Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 117: Tụ họp (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm thấy nhiệt độ quanh người đã ấm lên, Cố Uyển Đồng tỏ vẻ xúyt xoa:

- Mấy tờ giấy này của cậu lợi hại thật. Cái nào cũng có ích.

- Không phải đâu.

Lưu Nhiên khiêm tốn. Mấy kiến thức tạp nham này là cô lấy được từ ông thầy Lê trong làng. Sau đó lại gặp ông Trịnh khiến cho cô thay đổi nhận thức, biết rằng mấy lá bùa tuy nhiều tác dụng linh tinh. Nhưng để mà có được một lá có sức tác động ảnh hưởng cả về sức mạnh thì lại không có. Trước mắt cô chỉ có bùa kết giới và bùa lửa mà thôi.

Nhớ đến bùa Vây Khốn của ông Trịnh, Lưu Nhiên không khỏi ảo não. Đó mới là bùa chú sư chân chính.

- Nhưng áp dụng vào tình hình thực tế rất có ích - Cố Uyển Đồng thật lòng khen.

Lưu Nhiên chỉ cười cười, không đáp tiếp. Cô thấy nếu mình nói thêm nữa sẽ có cảm giác 'mèo khen mèo dài đuôi'.

Thính giác của Cố Uyển Đồng dùng rất tốt.

- Tôi có cảm giác chúng ta sắp gặp được bọn Phong Nhã rồi. Cứ đi theo hướng này.

Vẻ mặt Cố Uyển Đồng trở nên kích động. Cô nghe thấy âm thanh của nhóm.

- Vậy là tốt rồi. Chúng ta mau đi thôi.

Lưu Nhiên thở phào. Bọn họ sắp không phải tách ra nữa. Mà Cố Uyển Đồng bên cạnh khi kích động qua đi lại trở nên ủ rũ. Lưu Nhiên biết cô ấy đang nhớ đến Tử Minh.

- Đồng yên tâm. Chúng ta hội họp xong rồi sẽ tìm cách quay trở về cứu đội trưởng.

Bây giờ ngoài an ủi ra thì Lưu Nhiên cũng không biết phải nói gì hơn. Nhắc đến chuyện này, lại cảm thấy mọi thứ không thể càng trì hoãn.

Chỉ có Hứa Bạch vẫn làm 'ngọn đèn' đi trước.

...

Ở một nơi khác, quay về thời điểm sau khi hai cô gái Phong Nhã và Yên Chi bị pho tượng lính canh rượt đuổi. Kế đến cả hai liều mạng rơi xuống vách đá hư không, và được Hạo Hiên Mạc Dương vừa vặn ở đó tiếp được.

Bốn người bọn họ không nghỉ ngơi lâu. Lối đi này Hạo Hiên và Mạc Dương đã đi qua, ngoại trừ đường ray và công trình xây dựng dang dở bên trong hầm mỏ thì không có gì khác. Có gặp trắc trở duy nhất là Hạo Hiên trong lúc vô tình tìm thiết bị tích điện, chạm trán phải một con quái vật. Nếu nhóm Lưu Nhiên nghe thấy, chắc chắn sẽ nghĩ ngay đến con gấu lai vượn.

- Chẳng nhẽ hết đường rồi?

Yên Chi từ trong vòng tay Hạo Hiên thò đầu ra, cô nhìn trái nhìn phải một hồi vẫn không nghĩ ra kế hoạch gì.

Mạc Dương tự mình ngồi một góc, một cánh tay gác lên đầu gối lộ vẻ phóng khoáng. Nghe câu hỏi của Yên Chi, lông mày cậu ta hơi nhướng lên. Khẽ liếc Phong Nhã cách đó không xa, cười nói:

- Có ba lựa chọn: Một là hai người cùng bọn tôi quay về đường này, nhưng xác suất gặp lại con quái vật kia hơi cao. Hai là từ đây men theo vách đá trèo lên hoặc xuống. Ba là cứ vậy ngồi chờ kì tích.

Nói đến câu cuối, giọng nói của Mạc Dương đã bắt đầu có khuynh hướng ngả ngớn. Làm cho ba người còn lại đang nghiêm túc nghe, bỗng có xúc động muốn một đạp chọi chết cậu ta.

Hạo Hiên ổn định Yên Chi đang lộn xộn trong lòng, lông mi dài rũ xuống nhìn chăm chú Yên Chi. Bắt đầu mở miệng:

- Hai người trước đấy gặp phải chuyện gì?

Bấy giờ Yên Chi mới chợt nhớ ra mình chưa kể cho hai người này nghe, lập tức nói rõ đầu đuôi cho người yêu mình nghe. Còn không quên cô khổ ra sao khi 'bạn nhỏ' Phong Nhã cứ liên tục dẫm phải cơ quan bẫy. Hại bọn họ luôn trong tình trạng chạy trối chết.

- Này này, nói vậy oan tôi quá nhé. Chẳng phải tôi luôn bảo vệ cậu sao?

Phong Nhã nghe nhắc đến tên mình, mau chóng thu hồi tinh thần đang suy nghĩ miên man lại. Cô không chịu, lên tiếng bênh vực cho mình.

