lại có gan bao che giúp người dẹp bỏ cái gai đó giúp cho mình.

-Lỗi lầm từ người mẹ khiến con út chết, con cả đi tù, suy nghĩ thế nào không biết?_ Duy Dư Nghị than thở.

Phí Ngọc Vũ đang ngập chìm trong hụt hẫng, quả như dự đoán, Mục Hy tìm hết buổi trưa cũng không thấy bất cứ cái gì, danh sách của nhà hàng lại đăng ký cuộc gặp dưới tên thư kí của Văn Thi Thanh. Nếu điều tra ra, chỉ có cô ta có tội.

-Chị Phí!_ từ bên ngoài, một cảnh sát chạy vào. –Có người nói nhìn thấy kẻ giết người trong vụ người mẫu Xu Lan.

-Mời vào đây!

Ông trời có mắt, cái gì cũng phải có kẽ hở mà.

Cả đêm xem xét vụ án, sáng hôm sau Phí Ngọc Vũ mới lê nổi cái thân về đến nhà, cha cô đang hí húi dưới bếp nấu thức ăn, mẹ cô vừa đi mua sắm với mấy người bạn, cả sân nhà vắng vẻ yên tĩnh.

-Tiểu Hy đâu rồi cha?

-Thằng bé về lúc năm giờ sáng, vào phòng ngủ được đến giờ đấy!

Dù cha cô đang cắm mặt vào nồi canh nhưng Phí Ngọc Vũ vẫn gật đầu liên tục, cô thấy thương cho đứa con làm việc ngày đêm của mình quá. Một mạch lên lầu, ngang qua phòng con trai, cô thấy cái cửa mở toang, đúng là mệt lắm mới để cửa luôn, từ nhỏ đến lớn có bao giờ cẩu thả thế đâu.

-Trời ạ! Âu yếm nhau kìa!

Sáu con chó nằm vây giáp cái giường, con Gót làm gối ôm cho Mục Hy luôn. Đáng ra, ngay từ đầu cô nên cho con cô học một ngành nhẹ nhàng hơn, hay vô tích sự như cha cô nói, nhàn hạ ăn chơi, bây giờ còn long nhong như mấy thanh niên ngoài đường, sung sướng cái thân biết bao nhiêu.   

            Chỉ hơn hai tiếng đồng hồ, tiếng chuông điện thoại lại réo rắc vang lên. Phí Ngọc Vũ hé mắt với tay lấy máy.

-Có chuyện gì vậy?

-Chị Phí!! Quỳnh San chết rồi, trong phòng tạm giam, có thể là tự sát!

-Cái gì?

Phí Ngọc Vũ hoảng hốt bật dậy, cái gì chứ! Sao lại vậy! Nhân chứng của cô, Quỳnh San vốn là đứa con có hiếu, xảy ra chuyện ít nhất cũng nghĩ đến mẹ, nghĩ đến việc còn lo cho mẹ, sao có thể tự sát, chắc chắn là bị giết, chỉ có thể là bị giết.

-Đợi tôi!

Tại phòng tạm giam, ai nấy đều mang vẻ mặt nặng nề, Quỳnh San đã tự tử bằng cách cắt gân máu, cậu ta đập vỡ mảnh ly.

-Cái này không phải là sợ tội mà tự tử đâu!_ Triệu Thuấn Dinh rất nghiêm túc, vẻ mặt cũng vô cùng nặng nề.

Ngược lại với sự lo lắng của mọi người thì Phí Ngọc Vũ chỉ thấy thất vọng. Người của cô đã để kẻ xấu giết người ngay trong sở cảnh sát, đây là cái thể thống gì chứ? Đang bàng hoàng, đột nhiên cô nhớ đến chuyện còn kinh khủng hơn mà cô mong nó đừng xảy ra.

-Đến nhà của nhân chứng vụ Xu Lan.

