Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kết liễu thân xác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            Cậu tỉnh dậy khi đầu vẫn còn ê ẩm, một vệt máu đóng cứng lại bếch cả tóc, hai tay bị trói trên đỉnh đầu, Mục Hy nhìn quanh, căn phòng này khác với phòng của Văn Thi Thư, nó có vẻ rộng hơn, trống trãi hơn. Mục Hy chẳng tốn thời giờ cho nơi này, cậu tự ý thức được chuyện cần làm là tìm cách thoát khỏi đây.

-Em đừng tốn sức vùng vẫy, chừa sức lại để chịu đựng đi!

Văn Thi Thư chậm rãi lại gần, sau lưng anh ta có thêm hai kẻ lạ mặt mà Mục Hy khẳng định chưa từng gặp trong căn nhà này.

-Phát hiện tôi là cảnh sát nên định thủ tiêu à?

Mục Hy nhìn thẳng vào mặt Văn Thi Thư, giọng điệu cứng cỏi, bởi ngay từ đầu cậu đã nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra, nhưng Mục Hy chưa từng hối hận vì chính bản thân đã đồng ý nhận chuyện này.

-Đương nhiên là không.

Anh cúi gần xuống, cười tủm tỉm vui đùa với cậu, lời nói hết sức ngọt ngào.

-Chẳng qua, anh chỉ không muốn em rời khỏi anh, nên anh chỉ làm em gãy chân thôi, không giết em đâu.

Nói đoạn, anh đứng thẳng người lên, ra hiệu cho mấy kẻ phía sau, trong tay bọn họ là gậy sắt, Mục Hy hiểu được anh ta muốn làm gì, đúng là tên này điên rồi.

Hai kẻ kia là thủ hạ, nhận lệnh lập tức xuống tay, chỉ sợ Văn Thi Thư thấy bọn chúng chậm chạp thôi. Tiếng gậy đập vào chân khiến gian phòng như bị xé rách, Mục Hy cắn chặt môi tới bật máu, hai mắt cậu sọc lên những lằng đỏ, khi đau đớn lên đến tột độ, con người ta vẫn lộ ra sự sợ hãi và ham sống của mình, dù có cố gắng giữ vững bản thân đến đâu thì chân cũng bắt đầu giãy dụa, những lần gậy giáng xuống rất nhanh, rất nhanh sau đó, Mục Hy hoàn toàn mất đi cảm giác ở chân mình.

Chân không tiện đi lại nữa, chuyện có thể thoát khỏi đây sẽ khó khăn hơn. Khi mê man, Mục Hy nhớ đến Phí Ngọc Vũ, chắc hẳn mẹ đang chờ cậu ở ngoài kia, ở ngay ngoài kia thôi, chỉ một chút nữa thôi, mọi chuyện đã êm đẹp, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Mục Hy không điều khiển được chân của mình nhưng cơn đau vẫn ở đó, rất rõ ràng, đặc biệt là khi anh ta vẫn cứ dày vò lên nó. Văn Thi Thư mặc kệ người còn sống hay chết, cứ thỏa sức phát hết dục vọng vào người Mục Hy. Nơi tư mật liên tục bị xiên xỏ, đau đớn, thống khổ, chân bị kéo cao lên càng lúc càng đau nhức dữ dội, Mục Hy phải chịu đựng cả hai cảm giác đau cùng một lúc, cậu biết đây là cái giá khi lợi dụng Văn Thi Thư. Những ngày tiếp theo có thể còn thê thảm hơn gấp nhiều lần.