- Cậu mà không dẫm phải thì chúng ta vẫn bình an vô sự. - Yên Chi không yếu thế lầu bầu.

Vẻ mặt Mạc Dương hứng thú nhìn hai cô nàng chọi nhau, trong đầu tự động liên tưởng ra hình ảnh cam go mà không kém phần hài hước. Thú vị thật!

- Ai mượn cậu cười!

Khoé mắt Phong Nhã nhìn thấy người bên cạnh đang cười, không khỏi nhe răng. Lúc này thì cô mặc kệ vẻ ngoài đẹp trai của cậu ta, không thèm kiêng nể.

- Cô quát ân nhân của mình vậy à?

Bị Phong Nhã nạt, Mạc Dương không những không thu liễm lại. Cậu ta còn giơ cánh tay khác đang được quấn băng, lắc qua lắc lại trước mặt Phong Nhã.

- Chúng ta trèo lên đi. - Hạo Hiên kịp thời lên tiếng phá vỡ cuộc đối thoại vô nghĩa.

Cả ba mở to mắt nhìn Hạo Hiên, bất giác ngó đầu ra ngoài nhìn lên trên.

Yên Chi âm thầm nuốt nước miếng, hỏi lại lần nữa:

- Anh chắc chắn đó hả?

Đối với Yên Chi, quyết định của Hạo Hiên thế nào cũng được. Chỉ là nếu leo trên chẳng phải sẽ gặp lại hai pho tượng khủng bố hình người đó? Yên Chi đến bây giờ vẫn còn cảm thấy nổi da gà.

Hạo Hiên gật đầu.

Mạc Dương từ từ đứng dậy. Cậu ta làm màu vuốt một bên mái tóc mình, ra chiều suy tư:

- Thường con gái nói gì thì chỉ nên tin bảy phần. Tôi cũng tò mò muốn nhìn xem tận mắt thể loại tượng đá hình người kia.

Một phiếu ủng hộ Hạo Hiên.

Thấy hai người con trai 'nghé con không sợ cọp', Yên Chi và Phong Nhã chẳng biết nên nói gì, vẻ mặt rõ ràng mang đầy ý 'một lời khó nói hết'.

- Thôi được rồi, hai ông đã muốn thấy thì cứ theo ý đi. - Phong Nhã nhún vai, ngược lại không phản đối. Cô còn nói thêm: - Đằng nào tôi cũng muốn quay lại nhìn cái cổng kia.

Cánh cổng được hai tượng người đá bảo vệ chặt chẽ, chỉ mới đến gần thôi cũng phát sinh dị động.

Đã nói đến vậy rồi, thì Yên Chi cũng chỉ đành nghe theo. Lần này có thêm Hạo Hiên nên tinh thần cô cũng bớt căng thẳng đi chút ít.

Hạo Hiên mở ba lô ra lấy vài đồ dùng cần thiết, lúc lấy không cẩn thận động đến vết thương đang che giấu. Bàn tay hơi khựng lại rồi tiếp tục động tác.

- Anh bị thương? Trời ạ, đưa em xem nào. - Ánh mắt Yên Chi vừa lúc chạm phải một màn này. Cô hoảng hốt, vội vàng đè tay anh lại.

- Không sao.

Cơ thể Hạo Hiên cứng nhắc, nhưng vẫn thật cẩn thận ôm lấy Yên Chi.

Hai người còn lại bất ngờ bị ăn phải cẩu lương, chỉ có thể tìm công việc khác tự dời lực chú ý. Người thì lấy đồ nghề leo trèo, người thì quan sát địa hình. Không khí quả thật vi diệu!

- Vách đá không dựng đứng lắm, có nhiều đoạn gồ ghề. Chỉ cần cẩn thận thì hẳn có thể leo được. Nhưng khoảng cách tương đối xa, quan trọng cần phải có thể lực tốt.

Sau một hồi quan sát, cả bọn đưa ra kết luận như vậy.

- Lúc này mà có Tiểu Thử thì mọi việc lại dễ làm.

Mạc Dương lầm bầm. Quỷ khế ước của cậu có thể mượn sức gió làm giảm sức nặng của thân thể khi leo trèo. Những việc thế này thì quá dễ dàng.

- Nhắc đến cũng kì, tại sao chúng ta không thể gọi quỷ khế ước của mình ra? - Yên Chi nghe thấy thế thì hỏi ra nghi vấn chôn trong lòng từ trước.

- Cũng không hẳn. - Mạc Dương sờ cằm. Cậu ta nhìn sang Hạo Hiên, khẽ nói: - Hình như Hiên Hiên nhà cô không bị ảnh hưởng gì thì phải.

Lời này là sao?

Yên Chi không hiểu, chẳng nhẽ Hạo Hiên gọi được quỷ khế ước của mình ra?

Hạo Hiên lại ngoài dự đoán lắc đầu một cái, phủ nhận:

- Tôi có thể sử dụng được năng lực của quỷ khế ước, nhưng muốn gọi chân thân hạch tâm của nó ra thì không thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top