Cả đội nhanh chóng được điều động, nếu Đại Điển muốn phủi bỏ mọi chuyện, hủy hết dấu vết thì bà giúp việc của Xu Lan, người tận mắt trong thấy Văn Thi Thanh ra khỏi phòng của cô ấy trước khi cô ấy chết sẽ là đối tượng tiếp theo.

Nhà của nhân chứng cách sở chỉ khoảng một cây số, bà thuê nhà ở một mình còn chồng con ở dưới quê, do từ nhỏ làm thuê cho gia đình Xu Lan nuôi con ăn học nên có chút thân tình, khi Xu Lan muốn làm người mẫu ra ở riêng thì cha mẹ cô cho bà đi theo.

Từ xa họ đã thấy khu nhà thuê cho người bình dân, bà ấy đang đứng trước cửa kéo theo vali.

-Chị Đồng! Chị định đi đâu vậy?_ Phí Ngọc Vũ chạy lại hỏi bà.

-À,...ờ..chồng tôi không khỏe tôi về thăm ông ấy mấy hôm.

Vẻ mặt của bà có nét lo lắng, né tránh.

-Chị làm ơn ở lại vài ngày đi, chỉ cần ra tòa làm chứng xong là chị có thể đi rồi, còn con chị ở nhà nữa mà.

-Cô đừng có quá đáng, cô kêu tôi bỏ mặc chồng mình hả?

-Ý của tôi...

-Thôi đi, đủ rồi, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi không muốn dính dáng đến kiện tụng phiền phức, hôm đó tôi nhìn nhầm, nhớ nhầm, tôi không làm nhân chứng nữa, tôi đi đây!

Bất chợt bà nổi nóng lên, và đổi chủ ý làm chứng khiến Phí Ngọc Vũ rất khó xử. Cô đành nài nỉ, níu tay bà lại.

-Chị Đồng, chị làm sao có thể để Xu Lan chết oan uổng vậy được, chị đã thấy con bé lớn lên, đã chăm lo cho con bé mà!

-Im đi, cô bé đó hư hỏng thì tự chịu, liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là người làm thôi, tôi không phải tội phạm, mau buông tôi ra.

Bà ấy cứ giằng tay ra rồi bỏ đi, Phí Ngọc Vũ phải giữ chặt vai bà lại, với ánh mắt kiên định, nhìn chằm chằm vào bà.

-Ai đó đã đe dọa chị đúng không?

-...Làm...làm gì có...buông ra, tôi trễ xe rồi!

Hai người họ cứ dây dưa, Phùng Nguyên bất đắc dĩ phải lại can ra.

-Chị Phí, chúng ta không được bắt bà ấy đâu.

Mất cả buổi, Phí Ngọc Vũ mới bỏ cuộc, bà Đồng đi ngang qua, loáng thoáng cô nghe thấy cái gì mà "Con ai cũng không bằng con mình." Rất có thể, gia đình bà ấy đang bị uy hiếp.

-Trước mắt quay về chuẩn bị vụ tiệc đen, Thẩm Thiếc cùng vài người đến nhà bà Đồng, nếu họ bị đe dọa, giúp họ, chúng ta không được để mất con tin nữa.

Tiệc đen đang đến gần, áp lực đang tăng lên khi gián điệp từ Nhạc gia báo lại cả Quỷ Thần cũng có mặt trong đại tiệc này, điều đó nghĩ là sẽ có những thứ bất hợp pháp man rợ xuất hiện và cả lượng sát thủ, lính đánh thuê, các ông bà trùm, đàn em của các tổ chức có mặt. Tất cả đội trọng án, lực lượng đặc công đều chuẩn bị thần tốc khi thời gian chỉ còn lại hai ngày.

-Nhiệm vụ của chúng ta là phá nát bữa tiệc này, giải cứu những nô lệ, tịch thu mọi hiện vật và nắm chứng cứ để lôi Nhạc thị ra ánh sáng. Hiểu chứ!