Thấy người bên dưới đã mở mắt, Văn Thi Thư càng thêm cao hứng, nhịp điệu càng lúc càng tăng, cả cơ thể Mục Hy cũng bị lôi kéo theo sự chuyển động đó khiến cho cổ tay cậu ma sát với dây thừng mà bị siết đỏ, đã có vết rướm máu. Bộ vị yếu ớt bị vò nắn đến đỏ ửng, cơ thể bị công kích liên tục nên mềm yếu hơn bình thường. Văn Thi Thư phát tiết ba lần vào bên trong nội bích, từ hậu huyệt liên tục chảy mấy thứ dịch thể lẩn với máu tanh. Mục Hy cứ giương mắt trao tráo nhìn lên trần nhà, chờ đến khi anh ta thỏa mãn rồi rời khỏi cậu. Cậu chẳng muốn tốn hơi tốn sức nói thêm cái gì.

Trước lúc vào phòng tắm, tiện tay, Văn Thi Thư cởi dây trói cho Mục Hy, anh ta đã tin là cậu không thể thoát với đôi chân hiện tại. Mà Văn Thi Thư đã đúng, với màn hoan ái vừa bức cạn sức lực của anh ta thì muốn ra khỏi căn phòng này chỉ là nằm mơ thôi.

Đợi anh ta ra khỏi phòng tắm, Mục Hy chậm chạp lê mình xuống giường rồi lếch vào, từ khi bị phát hiện, cậu khẳng định chuyện duy nhất cậu cần làm là phải cố sống, còn chuyện khác cứ mặc kệ, thể diện, tự tôn đều không cần, còn tồn tại được mới là quan trọng nhất. Hơn nữa, chính cậu cũng muốn rửa sạch những dấu vết vừa rồi. Văn Thi Thư tựa người bên cửa nhìn vào, nhìn cậu đang ngồi dưới đất tự tay tẩy sạch từng nơi trên cơ thể, kể cả khi ngón tay tự chạm vào cơ vòng, rồi sâu hơn để làm sạch huyết dịch bên trong, tất cả anh đều thu hết vào mắt, như đang hưởng thụ một cảnh tượng thích thú. Nhìn ngắm một lúc, anh đi tới, đạp thẳng vào người Mục Hy, thân thể dán sát xuống nền gạch, áp lực nặng nề mà Văn Thi Thư giáng xuống ở trên lồng ngực, anh nhận chân lên ngực cậu, từ trên cao nhìn xuống người nằm bên dưới, gương mặt lúc này chợt lạnh lẽo, bình đạm giống hệt người kia, ngạo mạn và khinh miệt. Sự khinh miệt khiến Văn Thi Thư muốn độc chiếm lấy toàn bộ người bên dưới.

Từ dưới nhìn lên, Mục Hy thấy Văn Thi Thư to lớn, sự to lớn đủ sức đe dọa người khác, những giọt nước chảy dọc theo đường nét cơ thể anh ta, cứng rắn mà hài hòa, nhưng bên trong lớp vỏ đẹp đẽ này có thể là một kẻ điên tới mất luôn phần người. Văn Thi Thư nhìn Mục Hy thật kỹ càng rồi chợt cười hòa ái.

-Tối nay, tôi sẽ chăm sóc em chu đáo!

Bàn chân từ ngực cứ lần lên đến cổ, kề sát vào góc mặt Mục Hy. Đột nhiên cậu có một lòng tin rằng, Văn Thi Thư sẽ không giết cậu, nhưng có thể sống hay không thì chưa chắc. 

            Ngoài việc bị giam trong căn phòng này thì mọi chuyện vẫn chưa đi quá xa với tưởng tượng, những người hầu trong nhà vẫn có sự tôn trọng nhất định với Mục Hy, đến giờ, dì người hầu trước đây cậu có nói chuyện vẫn mang thức ăn lên, và dọn dẹp phòng lại giúp Mục Hy, dì nhìn qua chân cậu, thoáng rầu rĩ.

-Ngài ấy không cho gọi bác sĩ...

-Cháu hiểu mà!

Lúc dì chuẩn bị rời đi, Mục Hy chỉ nói vu vơ một câu.

-Dì nè, dì nói xem cháu có cơ hội thoát khỏi đây không?

-Khó lắm.

