Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ưu ái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            Văn Thi Thư trở về cũng là thời gian thả lỏng của cậu chấm hết. Cậu lúc nào cũng thấy bất an trước sự hiện diện của anh ta, cậu không biết lí do là cái gì. Ban đầu, Mục Hy sợ Văn Thi Thư chỉ lo bên mảng trắng của Đại Điển, bám ở đây sẽ vô ích mà lại nghi oan người tốt, nhưng sau lần gặp Jem, cậu biết anh ta chẳng tốt đẹp gì. Nhưng thà anh ta cứ đáng chết như Văn Thi Thanh đi còn dễ tính đằng này lúc nào cũng tỏ ra tử tế nên khiến Mục Hy gặp mâu thuẫn. Từ nhỏ, dưới sự dạy dỗ của Phí Ngọc Vũ, trong đầu Mục Hy chỉ phân người tốt và xấu chưa khi nào ngồi phân ra người tốt mặt này, xấu mặt kia. Rất khó chịu!

-Mục Hy, sếp tổng gọi cậu lên phòng!_ Trưởng phòng của cậu gọi.

Mục Hy nghĩ là sắp bị gọi đi đánh cờ thôi. Bình thường toàn thế, lúc sáng, hợp đồng, giấy tờ cần dịch cũng chuyển hết xuống đây rồi.

Hôm nay, Mai Đình chưa về, ông ta kẹt lại một thời gian, chỉ có Văn Thi Thư ở trong phòng, trên bàn trống trơn, anh ta không có rảnh để đánh cờ với mấy cái báo cáo trên bàn.

-Ngài gọi tôi?

-Phải, cậu xem giúp tôi mấy giấy tờ bên kia đi.

-Tôi xem mấy báo cáo này? Ngài có nhầm không?_ Mục Hy lại không hiểu suy nghĩ của anh ta, mấy thứ mật này anh ta dám giao cho người mới như cậu?

-Mai Đình bận, cậu thay ông ta vài hôm đi.

-Được rồi.

Đây đúng là cơ hội rất tốt, nếu có thể có vài giấy tờ liên can đến bên nhánh của Văn Thi Thanh lại càng tốt. Mục Hy mừng thầm, nhanh chóng ngồi xem mấy tờ báo cáo đó, bên cạnh, Văn Thi Thư vẫn bình thường như hằng ngày, cứ như cậu đã ngồi ở đó lâu lắm rồi, mà anh ta cũng quen lắm rồi.

-Tổng giám đốc, ngài xem cái này có phải bị thiếu không?

Cậu đưa cho anh ta bản danh sách dài gần mười bốn trang, tất cả đều là các đối tác buôn bán người. Cậu thấy nó thiếu Jem, trong khi Jem là mối bán nhiều người nhất trong cái danh sách này, những tên khác chỉ có một hai người.

-Thiếu ai?

-Tôi không thấy tên của Jem.

-À._ Văn Thi Thư gật đầu, mỉm cười, như anh ta hiểu ý của cậu.

-Phía Jem tôi đã xem xét lại rồi, tôi chuyển nó sang cho bên Văn Thi Thanh không lãnh nữa.

-Chủ tịch Văn sao?

-Cậu biết anh ta?

-Vâng, ngài ấy lên truyền hình đều đặn vậy mà.

Mục Hy thấy thái độ Văn Thi Thư đối với người anh em này không được tốt đẹp cho lắm.

-Vậy sao, cũng giỏi thể hiện lắm.

Lúc nói đến Văn Thi Thanh thái độ của Văn Thi Thư rất khác, gương mặt anh ta khác lạ thấy rõ, rất khó gần và lạnh lùng, đôi mắt còn hiện lên chút mưu mô.

-Ngài không thích chủ tịch sao?_ Cậu muốn làm sáng tỏ một chút. Trước giờ, báo giới luôn im lặng trước mối quan hệ trong gia đình này.

-Nếu cậu và anh ta có một người phải chết, tôi sẽ cứu cậu.

Văn Thi Thư chống cằm nói, nửa thật nửa đùa. Mục Hy sửng sờ khi nghe lời đùa này của anh ta. Anh ta xếp anh trai mình sau một người xa lạ là cậu, dù gì thì Văn Thi Thanh với anh ta cũng là cùng một dòng máu mà.

-Mục Hy, chiều nay cậu nghỉ đi, chúng ta đi ra ngoài một chút.