-Vâng!!

Lần này ai cũng gánh đầy áp lực vì trước giờ, mỗi lần tiệc đen diễn ra ở đâu thì các cảnh sát ở khu vực đó đều muốn lập công, chỉ cần phá được thì lập tức được nhận huân chương quốc gia vì cấp độ nghiêm trọng của bữa tiệc. Trong nơi đó, có đủ mặt dân anh chị từ bất cứ đâu trên thế giới, đây chính là tiệc mà chúng quỷ ma hội tụ.

Trời vừa chiều tà, ánh nắng hắt hiu từ mặt trời đỏ rực ẩn mình sau tầng mây xám xịt, gió đang thổi ù ù, bụi cuốn dưới sân sau, đống tài liệu trong phòng cũng lất phất phát ra tiếng. Theo cái đầu mê tín của Phí Ngọc Vũ thì đây là điềm không lành.

"Reng Reng Reng" cái điện thoại trên bàn bắt đầu vang lên. Tư Nhan mệt mỏi đang hì hục ôm ly mì vừa nấu nhìn nó mà chán nản.

-Tôi đoán là tin xấu!_ Tư Nhan nói.

Cả phòng đều im lặng.

-Đội trọng án ba, sở cảnh sát nghe đây!

-Bà Đồng chết rồi..._ Bên kia là Thẩm Thiếc, giọng điệu vô cùng phức tạp –Chuyến xe về quê của bà ấy gặp nạn, không có người sống sót! Thằng khốn đó, giết nhầm hơn bỏ sót! Tôi đoán vậy!

Cả phòng của cô ai ai cũng biết "thằng khốn" mà Thẩm Thiếc nói là ai. Mắt của Phí Ngọc Vũ chuyển sang đỏ ngầu. Cô đẩy hết đống tài liệu xuống đất rồi lao ra ngoài, Duy Dư Nghị liền nhào vào ôm lại.

-Buông ra!

-Chị Phí, bình tĩnh!

-Buông! Tôi đánh chết cậu bây giờ!

-Chị giết hắn cũng vô dụng, chúng ta cần bằng chứng, cần cơ hội.

-Con mẹ nó, cậu có biết bao nhiêu người chết chưa hả?

-Nếu hắn giết người thành quen, chúng ta vẫn còn cơ hội.

Phí Ngọc Vũ tức tối nhìn quanh phòng, Tư Nhan ôm ly mì sợ đổ, Phùng Nguyên đang ôm phía sau Duy Dư Nghị, cuối cùng, Lý Anh đang sống chết chắn ở cửa.

-Chị càng tức giận, chị càng thua nặng đó, ghi nợ đi, sau này chúng ta trả cho hắn.

-Chị Phí, có mẹ giết người con trai sẽ không thăng tiến được nữa đâu.

Ai nấy đều ra sức khuyên can, mất một hồi Phí Ngọc Vũ với định thần lại được, khi đó nước mắt cô cứ xối xả tuôn ra, cô không đành lòng khi nhìn mọi người bị giết như vậy, thực sự rất uất ức.

Ngoài trời đổ mưa ào ào, tiếng sét chói tai vang dội, Tiểu Hy ngủ được một giấc liền khỏe hơn hẳn, bước xuống nhà thì thấy lũ boss nhà mình đang xếp hàng đợi ngoại chia cơm.

Ông ngoại cậu có cái đầu hói bóng loáng, bụng bự tròn trĩnh, mặt mày vui vẻ, ngày nhỏ, cậu luôn thấy ông giống giống ông phật Di Lặc thích trẻ con. Hồi đi làm đến giờ, đúng là ít thời gian vui chơi với ông hơn hẳn.

-Ngoại à, mẹ con không về luôn ạ?

-Có về lúc sáng nhưng sau đó thì đi rồi, con vào tắm rồi ra ăn, ông ngoại sẽ bồi bổ cho con.