Dì lắc đầu, vội vã rời đi, Mục Hy biết, cơ bản là không thể. Quyền được tự ý ra vào nơi này là do Văn Thi Thư cho cậu, dĩ nhiên anh ta cũng có quyền thu hồi nó lại. Hiện tại, mẹ cậu ở trong tình huống khó khăn, Phí Ngọc Vũ không thể mang thân phận thật của Mục Hy ra để đòi người.

Hơn nửa đêm, Văn Thi Thư mới trở về, trên mặt chỉ có vẻ bình thản, thấp thoáng nét hoan hỉ như đạt được cái gì vừa ý.

-Em xem tôi mang cái gì về nè!

Một xấp giấy được ném lên bàn, cậu liếc nhìn một cái rồi giở nó ra xem, nó chính là toàn bộ giấy tờ về cậu, bằng cảnh sát, lí lịch, thông tin, những cái để chứng minh từng có một người tên là Mục Hy ở sở cảnh sát. Văn Thi Thư đã lấy được nó, bây giờ, anh ta hoàn toàn bịch miệng được phía pháp luật.

-Sự tồn tại của tôi mẹ tôi sẽ có thứ khác để chứng minh.

Gương mặt Mục Hy trở nên đờ đẫn, hóa ra, con người ta được khẳng định bằng những thứ này, bằng cái tên, bằng sự hiện hữu trong xã hội, đột nhiên cậu biến mất, toàn bộ tài liệu về cái tên Mục Hy biến mất, trên đời này, bỗng nhiên không còn ai nhận ra từng có một người như thế xuất hiện, kể ra cũng có chút bi ai. Mà bi ai nhất chính là sự tồn tại của một người có thể dễ dàng bị xóa bỏ như thế. Giống Quỳnh Ngư, Quỳnh San, Xu Lan, toàn bộ những ai cậu không biết hết tên trên chuyến xe cùng với bà Đồng, hay trưởng phòng của cậu. Rất nhiều những người như vậy.

-Sao em cứ tin tưởng vào mẹ mình như vậy hả? Chỉ cần tôi xóa hết tên của em trong danh sách nhân viên của Đại Điển thì mẹ em cũng phải bó tay thôi, Đại Điển phủ nhận em, chưa từng có người tên Mục Hy xuất hiện ở Đại Điển, tôi dám cá không một nhân viên nào dám hé miệng khai báo. Em có tin không.

Nụ cười mãn nguyện nở rộ trên gương mặt tuyệt mỹ của Văn Thi Thư. Hình ảnh đó phản chiếu qua đôi đồng tử nâu và sâu của cậu trở nên tăm tối.

-Cuối cùng cũng có cách thôi! Ít nhất là đến lúc anh giết tôi!
-Cần gì giết em, giết Lương Thái Yên là được, tất cả êm đẹp.

"Chát!" tiếng vang chát chúa vang lên. Với sức lực của Mục Hy, cái tát này đủ mạnh để miệng Văn Thi Thư bật máu và mặt lệch sang một hướng.

-Người trên đời này anh muốn giết ai là giết sao? Anh cho mình cái quyền gì hả?

Ngược lại với gương mặt đang tái đi vì cơn giận của Mục Hy, Văn Thi Thư bắt đầu cười lớn, ánh mắt chẳng có gì giận dữ vì cái tát mà lại có chút âu yếm. Anh đè cậu xuống người, vuốt ve khóe mắt đỏ ửng.

-Cái quyền của người thuộc Văn gia, mà em cũng đừng giận như vậy, trò chơi của chúng ta kết thúc rồi, em chỉ cần nghĩ đến tôi thôi, đừng quan tâm kẻ nào khác.

-Không đâu, chỉ cần tôi còn sống thì không kết thúc đâu.

-Vậy em tiếp tục chơi, còn tôi ngồi xem.

Văn Thi Thư không bắt đầu những thứ bệnh hoạn như ban ngày, đêm đó, việc duy nhất anh làm là ôm lấy Mục Hy mà ngủ, nếu trừ ra đôi chân bị gãy, Mục Hy còn tưởng rằng đây là đêm đầu tiên cậu đến Văn gia, sau màn ân ái, anh ta cũng ôm lấy cậu như vầy.