-Ngài muốn đi đâu.

-Đi ăn trưa, sau đó đi đến chỗ cậu nói mua khăn tay.

Văn Thi Thư hiện giờ trong đầu Mục Hy chính thức là kẻ bị tâm thần.

Hết giờ làm việc buổi sáng, anh ta bắt cậu cùng đi ăn trưa, đây là lần thứ hai cậu đi cùng Văn Thi Thư, nhưng lần trước, cậu ngồi cạnh Mai Đình. Lần này lại ngồi cạnh anh ta.

-Mục Hy, tôi luôn có cảm giác cậu sợ tôi, cậu luôn có khoảng cách với tôi hay thậm chí là mọi người nhưng cậu lại rất thân thiết với Lương Thái Yên. Tại sao vậy?

-Tôi có sao?_ Mục Hy cười gượng gạo, cậu thấy bản thân đã có vỏ bọc thân phận hoàn hảo, cả làm việc đều chưa bị nhắc nhở, sao lại có thể bị để ý.

-Không có thì tốt, phải rồi.

Anh ta lấy trong túi áo ra một cái đồng hồ hiệu, hoàn toàn bằng vàng, dây da đen mướt, giá trị tuyệt đối trên trời đưa cho cậu.

-Cái này tôi mua được trong lúc đi công tác, coi như quà cho cậu vụ cái khăn.

-Thực sự không cần làm vậy!

Mục Hy từ chối món quà, mọi thứ đến từ phía Đại Điển đều là tiền từ xương máu người khác, làm sao cậu có thể nhận nó.

-Cứ nhận đi, tôi đã chọn rất lâu để có thể tìm được cái hợp với tay cậu. Vả lại...

Cậu im lặng nghe tiếp.

...sau này trừ lúc trước mặt người ngoài, cứ gọi tôi bằng tên là được. Như thế cho thân thiết.

Văn Thi Thư muốn thân thiết nhưng Mục Hy thì không, anh ta là người cậu đang lợi dụng điều tra, nếu thân thiết với anh ta, Mục Hy sẽ rất khó khống chế bản thân, cũng khó trong những thời điểm dứt khoát.

-Làm vậy là thiếu tôn trọng.

-Đừng có quy tắc quá, Mai Đình chưa nói với cậu ở Đại Điển tôi là luật sao?

Anh ta nhìn thẳng vào Mục Hy, ở khoảng cách gần, hôm nay, chợt nhiên Mục Hy thấy anh ta nhu hòa hơn ngày thường, dễ chịu hơn hẳn trong lúc thỏa thuận làm ăn.

-Nếu có ai ý kiến về cách xưng hô đó, cậu cứ nói với tôi.

Kể cả người ngoài nhìn vào cũng sẽ thấy sự ưu ái đặc biệt này của Văn Thi Thư đối với cậu. Nó vừa là lợi thế, vừa là sự đe dọa, trong lúc cậu lo nghĩ, anh ta lại im lặng đeo cái đồng hồ vào tay cậu, đúng như công sức Văn Thi Thư bỏ ra lựa chọn, nó vô cùng hợp khi nằm trên cổ tay thanh tú của Mục Hy. Cậu có nhận ra có thứ dính lên người mình thì cũng muộn rồi.

Sau bữa trưa, Mục Hy đưa anh ta đến một cửa hàng có bán mấy cái khăn đó, thông thường cậu sẽ lao vào chợ nhưng nếu đưa Văn Thi Thư vào chợ thì đúng là bất hợp lí, huống chi, sau xe của anh ta còn xe vệ sĩ đi theo, cứ tùy tiện tìm một chỗ mua thì sẽ khó xử với bọn họ.

Văn Thi Thư mua một lúc hẳn cả trăm cái khăn. Kể cả người ở sạch như Mục Hy cũng chưa mua nhiều như vậy, đúng là khăn có dơ những thứ không giặt được thì cậu sẽ bỏ nhưng mỗi tháng hai mươi cái đã là nhiều, anh ta mua hết cả hộp mới đó chẳng biết sử dụng đến chừng nào thì hết.

-Mục Hy, có phải ngày nào cậu cũng đem theo khăn tay không?

-Đúng vậy._ Kì thực ngày, lúc nào cậu cũng có khăn tay trong người.

-Vậy tôi giao số khăn này cho cậu, mỗi ngày cậu mang theo một chiếc cho tôi.

-Lí do là gì?