            Nghỉ ngơi được một ngày, Mục Hy quay lại làm việc, chính là nhiệm vụ về tiệc đen. Phí Ngọc Vũ và toàn đội đều trang bị đầy đủ, trong lúc điểm danh chuẩn bị, Triệu Thuấn Dinh quan tâm nhắc nhở chuyện cô hay bỏ áo chống đạn ra ngoài. Quan sát xung quanh, số lượng đặc công có mặt cũng đông hơn rất rất nhiều bình thường.

-Tất cả xuất phát!

Địa điểm hướng tới là khu biệt thự trắng, nó là một khu biệt thự tư nhân cho thuê, thông thường nó được thuê để quay phim, mv, hay là nơi nghỉ chân cho các quan chức cấp cao, dĩ nhiên, thỉnh thoảng cũng có vài tổ chức thuê nó dưới danh nghĩa tiệc tùng. Khu biệt thự có vẻ ngoài ngụy trang hoàn hảo bằng màu trắng tinh khôi, cấu trúc đơn giản, nhưng qua điều tra, phía cảnh sát hiểu rằng nó không như vậy. Cái biệt thự trắng chỉ là cái cổng vào, đi sâu đến bên trong mới là sự đồ sộ, kì mỹ của công trình này, trước đây nó được một ông trùm giới dầu mỏ xây để làm đẹp lòng bà vợ thứ ba. Thời gian sau, bà ta phật ý lại quyết định ra nước ngoài sống, để lại nó như vậy, quản gia mới mang ra cho thuê.

-Bên dưới căn biệt thự là một tầng hầm, lúc trước thường dùng để cất chứa tiền bạc hoặc nơi cho vị phu nhân kia đọc sách, rộng tương đương bên trên nhưng còn ăn luôn phần sân nữa, khoảng chừng một ngàn sáu trăm mét vuông, sâu xuống tầm sáu mét.

-Bọn họ có thể đánh bạc ở trên, bán người ở dưới đó.

-Có thể!

Buổi tiệc sẽ diễn ra từ lúc chạng vạng tối đến sáng hôm sau, nhưng nếu bọn họ không triệt phá được nó đến lúc bảy giờ sáng, cuộc chiến sẽ kết thúc và phải tiếp tục đợi chờ thêm hai năm.

-Phía ngoài có rất nhiều lính canh, bọn chúng rất trung thành và liều mạng, ập vào là phải khống chế ngay, không để bọn chúng báo động, người bên trong sẽ giúp chúng ta.

Đội bốn và đội năm đang ở tại dạ tiệc đó, họ đã được cài vào suốt bốn tháng trời để chờ phối hợp, nếu bị phát hiện, chắc chắn tất cả họ sẽ bị thủ tiêu. Phí Ngọc Vũ lòng nóng như lửa đốt, mấy ngày gần đây, Văn Thi Thanh đã khiến cô nhận nhiều đả kích, nay, sắp có cơ hội gặp lại Quỷ Thần, kẻ thù của cô suốt mười mấy năm, rất chi là hỗn độn. Lần tiệc đen gần nhất mà GB tổ chức là bằng du thuyền, bọn chúng ở ngay vùng biển quốc tế, không trực thuộc quốc gia hay quân đội nào nên không ai có quyền bắt, khó khăn lắm mới xin được lệnh phối hợp với cảnh sát biển nước khác, vậy mà lại mất tín hiệu với nội gián vào phút cuối. Ngay lúc cô cảm nhận thấy đã sắp đến gần chiếc du thuyền đó rồi thì nhận được tin báo người được cài vào đã bị giết, nên lần này, cô rất lo lắng cho an nguy của hai đội đồng nghiệp.

-Vẫn giữ được liên lạc với hai đội kia chứ?

-Liên lạc rất tốt!_ Duy Dư Nghị đáp.

Mong là mọi chuyện sẽ tốt tới phút cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sm