-Anh phát hiện ra tôi khi nào?

Chẳng biết người bên cạnh có còn thức hay không, Mục Hy hỏi như vậy, lâu lâu cậu cũng tự nói chuyện một mình. Sau khi Nghê Thường mất, Mục Hy hay tự nói như vây, tự tưởng tượng ra lời nói mà mẹ đáp lại.

-Hôm tôi đi công tác, hay Văn Thi Thanh đến tìm em tôi đã trở lại. Khi thấy mọi chuyện ổn thỏa tôi có đến trung tâm giải trí của ba em, tôi gặp mẹ em.

-Làm sao anh biết đó là mẹ tôi?

-Lúc cho người theo dõi em, tôi có biết em nuôi sáu con chó, hôm đó, bà ấy cũng dắt chúng theo. Chó chỉ thân thiết với người nhà thôi.

Chỉ có như thế, chỉ là như thế, Văn Thi Thư đã biết hết mọi chuyện, anh ta đã đặt dấu vân tay ở đó để thử cậu, Mục Hy cũng đã thắc mắc tại sao mấy ngày đầu không thấy mà hôm đó lại thấy bản hợp đồng đó, tại sao nó không có chữ kí mà lại có dấu vân tay, cuối cùng chỉ là do Văn Thi Thư sắp xếp để cậu bại lộ, để chấm hết trò chơi ngu ngốc này.

            Sau khi mọi chuyện sáng tỏ Mục Hy bắt đầu thẳng thắn hơn với Văn Thi Thư, không còn lí do gì để tiếp tục nói chuyện thân thiện với anh nữa, Mục Hy chọn cách im lặng, bất kể Văn Thi Thư tự độc thoại thế nào cậu cũng không đáp lại, cứ mặc kệ anh ta. Dù vậy Văn Thi Thư vẫn cứ tiếp tục thái độ ôn hòa, anh ta điềm tĩnh hơn Văn Thi Thanh rất nhiều, rất giỏi kiềm chế và giữ vững tự chủ.

-Em cứ im lặng đi, cả đời im lặng cũng được, chả sao cả.

Giọng nói dịu dàng có chút ngân nga, nếu mọi chuyện trong tầm kiểm soát thì Mục Hy sẽ tưởng như lời nói đó là sự khoan thứ của tình yêu dành cho người trong cuộc, nhưng giữa cậu và anh ta vốn là của hai kẻ điên.

Giữa chừng, Mai Đình tiến vào, căn phòng này có thể xem là phòng giam của cậu nên chẳng ai cần phải gõ cửa trước. Vẫn dáng vẽ của một tên cận vệ trung thành, ông ta cung kính mời Văn Thi Thư xuống sảnh.

-Lão gia, phu nhân và cả chủ tịch đã về, ngài xuống dùng cơm ạ!

Trong đầu Mục Hy chợt nhiên có một tia sáng lóe lên, đây chính là cơ hội của cậu. Chỉ cần cậu làm loạn, Văn Thi Thanh sẽ biết cậu có mặt ở đây, với cá tính của anh ta, anh ta sẽ khiêu khích mẹ cậu, bà ấy chắc chắn có cách. Thay vì chờ chết và mãi nằm ở thế bị động, Mục Hy quyết định không bỏ qua bất kì cơ hội nào. Cậu vớ ngay cái chậu hoa trên bàn phang thẳng vào đầu Văn Thi Thư. Tiếng đổ bể "Xoảng" vang lớn, máu trên đầu của Văn Thi Thư cũng tuôn ra, Mai Đình bắt đầu gầm lên.

-Mày nghĩ mày đang làm cái gì hả?

-Tôi làm cái gì? Phải hỏi các người làm cái gì? Văn gia làm cái gì?

-Gọi bác sĩ đến đây!