Cậu nhìn anh ta bằng con mắt nghi hoặc.

-Để nó giống cái khăn hôm bữa, có hơi ấm của cậu.

            Chỉ một câu trả lời đó thôi cũng báo hại Mục Hy nặng đầu cả buổi chiều, làm thể nào mà Văn Thi Thư có thể nói ra những lời buồn nôn đến mức đó? Cậu và anh ta còn chả phải là bạn bè nữa, nếu miễn cưỡng lắm thì chỉ mới là chủ tớ thôi.

Nhờ nguồn tin cậu đưa về, Phí Ngọc Vũ đã nhanh chóng tìm cách thu thập thêm thông tin, họ sẽ tìm cách tóm gọn vụ của Jem.

Do tối đêm đó mất ngủ, nên Mục Hy đi làm hơi muộn vào hôm sau, ở Đại Điển, việc đi làm muộn là việc không có cơ hội giải thích, cứ trừ lương ở lần một, kỉ luật ở lần hai và đuổi việc ở lần ba. Rời sở cảnh sát chưa bao lâu, Mục Hy đã thấy bản thân đổ đốn rồi, phải chăm chỉ rèn luyện bản thân lại.

-Mục Hy!_ Vẫn cách gọi ngắn gọn ấy của trưởng phòng.

-Vâng!

-Cậu đi trễ năm phút.

Ở đây, năm phút là chuyện rất lớn lao.

-Tôi biết rồi, trưởng phòng cứ theo quy định đi.

-Bình thường thì theo quy định, nhưng sếp tổng nói lần này cho qua, cậu lên gặp ngài ấy đi.

Vị trưởng phòng kia mặt mày vô tình vô cảm, mà đại đa số nhân viên ở đây đều như vậy. Anh ta đi ngang, vỗ vào vai cậu. Nhỏ nhẹ khen ngợi, có chút mỉa mai.

-Cậu có sếp tổng chống lưng, bệ đỡ thật là lớn đấy!

-Nào có chứ! Chắc là ăn may thôi.

Anh ta choẻn miệng cười, một nụ cười thật sự khó chịu. Mục Hy hiểu rõ từng người ở đây đều dựa vào thực lực, khó khăn gian khổ mới chen chân vào chỗ này được, đột nhiên cậu xuất hiện, Văn Thi Thư lại bỏ qua cho cậu thì khác nào anh ta tuyên bố là cậu được thiên vị, bọn họ bất mãn là chuyện dễ hiểu. Lương Thái Yên từng nói, ở đây, ban đầu người ta vào làm có thể giống hai người nhưng năm tháng mài dũa, trong môi trường này, họ trở thành cái máy, im lặng là chuyện hiển nhiên.

Hôm nay, Mai Đình vẫn chưa về, trong cái phòng làm việc rộng lớn của Văn Thi Thư càng trở nên trống trải đến lạnh người, chỉ có mỗi anh ta ở đó, trước một cái màn hình và đầy rẫy giấy tờ, mùi giấy in thoang thoảng khắp phòng. Dạo này, Đại Điển lắm việc.

-Cậu có mang theo khăn cho tôi chứ?

-Có mang.

Mục Hy lấy trong túi ra cái khăn gấp lại gọn gàng, trên vải trắng tinh có hình một bông hoa nhỏ xíu màu tím, chẳng biết là hoa gì, hình thù nguệch ngoạc.

-Nó ấm như cái hôm đó, cậu có thân nhiệt ấm áp thật.

Văn Thi Thư đón lấy cái khăn, vuốt thẳng nó, lại ngước nhìn cậu.

-Áo cậu hôm nay hơi nhăn đấy!

Mục Hy không ngờ anh Văn Thi Thư lại chú ý nhiều đến như vậy, chỉ là vài nếp gấp trên áo thôi.

-Sáng nay tôi đi trễ, nên hơi gấp.

-Sau này cứ thong thả, đi đường phải cẩn thận.

Anh ta đứng dậy, tiến sát lại gần Mục Hy, bàn tay tinh tế vuốt theo những nếp gấp trên áo cho cậu, Mục Hy cứ nhìn theo từng hành động của anh ta, cơ thể thoáng rùng mình, cậu chưa kịp chuẩn bị cho sự tiếp xúc này, Văn Thi Thư lúc nào cũng khiến cậu quay cuồng theo quyết định lẫn hành động của anh ta. 

            Tình huống vượt ngoài dự tính làm Mục Hy quẫn bách, cứ cứng người ra chịu tác động của đối phương, trong đầu bất chợt nghĩ đến một dự cảm xấu, đến đó cậu lại cố lơ đi, chỉ sợ hiểu ra lại càng khó cố gắng giữ được bình tĩnh.

-Ngài đừng làm vậy!

-Khó chịu?

-Không phải. Nhưng...

-Không thì tốt, cậu rất đặc biệt đó.

Văn Thi Thư nhìn vào gương mặt kinh diễm trước mắt, anh ta ít khi tán dương tùy tiện nhan sắc của người khác, tuy nhiên với Mục Hy có thể là ngoại lệ của ngoại lệ, Văn Thi Thư hiểu rõ lí do anh ta chú ý đặc biệt đến Mục Hy, ngay từ ngày đầu tiên nhìn thấy cậu, gương mặt y hệt Hoàng Mặc đã khiến Văn Thi Thư chấn động một hồi. Với bản tính hơn thua của bản thân, ngay từ nhỏ, khi thấy gia đình mình hợp tác, tranh đấu với Hoàng Mặc anh đã nhiều lần ghi nhớ gương mặt tuấn mỹ kia vào lòng. Ở Hoàng Mặc luôn có thứ thần thái, khí chất khiến người ta áp bức, vừa muốn sùng bái vừa muốn thử sức, dù biết nếu thua thì hậu quả thật thê thảm. Sự lạnh giá của Hoàng Mặc là thứ Văn Thi Thư sợ, cũng là thứ khiến anh ta muốn vượt qua, nếu so với Hoàng Mặc năm xưa cùng độ tuổi thì Văn Thi Thư bây giờ chỉ có hơn chứ không thua, nhưng xem kĩ về xuất phát điểm, Hoàng Mặc là lính đánh thuê, một kẻ mồ côi, lại bước lên tới đỉnh cao của phú quý đó thì người có sẵn tiềm lực như Văn Thi Thư coi là thua trắng. Hoàng Mặc là giấc mơ mà suốt đời Văn Thi Thư nghĩ mình sẽ không với tới, không thể chạm đến cũng không tài nào vượt qua nhưng từ lúc gặp Mục Hy thì mọi sự lại khác. Mục Hy mang gương mặt của Hoàng Mặc nhưng lại có nụ cười rạng rỡ, trên gương mặt ẩn hơi lạnh kia lại hé nở ra nụ cười đó thì khác nào nắng rọi giữa trời đông, ấm áp, nồng nàn. Đôi mắt cũng trái với đôi mắt âm lãnh của người kia, sâu nhưng trong tựa nước hồ, tươi sáng mà tràn đầy hy vọng. Trước một Mục Hy như vậy, Văn Thi Thư thấy giấc mộng của mình có thể thực hiện được, có thể với tới, chạm vào người này, cũng có thể an tâm.

-Đừng quá căng thẳng, chỉ cần chấp nhận thôi.

Văn Thi Thư nói thế, cổ vũ mình, ra lệnh cho Mục Hy. Đến nước này, Mục Hy hoàn toàn hiểu rõ sự bất thường. Văn Thi Thư đã đặt cậu ra khỏi các nhân viên khác, đây là cơ hội trời cho để cậu hoàn thành nhiệm vụ, nếu tận dụng tốt, không chỉ nhánh của Văn Thi Thanh mà cả nội bộ lớn nhất của Đại Điển cũng có thể lôi ra được.

-Ngài để tôi thích ứng được không?

-Được chứ, ba ngày, cho tôi câu trả lời.

Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, càng nhìn càng như cuốn sâu vào, sâu đến không thể dứt ra được. Bất chợt, Văn Thi Thư kề sát vào tai Mục Hy lành lạnh nói.

-Cậu có thích đàn ông hay không, tôi không cần biết, nhưng chuyện tôi thích cậu, cậu phải biết. Đây là đe dọa. Nhớ lấy!

Rời khỏi căn phòng đó trong tình trạng ấm đầu, Mục Hy biết thần may mắn vừa gõ cửa và ném vào mặt cậu một sự xui xẻo, cậu chỉ mong có được sự tính nhiệm của Văn Thi Thư nhưng bây giờ còn hơn vậy nữa, cậu có được một phần tình cảm của anh ta, một thứ tình cảm vô giá trị của người xấu xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sm