Mai Đình nhìn vết thương của Văn Thi Thư mà hoảng hốt, người hầu kẻ hạ trong nhà nhanh chóng tập trung đến, trong đó còn có cả Văn Thi Thanh đang đứng bên ngoài, trên mặt anh ta có cái gì vui thú lắm.

-Tiêm cho em ấy một mũi an thần. Còn lại ra ngoài.

Xung quanh loạn lên thì Văn Thi Thư vẫn mặc kệ, vẻ mặt bình thản của anh không hề suy suyễn, mệnh lệnh cuối cùng anh giao lại cho bác sĩ rồi rời đi, Mai Đình vô cùng tức tối nhưng không làm gì được, ông ta không thể đụng đến cậu nếu Văn Thi Thư không cho phép.   

            Một liều an thần có tác dụng không lâu, khi tỉnh lại, Mục Hy thấy trong phòng có sự hiện diện của Văn Thi Thanh và Mai Đình. Anh ta tự xuất hiện ở đây mà không có Văn Thi Thư.

-Cậu nghĩ tôi sẽ gọi mẹ cậu đến đây cho cậu sao?

-Không phải sao? Anh thích Văn Thi Thư mà.

-Không, tôi thích Thi Thư vui hơn.

Văn Thi Thanh vươn tay lấy một chiếc hộp nhỏ trên bàn đưa cho Mai Đình.

-Tiêm vào cậu ta._ Rồi hướng sang cậu, nói vài thứ hay ho. –Cái này là sản phẩm mới của Đại Hoàng, gần giống với ma túy nhưng nó dễ cai nghiện hơn. Chẳng qua, mỗi lần thèm thuốc nó sẽ hành hạ cậu kịch liệt hơn ma túy nhiều.

Mục Hy hiểu anh ta nói cái gì, cậu mặc kệ đoạn sau, trong mắt cậu nó gần như là ma túy và nó sẽ khiến cậu phụ thuộc vào thuốc. Mục Hy chồm dậy, cậu không thể để thứ quỷ quái đó được đưa vào người mình.

-Đừng có sợ, nó không giết chết cậu đâu, chỉ là hại cho sức khỏe chút ít thôi.

Nhìn cậu cố gắng chống lại Mai Đình mà Văn Thi Thanh cảm thấy buồn chán, anh ta rất ghét mấy chuyện như vầy, tại sao con người cứ cố vùng vẫy khi mà rõ ràng không có cơ hội. Cứ buông xuôi hết chả phải nhẹ nhàng hơn sao.

-Nếu cậu ta cứ chống đối ông cứ bẻ gãy tay cậu ta đi, tôi sẽ nói với Thi Thư cho.

Sau lời này, Mai Đình không cần nể nang nữa, ông ta đè mạnh cậu xuống mặc cho cậu cứ gào thét. Mục Hy cự lại khiến ông trúng mấy đòn, đau đến nhăn mặt lại, nếu không vì Văn Thi Thư không cho phép giết cậu, Mai Đình đã chẳng chịu đựng đến vậy. Ông ta nhấn đầu cậu xuống nệm, đâm tiêm vào vai, miễn sao đưa hết thứ chất lỏng bên trong vào là được. Mai Đình là kẻ đơn giản, ông ta trung thành với Văn Thi Thư, mọi chuyện đều nghĩ đến lợi ích của Văn Thi Thư, khi nhìn thấy Mục Hy dám làm Văn Thi Thư bị thương ông ta đã muốn điên lên. Chỉ cần bị thứ thuốc này khống chế, chắc chắn cậu sẽ phải phục tùng, Văn Thi Thư sẽ vui vẻ, cũng sẽ không bị kháng cự, đó là điều duy nhất Mai Đình mong muốn.

-Từ giờ cậu nên ngoan ngoãn hơn, khi nào Thi Thư chán cậu, nó tự khắc sẽ gọi Phí Ngọc Vũ đến nhận con thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sm